Trái Cấm

Chương 11


Chương trước Chương tiếp

Mới đầu, Dương Tố Hinh và anh, chỉ là đam mê điện ảnh.

Về sau, anh coi cô là bạn, một người bạn tốt, sau đó mới thành người yêu.

Horsens biết mình thích cô. Sớm chiều trong cuộc sống ở chung, đối với việc thích cô, từng chút từng chút một, tích lũy trong lòng.

Cô nghe anh nói, khi anh vui khi anh buồn, cùng anh tán gẫu chuyện thiên nam địa bắc.

Anh thích ở cạnh cô, cô khiến anh an tâm, cảm thấy tự do. Trước mặt cô, anh không cần phải ngụy trang, anh có thể làm chính mình, chỉ cần làm Horsens Hunt là tốt rồi.

Anh vẫn luôn nghĩ, anh thích cô, đơn giản thế thôi.

Thích hơn bạn bè bình thường, thích hơn người yêu ngày xưa, cho đến khi cô xảy ra chuyện, cho đến khi anh có thể sẽ mất cô, anh mới phát hiện, không phải chỉ là thích, giờ mới biết, cô quan trọng đến thế nào.

Buổi sáng, anh và Khải Mạn vì chuyện đêm qua, ầm ĩ qua điện thoại một trận, khi đó lòng anh lại càng quyết tâm hơn.

Dương Tố Hinh chỉ là một người phụ nữ, cũng giống như những người mê điện ảnh khác, anh có thể tìm người khác mà.

Cô ấy không giống họ…

Khi anh nói qua điện thoại, giọng gào rít phẫn nộ với người quản lý, mới hiểu ra chuyện này.

Tố Hinh không giống những người khác.

Cũng không giống những người phụ nữ trước kia của anh.

Cô quan tâm anh, thật lòng quan tâm, không phải vì anh là ngôi sao, không phải vì anh có tiền, mà vì anh là chính anh. Anh có thể nhìn thấy tình yêu đến đau lòng trong mắt cô.

Em yêu anh.

Cô đã từng nói, thật sự đã từng nói vậy.

Ngàn vạn người đã nói với anh câu này, tiếng thét chói tai của fan hâm mộ, phụ nữ hay nói đùa với anh, thậm chí ngay cả phóng viên cũng trêu đùa anh nói ra lời này.

Nhưng cô thì khác.

Cô thật lòng, anh biết, mỗi chữ cô nói, đều là thành ý nhiệt tình.

Những ngày bên cạnh, Tố Hinh chưa bao giờ yêu cầu anh một điều gì, cô cho rằng hai người không có tương lai, nhưng vẫn nói là yêu anh, chưa từng vì anh không đáp lại mà lùi bước hay buộc anh phải cho cô một đáp án.

Cô không cần anh hồi đáp, chỉ đơn thuần yêu anh.

Thương anh.

Áy náy, đau đớn, dâng lên trong lòng ngực.

Tiếng xe vang vọng trong quảng trường Thời Đại, Horsens có thể thấy, trên màn hình lớn là bản tin về việc đánh người đêm qua của anh, khi tin tức này lan truyền, giới truyền thông chắc hẳn rất thích thú.

Nhưng anh coi như không thấy, trước mắt chỉ hiện lên hình ảnh cô dịu dàng khẽ nắm tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đau xót.

Anh muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô, chỉ cần nhìn thấy cô, anh liền coi những chuyện này đều đáng giá.

Anh muốn ở chung một chỗ với cô, vĩnh viễn.

Ý niệm này trong đầu như tia sét đánh trúng anh, làm cho anh choáng váng, đồng thời tương lai tươi sáng cũng rộng mở.

Mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.

Anh nghiêng người về phía trước, gọi lái xe.

“Anh Dương quay lại, đến đại lộ số 5 đi.”

Lái xa nghe theo đi đến đại lộ số 5, nhưng sắp đi đến nơi lại gặp đèn đỏ ở ngã tư.

Anh không thể chờ, vội vã biến ý định trong đầu thành hành động. Ở phía trước là một con đường nhỏ.

“Tôi sẽ trực tiếp đi vào, anh ở gần đây, sau khi xong việc tôi sẽ gọi cho anh.” Nói xong, anh mở cửa nhảy xuống xe, bước nhanh đến vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, vội vàng hướng đến cửa hàng đồ trang sức nổi tiếng.

Người qua đường thấy anh, tất cả đều hoảng sợ. Khi anh bước vào cửa hàng đá quý, nhân viên cửa hàng và khách trong đó, ai cũng mở to mắt, một nhân viên phản ứng khá nhanh, bừng tỉnh vội vàng chạy đến đón tiếp, đỏ mặt hỏi: “Ngài Hunt, xin hỏi, tôi có thể giúp gì được cho ngài?, “Chào cô.” Anh lịch sự mở miệng, mỉm cười đầy thành ý, “Trên thực tế, đúng là tôi cần cô giúp.”

Người nhân viên tóc hồng kia, gắng sức bình tĩnh, mặt đỏ tim đập hỏi: “Xin hỏi, ngài cần gì?”

Anh nhìn cô, giống như là người đàn ông đang hạnh phúc, khoái trá nói.

“Tôi muốn mua nhẫn cưới.”

Trong khoảng khắc đó, ồn ào hóa yên lặng, căn phòng cô cũng yên tĩnh. Bất luận là đàn ông hay phụ nữ, ai cũng trợn mắt há mồm, lẳng lặng nhìn anh.

“Nhẫn… nhẫn cưới?” Nhân viên cửa hàng lắp bắp hỏi.

“Đúng vậy, nhẫn cưới.” Anh gật đầu. “Cô có thể giúp tôi không?”, nhân viên cửa hàng đột nhiên ngậm miệng lại, nghiêm khắc răn mình, che dấu sự khiếp sợ của cô. “Đương nhiên, không thành vấn đề, Xin mời đi bên này. Xin hỏi ngài muốn loại nào, ruby hay kim cương?”

“Đương nhiên là kim cương, không cần quá lớn, nhưng phải tao nhã, đặc biệt, độc nhất vô nhị.” Anh bước theo, không quan tâm đến vẻ kinh ngạc của mọi người, thậm chí còn nhìn mọi người xung quanh mỉm cười “Tôi muốn dùng nó để cầu hôn.”

Bịch!

Một khách hàng nữ ngã xuống đất, ngất đi, nữ trang trong tay vài nhân viên rơi xuống đất, tạo nên những thanh âm kỳ lạ.

Horsens không quan tâm đến sự khiếp sợ của mọi người, anh đã quyết định, cho dù những bức ảnh kia tạo thành cơn gió lốc ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp của anh, anh vẫn muốn liều lĩnh, giữ Tố Hinh lại bên cạnh.

Anh yêu cô.

Cho dù phải dùng đủ mọi cách, anh cũng muốn cô thuộc về anh mãi mãi.

Nhân viên cửa hành nhanh nhẹn đã khôi phục vẻ bình tĩnh, giúp anh chọn được chiếc nhẫn ưng ý.

Đó là một món trang sức tinh xảo xinh đẹp, không có vẻ hoa lệ nhưng lại thuần nhất trong suốt, lóng lánh nhưng lại rực rỡ, giống như cô vậy.

Độc nhất vô nhị.

“Chính là chiếc này, tôi lấy.” Anh lộ ra nụ cười chết người, lấy thẻ tín dụng ra tính tiền, một bên liên lạc với lái xe đến đón anh.

Bởi vì ngược đường, lái xe chỉ có thể chờ anh phía đối diện, Horsens cầm hộp nhỏ chứa chiếc nhẫn của hãng Cartier, hưng phấn bước trên đại lộ số 5, trong nháy mắt, anh thật sự cảm thấy thế giới này quá đẹp.

Tố Hinh sẽ trở thành vợ anh, anh biết cô sẽ đồng ý, anh không để cô từ chối, cho dù cô từ chối đi nữa, anh sẽ dùng toàn lực thuyết phục cô.

Đây sẽ là một việc làm vui vẻ.

Nhớ đến bộ dáng e lệ của cô, khóe miệng anh nhếch lên.

Horsens đi nhanh hơn, đến ngã tư đường gặp đèn đỏ, chờ đèn xanh sáng lên, lòng anh tràn đầy vui mừng bước đi, chạy xuyên qua đường cái. Anh muốn nhanh chóng nhìn thấy cô, ý niệm này lại hiện lên trong đầu, bỗng, một âm thanh đáng sợ đột nhiên vang lên, anh quay đầu, thấy một chiếc xe tải ngoài tầm kiểm soát đang lao đến chỗ anh.

Ngay tại trước mắt.

Trong nháy mắt, đủ mọi hình ảnh hiện lên trước mắt anh, tất cả đều là cô.

Không.

Anh cố sức né tránh, nhưng … không kịp. Xe đâm vào anh, đưa anh bay lên, sau đó với sức hút của trái đất, anh lại rơi thật mạnh xuống đất.

Giây tiếp theo, đau đớn truyền đến, mảnh tối đen buông xuống.

******

Trần nhà màu trắng.

Đã lâu anh không thấy trần nhà nào thuần trắng đến thế.

Một lần chết như vậy, anh không biết mình đang ở đâu, muốn làm rõ đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn không nhớ ra, mình là ai.

Cái miệng của anh, hai mắt của anh như bọc sáp, toàn thân đau đớn. Hơn nữa, mặt rất ngứa.

Anh trừng mắt nhìn, nâng bàn tay đau đớn lên, muốn gãi ngứa, sau đó mới nhận ra cánh tay bị cắm một cây kim, tiếp theo là ống dẫn, trên cổ tay còn có phiếu ghi của bệnh viện.

Trí nhớ quay lại trong đầu anh.

Đáng chết, anh bị tai nạn!

Tố Hinh.

Cô nhất định sẽ sợ hãi!

Anh nhanh chóng ngồi dậy, ngực và thắt lưng truyền đến cơn đau đáng sợ, làm thân anh cứng đờ, đau đến ứa mồ hôi lạnh, thốt ra một câu thô tục.

Đau nhức còn chưa rút đi, một vị y tá đã vội vàng đi đến.

“Ngài Hunt, thật tốt quá, anh tỉnh rồi. Anh bị tai nạn xe, đừng quá kích động, tránh ảnh hưởng đến vết thương.” Nói xong, cô ấn nút bấm trên đầu giường, báo cho trạm hộ lý.

Chỉ một lát sau, bác sĩ đã đến, cầm đèn pin chiếu vào mắt anh, lại dùng ống nghe áp lên người anh, y tá ở bên cạnh đo nhịp tim và huyết áp cho anh, rất nhanh hai người đã kiểm tra xong.

Anh thấy không khỏe, hết sức hợp tác, nhưng lại phát hiện ra một việc đáng sợ.

“Bác sĩ, chân của tôi không thể cử động được.” Anh cố nén khủng hoảng, cố bình tĩnh.

“Anh gặp tai nạn.” Bác sĩ nhìn anh, thu đèn pin về. “Là một tai nạn nghiêm trọng, chân của anh bị gãy, tôi đã thay anh gây tê, khả năng dược liệu không còn hiệu quả lắm.”

Anh trừng mắt nhìn bác sĩ, chịu đựng kinh hoàng, lo lắng hỏi: “Như vậy, về sau tôi còn có thể đi lại không?”

“Chúng tôi còn phải làm vài kiểm tra nữa mới xác định được.”

Bác sĩ trả lời, xúc tích mà đầy đủ.

Anh nuốt nước miếng, không nghĩ nhiều cho mình nữa, ngược lại tiếp tục hỏi việc khác.

“Tôi hôn mê bao lâu rồi?”

“Ba ngày.” Bác sĩ nói. “Trên thực tế, anh rất may mắn, trong tình huống này, đa số đều là tử vong, anh chỉ bị thương như vậy là tốt rồi, hơn nữa phải có một trái tim mạnh khỏe lắm mới có thể chống đỡ đến hôm nay.”

May mắn? Giờ toàn thân anh đều đau muốn chết, hai chân còn không có khả năng đi lại, anh không thể đồng ý với cái ý kiến của bác sĩ cho là anh may mắn được. Anh chỉ có thể đờ đẫn, nhìn ống nghe kia trên cổ của bác sĩ trẻ tuổi.

Một y tá vào hỏi: “Bác sĩ, người đại diện của ngài Hunt ở bên ngoài, biết anh ấy tỉnh lại nên muốn vào gặp. Tình trạng của anh ấy có khỏe không?”

Thần trí người bệnh coi như đã tỉnh hoàn toàn, nhịp tim và huyết áp ổn định, nói chuyện cũng rõ ràng. Giờ anh so với lúc mới đến đã tốt nhiều rồi.

“Anh có muốn gặp anh không?” Bác sĩ nhíu mày.

“Bạn gái của tôi.” Anh có vẻ muốn gặp Tố Hinh. “Cô ấy có bên ngoài không.”

“Tôi sẽ bảo cô ấy vào.” Y tá đáp.

“Tiếp theo, tôi sẽ làm vài kiểm tra cho anh, có chuyện gì thì ấn vào nút ở đầu giường, sẽ có người đến giúp.”

Bác sĩ thấy có người đẩy cửa vào, không ở lại lâu, trực tiếp đi ra ngoài.

Horsens tưởng người đó là Tố Hinh. Nhưng khi bác sĩ rời đi, anh mới biết người phụ nữ kia không phải cô, mà là Sophie.

Vị y tá kia đã hiểu lầm.

Sophie đi đến bên giường, thấy tình trạng thảm hại của anh, chần chừ đi đến, miễn cưỡng cười trừ.

“Hi, anh khỏe không?”

“Không tốt lắm.” Anh cười khổ thành tiếng. “Anh thấy mình như bị xe tải đâm vậy.”

“Anh đúng là bị xe tải đâm mà.” Sophie ngồi xuống bên giường, dịu dàng nói, hốc mắt ươn ướt. “Khi nhận được tin này em còn tưởng…… May mà anh không có việc gì…”

“Anh bị thiên đường từ chối.” Anh vỗ vỗ tay cô, mỉm cười nói: “Sophie, không phải anh không thích gặp em, nhưng anh muốn gặp Tố Hinh, em có thể đưa cô ấy vào đây hộ anh được không?” Sắc mặt Sophie nhất thời trắng bệch, còn chưa kịp mở miệng, cửa phòng khám đã bị mở toang ra.

“Đừng ngăn tôi, cô có nhầm không? Không biết tôi là ai à?” Khải Mạn lớn tiếng quát tháo, tranh cãi với y tá ở cửa. “Tôi là người đại diện của Horsens Hunt!”

“Khải Mạn.” Sophie quay đầu, trừng mắt nhìn anh. “Anh làm loạn đủ chưa?”

“Là y tá này không có mắt…”

“Khải Mạn!” Horsens cũng trừng mắt nhìn anh, lớn tiếng hét.

Khải Mạn cứng đờ, lúc này mới thu mình một chút.

Horsens can thiệp, nhìn y tá nói. “Cô à, không sao đâu, hãy để người đại diện của tôi vào đi, tôi có chuyện cần anh ta xử lý.” Nữ y tá trách nhiệm lúc này mới buông tay, lui ra ngoài.

Khải Mạn đắc chí, khẽ hừ một tiếng, phủi phủi ống tay áo, điều chỉnh cà vạt, sau đó mới bước vào phòng. Nhưng sau khi anh thấy rõ thương thế của Horsens, liền ngây người dừng bước.

“Phân chó, bọn họ nói anh không có việc gì mà!” Sắc mặt anh tái nhợt, cuối cùng mới hỏi: “Con mẹ nó, anh có khỏe không?”

“Tôi không tốt.” Anh ghét phải trả lời vấn đề này. “Tố Hinh đâu? Cô ấy ở đâu?”

“Tố Hinh.” Khải Mạn cứng đờ người.

“Đúng vậy, Tố Hinh.” Horsens trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt không kiên nhẫn. “Phiền anh bảo cô ấy vào được không?”

“Bây giờ?” Khải Mạn mở to mắt.

“Đương nhiên.” Phòng bệnh chật ních người, nhưng không có ai là người anh thực sự muốn nhìn thấy.

“Bây giờ.” Anh lặp lại.

“Không có cách nào.” Sắc mặt Khải Mạn tái nhợt, chột dạ kéo cà vạt thật chặt.

“Tại sao?” Anh nhíu mày.

“Cô ấy không có bên ngoài.”

Lòng Horsens chùng xuống.

Khải Mạn vội lảng sang chuyện khác. “Mấy ngày nay, tôi phải phong tỏa tin tức anh bị tai nạn, anh có biết, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, khi anh xảy ra tai nạn, rất nhiều lời mời quảng cáo gửi đến, tôi phải xử lý những việc này trước.”

“Anh để cô ấy một mình ở khách sạn?” Horsens tức giận rít gào.

Đáng chết, Tố Hinh nhất định rất sợ hãi, cô ấy vừa mới gặp chuyện không may, giờ lại hoàn toàn mất liên lạc với anh, theo như lời nói của Khải Mạn, tin tức anh bị tai nạn cũng phong tỏa. Anh vô duyên vô cớ biến mất ba ngày, dưới tình huống như vậy, cô không nghĩ miên man mới là lạ.

“Đưa di động cho tôi.”

“Trong bệnh viện không được dùng điện thoại.” Khải Mạn nhanh chóng đáp.

“Đưa cái di động chết tiệt của anh cho tôi!” Anh thấp giọng, sau đó vì đau đớn mà ho khan, thậm chí ho ra máu.

Đến bây giờ, Khải Mạn mới sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra. Có điều, anh chột dạ, lại bồi thêm một câu.

“Anh gọi về khách sạn cũng vô dụng. cô ấy không có trong khách sạn.”

Lau máu tươi bên khóe miệng, Horsens cầm lấy di động, hung hăng nhìn anh. “Ý gì? Anh đã làm gì?”

“Ắc.” Khải Mạn giơ hai tay lên, khẩn trương liếm liếm môi, phủ nhận tất cả. “Tôi chưa làm gì cả, ngày đó khi anh bị tai nạn, tôi đến khách sạn báo tin cho cô ấy, ai ngờ khi cô ấy vừa nghe, lập tức liền rời phòng bỏ đi.”

Đi rồi?

Người anh đột nhiên cứng đờ.

Tố Hinh đi rồi?! Không có khả năng này!

Horsens cắn chặt răng. “Anh nói bậy gì vậy?”

“Đúng là cô ấy đã đi, không tin anh có thể hỏi Sophie.”

Anh quay đầu nhìn về phía Sophie.

Sắc mặt Sophie trắng bệch, có chút không đành lòng, nhưng vẫn gật đầu, chứng nhận Khải Mạn nói thật. “Cô ấy đi rồi.”

“Tôi đã sớm nói với anh rồi, cô ấy giống những người phụ nữ khác, chỉ vì anh là đại minh tinh mới muốn đùa giỡn với anh, đến khi gặp chuyện, lập tức liền biến mất dạng…”

“Anh gạt tôi!” Horsens giơ tay, nắm chặt cà vạt của Khải Mạn, kéo anh đến trước mắt, hai mắt đỏ hoe, phẫn nộ rít gào. “Tố Hinh không thể đi! Anh giấu cô ấy ở đâu? Tôi muốn thấy cô ấy, có nghe hay không? Tôi muốn thấy cô ấy, thấy bây giờ!”

Thấy anh mất cả lý trí, Khải Mạn càng sợ hãi, vì bảo vệ mình, nói dối hết lần này đến lần khác giống như dòng xoáy rồng nước, cứ thế mà trút xuống.

“Cô ấy đi rồi, đã đi rồi, tôi không biết cô ấy ở đâu. Hôm đó, khi nghe tin anh bị tai nạn, cô ấy sợ bị phiền toái, lập tức ra đi, tôi còn xin cô ấy ở lại vài ngày, ít nhất chờ đến khi anh tỉnh lại, nhưng cô ấy nói, cô ấy không chịu nổi cảnh ngày ngày phải lấy lòng anh, còn chịu bao khổ cực nữa, cô ấy phải đi thôi…”

Binh!

Một quyền thật mạnh làm gián đoạn lời biện hộ của Khải Mạn.

.“Anh nói bậy, cô ấy nói cô ấy yêu tôi!” Trán Horsens nổi gân xanh, điên cuồng gào thét, kích động đến quên cả đau nhức trên người.

Bị đánh, Khải Mạn đau đến phát khóc, phô trương thanh thế chửi mắng. “Shit! Mụ đàn bà kia nói, anh cũng tin là thật sao, con mẹ nó, như vậy có phải ngu không.”

Không, anh không tin! Cô nhất định ở lại! Nhất định ở lại…

Lòng Horsens như bị dao cắt, tràn đầy oán hận, anh giống như bị tâm thần, điên cuồng hồi tưởng lại lời nói của Khải Mạn, một bên hét chói tai không thôi.

“Horsens, anh điên rồi! Bác sĩ, bác sĩ—”

Ôm chiếc mũi chảy máu, Khải Mạn rống to. “Nếu cô ấy yêu anh, thì giờ đã ở đây rồi chứ không phải vừa nghe tin anh bị tai nạn đã chạy mất! Mẹ nó, ngay cả bệnh viện cũng không đến.”

Horsens tức giận rời giường, ngăn Khải Mạn tiếp tục nói bậy. Anh đẩy Sophie ra, phẫn nộ lê người từng tí, máu tươi thẩm vào ga trải. Anh muốn xuống giường, nhưng hai chân bị gãy, không thể chống đỡ trọng lượng cơ thể anh, anh chỉ có thể ngã xuống đất.

Bác sĩ và y tá lao vào, giữ được anh, đưa anh lên giường.

“Buông ra! Thằng khốn. buông…” Horsens đỏ mắt, rống giận giãy giụa, nhưng bác sĩ đã châm vào tay anh, dù anh có kháng cự, cũng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của y tá.

“Làm đi!” Khải Mạn đứng thẳng dậy, căm giận bỏ lại một câu “Horsens Hunt, [bad word], mày là thằng điên.”

“Câm đi, mày biến ra ngoài cho tao! Mày bị đuổi việc rồi!” Anh trừng mắt nhìn tên khốn kia, thẹn quá hóa giận mà gào thét.

Sắc mặt Khải Mạn trắng nhợt, phẫn uất đáp. “Anh không thể đuổi tôi, anh cần tôi!”

Thuốc an thần dần có hiệu lực, mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ. Horsens thở phì phì, oán hận nhìn anh, lặp lại lần nữa.

“Mày bị đuổi rồi.”

“Tốt.” Khải Mạn nhìn anh, biểu tình ngoan độc, oán hận gật đầu. “Tốt, xem như mày lợi hại, đừng có hối hận đấy.” Nói xong, anh xoay người, sải bước đi ra ngoài.

Horsens thở phì phò từng ngụm, càng lúc càng choáng váng. “Đừng cản tôi…” Anh phẫn nộ nói, nhưng thanh âm lại vạn phần yếu ớt.

Bọn họ buông anh ra, anh không hề giãy giụa, chỉ mở to mắt nhìn trần nhà. Toàn thân anh đều đau, nhưng đau nhất là,… đã…

Cô đi rồi, đã đi rồi….

Nếu cô ấy yêu anh, thì giờ đã ở đây rồi chứ không phải vừa nghe tin anh bị tai nạn đã chạy mất!

Sao cô ấy có thể đi, anh chỉ bị tai nạn, đâu có chết.

Mẹ nó, ngay cả bệnh viện cũng không đến! Không, điều này không phải sự thật.

Anh nuốt nước miếng, quay đầu nhìn về phía trước, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lệ quanh hốc mắt, thống khổ nhìn Sophie van xin. “Nói cho anh biết, đây không phải sự thật… Nói cho anh biết, Tố Hinh ở ngoài kia…”

Sophie ôm miệng, nước mắt chảy như mưa. Cô không thể nói, chỉ có thể ôm anh, vì sự bất hạnh của anh, vì anh bị phản bội mà khóc.

Horsens cũng không nhúc nhích.

Ngực, như bị khoét một hố thật lớn, máu tươi đầm đìa chảy ra.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...