Trái Tim Màu Hổ Phách

Chương 11: Cơn bão scandal


Chương trước Chương tiếp

Vụ việc bất ngờ ở quán bar khiến Dung Tiểu Ái giận mấy ngày liền, ngay cả Tư Nhã cũng đã bồi thường cho cô nhưng vẫn không thể nào khiến cô nguôi ngoai.

“Cậu đúng là cái đồ bụng dạ hẹp hòi!” Tư Nhã dí tay vào trán Tiểu Ái.

Tiểu Ái nằm bò trên bàn nghiêng mặt lườm Tư Nhã. Việc này đâu chỉ là chuyện bụng dạ hẹp hòi. Một buổi tối an lành vui vẻ như vậy, Dung Kỳ không ở đó, vốn dĩ muốn chơi qua đêm, kết quả lại xảy ra cái chuyện dở hơi như vậy khiến cô mất cả hứng.

“Mình buồn bực quá!” Tiểu Ái gạt mái tóc.

“Cậu buồn bực cái khỉ ấy! Ngày mai không phải cậu đi quay quảng cáo đó sao?” Nghe Tư Nhã nhắc đến chuyện đó, Tiểu Ái lại phấn chấn hẳn lên, lấy kịch bản quảng cáo ra đưa lên môi hôn liền mấy cái.

“Cậu có thể được coi là đi vào huyền thoại của tẩu hỏa nhập ma rồi đó!” Tư Nhã lắc đầu: “Nhưng mấy ngày tới cậu phải cẩn thận đó, Thôi Thái Dạ có khả năng sẽ tìm cậu tính sổ.”

“Phải là mình tìm anh ta tính sổ chứ! Cứ đến tối lại biến thành người sói, anh ta nghĩ rằng anh ta đang đóng Harry Potter à!”

“Mình lại thấy anh ta khá thú vị đấy chứ!” Nhớ lại vẻ mặt của Thôi Thái Dạ tối hôm đó, Tư Nhã có thể thấy được từ nụ cười không đứng đắn của anh ta có chút dịu dàng, âu yếm. Mặc dù khi đó Tư Nhã chỉ thoáng nhìn thấy, nhưng cảm giác đó lại rất chân thực.

Theo những gì Tiểu Ái miêu tả trước đó, Tư Nhã luôn cho rằng vị Nhị thiếu gia nhà họ Thôi chẳng qua chỉ là một công tử đào hoa như những gì trên báo vẫn viết, nhưng bây giờ cách nhìn của cô đã có phần thay đổi: “Nói không chừng, Thôi Thái Dạ anh ta…” Tâm tư của anh ta chắc Tiểu Ái không biết, một người trước nay luôn thông minh và nhạy bén với chuyện tình cảm như Tiểu Ái, sao lại có thể không nhìn ra được. Chuyện này quả thật rất thú vị. Tư Nhã nhếch môi cười khiến Tiểu Ái cảm thấy kì lạ.

“Cậu không định nói với mình là đã say mê phong cách lang sói của anh ta rồi đấy chứ?” Giọng nói vừa dứt, Tiểu Ái đã bị Tư Nhã cho một cốc vào đầu.

“Cậu đúng là suốt ngày chỉ biết kiếm chuyện. Đi, đi học hình thể! Đừng nghĩ rằng đóng quảng cáo, phim điện ảnh, bị tung scandal tình ái rồi thì đã là ngôi sao. Sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

“Mình nhớ đến những ngày có tin đồn tình ái!” Tiểu Ái cảm thán. Thế nhưng lúc đó cô không hề hay biết, tương lai không lâu nữa, cô sẽ phải không ngừng kêu khóc thảm thương vì rất nhiều tin đồn nữa tiếp tục bủa vây cô.

Quay quảng cáo đến ngày thứ hai, Tiểu Ái được lên trang bìa tạp chí đúng như mong muốn. Vẫn là scandal tình ái, chỉ khác là nam chính đã được đổi thành Nhị công tử của Tập đoàn Thôi Thị đứng đầu trong ngành kinh doanh khách sạn châu Á, ông chủ của Công ty người mẫu Sun – Thôi Thái Dạ. Ảnh được chụp vào buổi tối, theo ánh sáng lờ mờ của đèn đường, nhìn kỹ có thể nhìn thấy hai người trong xe đang hôn nhau.

Tiểu Ái cười ngất ngưởng. Chuyện này đã từ đời nào rồi, hình như khi ấy là tháng mười một. Ngay đến bản thân cô còn sắp quên đi vụ việc vớ vẩn đó, vậy mà một tháng sau, nó lại được đám nhà báo giật tít.

May mắn là bức ảnh này chụp không rõ lắm, người xem chỉ có thể lờ mờ phân biệt được đường nét khuôn mặt. Đương nhiên, trên tạp chí cũng không xuất hiện tên của Tiểu Ái, chỉ dựa theo scandal trước đó Thôi Thái Dạ với một ngôi sao thần tượng mới, viết mấy câu đầy hài hước đại loại như quý công tử xoay vòng giữa hai người đẹp, phong lưu không ai sánh bằng, người đẹp vô danh đã bắt cá hai tay. Một bên trang bìa còn tạo một vòng tròn nhỏ lồng bức ảnh chụp của ngôi sao thần tượng mới nổi kia đang khóc như mưa. Không biết cánh phóng viên đó kiếm đâu ra bức ảnh đó, nhưng thực sự Tiểu Ái rất khâm phục!

“May mà không phải là người nổi tiếng, chứ nếu không xảy ra chuyện như thế này, mình còn có thể sống được hay sao?” Loại scandal tiêu cực như vậy, là độc dược chí mạng của tất cả nghệ sĩ trong giới điện ảnh.

Tin đồn tình ái đó khiến Tiểu Ái thấp tha thấp thỏm cả ngày, chỉ sợ lúc đang quay quảng cáo, người quay phim bỗng phát hiện ra cô chính là người trên trang bìa tạp chí. Đến cả lúc xong việc về nhà cô cũng phải tẩy trang, cột tóc, nói năng nhỏ nhẹ.

Hôm đó vào chủ nhật, ngày hôm sau không có tiết học, cũng không có lịch quay quảng cáo, Tiểu Ái muốn hẹn Tư Nhã đi ăn ở bên ngoài. Nhưng mọi việc hiện giờ không hề đơn giản, sau khi thông báo cho Tư Nhã hủy cuộc hẹn, cô chạy thẳng tới siêu thị mua cơm hộp cà ri, chuẩn bị về nhà giải quyết một mình.

Vừa bước xuống tầng dưới của khu chung cư, điện thoại bỗng vang lên, trên màn hình nhấp nháy ba chữ Thôi Thái Dạ. Thấy thật chướng mắt, Tiểu Ái ấn nút tắt, anh ta kiên trì gọi tiếp, cô lại ấn tắt, điện thoại liên tục vang lên tiếng nhạc chuông vô cùng ồn ào.

Khi tiếng chuông lần thứ năm vang lên, Tiểu Ái tức giận, ấn nút nghe định mắng Thôi Thái Dạ một trận, nhưng đối phương lại cướp lời trước: “Nghĩ kĩ có nên mắng hay không thì hãy mở miệng.”

“…” Tên người sói chết tiệt này đã biết nắm bắt nhược điểm của cô.

“Tiểu Ái, em đang ở đâu?” Thôi Thái Dạ khẽ cười, âm thanh dịu xuống.

“Với bài báo ngày hôm nay, tôi có thể ở đâu đây?”

“Ở nhà sao?”

“Đúng vậy!”

“Không nói dối anh đấy chứ?”

“Có chuyện gì thì nói mau!” Tiểu Ái bước vào hành lang, uể oải nói.

“Dung Kỳ không ở nhà, buổi tối một mình em có sợ không? Hôm nay anh rảnh, anh qua đó với em nhé!”

“Thôi Nhị thiếu gia à! Anh đang nói chuyện cười hả? Tối nào anh chẳng hoạt động phong phú, tôi làm sao dám làm mất thời gian của anh chứ?”

“Bé con à, anh không thích giọng điệu này đâu!”

Tiểu Ái trong lòng thầm nghĩ tôi chẳng bận tâm anh thích hay không, bổn tiểu thư đây cũng không vui vẻ gì khi phải nhận cuộc điện thoại này. Mau nói nhanh để tôi còn tắt máy, muốn tìm mỹ nữ thì đi mà tìm người khác, đừng ở đây làm tôi khó chịu.

“Được rồi, nếu không có chuyện gì tôi cúp máy đây, hôm nay đau đầu quá, tôi muốn ngủ. Như vậy nha, bye bye!” Tiểu Ái tắt điện thoại, sải bước nhanh hơn đi lên tầng năm, sau đó, cô bỗng khựng lại.

Dưới ánh đèn hành lang, một người mặc vest phẳng phiu đang dựa vào cửa nhà Tiểu Ái nhìn về phía cô cười. Một tay anh ta đút trong túi quần, một tay xoay điện thoại. Ánh sáng vàng mờ của ánh đèn hành lang chiếu những vệt sáng lên mái tóc ngắn của anh ta, tựa như một tấm ảnh đen trắng nổi bật trong không gian nhỏ hẹp. Nét mặt, nụ cười, tư thế, tất cả đều bình thường, duy chỉ có ánh mắt, vừa sáng trong vừa có thần, nóng bỏng như ánh sáng mặt trời bao chặt lấy cô. Tiểu Ái thấy lạnh cả sống lưng. Cô vừa ngó nghiêng xung quanh xem có ánh đèn flash của máy ảnh không, vừa nhanh chóng rút chìa khóa mở cửa vào nhà. Cuối cùng, cánh tay thanh mảnh trong phòng bỗng thò ra, kéo anh vào trong.

“Không ngờ em lại chủ động như vậy!” Thôi Thái Dạ cởi áo khoác ngoài ném lên sô-pha, đứng cười khi thấy Tiểu Ái giống như “chim sẻ sợ cành cong” chạy đi chạy lại khắp phòng. Khi tất cả các cửa sổ đều đã được đóng kín đến con ruồi cũng không lọt vào được, cô mới chịu ngồi yên.

“Bữa tối em chỉ ăn cái này sao?” Anh lật xem đồ trong túi: “Anh nhớ là tiền hợp đồng quảng cáo của em đâu có ít, sao lại suy tính chặt chẽ như vậy chứ?”

Thôi Thái Dạ nói chưa dứt lời, lập tức một quyển tạp chí đã bị ném lên bàn trà.

“Còn không phải do anh ban cho hay sao?” Tiểu Ái khoanh hai tay lại, nghiêm sắc mặt: “Nếu nhìn rõ mặt hơn một chút, thì cái tội danh hồ ly tinh người thứ ba chắc chắn sẽ gắn lên người tôi!”

“Tiểu Ái, dáng vẻ khi ghen của em cũng đáng yêu thật đấy!” Anh nheo mắt cười xấu xa: “Được rồi, để anh kể với em, ngôi sao thần tượng mới kia không có quan hệ gì với anh cả, anh chỉ mới gặp cô ta mấy lần thôi.”

“Tôi giống như đang ghen sao?”

“Giống!” Thôi Thái Dạ đang ngồi trên sô-pha nghiêm túc gật đầu.

Đàn ông tự yêu mình là khó thuyết phục nhất. Cứ kệ anh ta đi, cô vẫn nên thực tế một chút, đi lấp đầy cái bụng rỗng của mình đã.

Khi đặt cơm cà ri vào lò vi sóng, Tiểu Ái bắt đầu thấy nhớ tay nghề của Dung Kỳ. Trong phòng khách, Thôi Thái Dạ tự mình lấy đồ uống rồi bật ti vi, không những không có ý định ra về, mà còn tự động thay dép bông đi trong nhà. Đôi dép đó là của Dung Kỳ, vì hiểu tính ưa sạch sẽ của anh, nên sau khi đến Vân Nam, Tiểu Ái đã đặt đôi dép đó vào vị trí trong cùng của tủ đựng giày để tránh người khác đi nhầm. Không biết Thôi Thái Dạ sao lại lục nó ra được.

Tiểu Ái lắc lắc đầu, lấy một đôi dép khác đặt trước mặt anh ta: “Anh mau đổi sang cái này! Đó là của anh trai tôi, anh ấy không thích người khác dùng đồ của anh ấy.” Nhưng điều quan trọng nhất là, nếu như bị anh ấy phát hiện, cô sẽ bị mắng.

“Cậu ấy đâu có ở đây.” Thôi Thái Dạ hơi khó chịu, nhưng rốt cuộc cũng không làm trái ý nữ chủ nhân.

Lò vi sóng kêu “ting” một tiếng, mùi hương cà ri phảng phất bay đến, thực ra anh cũng chưa ăn cơm, mùi hương này khiến dạ dày anh cồn cào. Nhưng Tiểu Ái chỉ mang một phần cơm đến, và cười chỉ về phía cửa nói: “Nhị thiếu gia nếu đói rồi thì xin tự nhiên!”

Thôi Thái Dạ trong lòng thầm nghĩ, con bé này rõ ràng là muốn đuổi anh mà. Anh chuyển ý, nhìn về phía cửa hét lên một tiếng: “Dung Kỳ!”

Bộp!

Tiểu Ái giật mình làm hộp cơm rơi xuống, toàn bộ cơm cà ri tung tóe trên mặt sàn. Cô nhìn đi nhìn lại về phía cửa, sau khi xác định không có ai thì lập tức nổi cơn tam banh.

“Giận gì chứ, chỉ là một hộp cơm thôi mà, bây giờ anh đưa em đi ăn được chưa?”

“Thôi Thái Dạ, anh rốt cuộc có hiểu không vậy? Nếu bây giờ bị đám phóng viên chụp được ảnh anh với tôi bên nhau, sự nghiệp điện ảnh của tôi coi như chấm hết!” Tiểu Ái giậm chân.

“Vậy để anh sai người đi mua ở bên ngoài!”

“Nhưng mà… mua ở bên ngoài không vệ sinh cũng không dinh dưỡng!” Tiểu Ái chớp chớp mắt, trong đó hiện lên tia xảo quyệt.

“Để anh bảo nhân viên khách sạn năm sao mang đến là được chứ gì!”

“Khách sạn năm sao đương nhiên là được rồi!” Tiểu Ái nâng cằm, chầm chậm nói: “Nhưng tự nhiên em muốn ăn những món ăn gia đình bình dị ấm áp! Anh trai em vẫn là tốt nhất, biết nấu ăn, vừa đảm bảo lại vừa ngon. Đáng tiếc, với thân phận của Thôi Nhị thiếu gia, e rằng ngay cả đến trứng rán cũng chưa từng tự tay làm!”

Vẻ mặt uể oải của Tiểu Ái vừa nhìn cũng biết là đang cố ý khiêu khích anh. Thôi Thái Dạ trong lòng thầm nghĩ, đừng nói gì tôi, xem ra em cũng thuộc kiểu người “cơm dâng tận miệng”.

Việc nấu cơm đúng là anh chưa từng làm, nhưng anh nghĩ, chỉ là nấu một món ăn, đúng một nồi canh thôi mà, có gì khó chứ. Tiểu Ái còn cố tình lôi Dung Kỳ ra đây, mặc dù biết rõ là anh trai cô, nhưng nghe giọng điệu cô như vậy, trong lòng anh không thấy thoải mái chút nào.

Cuối cùng, Thôi Thái Dạ cầm lấy áo vest nói: “Em đợi đó!” rồi bước ra ngoài.

Tiểu Ái nhìn chằm chằm về phía cửa, cười gian xảo. Nhưng nếu như lúc đó Tiểu Ái biết, một toan tính nhỏ sau đó lại mang đến cho cô phiền phức, thậm chí làm đảo lộn cuộc sống của cô, không biết cô còn có thể cười như vậy được nữa không.

Thời điểm bức ảnh được chụp vẫn là buổi tối, nhưng địa điểm đã chuyển thành dưới lầu của một khu chung cư, nhân vật chính là cô và Thôi Thái Dạ. Lần này khuôn mặt hai người đều được chụp rất rõ ràng, rõ đến mức trong một buổi sáng sớm nào đó, khi cô đang mơ màng bước ra khỏi tiểu khu, đã bị một đám paparazzi bao quanh.

“Dung Tiểu Ái, xin hãy nói một chút về tâm trạng của cô lúc này!”

“Có phải cô đang mưu tính chen chân vào tình cảm của người khác không? Nghe nói cô đang là sinh viên của khoa Diễn xuất, nhưng đã được góp mặt trong phim “Vũ điệu đào kép.” Xin hỏi đó có phải là nguyên nhân cô tiếp cận ngài Thôi Thái Dạ không?”

“Trước đó cô đã từng có scandal tình ái với Ando Ruki của công ty giải trí Johnnys, vậy đây có được coi là chuyện tình tay bốn không?”

“Là vì Thôi Thái Dạ nên cô mới vứt bỏ Ando Ruki phải không?”

“Cô cảm thấy mình có phải là Chân mệnh Thiên nữ của Thôi Thái Dạ không? Với địa vị của gia tộc họ Thôi, cô có cho rằng mình có khả năng bước chân vào gia đình đó không?”

“…”

Tiểu Ái ngây người, con ngươi suýt chút nữa rơi xuống đất. Chuyện này so với scandal tình ái với Ando Ruki trước kia quả thực không thể so sánh, hoàn toàn không cùng cấp bậc.

Sau khi bị đám paparazzi xô đẩy khoảng một phút, Tiểu Ái mới bừng tỉnh, liền ra sức đẩy đám đông rồi bỏ chạy về phía tiểu khu. Cô lên lầu, đóng cửa, tất cả đều được làm liền một mạch. Trong lúc cô đang thở dốc thì Tư Nhã gọi điện đến, cảnh cáo cô khi ra ngoài phải cải trang, vì hiện nay tất cả các tuần san giải trí đều đăng hình cô.

“Giờ cậu mới nói thì đã muộn rồi!”

Nửa tiếng, sau khi cô gác máy, Hình Tư Nhã chạy đến, dốc hết một đống tạp chí trong túi lên sàn nhà. Những ngày này hai cô đều không đến trường vì họ biết rằng bên ngoài tiểu khu và trường học có rất nhiều người đang đợi cô.

“Mình ghét tin đồn!” Tiểu Ái nằm bò trên ghế sô-pha giả chết.

“Đừng bắt mình phải xem cái điệu bộ đó của cậu nữa! Mau kể cho mình nghe, cậu và Thôi Thái Dạ tối hôm đó đã làm những gì? Hai người… cái kia rồi!”

Tiểu Ái lườm Tư Nhã.

Tư Nhã không tin tung cuốn tạp chí đến: “Bức ảnh đầu tiên, tám giờ tối, anh ta xách hai túi đồ bước vào khu chung cư của cậu. Bức ảnh thứ hai, hai giờ sáng, anh ta và cậu đứng ở dưới lầu khu chung cư, cậu mặc đồ ngủ còn anh ta đã đổi một bộ đồ khác. Cậu nghĩ, mình nên tin cậu hay là tin đám paparazzi đây?”

“Đồ quỷ, hôm đó mình chỉ định bắt anh ta nấu cơm cho mình, không ngờ anh ta còn nấu dở hơn mình. Không những thế còn suýt nữa làm nổ tung nhà bếp, bọn mình vì thế đã phải thay quần áo ra giặt!” Cho tới khi Tiểu Ái một mạch nói ra hết sự tình Tư Nhã mới tạm tin.

“Nhưng mà, hai người không có gì ngược lại mình càng thấy kì lạ!” Tư Nhã tấm tắc: “Tên đó không phải… mà thôi! Bây giờ không có chuyện gì nhưng không có nghĩa là sau này không xảy ra.”

“Cậu hôm nay đến đây là để vạch lá tìm sâu đấy hả?” Tiểu Ái giơ nắm đấm ra: “Có phải là chị em không hả? Mình sắp chết đến nơi rồi mà cậu còn trêu chọc mình. Cái đám paparazzi đáng chết đó, sớm biết thì tối đó mình không nên xuống lầu.” Tiểu Ái lại bắt đầu tức giận.

Liên tiếp hai ngày liền, Dung Tiểu Ái trốn trong căn hộ của mình, phía trường học là do Tư Nhã xin nghỉ hộ, một ngày ba bữa cũng do Tư Nhã giúp cô mua ở bên ngoài. Trong lúc nhân vật nữ chính trong tin đồn đang ở tình thế nước sôi lửa bỏng thì nhân vật nam chính lại bặt vô âm tín. Tiểu Ái gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, lần nào cũng đều chuyển đến hộp thư thoại. Cô tức đến nỗi muốn nuốt điện thoại vào bụng.

Vào lúc đó, Tiểu Ái đồng thời cũng trong tình trạng thấp thỏm chờ đợi những cuộc gọi đến. Bố mẹ tuy không thường xuyên xem tin tức giải trí, nhưng bố Tiểu Ái cũng là fan của phim điện ảnh. Không dám chắc một ngày nào đó cũng đọc được những tin scandal kinh thiên động địa này. Con gái của mình mới học đại học năm thứ tư đã gây ra bao tin đồn như vậy, nào là mối tình tay bốn, mối tình chị em, người thứ ba bắt cá hai tay… Liệu bố có bất tỉnh ngay tại chỗ hay không? Người cuối cùng là Dung Kỳ, anh cũng sẽ phản ứng ra sao?

Người anh lạnh lùng băng giá của cô, đạo diễn nổi tiếng vô cùng ưa sạch sẽ, vô cùng thanh cao và vô cùng căm ghét những chuyện giật tít scandal vớ vẩn, nếu như anh ấy thấy những tin đồn đó thì sẽ ra sao? Lần này còn có những bức ảnh làm chứng, tất nhiên không thể chối cãi được, không giống scandal trước đây với Ruki, chỉ là phỏng đoán vớ vẩn. Thê thảm hơn, trên người Thôi Thái Dạ lúc đó lại là bộ quần áo kiểu cách nhất trong tủ quần áo của Dung Kỳ.

Cái đồ tư bản độc ác! Tiểu Ái nguyền rủa Thôi Thái Dạ.

Nếu như Dung Kỳ vì thế mà nổi giận, không hài lòng với cô thì liệu có loại cô ra khỏi đoàn làm phim không, như thế thì cô chịu thiệt lớn rồi! Tiểu Ái càng nghĩ càng buồn bực, nhưng không ngờ những chuyện khiến cô buồn bực hơn vẫn đang chờ cô ở phía trước.

Đó là buổi tối ngày thứ ba, khi Tiểu Ái đang nằm bò trên chiếc bàn trà cho từng thìa cơm vào miệng thì Tư Nhã đập vào vai khiến cả khuôn mặt cô úp vào trong hộp cơm.

“Cậu làm gì vậy hả?” Tiểu Ái tức giận ngẩng khuôn mặt dính đầy cơm lên.

Tư Nhã chỉ vào ti vi, tăng âm lượng lên. Trong bản tin giải trí, đột nhiên xuất hiện hình ảnh Thôi Thái Dạ quần áo chỉnh tề, bộ dạng long lanh đang trả lời phỏng vấn. Trong khi Dung Tiểu Ái ở nhà biến thành trạch nữ[1]. Nghĩ đến đó, trong lòng cô lại bùng lên cơn giận dữ.

[1] Con gái thích ru rú ở nhà (thường ngồi ôm máy tính, xem phim, đọc truyện, chơi game… với mục đích giải trí).

Tư Nhã cầm đũa gõ vào đầu cô: “Mình bảo cậu xem chữ trên màn hình. Cậu nhìn chằm chằm vào mặt anh ta làm gì?”

“Chữ?” Tiểu Ái lau sạch dầu ăn trên mặt xong rồi nhìn tiếp vào màn hình, lập tức đông cứng thành hóa thạch.

“Nhị thiếu gia Thôi Thị tiết lộ thông tin kết hôn trong tương lai. Người phụ nữ của anh chính là nhân vật trong scandal tình ái mấy ngày trước – Dung Tiểu Ái. Hiện cô là sinh viên khoa Diễn xuất Học viện Điện ảnh Xướng Xướng thành phố S.”

Sau khi trả lời hết các câu hỏi của phóng viên, Thôi Thái Dạ tiện tay rút một bông hồng đỏ trong giỏ hoa ra.

“Tiểu Ái à, mấy ngày nay anh rất bận, không thể ở bên em. Em hãy nhớ, những lúc không có anh bên cạnh, nếu ai dám gây phiền phức hay ức hiếp em, nhất định phải gọi điện thoại nói với anh. Vì em, dù phải làm bất cứ chuyện gì, anh cũng bằng lòng.”

Nói xong, anh ta hôn đóa hồng, hướng về ống kính nở nụ cười đầu tiên trong cuộc phỏng vấn này.

“Anh ta nói anh ta đã cầu hôn cậu rồi đó!” Tư Nhã chọc người như đã hóa thạch bên cạnh.

“…”

“Mà còn nữa, cậu cũng đã bằng lòng rồi!” Lại chọc tiếp.

“…”

“Còn nói, nội trong một tháng sẽ đính hôn, đợi cậu tốt nghiệp xong sẽ kết hôn ngay!” Tư Nhã tiếp tục chọc.

“…”

“Ấy da! Tiểu Ái sao cậu lại ngã như vậy?… Có muốn ngã thì cũng đừng ngã vào hộp cơm chứ, nhiều dầu lắm đó!”

“Các phóng viên lai một lần nữa phát hiện được thông tin mới. Họ đang nhanh chóng tiếp cận Nhị thiếu gia Thôi Thị. Ngay một phút trước, xe của ngài Thôi Thái Dạ đã chạy vào khu chung cư. Mặc dù bị nhân viên bảo vệ chặn lại khiến chúng tôi không thể thâm nhập vào trong để ghi lại những hình ảnh tại đó, nhưng theo những bày tỏ chân thành của ngài Thôi Thái Dạ trong cuộc phỏng vấn, chắc hẳn mọi người cũng có thể tưởng tượng được, lúc này tại căn hộ nhỏ của tiểu khu đang diễn ra những cảnh tượng nồng nàn, lãng mạn như thế nào! Phóng viên XXX chương trình “Những tin tức giải trí độc nhất vô nhị” đài truyền hình XX đưa tin. Mong quý khán giả vào chín giờ tối chủ nhật hàng tuần hãy cùng đón xem! Chúng tôi sẽ đem đến cho quý khán giả những góc nhìn mới nhất, độc nhất và chưa từng được tiết lộ về giới showbiz!...”

Tại khu nhà cách vị phóng viên đang bàn tán hăng say đó hàng trăm mét, so với cảnh tượng nồng nàn, lãng mạn trong tưởng tượng của anh ta thì thực tế lại hoàn toàn khác. Dung Tiểu Ái đập tờ bản sao chép hợp đồng ký kết giữa cả hai lên bàn trà: “Nhìn cho rõ! Trên này giấy trắng mực đen viết rõ ràng chúng ta chỉ đóng giả làm người yêu trong vòng một năm. Bây giờ anh lại ở trên ti vi độc thoại, anh bảo tôi phải làm sao đây?”

Thôi Thái Dạ liếc nhìn tờ giấy, nghĩ thầm một tờ giấy mỏng dính như vậy thì có thể làm gì được anh chứ. Huống hồ hiện tại anh đâu có phá hợp đồng, chỉ là biến giả thành thật mà thôi.

“Còn nữa! Anh mau giặt sạch bộ quần áo của anh trai tôi rồi mang đến đây!”

“Sao em lại sợ Dung Kỳ vậy?” Cảm giác khó chịu đó lại dâng lên. Thôi Thái Dạ vuốt nhẹ cằm: “Cậu ấy cũng chỉ là anh trai em, không phải là bạn trai, em thật sự muốn bị cậu ấy quản lý cả đời ư? Mà mục đích ban đầu lập giao ước chẳng phải để công kích Dung Kỳ hay sao, hiện tại cũng đã đến lúc rồi!”

“Nhưng tôi đâu có đồng ý là sẽ dùng cách này!”

“Cách thức này có gì không tốt sao? Không chỉ có thể giải tin đồn xấu của em, mà còn thông qua đó nói cho Dung Kỳ biết quan hệ của chúng ta.”

“Được! Cho dù những điều anh nói đều đúng, nhưng câu nó nội trong vòng một tháng đính hôn, sau khi tốt nghiệp lập tức kết hôn là thế nào đây? Anh có cần thiết phải mang chuyện dối trá đó nói ra như vậy không? Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh. Anh có nghĩ đến lúc đó đám phóng viên, nhà báo sẽ đem tôi ra viết thành cô gái đáng thương bị Nhị thiếu gia Thôi Thị ruồng bỏ không hả?”

Nhìn vào đôi mắt tinh nhanh của cô, Thôi Thái Dạ bỗng mỉm cười: “Vậy chúng ta cứ đính hôn thật là được rồi!”

“Nhị thiếu gia, anh đùa gì vậy?” Tiểu Ái cười khẽ.

“Anh không đùa!” Thu lại nụ cười trên môi, anh lặng lẽ nhìn cô chăm chú, ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy.

Tiểu Ái bất chợt không thể cười tiếp được nữa, cô nhún vai giả bộ thoải mái: “Này, Thôi Thái Dạ, anh chắc không phải đã thích tôi rồi đó chứ?”

Thái Dạ không nói gì, chỉ từ từ khoanh tay lại, nhếch đôi lông mày nhìn Tiểu Ái.

Căn phòng trở nên yên tĩnh lạ kì.

Sau khi ngồi đối diện Tiểu Ái một lúc lâu, anh thở dài, đứng lên đi về phía cô, dường như muốn đưa tay ra ôm. Nhưng Tiểu Ái khi đó lại cười, lùi hai bước: “Tôi đùa anh đó! Anh đừng dùng cái vẻ mặt trầm trọng như vậy chứ! Được rồi, những chuyện trước đó đã xảy ra rồi, dù sao cũng không thể cứu vãn được nữa. Tôi sẽ tạm thời đóng vai vị hôn phu của anh, dẫu sao trong giới showbiz ngày nào chẳng có scandal, một tháng sau có khi chuyện này đã bị lãng quên rồi!”

“Tiểu Ái!” Lông mày Thôi Thái Dạ chau lại.

“Nhưng tôi phải nói rõ ràng với anh rằng, đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi! Còn nữa, đợi đến khi Dung Kỳ quay về, anh tự đi mà giải quyết mọi chuyện với anh ấy, suy cho cùng người ban đầu muốn chơi đùa anh ấy là anh. Tôi chỉ là người phối hợp cùng chứ không lo chuyện hậu quả.”

Người con gái trước mặt vẫn tươi cười như vậy, nhưng khi lọt vào trong đáy mắt anh, lại có chút gai mắt.

So với thái độ và vẻ mặt ôn hòa này, anh thà thấy khuôn mặt tức giận vừa rồi còn hơn. Ít nhất đó là chân thật, không như lúc này, cô giống như những diễn viên đang đóng phim, dùng nụ cười giả dối để diễn lời thoại đã được chuẩn bị trước.

Thôi Thái Dạ thấy tức giận vì bị ứng phó, bị qua mặt. Trước đó không phải cô chưa từng diễn kịch như vậy, nhưng chưa khiến anh tức giận như bây giờ.

“Thôi Thái Dạ, anh có muốn ở lại ăn cơm không? Tư Nhã sắp đến rồi, cô ấy sẽ mua đồ ăn ở ngoài, tôi sẽ bảo cô ấy mua thêm phần của anh nữa nhé!” Nụ cười thì xuề xòa lấy lòng, lời hỏi thăm thì dè dặt, một Dung Tiểu Ái như vậy, anh bỗng không muốn thấy một chút nào nữa.

“Không cần!” Thái Dạ gượng gạo đáp lại, rồi lấy áo khoác trên ghế sô-pha đẩy cửa bước ra.

“Anh ta cứ thế mà đi sao? Không tỏ tình với cậu à?” Trong một góc của phòng tập múa, Tư Nhã và Tiểu Ái đang lười biếng tựa vào nhau.

Gần một tháng nữa sẽ đến kỳ thi sát hạch, vì vậy các sinh viên khoa Diễn xuất đều ra sức luyện tập, không có nhiều thời gian quan tâm tới mấy tin đồn nhảm của người bạn học trong lớp. Nhưng thỉnh thoảng thấy cảnh Hình Tư Nhã và Dung Tiểu Ái thì thầm to nhỏ với nhau, họ vẫn nhìn các cô với ánh mắt khinh thường. Một nửa trong số đó là sự xem thường, và một nửa là đố kị.

Hiện tại đại đa số người dân trong thành phố S đều biết Dung Tiểu Ái là vị hôn thê do Nhị thiếu gia Thôi Thị công khai thừa nhận, kỳ nghỉ đông này sẽ tổ chức lễ đính hôn. Đồng thời, với tư cách là sinh viên khoa Diễn xuất, Dung Tiểu Ái không những nắm chắc tờ giấy thông hành miễn phí trong giới điện ảnh, mà còn là vé tàu hạng nhất. Như thế sao lại không khiến người ta đố kị chứ?

Lời nói của Tư Nhã lập tức nhận được cái lườm của Tiểu Ái: “Cậu không có cảm xúc gì với anh ta sao? Thôi Thái Dạ rất đẹp trai đó. Tuy không so bì được với anh cậu, nhưng là người giàu có, vừa có địa vị lại vừa phong độ. Cậu thật sự không cân nhắc sao?”

“Đẹp trai ai mà chẳng thích! Chỉ là nói đến chuyện yêu đương mình chẳng phải đã sớm hạ quyết tâm tạm thời không yêu hay sao. Nhưng cho dù muốn yêu, mình cũng không chọn anh ta. Loại công tử phong lưu đa tình lại có nhiều tiền chỉ là giấc mộng hão huyền của bọn con nít, loại dân thường tâm hồn thuần khiết như bọn mình vẫn nên an phận thì hơn.”

“Cậu cho rằng anh ta sẽ không bị cuốn hút bởi sự đời thường của cậu à?” Tư Nhã tung ra một câu nói sâu xa.

“Sao mình cứ cảm thấy cậu đang nói tốt giúp anh ta vậy nhỉ? Cho dù anh ta thật sự có ý với mình, mình cũng không tiếp nhận!”

“Đó là vì nguyên tắc cậu đã đặt ra sao?”

“Không!” Tiểu Ái ngừng lại giây lát, rồi bật cười thành tiếng: “Thực ra… là vì mình không thích hàng đã qua tay quá nhiều người.”

Tư Nhã: “…”

“Gì chứ? Có lẽ nào đàn ông được lựa chọn phụ nữ, phụ nữ lại không thể vứt bỏ đàn ông? Mình chỉ thích những người đàn ông “sạch sẽ”, trước kia có thể đã có bạn gái cũng không sao, nhưng nếu là loại thay bạn gái như cơm bữa thì không thể chấp nhận được. Dù sao cũng không phải là dã thú, mà nếu có là dã thú cũng phải xem có đang ở thời kỳ “ấy” không chứ.” Câu cuối cùng mà Tiểu Ái hình dung đã khiến cho Tư Nhã cười ngặt nghẽo. Tư Nhã ra sức ấn tay vào trán Tiểu Ái: “Nhưng cậu cũng hơi tuyệt tình đó, ngay cả cơ hội mở lời cậu cũng không cho anh ta!”

“Quên đi! Cậu thật sự nghĩ rằng anh ta là cậu bé thuần khiết mới yêu à? Anh ta là Thôi Thái Dạ đó. Chưa biết chừng tối hôm đó đã kéo theo người đẹp lên ngọn nói nào đó mà phóng đãng ấy chứ!”

“Cái đó thì… Mặc dù cậu cũng khá xinh đẹp, nhưng so với những cô người mẫu, những ngôi sao trước kia của anh ta thì cậu vẫn còn kém xa đó! Nếu như mình là anh ta, bị cậu nói như vậy, nhất định sẽ không bao giờ có hứng thú với cậu nữa!”

“Cậu rốt cuộc là đứng về bên nào vậy?” Tiểu Ái tức giận.

“Ai đẹp trai thì đứng về phía người ấy!” Tư Nhã không một chút lương tâm, duỗi chân tay ra: “Đứng dậy! Luyện tập nào!”

Giới showbiz quả nhiên là có thiên hướng “có mới nới cũ”. Sau khi tin đồn tình ái của Thôi Thái Dạ và nữ sinh viên đại học Dung Tiểu Ái chuyển thành tình yêu nam nữ bình thường, đám paparazzi sau khi bám riết một thời gian cũng dần không còn hứng thú nữa.

Trong giới showbiz trai xinh gái đẹp nhiều vô kể, cả người cũ lẫn người mới đều tìm đủ mọi cách để đánh bóng tên tuổi, sao có thể để một sinh viên nhỏ bé “chiếm hết đất dụng võ” chứ! Không quá năm, sáu ngày, Tiểu Ái lại có thể bình thường ra ngoài.

Tiểu Ái vì thế mà rất vui mừng, thậm chí còn nghĩ tới chuyện, có lẽ lúc Dung Kỳ kết thúc chuyến quay ngoại cảnh ở Vân Nam về, chắc không hay biết đã từng xảy ra những chuyện gì. Đương nhiên, nếu không phát hiện ra chuyện sau đó, tâm nguyện nho nhỏ đó của cô có lẽ sẽ trở thành hiện thực.

Đêm giáng sinh, đã bất ngờ xảy ra một chuyện. Khi vừa trang điểm xong, đang chuẩn bị đón lễ giáng sinh và sinh nhật, thì một vài người đàn ông mặc áo đen lạ mặt chặn ở trước cửa căn hộ, bắt cóc Dung Tiểu Ái.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...