Vương Vũ Hàn mặt đen hơn Bao Công, ánh mắt diều hâu liếc nhìn xung quanh, muốn tìm cái người đã gây họa nhưng nhìn thế nào cũng không thấy được.
Hôm nay có cuộc hợp ở bên Anh, mọi người đang bàn bạc vấn đề thu mua vài miếng đất bên đó, đang bận rộn thì hắn nghe thấy Dương Nghị nói điện thoại cùng vợ, vì căn phòng đang trong giai đoạn yên lặng đến tiểng ruồi kêu cũng có thể nghe thấy, thế là hắn nghe được Lăng Tịnh Hy đang ở Bar mà còn gây chuyện.
Lòng lo lắng đành mặc tất cả chạy đến đây xem cô ra sao ? có bị thương không ? có bị người khác khi dễ không ? nhưng khi đến hiện trường chỉ thấy một mình Gia Tiểu Mẫn.
‘ Tốt, rất tốt … đã gây ra họa mà còn trốn được, lần này hắn sẽ không nhân nhượng nữa, phải cho cô một bài học mớ được’
Hắn thầm nhủ, mắt lại như tia lade quan sát xung quanh.
Dương Nghị thì không để tâm mọi ánh mắt đang nhìn về phía họ, hắn đi tới chỗ Gia Tiểu Mẫn, kéo người cô đến gần người mình, ánh mắt lo lắng nhìn cô từ trên xuống, thấy cô không bị thương tổn gì, hắn mới thở phào yên tâm.
“ Mẫn, mai mốt muốn đi đâu thì nói anh đưa đi, em đi một mình vào mấy chỗ phức tạp này làm anh lo lắm.”
Giọng ôn nhu có chút trách móc nói với cô, Gia Tiểu Mẫn nở nụ cười hạnh phúc.
“ Tịnh Hy bảo muốn tìm …” – Nói một nữa cô chợt nhớ có ác ma ở đây nên đổi giọng ngay.
“ Cậu ấy muốn tìm chỗ giải khoay nên bảo em đi cùng, với lại chỗ này là của bọn em nhưng không ngờ lại có người đến làm loạn … đúng không Tịnh Hy ?”
Nói xong cô quay ra sau muốn tìm Lăng Tinh Hy nhưng chẳng thấy đâu, không lẽ vì sợ Vương Vũ Hàn mà trốn rồi ? … không thể nào, cô nàng ngay cả nhổ lông cọp cũng không sợ thì làm sao sợ Vương Vũ Hàn cho được.
“ Lăng Tịnh Hy, nếu trong ba giây em không xuất hiện, ngay lập tức anh sẽ thiêu rụi nơi này … em có thể không tin ?”
Hắn không muốn hỏi nhiều, cũng không muốn tìm nữa, trực tiếp nói ra lời uy hiếp, nếu thật sự cô cứng đầu muốn trốn tránh , hắn không ngại thiêu trụi nơi này đâu.
Lăng Tịnh Hy rùng mình một cái, cô hiện tại đang trốn phía sau một tên béo, cũng không biết vì sao lại trốn nhưng vừa nãy khi thấy hắn xuất hiện, cô liền có chút chột dạ nên trốn ngay nhưng giờ hắn đã nói thế, nếu cô còn không ra, e là …
Mọi người vẫn im lặng nhìn cảnh trước mắt, ai ai cũng đều có cùng suy nghĩ. – Không lẽ người này là cứu tinh của hai cô gái kia ?
Ai cũng có cùng suy nghĩ nhưng riêng Candy thì như bị điểm huyệt, đứng bất động nhìn Vương Vũ Hàn, đôi mắt như tia lade quan sát hắn thật kỹ.
Cô biết người đàn ông này, cô từng thấy hắn trên TV, báo đài và mọi người ai cũng bàn tán về hắn, một người đàn ông thành đạt, bề ngoài lại tuấn lãng, cô hằng mơ ước được lên giường cùng hắn dù chỉ một lần cũng mãn nguyện.
Thật không ngờ hôm nay có thể gặp được hắn, có phải ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của cô nên mới đưa hắn đến đây với cô không ?
Candy lập tức sửa sang lại bản thân cho đẹp một chút, dịu dàng đi tới trước mặt Vương Vũ Hàn, cũng không để mắt đến Tony, nở nụ cười quyến rũ, còn giọng nói thì ngọt như kẹo mạch nha.
“ Vương tiên sinh, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy ? … tôi là Candy, rất vui được hầu hạ ngài.”
Từ dáng người cho đến hành động đều như bạch tuột quấn lấy cánh tay của Vương Vũ Hàn mà lời nói thì như kẻ ti tiện vang bên tai hắn.
Nghe mùi nước hoa nồng nặc, Vương Vũ Hàn nhíu mày nhìn về Candy, mắt không chút tình cảm, giọng lạnh tanh.
“ Tránh ra.”
Candy sửng sốt nhưng cô nào có để tâm, tay lại ôm chặt hắn hơn, để bộ ngực khủng dựa sát vào người hắn.
“ Vương tiên sinh, ngài thật là vô tâm nha nhưng Candy rất hâm mộ ngài, không biết đêm này có thể … Á …”
Chưa nói dứt câu, cả người đã bị xô ngã, Candy không tin quay lại nhìn, đã thấy Lăng Tịnh Hy phùng mang trợn má nhìn Candy, mắt như bốc lửa, mà Candy có nào chịu thua cũng trừng mắt nhìn Lăng Tịnh Hy, hai người cứ thế trừng qua trừng lại, mà trên đầu như có sấm sét lớn …
Lăng Tịnh Hy nhìn Candy, muốn dùng ánh mắt xuyên thửng mắt cô ta, khi nãy còn hùng hổ nhục mạ cô vì cái tên Tony khốn kiếp kia, giờ lại muốn câu dẫn người đàn ông của cô sao ? … Hừ, không có cửa đâu, cho dù là cửa sổ cô cũng lấy xi măng trét lại.
Chưa kịp mắng chữi, tay đã bị người nào đó kéo mạnh, cả thân người đều rơi vào vòm ngực rắn chắc, còn có mùi hương quen thuộc, Lăng Tịnh Hy ngước nhìn thì kinh ngạc, bởi tên đứng trước mặt cô, vẻ mặt rất đáng sợ nha.
Vương Vũ Hàn nhìn Lăng Tịnh Hy từ trên xuống, lửa giận trong lòng bổng chóc tan biến, thay vào đó là sự kinh hoảng, sợ hãi, lo lắng … tim thắt lại đau đớn.
Trước mặt hắn, Lăng Tịnh Hy áo quần bị xé rách, một bên má bị xưng, trên vai cùng tay đều có vết trầy sướt, tóc thì rối bù … hình ảnh một năm trước bất chợt hiện về, tay hắn run rẩy không ngừng, hít thở cũng khó khăn.
Lăng Tịnh Hy thấy hắn có chút quái lạ, vẻ mặt tự nhiên tái nhợt, cô cũng cảm giác tay hắn đang rung, nhịn không được đành lên tiếng trước.
“ Vương Vũ Hàn, anh sao vậy ?”
Nghe được tiếng cô gọi tên hắn, thần sắc mới có chút ổn định, lại nhìn Lăng Tịnh Hy, đôi mắt trở nên sắc lạnh, mặt cũng trở nên tối sầm, hắn gằn giọng.
“ Là ai ? … là ai đã đánh em ?”
Lăng Tịnh Hy nuốt ngụm nước bọt, từ trước đến giờ, đây là lần đầu thấy hắn giận dữ như thế, cô có chút hoảng sợ nhưng nghĩ lại hắn vì mình tức giận nên có chút vui vẻ, cô đương nhiên có thù báo thù.
Thu lại vẻ mặt kinh ngạc, thay vào đó là vẻ mặt đáng thương, môi mím lại như muốn míu, thân người thì run rẩy, khóe mắt có chút ươn ướt tỏ ra đang hoảng sợ nhưng cái tay khi chỉ về thủ phạm thì rất kiên quyết.
“ Là tên tóc vàng này … tự nhiên đến chọc phá em, còn nói muốn em dập tắt lửa tình gì đó cho hắn ta ? … ” – Sau đó chỉ tay về phía Candy, giọng trở nên nghẹn ngào hơn.
“ Còn có cô ta … cô ta nói em là tiện nhân … không biết liêm sĩ chuyên dụ dỗ đàn ông của cô ấy …”
Lửa đang cháy rất hào hùng nên cô không ngại châm thêm xăng, đổ thêm dầu, cho thêm tí nhớt … từng lời ủy khuất nấc lên thành tiếng.
“ Cô ta nói sẽ tha cho em, chỉ cần em quỳ trước mặt cô ta, dập đầu ba mươi cái, còn phải nói mình là tiện nhân phóng đãng trước mặt mọi người, sau đó … sau đó …”
“ Sau đó thì sao ?” – Vương Vũ Hàn không kiển nhẫn lên tiếng.
Hắn bây giờ như trúng phải bùa mê, hoàn toàn tin những lời Lăng Tịnh Hy nói, mà hắn không nghi ngờ cũng phải, bởi đây là lần đầu tiên sau khi cô mất trí nhớ, cô tỏ ra ủy khuất trước mặt hắn vì thế làm sao hắn lại không tin ?
“ Cô ta nói … em và Tiểu Mẫn phải trước mặt bao nhiêu người, cởi hết đồ ra, còn phải ngay tại đây thỏa mãn dục vọng mấy tên kia, đến khi nào họ chơi chán mới được đi.”
Mọi người nghe xong thì kinh hoàng, cô gái này quả thật ác độc nha, tuy mới đầu bọn họ đồng cảm với cô vì cô là người bị hại nhưng bây giờ sự đồng cảm lại quay về phía bọn Candy … thật rất đáng thương nha.
Gia Tiểu Mẫn đứng kế bên chỉ biết lắc đầu, Lăng Tịnh Hy quả thật một ngày không tạo nghiệt chắc sẽ buồn đến phát chán nhưng tại sao lại kéo cô theo cùng ?
“ Là thật ?”
Câu này là của Dương Nghị, hắn nãy giờ cũng ẩn nhẫn rất lâu, khi nghe Lăng Tịnh Hy nói thế, hận không thể lập tức giết chết bọn cặn bã này nhưng ông chủ còn chưa ra tay, quân lính như hắn chỉ có thể nhịn đến khi hốt hàng phút chót.
Gia Tiểu Mẫn vì phóng lao nên phải theo lao, hết cách đành gật đầu nhận bừa, ngay lập tức trả lại cô là vẻ mặt như Phán Quan tái thế, làm cô cũng khiếp sợ theo, cô quả thật cũng tạo nghiệt rồi … A Di Đà Phật.
Về phía Candy, mặt đã đen hơn than, tay siết chặt vì tức giận, hận không thể cho cô ta thêm vài cái tát … con tiện nhân này dám nói thêm cho cô nhưng rốt cuộc cô ta là gì của Vương Vũ Hàn ? tạo sao hắn quan tâm đến thế ?
Nhìn lại Lăng Tịnh Hy, cô ta có gì hơn cô, xem khuôn mặt cũng coi như tạm được, ngoài ra chẳng có gì khiến đàn ông nổi thú tính, còn cô thì khác, muốn gì được nấy, cô không tin không đấu lại con tiện nhân kia.
Vội vàng đi tới ôm lấy tay Vương Vũ Hàn nhưng bị hắn nhanh tay hơn, cổ cô đã nằm gọn trong tay hắn, Candy hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt.
“ Vương … Vương … Vương …”
Cảm giác cổ đang bị siết rất chặt, không khí mỗi lúc càng hiếm hoi, Candy trợn mắt nhìn hắn cố van cầu hắn nhưng không nói được, chỉ ú ở kêu được họ của hắn.
Mấy người khác nhìn thấy cảnh này, run sợ lui về phía sau, hôm nay cứ nghĩ đi xả Stress, không nghĩ gặp phải cảnh tượng này … bọn họ vẫn còn muốn sống nha.
Ngay cả đám Tony cũng lùi về phía sau, muốn tìm một cái lỗ nào đó chui xuống trốn ngay, bọn họ không chọc ai lại đi chọc đàn bà của Vương Vũ Hàn, thật không muốn sống nữa mà.
“ Vương Vũ Hàn, bỏ cô ta ra ngay.”
Lăng Tịnh Hy đơn thuần chỉ muốn cho cô ta một trận, không nghĩ tới Vương Vũ Hàn lại đi tới nước này, cô quả thật đã làm cho núi lửa phun trào rồi.
“ Thả ra ? … cô ta làm thế với em, em nghĩ anh sẽ dễ dàng tha cho cô ta sao ?”
Hắn bổng tăng thêm lực ở tay, mặt Candy đã chuyển sang tím, mắt cũng trợn ngược, nếu Vương Vũ Hàn còn không buông tay, e rằng sẽ có án mạng xảy ra.
Lăng Tịnh Hy kinh hoàng nhìn Vương Vũ Hàn, lòng cũng rất sợ hãi nhưng cô phải nhịn xuống, cô không muốn hắn giết người A … cô không muốn mang tội đồng phạm phải ở tù đâu nhá.
“ Đúng là cô ta sai nhưng hiện tại tôi đã không có gì rồi, anh thả cô ta đi.”
“ Được … nếu năm phút sau, cô ta vẫn còn sống, anh sẽ thả cô ta ngay lập tức.”
Vương Vũ Hàn phối hợp với lời cô nói, tay cũng bắt đầu tăng thêm sức.
Năm phút ? … Hazi, với sức trâu như hắn chỉ cần một phút thôi là cô ả sẽ đi gặp Mạnh Bà ngay lập tức.– Lăng Tịnh Hy trong lòng thở dài.
Bây giờ chỉ còn một cách … Lăng Tịnh Hy đi tới, tay nắm lấy bàn tay còn lại của hắn, giọng nhỏ dần, đôi mắt long lanh nhìn hắn.
“ Vũ Hàn, cô ta chết chỉ làm bẩn tay anh, mặc cô ta đi.”
Bàn tay đang siết chặt cổ Candy vì lời nói của cô mà buông lỏng, giọng điệu dịu dàng này hắn nghe xong cứ như ăn phải mật, đúng là chỉ có cô mới khiến hắn khổng chế được bản thân, cũng chỉ có cô mới khiến hắn đau lòng như thế.
Nhưng nghĩ lại đây không phải thời cơ tốt sao ? hắn muốn một chút lợi ít nha …
“ Nếu em hôn anh một cái, anh sẽ thả cô ta ngay.”
Mọi người chết đứng, mà Lăng Tịnh Hy thì phát giận, giờ này là giờ nào mà hắn còn nói đùa được chứ ? nhưng nhìn mặt thì nghiêm như tảng băng, cô thở dài.
“ Được, là anh nói đó nha ?”
Nói xong, cô nhướn người hôn lên má hắn, cái này cũng không phải tại cô, là do hắn bảo cô hôn nhưng không có nói hôn ở chỗ nào nha.
“ Anh đâu phải trẻ con.” – Hắn cau mày.
‘ Anh còn thua đứa con nít ba tuổi.’ – Cô thầm nhủ nhưng lời nói ra thì trái ngược.
“ Anh chỉ nói hôn thôi nha, không có nói phải hôn ở đâu ? bây giờ thả người đi, là đàn ông nói phải giữ lấy lời, đáng mặt đàn ông một chút A …”
Nghe xong, hắn còn nói được gì đây, lại nhìn Candy mặt đã trắng hơn tờ giấy, hừ lạnh một tiếng, hất cô ta xuống đất.
“ Á … khụ, khụ, khụ …”
Candy ho khan, cố hít không khí, mắt oán hận liếc Lăng Tịnh Hy, thù này không trả, cô thề không làm người.
“ Cô và người của cô đi đi.” – Lăng Tịnh Hy gằn giọng, sau đó nhìn mọi người phía sau, lòng rầu rĩ.
Ngày hôm nay coi như xong, không biết sau này họ còn đến ủng hộ quán cô không nữa ? tất cả đều tại cái tên biến thái này, đánh bọn họ một trận là được rồi, sao lại muốn giết họ làm gì không biết.
“ Xin lỗi tất cả mọi người, hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, mong các vị đây thông cảm, ngày mai tiếp tục ghé quán ủng hộ chúng tôi nha.”
Mọi người gật đầu như giả tỏi, nếu thật không đến, nhỡ cô gái này tức giận có khi nào bọn họ sẽ bị người đàn ông này băm thành tỏi luôn không ? ngày mai dù sóng to gió lớn, bão lụt hoành hành, họ cũng chèo thuyền tới đây điểm danh A …
Sau khi gật đầu lia lịa, bọn họ từng người chạy trối chết, Lăng Tịnh Hy càng rầu rĩ thêm nhưng hết cách, lại quay sang Vương Vũ Hàn, thay đổi tính cách 180 độ.
“ Anh về đi, tôi còn dọn dẹp quán … Á … đồ biến thái, anh làm cái quái gì vậy hả ? … buông tôi ra ngay lập tức.”
Đang muốn đi dọn dẹp lại thì người bị hắn vác lên vai, cô ra sức giãy giụa, thật mất mặt hết biết, nhìn người đàn ông này khiến máu cô chỉ có trên não, mãi mãi cũng không xuống được, thật muốn một cước đá hắn bay khỏi vũ trụ cho rồi.
“ Mọi người ở lại thu dọn cho sạch sẽ.”
Hắn xem lời nói của cô như không khí, phân phó mọi người xong lại vác cô đi xe nhưng Lăng Tịnh Hy nào có để yên, cô tiếp tục hét lớn.
“ Vương Vũ Hàn, tên Vương bát đãng thối tha này, thả tôi xuống ngay, nếu …”
“ Bộp.” – Một tiếng nhỏ vang lên.
Cái này ngay lập tức khiến Lăng Tịnh Hy im bặt, mặt lập tức đỏ chín như quả cà chua, mắt oán hận nhìn tên nào đó đang cười gian ác.
“ Sao không mắng nữa đi ? … anh cảnh cáo em, nếu em còn hét lên nữa, anh không ngại ngay tại chỗ này vạch mông em ra mà đánh đâu ?”
Thì ra tiếng bộp khi nãy là do Vương Vũ Hàn đánh vào mông Lăng Tịnh Hy, cô lập tức ngậm chặt miệng, tên này là kẻ đại biến thái A … không nghe theo thì người xấu mặt chỉ có cô mà thôi … thật tức chết cô cho rồi.
Vương Vũ Hàn thấy Lăng Tịnh Hy ngoan ngoãn nghe lời, tâm tình vui vẻ hẳn lên, hắn vác cô lên vai đi y như bay ra khỏi quán Bar
Gia Tiểu Mẫn cùng Dương Nghị nhìn nhau một cái, lại nhìn về hướng cửa. – Lăng Tịnh Hy, cậu tự cầu phúc cho mình đi.
Bọn Candy và Tony thấy mình đã thoát khỏi nguy hiểm, vừa muốn chạy đi đã bị một nhóm người ngăn lại, Dương Nghị nhìn Gia Tiểu Mẫn, nhẹ giọng.
“ Em ra xe trước đi.”
Gia Tiểu Mẫn hiểu ý, cũng không muốn nói nhiều, dù không biết ông xã sẽ làm gì bọn họ nhưng là do bọn họ tự làm tự chịu, cô cũng không như Lăng Tịnh Hy mềm lòng mà nương tay.
Thấy Gia Tiểu Mẫn đã đi rồi, hắn nhìn bọn Candy, mắt lạnh, cười cũng lạnh, mà cả người cũng toát ra hàn khí mạnh mẽ.
Dám động đến bảo bối của hắn sao ? chết cũng không dễ thế đâu ? hắn biết Vương tiên sinh không làm gì bọn Candy cũng vì có mặt Lăng Tịnh Hy nên mới nhắm một mắt nhưng mắt còn lại vẫn muốn xem kết thúc của bọn họ sẽ ra sao ?
Vương Vũ Hàn biết rõ Dương Nghị sẽ không tha cho bọn họ, bởi bọn họ cũng muốn động đến Gia Tiểu Mẫn nên Vương Vũ Hàn mới yên lặng rời đi mà đương nhiên là Dương Nghị sẽ làm.
Candy thấy Dương Nghị không muốn cho mình đi, quát lớn.
“ Khốn kiếp … còn không mau tránh ra, Vương tiên sinh đã thả chúng tôi đi, anh không nghe thấy sao ?”
“ Tôi nhớ là Vương tiên sinh không hề nói câu đó ?” – Dương Nghị lạnh nhạt nói.
Candy giật mình, quả thật hắn không có nói A … vậy phải làm sao bây giờ ? chết tiệt thật … lại nhìn nam nhân trước mặt, hắn có thể dễ dàng tha cho bọn họ sao ?
“ Rốt cuộc ngài muốn gì ?” – Cô run rẩy hỏi.
“ Khi nãy cô nói muốn hai người họ dập đầu ba mươi cái, còn phải nói mình là tiện nhân phóng đãng, còn phải thỏa mãn dục vọng bọn thối tha kia … vậy cô nghĩ xem, tôi có nên làm như thế đối với cô hay không ?”
Candy khiếp sợ, cô mới ra giang hồ chỉ một năm, thế lực chỉ là tép rêu, làm sao chống lại được đây ? … hai chân mềm nhũn ngã ngồi dưới đất, miệng lẫm bẫm.
“ Không, không, không …. Tha cho tôi, tha cho tôi …”
Dương Nghị đảo một vòng, nếu tính luôn bọn người Tony, có khoảng hai mươi tên, hắn cười lạnh chỉ tay vào đám người Tony.
“ Tất cả lên hết đi.” – Rồi nhìn một tên vệ sĩ.
“ Khi nào xong thì dọn dẹp sạch sẽ, đừng để bất cứ một hạt bụi hay vết bẩn nào còn sót lại.”
Nhàn nhã nói một câu rồi đi ra cửa, về phần bọn người Tony, anh không cần nói thì thuộc hạ cũng biết nên làm gì, vì thế anh không bận tâm đến bọn chúng nữa.
Cánh cửa vừa đóng lại, chỉ có tiếng hét của người phụ nữ cùng tiếng cười hưởng lạc của bọn đàn ông, nghe thật điếc tai, tím mặt.