Trái Tim Màu Hổ Phách

Chương 25: Chuyện tình liều lĩnh


Chương trước Chương tiếp

Tính ra đây có lẽ là lần thứ ba Tiểu Ái đến căn hộ trên tầng thượng của tòa cao ốc này. Hai lần trước cô bị khiêng đến, chỉ có lần này là chính thức dùng chân của mình mà bước vào. Lúc trên xe còn hung hăng, nhưng khi đặt chân vào căn hộ, vẻ kiêu ngạo của Tiểu Ái rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.

“Phòng ngủ ở tầng trên, bên cạnh ti vi có điều khiển, em tự mở lên xem!” Thôi Thái Dạ thì ngược lại, mặt mày thản nhiên, nói xong bước vào phòng tắm tầng một. Cô đứng trong phòng khách một lúc, song cuối cùng vẫn đặt chân lên cầu thang xoay tròn màu bạc lưỡng lự bước lên tầng hai.

Tầng hai của căn hộ là một phòng ngủ kiểu mở rộng, với một chiếc giường đệm rất thấp, đối diện đặt bộ rạp phim gia đình mini. Lách qua chiếc giường đệm bên phải cầu thang là khung cửa kính sát đất thông ra sân thượng kiểu khép kín. Phía bên trái chiếc giường đệm chính là phòng thay đồ, lắp đặt cửa kính di động. Bên trong quần áo và phụ kiến được sắp xếp theo từng loại, ngay cả đến đồng hồ và nước hoa cũng có từng ngăn nhỏ riêng, giống như tủ quần áo của những ngôi sao.

Tầng hai không có ghế, Tiểu Ái bèn ngồi xuống bên giường, ngẫu hứng mở một bộ phim. Đó là phim kinh dị, nhưng không có phụ đề tiếng Trung, cô xem một lúc không hiểu liền ném điều khiển xuống. Đang đờ đẫn nằm bò trên mép giường chưa được mấy phút thì tiếng bước chân từ cầu thang vọng lên, Tiểu Ái liền quay đầu lại nhìn.

Tên Thôi Thái Dạ này… thân dưới sao lại chỉ quấn một chiếc khăn tăm chứ? Tóc anh ta vẫn còn ướt sũng, vừa đi vừa lau, cảnh tượng đó hoàn toàn giống hệt với hình ảnh lúc nhân vật nam chính quyến rũ nhân vật nữ chính trong các bộ phim thần tượng.

Tiểu Ái cứng người ngồi bất động bên mép giường, nhìn anh lại gần. Những đường cơ thể hiện lên rõ ràng, dũng mãnh, làm kích thích thần kinh não của cô. Kỳ thực mà nói, thân hình Thôi Thái Dạ thật sự rất tuyệt, cả cơ ngực và cơ bụng đều rất săn chắc, nhưng nhìn vào không thấy cường tráng, mà ngược lại có cảm giác hơi gầy. Nếu đem ra so sánh thì Dung Kỳ vẫn hơn nhiều, bả vai cũng rộng hơn… Tiểu Ái bỗng đập mạnh vào đầu mình. Trời ơi! Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ? Người đó là anh trai cô, là người anh trai có cùng quan hệ máu mủ với cô. Hôm nay cô đến đây không phải là vì muốn giải quyết tình cảnh khốn khổ khó bị sắc dục công tâm sao?

Thôi Thái Dạ nhìn người phụ nữ trước mặt, chốc thì ngây dại nuốt nước miếng, chốc lại ánh mắt mơ màng. Cuối cùng còn gõ vào đầu mình… thật là, thân hình của anh đáng sợ đến vậy sao?

Thôi Thái Dạ vừa vui mừng lại vừa cảm thấy buồn cười kéo cánh tay trên đầu Tiểu Ái xuống. Anh muốn nói với cô rằng không cần phải quá căng thẳng, thực sự hôm nay đưa cô đến đây không phải là muốn cùng cô gì gì đó, chẳng qua là vì thấy vẻ mặt của cô nên cảm thấy thú vị mà thôi. Tuy nhiên, anh còn chưa kịp mở miệng thì đã bị cô lao vào bất ngờ làm cho giật nảy mình.

Tiểu Ái trợn tròn mắt như hòn bi ve, sau khi nhìn anh ba giây rồi cứ thế nhắm mắt tiếp tục hôn lên môi anh.

Thôi Thái Dạ thật sự không hiểu cô đang diễn vai gì. Nhưng dẫu sao đây cũng là lần đầu cô chủ động, và còn mãnh liệt như vậy. Anh đâu phải giả vờ đoan chính, lập tức ôm lấy người cô, dùng kĩ thuật hôn điêu luyện trêu chọc lại.

Một phút sau, cái miệng nhỏ mềm mại kia vẫn đang ra sức gặm nhấm, thậm chí còn trượt từ cổ xuống, hôn lên bờ ngực trần của anh. Thôi Thái Dạ nhướng mắt nhìn, vừa lúc thấy đầu lưỡi màu hồng của cô đang liếm lên cơ thể mình… Trong giây phút đó anh thầm nghĩ: “Cô bé này sao vậy? Bỗng nhiên sao lại dụ dỗ anh?”

Hít sâu vài lần, Thôi Thái Dạ khó khăn lắm mới lấy lại chút lí trí, đang muốn đẩy cô ra, nào ngờ lúc đó cô lại tiến sát trước mặt anh, dùng đôi mắt đen quyến rũ cầu xin anh: “Thái Dạ, ôm em…”

Lúc này thì mọi lí trí đều sụp đổ. Con bé chết tiệt, dám bày ra vẻ mặt quyến rũ như vậy! Muốn bị đè lắm đúng không? Được, anh sẽ cho cô toại nguyện.

Toàn thân anh bùng nổ, lật người đè lên thân mình cô, thế tiến công như thác nước chảy xiết. So với anh, những động tác miễn cưỡng dụ dỗ lúc nãy quả là không đáng để nhắc đến. Vẻ mặt anh phút chốc thay đổi, đôi mắt tỏa ra những tia sáng ám muội, quyến rũ, giống như những ngọn lửa nhỏ li ti không có điểm dừng, khao khát lan rộng cả thế giới.

Với độ nóng và sức tấn công mãnh liệt như vậy nên dù có cách chiếc áo len trên người thì Tiểu Ái cũng có thể cảm nhận được. Nhìn Thôi Thái Dạ nhắm mắt hôn say sưa, trong lòng cô không nén được hoảng loạn, đầu vô thức quay đi. Tuy nhiên, động tác đó lại khiến môi anh hạ lên vành tai cô. Cô nghe thấy anh cười khẽ, sau đó ngậm lấy nó, đầu lưỡi linh hoạt vẽ lên đó một đường viền. Cảm giác vừa ngứa vừa ráp truyền đến, Tiểu Ái chau mày, rồi nhắm mắt lại.

Hơi thở gấp gáp bao lấy Tiểu Ái, mang theo mùi nước hoa Eau de Cologne cao quý, nhẹ nhàng, kết hợp với sữa tắm Chanel. Mùo hương này làm cô nhớ đến Dung Kỳ. Anh thực sự rất ưa sạch sẽ. Trên quần áo luôn có mùi hoa cỏ thoang thoảng, hơi thở thanh tịnh. Trên tóc, trên ngón tay đều là mùi hương nhẹ nhàng, thanh khiết, giống như những giọt nước long lanh trên lá cây sau cơ mưa xế chiều. Dù trong cái đêm mệt mỏi nhất kia, những mùi hương đó vẫn tỏa ra từ người anh. Dường như những hương hoa dịu dàng thoang thoảng ấy đã ngấm sâu vào xương cốt anh, trở thành một bộ phận của riêng anh.

Những ngón tay luồn vào chiếc áo trắng đã kéo Tiểu Ái khỏi mạch suy nghĩ. Cô vừa hoảng loạn vừa lo lắng, không hiểu tại sao mình lại nghĩ đến Dung Kỳ. Bây giờ rõ ràng cô đang nằm trên giường cùng với người đàn ông khác. Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì? Tại sao cô vẫn không thể nào quên được Dung Kỳ.

Ngón tay của Thôi Thái Dạ trượt đến ngực làm Tiểu Ái choàng tỉnh, lúc này cô đang làm cái gì vậy? Sao lại dùng cách thức vô vị này? Cô định chứng minh cái gì chứ? Cô lập tức đẩy anh ra. Giữa khoảng cách nụ hôn của anh, cô nói lời xin lỗi. Tuy nhiên, người đàn ông ở trên cứ như không nghe thấy gì, lập tức kéo chiếc áo len lên tận giữa cánh tay, thuận tiện giữ chặt lấy hai tay cô.

Hai người chỉ ngăn cách bởi chiếc áo ngực mỏng mạnh, hơi thở của anh ở trên đỉnh đầu cô, vuốt ve mái tóc, rồi hôn lên chóp mũi cô, sau đó là bờ môi, cằm, ngực… Quần áo Tiểu Ái đã bị lột hơn nửa, đôi tay lại mất đi tự do, cô lúc này đừng nói là cảm giác, ngay cả ý nghĩ mắng người, đánh người cũng đều đã xuất hiện.

Tiểu Ái giãy giụa mấy lần, cuối cùng hai tay cũng thoát ra khỏi anh, cô kéo lại áo len, hoảng loạn đẩy anh ra. Thôi Thái Dạ gầm lên câu đừng náo loạn nữa, rồi lại hạ thân xuống, một lần nữa cô lại ra sức đẩy anh. Sau vài lần như thế, Thôi Thái Dạ cuối cùng cũng nổi cáu.

“Dung Tiểu Ái! Em thử đẩy một lần nữa xem!” Khuôn mặt điển trai của Thái Dạ hơi cau có, ánh mắt tràn ngập lửa dục đang cố kìm nén: “Em thử đẩy anh một lần nữa xem, anh đảm bảo ngày mai em không xuống nổi giường!” Anh nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, cánh tay chống hai bên nổi gân xanh cuồn cuộn. Cảnh tượng ôm cô lăn lộn trên giường từ một năm trước anh đã bắt đầu nghĩ đến. Đổi lại trước đây, nếu anh muốn ôm người phụ nữ nào, đâu phải mất thời gian lâu như vậy. Mắc cười nhất là từ sau khi xác định được tình cảm của mình, anh liền bắt đầu từ từ cắt đứt quan hệ với những tình nhân trước. Suốt một năm nay, anh quả thực thanh tâm tiết dục, một lòng một dạ chỉ cưng chiều mình cô. Nhưng bây giờ, tại thời điểm then chốt như vậy, cô lại đột nhiên kêu dừng. Thật đáng chết! Lẽ nào cô cho rằng anh là dụng cụ để tiêu khiển hay sao? Lúc cần đến thì trêu chọc, không cần thì lập tức đá bay?

Ngày mai không xuống nổi giường sao? Mặt cô lập tức trắng nhợt, tuy nhiên thần thái ấy không lộ rõ lắm.

“Sợ rồi phải không, sợ thì ngoan ngoãn đi. Anh sẽ dịu dàng một chút…” Thôi Thái Dạ vừa nói vừa khom người, còn chưa hôn tới, thì lại bị cô đẩy ra. Cuối cùng Thôi Thái dạ cũng bị chọc tức, lửa giận và lửa dục vọng pha trộn thành một khối, bộc phát triệt để, bỏ mặc việc có dịu dàng hay không. Anh giữ chặt lấy cánh tay vướng víu của cô, tiếp tục đè lên. Thôi Thái Dạ cảm nhận được sự giãy giụa của Tiểu Ái, tuy nhiên lúc này bất cứ động tác nào đối với anh mà nói đều biến thành sự dụ dỗ. Hơi thở nặng nề của anh lướt trên da thịt mềm mại, láng mịn, nhất quyết không buông cô ra.

Tiểu Ái hoảng sợ, bắt đầu kêu khóc, ra sức chống cự. Ngay cả những lời như bố mẹ cứu con cũng gào lên, rồi đến tên của Dung Kỳ cũng tự nhiên trượt ra từ cổ họng.

Cơ thể Thôi Thái Dạ cương cứng lại, khuôn mặt tối sầm: “Em gọi ai? Vào lúc này mà em lại có thể gọi tên anh trai em?” Cô gào tên bố mẹ cô thì được, nhưng vừa gào đến Dung Kỳ anh liền thấy toàn thân không thoải mái, cảm giác như đang xâm hại đến em gái người bạn thân nhất của mình.

“Đồ khốn khiếp! Đã kêu anh dừng lại rồi mà!” Tiểu Ái dùng áo len trên tay che lấy ngực, trên mí mắt thấy có ngấn nước. Thôi Thái Dạ bị dục hỏa thiêu đốt bất lực nâng trán: “Tiểu thư! Rốt cuộc là ai nói muốn đến chỗ anh? Lại là ai vừa thấy anh tắm xong liền gấp rút lao tới? Em coi anh là cái gì? Trai bao của vũ trường sao? Gọi cái thì đến, vẫy tay cái thì đi hay sao? Cho dù là trai bao thì trong tình huống đó, cũng chẳng ai có thể dừng lại được!”

Tiểu Ái biết anh sẽ không đè lên tiếp nữa, vì thế mếu máo làm nũng: “Anh đâu phải là trai bao, anh là bạn trai của em mà, bạn trai không phải nên tôn trọng bạn gái sao?”

Thôi Thái Dạ rất tức giận. Sau khi cốc liên tiếp lên đầu Tiểu Ái, anh lập tức lật người xuống giường, đi về phía cầu thang.

“Anh làm gì vậy?” Tiểu Ái che lấy ngực, ngồi trên giường hiếu kì hỏi.

“Hạ hỏa sinh lí!” Anh trợn mắt nhìn cô không thiện cảm: “Con bé chết tiệt kia! Trước khi anh lên, em tốt nhất là mặc quần áo chỉnh tề. Nếu để anh thấy dáng vẻ không ra sao này của em, thì đừng trách anh lại đè lên người em một lần nữa!’

Dung Tiểu Ái gật đầu lia lại, lập tức mặc quần áo.

Chuyện giường chiếu liều lĩnh lần này kết thúc bằng việc Dung Tiểu Ái nằm trên giường của Thôi Nhị thiếu gia xem đĩa phim. Cho đến khi ngủ cùng với Thôi Thái Dạ trên chiếc giường đó khiến anh cả đêm ba lần phải đi dội nước lạnh. Mùa đông mà dội nước lạnh, rất dễ bị cảm cúm. Đã rất lâu Thôi Thái Dạ không bị ốm, lần này quả là rất nghiêm trọng. Người gieo họa là Dung Tiểu Ái vì vậy mỗi ngày cô đều đến nhà anh, mang cháo và thuốc, đồng thời hỏi thăm anh ân cần.

Kể từ khi Thôi Thái Dạ bị ốm thì ngày càng ỷ lại như trẻ con. Mỗi lần Tiểu Ái đến đều bắt cô phải đích thân bón cho anh ăn, lại còn luôn đòi cô ở lại qua đêm chăm sóc nữa. Tiểu Ái bắt đầu căm hận sự nhàn rỗi của mình. Nếu như lúc này có bộ phim dài tập nào đó phải quay gấp rút, thì có lẽ cô không phải khổ sở như thế này.

Sau Tết nguyên đán, thời tiết càng lạnh hơn. Tư Nhã vừa hoàn thành xong bộ phim dài tập, hẹn Tiểu Ái ra ngoài ăn cơm. Lúc đó Tiểu Ái vừa nhận được thông báo casting mới. Tư Nhã hiếu kì nhìn qua, lập tức phát hiện ra điểm không hợp lý. Đường đường với quan hệ của ông chủ Sun, Thôi Thái Dạ sao có thể chỉ sắp đặt được mấy cái casting kiểu này thôi sao? Theo cô được biết, những bộ phim dài tập mới khởi quay tháng hai này chỉ riêng thành phố Z đã có tới bốn bộ chứ càng không nhắc đến những thành phố khác.

Sau khi xem lại kĩ càng, Tư Nhã đã tìm ra được manh mối. Không ngờ người quản lý này thật sự rất biết lấy việc công làm việc tư. Những vai casting không được sắp xếp đều có cảnh hôn, nhiều vai thậm chí còn có cảnh nóng trên giường.

“Thôi đại gia thật là quá bao bọc cậu rồi đó! Thảo nào dù đã tốt nghiệp hơn nửa năm mà cậu vẫn là nhân vật vô danh tiểu tốt không ai biết đến. Phim truyền hình bây giờ không có cảnh hôn thì hoàn toàn không được xếp vai chính. Còn như những vai phụ nhỏ kia, cậu có diễn nhiều đến đâu khán giả cũng không nhớ nổi. Anh ta quá gian manh đó! Không phải định đợi cậu năm năm sau chẳng làm nên trò trống gì rồi cưới cậu về nhà đó chứ?” Tư Nhã vừa trêu chọc vừa nghiêm túc nhìn Tiểu Ái: “Cậu đấy à? Uổng phí cho cậu thông minh cả đời mà nhất thời hồ đồ. Thôi Thái Dạ chính là muốn dùng tờ hợp đồng đó cướp cậu về đấy. Nói là trải thảm hoa hồng cho cậu, nhưng thực chất cái gì cũng phải qua tay anh ta sàng lọc, cậu như thế nổi tiếng được mới là lạ!”

Những lời nói của Tư Nhã khiến Tiểu Ái vô cùng tức giận. Cô luôn miệng kêu đã rơi vào ổ cọp, nhất định muốn Tư Nhã giải cứu. Tư Nhã vuốt mái tóc dài đẹp, nở nụ cười xinh tươi, rút tờ sắp xếp casting tháng hai của mình ra, từ tốn chỉ vào hai ba va diễn trong đó. Cô nói với Tiểu Ái, những vai này đều là thứ chính hoặc là vai phụ đặc biệt, chỉ là mỗi vai đều có một số cảnh hôn, nhắc cô có thể thu xếp thời gian đi phỏng vấn. Hơn nữa, mấy bộ phim này đều không quay ở thành phố Z, Thôi Thái Dạ cũng không thể đánh hơi ngay tin tức mà ngăn cản. Nếu như cô may mắn, ngay từ lần đầu tiên đã lọt vào mắt xanh của đạo diễn thì có thể cầm chắc vai diễn rồi. Ngoài ra, Tư Nhã còn cho cô số điện thoại của mấy nhân viên công ty sản xuất phim truyền hình những bộ phim đó.

“Trước khi đi casting thì cậu gọi điện chào hỏi trước, cứ nói là em gái mình. Như vậy ít nhất vấn đề an toàn của cậu đã được giải quyết, không đến mức vừa đi đã phải gặp họa đâu.”

“Trong số đó sẽ có người là đạo diễn phải không?”

“Không chắc chắn là đạo diễn, có thể là nhà đầu tư, v.v… Chủ yếu những người đó không giống với những người mà Thôi Thái Dạ tìm cho cậu. Người mà anh ta giới thiệu chẳng ai dám động đến cậu, còn những người mình giới thiệu thì cơ bản đều phải tự dựa vào khả năng của chính cậu, hiểu chưa?”

Tiểu Ái nước mắt rưng rưng: “Tư Nhã! Mình biết mà, cậu chính là vị cứu tinh của mình.”

Tư Nhã chống cằm vuốt ve cô như vuốt ve một chú cún con, cuối cùng thốt ra một câu: “Bớt nói lời thừa thôi, bữa cơm này cậu mời. Cộng thêm cả đi chơi sau bữa cơm và chơi đêm nữa?”

Tiểu Ái: “…”

Trong khi Tiểu Ái tự lập kế hoạch đi casting, thì giữa cô và Thôi Thái Dạ lại xảy ra một chuyện.

Hôm đó là ngày nghỉ, nhưng lúc sát giờ thì Thôi Thái Dạ bị gọi đi đàm phán hợp đồng mới. Ba người vốn dĩ có lịch đến họp liền hô to vạn tế, gọi bánh pizza rồi ngòi trong phòng họp đánh bài. Đang vui mừng thì trợ lý của Thôi Thái Dạ gõ cửa, nói ở đại sảnh tầng một có người tìm tổng giám đốc Thôi. Nghe giọng có vẻ là người quen, nhưng điện thoại của Tổng giám đốc lại không gọi được, cô ấy không biết có nên để người đó lên không.

Tiểu Ái vừa nghe xong thì rất vui, cô vốn định mở bàn đánh mạt chược, nhưng đáng tiếc lại thiếu mất một chân, hiện tại có người dâng đến tận cửa, tốt thế còn gì bằng! Một trong ba người đang ngậm pizza liền dặn dò người trợ lý rằng, lập tức gọi điện hỏi thử bên dưới có biết đánh mạt chược không? Nếu biết thì để người đó đi lên, không biết thì bảo đối phương để lại lời nhắn là có thể đi được.

Sắc mặt người trợ lý có vẻ rất khó chịu. Cô tên Lâm Tuyết, là thạc sĩ quản lý công thương, xuất thân dòng dõi Nho học. Lâm Tuyết có học thức cao, ngay cả tướng mạo cũng được trời ưu đãi, trang điểm ăn mặc vào thì càng xinh đẹp. Hai năm trước, sở dĩ cô đến Sun làm trợ lý cho Tổng giám đốc, phần vì lương cao, phần vì Thôi Thái Dạ.

Làm việc hơn nửa năm, khó khăn lắm cô mới cải thiện quan hệ với Thôi Thái Dạ từ nhân viên công ty bình thường phát triển thành bạn bè, thỉnh thoảng đi ăn cơm, nói chuyện riêng, nào ngờ giữa đường lại lòi ra một con ngựa ô tên Dung Tiểu Ái!

Trong mắt Lâm Tuyết, Tiểu Ái không được coi là xinh đẹp, cũng không phải là người có khí chất, lại còn hám tài, háo sắc, yêu hàng hiệu (mặc dù những điều đó do Lâm Tuyết suy đoán, nhưng đích thực cũng rất đúng…), nên chỉ có thể dùng hai từ dung tục và nông cạn để hình dung. Thế mà, khi cô ta vừa xuất hiện, Thôi Thái Dạ liền thay đổi những nguyên tắc làm việc trước giờ. Đem vai diễn tuyển chọn công khai của bộ phim “Vết thương” trao thẳng cho Dung Tiểu Ái - người có số điểm không hề cao. Lúc đó, Lâm Tuyết nhìn ảnh Tiểu Ái trên tư liệu, không hiểu nổi, tại sao một nữ sinh nhỏ nhoi như vậy lại có thể khiến cho Thôi thiếu gia phải phá lệ chứ? Từ trước đến giờ, cô chưa từng thấy họ hẹn hò, thậm chí ngay cả trong danh sách đặt hoa cũng không có cái tên Dung Tiểu Ái.

Sau đó, Thôi Thái Dạ hết lần này đến lần khác dùng quan hệ để đem đến cơ hội đóng phim cho cô ta. Trên báo còn đăng ảnh scandal của hai người. Các sự việc liên tiếp xảy ra khiến Lâm Tuyết bắt đầu có lòng thù địch mãnh liệt với Dung Tiểu Ái, một người mà cô chưa từng gặp. Mãi cho đến mùa xuân năm ngoài, khi anh lập lên một bộ phận quản lý trên tầng sáu của công ty Sun, và khi Dung Tiểu Ái hoàn toàn được thu nạp, Lâm Tuyết mới hiểu cơ hội của mình đã mất. Không chỉ vậy, còn thất bại một cách khó hiểu.

Cô thật sự không cam tâm. Bởi vì vẻ bề ngoài của Dung Tiểu Ái giống như đoán trước, cô ta vốn dĩ chỉ là một cô gái trần tục trên đường phố vẫn thường gặp nhất, thường xuyên chọc tức Thôi Thái Dạ, nhưng sau mỗi lần như thế cô ta đều có bản lĩnh khiến anh vui vẻ trở lại.

Cô gái này tuổi tuy nhỏ, nhưng mưu tính thì sâu sa. Thôi thiếu gia lúc ở công ty thì cô ta biểu lộ một dáng vẻ, khi anh vừa rời khỏi lại là dáng vẻ khác. Cứ nói như bây giờ thôi, lại còn muốn đánh bài ở trong công ty nữa chứ. Cô ta có phải thật sự coi mình đã là bà Thôi không vậy? Cho dù là bà Thôi, nơi này là công ty, đâu phải nơi để chơi đùa chứ?

Thấy người trợ lý vẫn đứng đó, Tiểu Ái nhướng mày: “Trợ lý Lâm, sao vậy? Lẽ nào… cô cũng định đánh mạt chược?”

Lâm Tuyết: “…”

“Tiểu Ái! Trợ Lí lâm người ta là người đẹp có khí chất, nào có thể giống cô vừa gặm pizza vừa đánh bài chứ?” Châu An xù lông, chèn vào một câu.

Lâm Tuyết: “…”

“Khí chất hay không khí chất không quan trọng! Điều cốt yếu người ta là trợ lý, hiện tại lại đang là giờ làm việc. Cô nghĩ rằng sẽ giống như chúng ta à? Hiếm mới có ngày nghỉ mà còn bị bắt đến họp, giữa chừng ông chủ lại chạy mất. Chạy mất rồi thì thôi, còn bắt chúng ta phải đợi ở đây làm gì nữa?” Ngô Kỳ San đánh một quân bài xong liền hô to: “Tôi lại thắng nữa rồi! Đưa tiền, đưa tiền!”

Tiểu Ái và Châu Châu đồng thanh kêu hừ một tiếng, bỏ bài và đồ ăn xuống bắt đầu tính tiền. Trên bàn đá cẩm thạch màu đen sáng bóng, trang nhã trong phòng họp bây giờ đã là một đống bừa bộn…

Lâm Tuyết nghĩ nếu mình còn tiếp tục đứng nhìn thì nhất định sẽ thấy cô ta giống như loại đàn bà chanh chua thích mắng người khác, vì thế biết thân biết phận vội vàng đóng cửa bỏ đi.

“Này! Cô ta đi rồi!...” Châu Châu khẽ nói, nháy mắt với Tiểu Ái.

Dung Tiểu Ái đưa tiền cho San San, cười giảo hoạt. Sau gần một năm đến nơi này, ai là người, ai là quỷ sao cô lại không thể phân biệt rõ chứ. Phụ nữ luôn vì đàn ông mà sinh lòng hận thù. Người phụ nữ này là loại người có dã tâm, nhưng không đủ hung ác độc địa, vì thế những lúc bình thường, cô sẽ không gây khó dễ với cô ta. Nhưng hiện tại, Thôi Thái Dạ đã là bạn trai cô, bất luận lúc đầu cô qua lại với anh xuất phát từ mục đích gì thì đối với bạn trai của mình, đương nhiên là cô sẽ quản lý nghiêm ngặt. Loại thư ký xinh đẹp suốt ngày chỉ muốn leo lên giường bạn trai cô, nhắc nhở đúng lúc vẫn là cần thiết!

Ba người nhàm chán tiếp tục đánh bài và ăn pizza, nào ngờ năm phút sau lại có tiếng gõ cửa. Lần này, ngoài Lâm Tuyết còn có một mỹ nhân khác đứng bên cạnh. Đây quả thực là một vị tuyệt thế giai nhân.

Trời rất lạnh, vậy mà cô gái cao ráo xinh đẹp này chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng manh, làn da trắng ngần, đường nét khuôn mặt thon gọn, đôi mắt màu nâu nhạt quyến rũ. Bất kể nhìn từ góc độ nào, đều hoàn mĩ đến nỗi không bới móc được khiếm khuyết. Giai nhân lướt nhìn một lượt, giọng điệu bực tức hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể ở đây đợi Thái Dạ không?”

Thấy có vấn đề, Châu Châu và San San đá mày nháy mắt nhau. Hình như Tiểu Ái và ông chủ hẹn hò còn chưa lâu nhỉ? Nhanh như vậy đã có người tìm đến tận cửa gây chuyện rồi sao? Thôi thiếu gia ơi! Thôi thiếu gia! Anh quả là lợi hại thật đó!

“Cô biết đánh mạt chược không?” Vẻ mặt Tiểu Ái không hề biến đổi. Đối phương nghi hoặc nhìn cô, ngoài sự khó hiểu trong ánh mắt còn mang chút gì đó xem thường. Nhưng dù thế nào, cô ta vẫn cười, nhẹ nhàng lắc đầu, đi đến ghế sô-pha trong phòng họp ngồi xuống. Tư thế tao nhã, động tác thoải mái tự nhiên, như tuyên bố rất rõ ràng rằng cô ta không cần thiết nhìn sắc mặt bất kỳ người nào trong này, cô ta sở dĩ hỏi thăm cũng chỉ là vì lịch sự.

“Tiểu Ái!” Châu Châu lại gần cô khẽ giọng: “Cô không mau lấy thân phận nữ chủ nhân đến gạn hỏi lai lịch của cô ta đi chứ? Bằng không đến khi ông chủ quay về, cô ta hung hăng lao đến thì biết làm sao?”

“Châu Châu, anh câm mồm ngay!” San San hiểu, trong lòng Tiểu Ái đã có tính toán, đâu cần anh phải đưa ra chủ ý. “Theo tôi thấy, cô ta cùng lắm cũng chẳng qua là đồ bỏ đi, không cần phải để ý đến. Ngược lại cái cô trợ lý Lâm kia, vừa nhìn đã biết là cố ý dẫn người lên.”

Tiểu Ái liếc nhìn giai nhân đang ngồi trên ghế sô-pha thần thái tự nhiên lật xem tạp chí, rồi hướng về hai người bên cạnh cong cong khóe miệng: “Còn muốn đánh bài nữa không đây? Không đánh nữa thì cứ coi như hai người chịu thua, tất cả tiền thuộc về tôi.”

Nghe thấy vậy, Châu Châu và San San vội vàng lao vào “trận chiến nảy lửa.” Họ đánh bài cả buổi chiều mà Thôi Thái Dạ vẫn chưa quay về. Giai nhân lúc đầu còn bình tĩnh sau đó thì liên tục gọi điện thoại. Đến cuối chiều, sau hàng loạt động tác đuổi khéo như tắt đèn, đóng cửa của Châu Châu và San San, cô ta chau mày rồi vội vàng bỏ đi.

Giai nhân đi chưa lâu thì Tiểu Ái nhận được điện thoại của Thôi Thái Dạ. Hóa ra anh ta bị người đàm phán hợp đồng bẫy, khăng khăng bắt uống rượu. Hậu quả bị say nên cả buổi chiều đã ở nhà ngủ, bây giờ đầu vẫn còn đau, nên muốn Tiểu Ái mua cơm tối đến, tiện đó chăm sóc anh.

Dung Tiểu Ái vô cùng tức giận, thầm nghĩ anh ta giở trò thiếu đứng đắn không cho cô nhận nhiều phim, đã thế còn dám coi cô như bảo mẫu nữa chứ! Cúp điện thoại, Tiểu Ái tức giận đùng đùng chạy tới khu căn hộ. Cửa vừa mở, anh đã trao cho cô một cái ôm nồng nhiệt, mùi rượu nặng theo hơi thở tỏa ra nồng nặc. Anh giống như một chú gấu không đuôi dán lấy cô kéo vào trong nhà.

“Tiểu Ái!” Đôi mắt Thôi Thái Dạ nhìn cô chăm chú, ngoài sức nóng tản đi khắp nơi, thì cơn say còn chưa tiêu tan, Tiểu Ái bị đè lên ghế sô-pha, vừa đánh bàn tay đầy lông lá, vừa chỉ vào mũi anh mắng: “Thế nào? Bây giờ em đã thành bảo mẫu của anh rồi đó! Lúc thì ốm, lúc lại say rượu. Còn bắt em và bọn Châu Châu, San San ở công ty đợi anh vô ích một buổi chiều nữa chứ!”

Anh nhìn cô cau mày quắc mắt mắng, nụ cười trên khóe môi càng tươi hơn. Tiểu Ái của anh ngay cả mắng người cũng đáng yêu như thế, thật sự càng nhìn càng thích.

“Anh còn không mau buông tay ra. Thức ăn đều đã bị đè hỏng rồi!” Phải một lúc lâu sau Tiểu Ái mới đẩy được con gấu không đuôi này ra. Sau đó, cô cho mỳ và rau xào vào đĩa, đặt trên bàn trà và bắt đầu ăn. Thôi Thái Dạ dựa vào ghế sô-pha, nhìn cô mỉm cười. Tiểu Ái sợ lạnh, mùa đông luôn mặc áo khoác da rất dày, thân dưới vì thói quen thích đẹp nên mặc váy ngắn kết hợp với bốt dài. Chiếc váy vừa ngắn lại vừa chật, khiến cô chỉ có thể ngồi quỳ trên thảm len bên bàn trà. Nhưng tư thế này vẫn tạo ra một khoảng cách với chiếc bàn trà thấp, tay áo khoác và chiếc giày da của cô lại dài, vì thế trông dáng vẻ vô cùng lóng ngóng, giống như một chú gấu lông nhung đáng yêu.

“Gấu” rất sợ lạnh, trong nhà rõ ràng có điều hòa nhưng không chịu cởi áo khoác ngoài, chấp nhận khổ sở đưa từng sợi mì vào cái miệng tham ăn. Mái tóc xoăn dài chốc chốc lại rũ xuống bên miệng, cô vén hai cái, làm lông trên tay áo rụng vào bát mì. Không thèm để ý cô gạt đi, rồi lại tiếp tục đưa mì vào miệng, tình huống tiếp tục lặp lại với sợi tóc. Cô bực mình mắng chửi mấy câu, rồi cũng cột tóc lên. Sau khi xử lý êm đẹp mái tóc đáng ghét, cô vui vẻ ăn tiếp, cái miệng nhỏ xinh xắn giờ đây phồng lên chẳng khác gì ếch, hai bên còn dính toàn dầu.

Thôi Thái Dạ ngồi trên sô-pha lắc đầu, đứng dậy trượt tới chỗ tấm thảm cầm giấy ăn giúp cô lau khóe miệng: “Tiểu Ái!” Anh khẽ gọi tên cô, cô vâng một tiếng nhưng không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn.

Anh gọi tiếp mấy lần, cuối cùng cô cũng chịu ngẩng đầu, nhíu mày đầy nghi hoặc.

“Tiểu Ái…” Anh nhẹ nhàng vuốt má cô, khẽ cười, sự nghiêm túc đong đầy đáy mắt: “Hay là chúng mình kết hôn nha!”

“Phụt!”

Tiểu Ái bị anh làm cho giật nảy mình, phụt mì ra khỏi miệng. Lúc cô đang suy nghĩ phải nói thế nào thì chuông cửa vang lên, anh vỗ vỗ vào đầu cô, đứng dậy mở cửa.

Tiểu Ái lấy khăn giấy lau miệng, vừa quay đầu ra thì thấy bóng dáng cao ráo quen thuộc đang đứng ở cửa – là giai nhân chiều nay. Còn tìm đến tận cửa nữa, quả là lợi hại đó!

Anh đang nhớ lại cảnh tượng chính chính cung và các phi tần đụng độ nhau trong các bộ phim truyền hình, thì chỗ cửa lại bất ngờ có thêm một bóng dáng khác nữa. Bóng dáng đó hiển nhiên còn rất thủ đoạn, vừa xuất hiện đã lao vào lòng Thôi Thái Dạ. Thật không thể xem thường, vẻ khôn khéo trên khuôn mặt xinh đẹp đó còn điêu luyện hơn cả cô.

Nhưng, tại sao lại là một cô bé? Lông mày Tiểu Ái giật giật, chắc không phải là… Quả nhiên, sau cái ôm đó, cô bé liền cất tiếng nói.

“Bố à! Lộ Sa cuối cùng cũng được gặp bố!”

Thôi Thái Dạ: “…”

Dung Tiểu Ái: “…”

Thật là nực cười khi mà vào cái ngày nhận được lời cầu hôn, cô lại phát hiện ra bản thân có khuynh hướng trở thành mẹ kế của một bé gái mười tuổi. Càng bất ngờ hơn khi người mẹ đẻ của đứa bé đó còn ôm lấy bạn trai mình rồi nói em nhớ anh lắm, anh có nhớ em không? Hoàn toàn không đếm xỉa đến chính cung đang ở trong nhà.

Khi cô ta liếc mắt nhìn về phía Tiểu Ái, cô đang lau đồ ăn vừa phun ra. Dẫu rằng quá mất vệ sinh… nhưng cũng không đến mức phải dùng ánh mắt khinh thường phớt lờ cô như vậy chứ? Dù sao cô cũng là người vật lộn trong giới điện ảnh, ít nhiều cũng có chút nhan sắc và khí chất mà!

Tư Nhã nghe đến đây thực sự không nhịn nổi nữa, liền hỏi Thôi Thái Dạ lúc đó thế nào? Anh ta chết rồi à? Cứ để mặc hai người một lớn một nhỏ ấy chạy đi chạy lại trong nhà sao?

Tiểu Ái khẽ ho một tiếng, rồi nói: “Ừm, đây mới là vấn đề trọng tâm!”

“Trọng tâm là gì vậy?” Tư Nhã thắc mắc.

Vấn đề là ở chỗ, Thôi Thái Dạ công tử phong lưu, xưa nay xoay quanh đủ các bông hoa đẹp, trước họ vẻ mặt bao giờ cũng luôn bình tĩnh, vậy mà khi đối diện với cô nàng giai nhân kia lại vô cùng hoảng sợ, đồng thời cảm xúc dâng trào mà kêu to hai tiếng: “Vy An?”

Lúc đó, Tiểu Ái đại khái có thể suy đoán rằng, lần này e là mình sắp hết thời rồi!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...