Trấm Chi Mị

Chương 18: Một đêm dài


Chương trước Chương tiếp

Edit: Cún

Ngũ Mị đến giữa sườn núi, thấy một chiếc Audi A6, bảng số xe vẫn còn tương đối nhỏ. Trong lòng cô biết chắc chắn là xe của Bộ trưởng Bộ Tuyên Truyền vừa mới thăng chức- Yến Kinh Vỹ. Nhớ bảng số xe, vẻ mặt cô không chút thay đổi tiếp tục đi xuống núi.

Lấy xe, Ngũ Mị mở cửa xe ra, nhanh chóng đóng lại. Gió đêm mang theo sương sớm lạnh lẽo thổi vào trong xe, da thịt lộ ra bên ngoài hình như còn có cảm giác ướt át.

Núi Minh Dương dần dần bị Ngũ Mị bỏ xa đằng sau lưng. Vì đi tắt cô chạy nhanh trên quãng đường quốc lộ chưa đầy hai mươi kilomet từ núi Minh Dương sang núi Long Thần. Lúc này đêm đã khuya, đường vắng rộng rãi không người, khoái cảm đua xe mạng lại mới ổn định phần nào cảm giác đè nén khi cô gặp lại Yến Kinh Vỹ.

Cô đang có tinh thần tốt, đã thấy trên sườn núi có một chiếc xe màu đen đang đang đi thẳng xuống núi, một cú ngoặt điêu luyện đã vượt lên trước xe của cô. Ngũ Mị trong lòng khó chịu, liền giẫm chân ga, đuổi theo sát chiếc xe kia.

Htc nhìn kính chiếu hậu bên phải thì thấy một chiếc SUV màu đỏ hơi quen mắt, hình như muốn đua xe cùng gã, ngây người trong chốc lát, chiếc xe kia đã chạy song song với gã.

Ngũ Mị đang muốn phách lối đưa ra một ngón giữa. Vậy mà trogn chớp mắt nhìn thấy Hạ Thương Chu cùng gò má tái nhợt kia, cô kiền đạp thắng xe theo bản năng.

Htc thấy Ngũ Mị, cũng mạnh mẽ đạp thắng xe.

Tiếng ma sát chói tai giữa bánh xe và mặt đường vang lên liên tiếp, hai chiếc xe như hai con cua chết, song song mắc cạn giữa đường.

Cửa kính hai xe đều mở rộng ra. Gió đêm tiến vào trong xe vì tình hình đặc biệt lúc ấy phát ra âm thanh bén nhọn như tiếng còi.

Htc nuốt nước miếng một cái: “Thật đúng lúc, lại gặp cô rồi.”

Ngũ Mị nghĩ, nhất định là do ly sâm panh lúc trước mới để cho Yến Di Quang “xác chết vùng dậy” trong phút chốc, môi đỏ mọng kẽ nhếch, cô lại trở thành “Ngũ Mị” dầu muối không ăn.

“Đã trễ thế này rồi mà Tổng giám đốc Hạ vẫn còn bôn ba ở bên ngoài, thật sự là vất vả.”

“Cũng không thể so được với cô giáo Ngũ thức khuy dậy sớm, giá dục người đến vất vả.”

Ngũ Mị cúi đầu cười: “A, lời này của Tổng giám đốc Hạ làm tôi thấy hổ thẹn vô cùng, tôi chỉ là vừa mới đi xem mưa sao băng trên núi Dương Minh về thôi.”

Lòng của Hạ Thương Chu giống như thang máy mất khống chế giữa đường, chợt dừng lại. Một đêm hè tám năm trước, khi Di Quang tặng gã kính viễn vọng mini “Nữ thần Thắng lợi” của Đức mà gã đã muốn mua từ lâu thì hắn đã từng thề, chỉ cần cô muốn, gã sẽ làm tất cả vì cô. Lúc đó, Di Quang chỉ cười tủm tỉm chỉ vào ánh trăng hỏi gã: “Em muốn trăng trên trời anh cũng hái cho em sao?” Mặc dù chỉ là lời nói đùa, nhưng mấy năm nay anh đều dùng giá cao thu thập những mảnh thiên thạch mặt trăng vỡ trên thế giới. Đáng tiếc, Di Quang đã không thể nhìn thấy. Vậy mà tại sao mỗi lần gặp Ngũ Mị, gã cũng sẽ không thể kìm lòng mà nhớ đến Di Quang?

Thu hồi suy nghĩ, Hạ Thương Chu tự nói với mình Ngũ Mị không phải Di Quang, cười yếu ớt nói: “Oh, đúng lúc thật, tôi cũng mới đến núi Long Thần ngắm sao về, tiếc là tối nay không phải trăng khuyết, nếu không thì có lẽ càng thích hợp ngắm sao hơn.”

Ngũ Mị cười có chút ác độc: “Dù sao thì tôi không thích chomg Thiên Long, trăng khuyết hay không, đối với tôi cũng chả sao cả.”

Lông mày Hạ Thương Chu khẽ nhếch lên: “Tại sao?”

“Có lẽ bởi vì tên tiếng anh của tôi là Medea.” Ngũ Mị cười quyến rũ, có vài phần hương vị ý nghĩa sâu xa, khoát khoát tay với Hạ Thương Chu, cô cho xe chạy, biến mất trogn đêm tối.

Htc không nhịn được cau mày nhìn hướng xe cô biến mất.

Medea, ma nữ ác độc, khốc liệt trong truyền thuyết Hy Lạp kia. Chồng của bà là Jason nhờ vào sự giúp đỡ của bà lấy được sợ lông cừu vàng, thành anh hùng cái thế, mà nguyên thân của chòm sao Thiên Long là Độc Long trông coi lông cừu vàng. Có lẽ lúc trước Medea không giúp Jason ăn cắp lông cừu vàng thì bo kịch phía sau đã không xuất hiện. Vì Jason, bà phản bội cha mình, giết chết em trai ruột, rời khỏi quê hương của mình. Nhưng cuối cùng người đàn ông này lại chuẩn bị cưới công chúa Kha Lâm Tư – một lòng say mê Phó Thủy Lưu, đầu tiên bà bỏ độc trên áo quần giết chết vợ mới của chồng, tiếp theo giết chết hai đứa con ruột thịt của mình, cuối cùng ngồi lên chiếc xe xa hoa của thần Thái Dương đi mãi không về, để lại một Jason mất hết tất cả….. Thảm khốc như vậy, khiến Hạ Thương Chu không nhịn được rùng mình một cái.

bài mới, bài mới đây

bài mới nóng hổi vừa thổi vừa nhai đây

các nàng thấy lỗi nào thì còm men cho ta với nha, ta làm vội quá ^^!

Bên trong nhà họ Thẩm. Sau khi Thẩm Lục Gia tiễn cha con Yến Kinh Vỹ rời đi, bị Lục Nhã Nhu sai người gọi vào phòng.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn màu xanh nhạt nằm dưới đất, Lục Nhã Nhu ngồi trên xe lăn, nửa gương mặt ở dưới đèn, là màu xanh trắng mượt mà, nửa gương mặt bên ngoài đèn, là chìm trong bóng tối đen đặc, giống như đang mang một cái mặt nạ quái dị. Sau lưng bà Bác Sơn trong lư hương, Tô Hợp hương đang từ từ nhả khói.

Thẩm Lục Gia xuôi tay đứng trước xe lăn của mẹ mình, im lặng không nói.

Tay phải Lục Nhã Nhu vuốt ve vòng tay Phỉ Thúy trên tay trái, mở miệng: “Ông nội con đã lớn tuổi, thân thể có thể nhận thấy càng ngày càng tệ. Mẹ là người tàn phế, cũng không giúp được gì cho con, ông ngọi con mặc dù còn giữ vững vị trí, nhưng mà người xưa nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, mẹ cũng không muốn yêu cầu nhà mẹ đẻ điều gì.”

Thẩm Lục Gia im lặng lắng nghe, nhưng lần đầu tiên trong lòng dâng lên một cỗ phiền muộn, làn khói Tô Hợp hương giống như một tấm lưới, từ từ mà vững vàng trói anh thật chặt.

Lục Nhã Nhu thay đổi lời nói: “Yến Tu Minh cũng không khoa trương xấc xược như những người trong xã hội kia, làm bộ làm dáng, tuổi của con cũng không còn nhỏ, cũng nên tính đến chuyện lớn cả đời rồi.”

Phiền muộn trong lòng Thẩm Lục Gia càng sâu, anh có cảm giác mình đã trở thành một con côn trùng nhỏ, mà hắn sẽ được cho ăn từng chút, từng chút nhựa cây, cho tới khi không thể nhúc nhích được nữa: “Mẹ à, con còn chưa muốn nghĩ đến chuyện riêng.”

Đứa con trai này vẫn luôn thông minh hiểu chuyện, nghịch ý của bà trắng trợn như vậy thì đây là lần đầu tiên, Lục Nhã Nhu lập tức giận dữ: “Con nghĩ rằng mẹ cần phải để ý đến người mẹ kia của Yến Tu Minh sao? Con cho rằng mẹ muốn kết thân với mặt hàng đó sao? Thật nực cười, nhà họ Thẩm có thân phận gì? Nhà họ Lục lại có thân phận gì chứ! Nếu không phải người cha tốt kia của con vì một người phụ nữ bỏ rơi mẹ con chúng ta, nhà họ Thẩn cũng sẽ không thất thế như bây giờ. Chỉ là một Bộ trưởng Bộ Truyền thông, còn chưa hẳn cố thể tùy tiện vào cửa nà chúng ta!”

“Mẹ.” Giọng nói Thẩm Lục Gia khổ sở, “Bây giờ là giai đoạn phát triển hưng thịnh, con không muốn chuyện tình cảm trói buộc tay chân mà thôi.”

Lúc này giọng điệu Lục Nhã Nhu mới chậm lại, bà thờ ơ vung tay lên : “Mẹ đã nói với con rồi, vĩnh viễn không nên tin vào phụ nữ, lại càng không cần sa vào chuyện tình yêu. Trong chuyện tình cảm, không phải là con thật lòng lại bị người khác phụ lòng gây thương tổn, thì cũng là con phụ lòng gây thương tổn cho tấm lòng của người khác. Lòng người khó dò, bản thân mình cho rằng đó là tình yêu đích thực, trong mắt người khác có lẽ chỉ là một bàn thức ăn. Người bên gối sau khi nhắm mắt, trong thế giới tinh thần tự do của nàng, con có nắm chắc mình là người cô ấy yêu không? Con chỉ cần xem Yến Tu Minh như một giống cái là được rồi, mỗi tháng đưa cho cô ta hai món trang sức, bốn bó hoa hồng, mấy bộ quần áo đẹp, bảo đảm cô ta sec khăng khăng một mực, ai bảo con yêu cô ta thật lòng chứ?”

Thẩm Lục Gia bất giác cau mày: “Mẹ, nếu không thích cô ấy, cần gì phải làm chậm trễ người ta.”

“Thích?” Lục Nhã Nhu lặp lại một lần nữa như đùa cợt, gắt gao nhìn thẳng vào con trai, gằn từng chữ một: “Con cứ một mực từ chối như vậy, chẳng lẽ đã có người mình thích rồi hả?”

Trong làn khói lờ mờ, có một đôi mắt lạnh cười như không cười nhìn anh, lông mi Thẩm Lục Gia cụp xuống: “Không có.”

“Không có là tốt nhất, mẹ cũng không muốn vì một người phụ nữ không lên được mặt bàn phá hỏng cảm tình mẹ con chúng ta. Mẹ mệt rồi, không cần nói thêm gì nữa, ngày mai con bớt chút thời gian ăn một bữa cơm cùng Yến Tu Minh, nhớ, chuyện khác thì không sao, nhưng trăm ngàn lần không nên đụng cô ta, lỡ mà dính lên, thì thành thuốc cao da chó mất.” Lục Nhã Nhu không quên nhắc nhở con trai.

Móng tay được cắt sửa chỉnh tề của Thẩm Lục Gia gần như bấm vào lòng bàn tay, một hồi lâu, anh mới trịnh trọng mở miệng: “Mẹ, chuyện đó con không làm được.”

“Con nói cái gì?” Lục Nhã Nhu âm u hỏi, không chờ con trai trả lời, bà một phen rút ra cây chổi lông gà cắm trong bình hoa lớn màu đỏ sau lưng liền đánh lên người Thẩm Lục Gia.

Thẩm Lục Gia không tránh, mặc cho chổi lông gà quất lên người.

Lục Nhã Nhu mặc dù ngồi trên xe lăn, nhưng cánh tay dùng hết sức lực, trong một lúc phòng ngủ vang lên tiếng đôm đốp không ngừng, vài cọng lông gà màu vàng sẫm cũng bay xuống.

“Vài năm nay tôi trải qua những ngày như thế nào chứ, người không ra người, quỷ không ra quỷ, không phải là vì anh sao! Cha anh là một tên khốn kiếp, biến tôi thành chuyện cười, ngay cả bà bán thắt lưng cũng dám cười nhạo tôi!” Lục Nhã Nhu giống như bị điên, bà ném cây chổi lông gà đi, thô bạo cuốn ống quần trống rỗng lên: “Nhìn chân tôi một chút! Tôi kéo dài hơi tàn như vậy là vì người nào? Cũng không phải là vì anh sao? Bây giờ anh đủ lông đủ cánh, đã không nghe lời rồi phải không?”

Cái này sao có thể gọi là chân người được, chỉ là một đoạn cọc thịt khủng bố, cuối cọc thịt bởi vì gắn chân giả còn có một vài dấu vết xanh xanh tím tím, nhìn qua dữ tợn ghê tởm. Thẩm Lục Gia không đành lòng nhìn, chuyển mắt.

Lục Nhã Nhu cổ quái nở nụ cười: “Chán ghét sao? Anh sờ một cái thử xem, thịt này cũng giống như vật chết vậy, mềm, nặng…” Bà vừa nói, vừa thật sự kéo tay con trai chạm vào chỗ chân gãy còn sót lại.

Đôi mắt Thẩm Lục Gia đỏ ngầu, bùm một tiếng quỳ xuống, đầu cúi thấp- là đường cong tuyệt vọng, “Mẹ, con xin mẹ đừng như vậy, con xin mẹ…”

Lục Nhã Nhu an tĩnh lại giống như kì tích, thận trọng nhìn con trai đang quỳ một lúc, không biết từ đâu lấy ra một tờ giấy ghi chép, “Trên này là số điện thoại của Yến Tu Minh.”

Thẩm Lục Gia im lặng nhận lấy, đứng lên.

“Mẹ nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói xong anh liền xoay người rời khỏi gian phòng ngủ u ám hằng năm bay đầy các loại thuốc lá cổ quái này.

Ngoài cửa, bà Trương lo lắng trùng trùng nhin Thẩm Lục Gia một tay bà nuôi lớn: “Trong lòng phu nhân cũng khổ lắm, con đừng oán ngài ấy.” Bà là người giúp việc Lục Nhã Nhu mang theo khi gả vào nhà họ Thẩm, đối với Lục Nhã Nhu có để ý nhiều hơn một chút.

“Cháu hiểu”, Thẩm Lục Gia mệt mỏi cười một tiếng: “Cháu về phòng đây.”

Phòng ngủ của Thẩm Lục Gia ở đầu phía Nam lầu ba. Anh xưa nay vốn thích sạch sẽ cũng không vội đi tắm mà ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn bà Trương mang chai sâm-panh Bạch Tuyết và hai cái ly sâm panh hình ống sáo vào. Tay của anh chống lên trên giường, giống như không làm thế thì thân thể anh sẽ đổ xuống vậy.

Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Lục Gia mới giơ tay lên, rót cho mình một ly rượu. Lúc giơ ly rượu lên anh mới nhận thấy lòng bàn tay của mình bị cây chổi lông gà đánh đã tạo ra từng vết từng vết trầy. Anh có chút hoảng hốt nhìn vết trầy trên tay trong chốc lát, sau đó mới đưa ly sâm panh hình ống sáo trong tay nhẹ nhàng đụng một cái vào cái ly rỗng trên tủ đầu giường con kia.

“Cụng ly.” Nhỏ giọng nói một tiếng, Thẩm Lục Gia ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Tác giả có lời muốn nói: Tổng giám đốc Thẩm quá đáng thương, tìm ra manh mối, cha ruột sẽ tranh thủ cho côn cùng Ngũ mỹ nhân Bỉ Dực Song Phi sớm một chút…..

Mẹ của Tổng giám đốc Thẩm đã biến thái rồi: tàn tật+u cư+ làm quả phụ+ vấn đề tính cách bản thân….


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...