Tra Công Hoàn Lương Ký

Chương 53: Ngoại truyện 3


Chương trước

Khi Lý Lâm được phóng xuất ra khỏi trại tạm giam, bên ngoài ánh sáng mặt trời rực rỡ. Đôi mắt cậu có chút không thích ứng nổi với ánh sáng mãnh liệt như vậy, vội vã đưa tay lên che phía trước.

Đứng ngây ngẩn giữa trời, cậu hồn phi phách lạc nhìn ra đường lớn. Lúc đi ngang qua mấy cửa hàng, cậu đột nhiên có một loại cảm giác xúc động như muốn rơi lệ. Cậu vốn dĩ cho rằng, cuộc đời này của cậu không cách nào ra ngoài được nữa. Cho đến khi giám ngục nói với cậu rằng: ‘Ngươi có thể ra ngoài rồi’, cậu thật có chút không tin vào lỗ tai của mình.

Cho tới hiện tại cậu mới có cảm giác hết thảy mọi thứ đều là chân thật. Cậu quả thật đã ra ngoài, cậu ra ngoài rồi! Không phải đang nằm mơ, bởi vì cậu có thể tự tay chạm vào thế giới.

Đi dọc theo đường lớn, trong đầu cậu rối loạn vô cùng. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu không có bao nhiêu người đáng gọi là bạn, cũng không có thân tích, trừ một người đã bị cậu tổn thương đến thấu tận tâm can, người mà nhiều năm rồi cậu không hề liên lạc – anh trai cậu. Ngẫm lại, có bao nhiêu người nguyện ý cứu cậu chứ? Sâu trong lòng, cậu có thể mơ hồ đoán ra, đại khái chắc là anh trai cậu đã đi cầu xin Mã Thần Nhất cứu cậu một mạng.

Hốc mắt có chút ươn ướt, cậu nhớ lại tình cảnh rất nhiều năm về trước, vào mùa đông năm phụ thân qua đời, ngoài trời gió bắc cũng thổi mạnh như vậy, Lý Huyền Lương mười sáu tuổi mang theo cậu mười tuổi, cả hai đứng trước cửa nhà mình nhưng không thể đi vào. Bao nhiêu năm trời, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau. Mỗi ngày trong căn phòng trọ cũ nát, y đều thức dậy sớm chiên trứng cho cậu ăn. Lúc đầu còn chưa quen, y bị mỡ dầu bắn ra phỏng cả tay, thế nhưng cuối cùng vẫn bày ra được cho cậu món cà chua trứng tráng mà cậu thích ăn nhất. Thấy cậu ăn hết sức ngon lành, y luôn luôn lộ ra nụ cười vui vẻ.

Thế nhưng, tất cả đã bị chính tay cậu phá hỏng, kể cả mối tình đầu lẫn tình thân đều bị hủy diệt sạch sẽ. Cậu không còn mặt mũi nào để đi tìm Lý Huyền Lương nương tựa, thậm chí gặp mặt gọi một tiếng ‘Ca’ cậu cũng không xứng. Bởi vì, cậu là tên hỗn đản không còn thuốc chữa, là tên súc sinh ngay cả thân nhân cũng có thể bán đứng. Cậu thực sự đã làm ra những chuyện không phải của con người…

Chán nản cùng tuyệt vọng không ngừng bao quanh cậu. Cậu không nhớ mình đã đi qua bao nhiêu con đường, hoặc là đi đến nơi nào, chẳng qua trong lúc bất chợt dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn trời, thì ra bất tri bất giác trời đã tối mịt.

Hoa tuyết ùn ùn rơi xuống tán loạn. Đôi chân mệt mỏi không cách nào đi tiếp, cậu không thể làm gì khác hơn là ngồi trên bậc thang. Cũng không biết đã ngồi bao lâu, chỉ thấy trên người cậu phủ đầy tuyết, thậm chí chân tay đều đã đông cứng đến mất đi cảm giác, thế nhưng vì sao cậu không hề thấy lạnh?

Đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện trước mặt cậu. Anh ta mặc chiếc áo khoác lông dày màu tím, đầu tóc có chút mất trật tự, thế nhưng đôi mắt lại trong sáng đến phi thường. Nhìn cậu, anh nhỏ giọng hỏi: “Cậu thấy mệt mỏi lắm, đúng không? Hay là vào trong nhà tôi ngồi một chút đi. Trong nhà có bếp lò, rất ấm áp.”

Nhân sinh, luôn sẽ có một người xuất hiện. Nếu người đó không đến vào lúc ta đắc ý nhất, vậy khẳng định là người đó sẽ đến vào lúc ta chán nản nhất. Ngay bây giờ, cậu không có chỗ để đi, không có nhà để về. Anh lại nói với cậu rằng, vào nhà của tôi đi, trong nhà rất ấm áp, những lời này phảng phất như một loại mê hoặc đầy trí mạng, khiến cậu dù có lục tung khắp đầu óc cũng không tìm ra lý do nào cự tuyệt.

Tuyết vẫn rơi xuống, không có chút dấu hiệu nào dừng lại. Lý Lâm đi theo người nam nhân kia vào nhà. Căn nhà không rộng rãi gì, tựa hồ chỉ là nhà thuê tạm. Trong nhà chỉ có một cái giường cùng một cái tủ, ngoài ra còn có chiếc bàn thấp dùng để ăn cơm. Tuy nhiên, không giống những nam nhân khác sống một mình phòng ốc lôi thôi bề bộn, nơi đây vô cùng sạch sẽ.

Đại khái do chỉ có một người ở nên nơi đây không có ghế. Anh ta đành để Lý Lâm ngồi trên giường, còn bản thân thì ra ngoài mang vào một cái bếp lò. Than đá đánh lên, lửa cháy hừng hực, chỉ một chốc lát thôi không khí đã trở nên ấm áp. Nhiệt độ gian phòng dần dần tăng lên, chân tay đông cứng của cậu cũng được sưởi ấm. Thế nhưng cậu vẫn ngồi yên trên giường không động đậy.

Người nam nhân kia có chút xấu hổ, không giống với bộ dáng hào phóng khi mời cậu vào nhà lúc nãy, anh ta thận trọng nói rằng anh ta tên gọi Vương Huy, làm công nhân ở gần đây. Anh ta hỏi Lý Lâm, cậu có đói bụng không, để anh ta đi nấu cơm rồi hai người cùng ăn.

Nghe vậy, Lý Lâm đột nhiên đứng lên, cúi đầu nói: “Không cần phiền phức như thế. Tôi phải đi rồi.”

Vương Huy bị hành động đột ngột của cậu làm cho sửng sốt. Kế tiếp, anh có chút không tự nhiên mà khuyên giải: “Đã trễ thế này rồi, bên ngoài còn có tuyết rơi lạnh đến chết người. Chi bằng cậu cứ lưu lại đây một đêm đi, ngày mai hẵng đi tìm chỗ ở cũng không gấp.”

Thấy Lý Lâm không lên tiếng, Vương Huy hơi lúng túng, tựa hồ như đang tự mình lầm bầm lẩm bẩm, cậu có phải ngại chỗ ở của tôi quá mức đơn sơ hay không, đây thực sự là không có biện pháp, bởi vì gần đây toàn bộ tiền ở trong nhà đã dùng để chữa bệnh cho em họ của tôi. Thế nhưng nàng đã mất, tôi hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào tiền lương để sinh sống qua ngày. Không còn bao nhiêu tiền tiết kiệm, không thể thuê căn nhà khá hơn. Vương Huy còn nói, anh nguyện ý để cái giường cho Lý Lâm ngủ, phần anh thì xuống đất nằm.

Nhất thời, tay Lý Lâm nắm chặt thành quyền. Đẩy ngã Vương Huy xuống giường, cậu hét: “Sao anh tốt bụng như vậy? Anh có mục đích gì hả? Nói gì đi nữa, tôi bất quá chỉ là người qua đường, không có bất cứ quan hệ nào với anh, anh cần chi phải tìm cách lấy lòng tôi đến thế? Đừng có nói với tôi bởi vì anh là người tốt. Cuộc đời này tôi chán ghét nhất chính là những người quá tốt. Vì cô em họ không cùng huyết thống, tán gia bại sản trị bệnh cho nàng? Chuyện thế này nói ra không chỉ làm tôi thấy buồn nôn mà còn vô cùng ngu xuẩn.”

Vương Huy tựa hồ đã bị những lời nói của Lý Lâm dọa cho sợ ngây người. Anh nhỏ giọng phản bác: “Không phải, tôi đối với cậu không có mục đích gì hết. Tôi chỉ là sợ cậu ở bên ngoài chết rét. Hơn nữa, nàng là em họ của tôi, tôi chỉ có một người em họ này, không còn thân nhân nào khác. Tôi rất yêu nàng…”

Trong đầu Lý Lâm giống như có một sợi dây cung đột nhiên bị người ta hung hăng kích thích. Không thể nào nhịn xuống một tiếng rống, cậu đẩy ngã người nam nhân kia xuống chiếc giường gỗ đơn sơ, giữ chặt anh, sau đó u ám nói: “Anh là tên đần độn, ngu ngốc. Anh cho rằng tôi là nam nhân, cho nên không thể làm gì anh ư? Tôi nói cho anh biết, tôi là người đồng tính luyến ái, tôi chỉ thích nam nhân. Hơn nữa, tôi còn là mới được thả ra từ trại tạm giam. Anh có đầu óc không? Nếu như có thì sau này phải nhớ cho kỹ, đừng làm cái gì người tốt nữa. Không ai muốn tiếp nhận ân tình của anh, cũng không cần anh xem người khác như cô em họ kia. Quan trọng nhất là, phải nhớ kỹ dưới trời tuyết rơi bẩn thỉu thế này, tuyệt đối không bao giờ thu nhận một kẻ xa lạ, không rõ thân thế như tôi…”

Nói xong, dưới ánh mắt tràn đầy kinh hoảng của người nam nhân kia, cậu đặt xuống một nụ hôn. Giống như con cá đang hấp hối được ném ra biển lớn, trở nên khí cường lực đại vô cùng.

Xé tung quần áo người nam nhân, cậu hung hăng dùng nụ hôn của mình để ngăn chặn tiếng thét chói tai của anh. Không ngừng tuần hoàn, không ngừng lặp lại, mặc cho anh liên tục cầu xin tha thứ vẫn không đình chỉ. Khi thêm một lần nữa tiến nhập, cậu bất chợt phát hiện rằng người nam nhân trước mắt lúc hé miệng đặc biệt giống với Lý Huyền Lương. Điều này làm cho thân thể Lý Lâm đột nhiên trở nên đông cứng, vội vã rời khỏi người anh. Cậu quỳ gối trên giường, vừa ôm chặt anh vừa nói lời xin lỗi không biết mấy chục mấy trăm lần, nước mắt tuôn rơi rối tinh rối mù, thấm ướt hết cả lồng ngực của anh.

Người nam nhân kia vốn dĩ rất oán hận Lý Lâm, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng thống khổ của cậu như vậy, rốt cuộc anh vẫn mềm lòng. Dùng tay vỗ về mái tóc cậu, anh liên tục nói không sao cả. Cuối cùng, ở trong vòng tay của anh, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ. Hơn nữa, trong rất nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên cậu tìm được giấc ngủ an bình, tựa như trở về với vòng tay âu yếm của mẫu thân.

* Ha ha, tiểu thụ nào cũng giống anh Vương Huy thì mấy tiểu công quá là sung sướng rồi :D

Một lần nữa tỉnh lại thì đã trải qua hai ngày một đêm. Người nam nhân kia đang đứng trước bếp lò rực lửa để nấu ăn, xào cà chua cùng trứng tráng. Lúc anh mang đến cho cậu một cái chén cùng một đôi đũa, cậu cứ ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào thức ăn trong chén, đột nhiên tinh thần hoàn toàn sụp đổ, òa khóc thật lớn.

Vừa tự mắng mình đúng là một tên hỗn đản, cậu vừa ăn sạch toàn bộ chén cơm với cà chua cùng trứng tráng.

Ăn xong, cậu lau khô hết nước mắt. Ngày tiếp theo, cậu tìm được công việc ở một quán bar gần nhà. Khi cậu mang toàn bộ tiền lương tháng đầu tiên gồm hai nghìn chín trăm đồng nhét vào tay người nam nhân kia, anh đã vô cùng sửng sốt.

Bởi vì, Lý Lâm nói với anh rằng: “Sau này, hai người chúng ta sẽ cùng nhau sinh hoạt, tiền của tôi toàn bộ để cho anh giữ, anh có thể tùy tiện dùng.”

Người nam nhân kia suy nghĩ cả nửa ngày mới gật đầu, mỉm cười chất phác.

Cuộc sống mặc dù bình thản trôi qua, thế nhưng Lý Lâm lần đầu tiên cảm thấy loại tư vị này cũng rất tốt. Có người lo lắng nóng lạnh cho mình, có người giúp mình giữ tiền, vào mùa đông sẽ cho mình một cái chăn ấm áp. Người này không phải anh trai của cậu, không phải người cậu luôn ngày nhớ đêm mong nhưng không thể chạm vào. Người này hiện tại đang ở bên cạnh cậu, cậu có thể chạm vào anh, tùy thời có thể nhận lấy và trao ra tất cả ý nghĩ yêu thương.

Trong vô thức, cậu đã bỏ lại quá khứ sau lưng. Con người ta trải qua nhiều việc, ắt sẽ trưởng thành. Dù ngươi yêu người khác, chưa chắc người đó sẽ yêu lại ngươi. Và dù người ngươi yêu không trở thành người yêu của ngươi thì vẫn có thể trở thành bạn. Hiện tại người không có quan hệ gì với cậu nhưng hết lần này tới lần khác xuất hiện đúng lúc trước mặt cậu chính là người nam nhân kia. Đây tựa hồ là một loại viên mãn trong đời.

5 năm sau, hai người dùng tất cả tiền dành dụm một căn nhà nhỏ. Mặc dù không quá rộng lớn nhưng có giao thông thuận tiện, hai người có thể sinh hoạt thoải mái. Sau này, mỗi tháng không cần phải đóng tiền thuê cho chủ nhà, đến mùa đông cũng không cần trở nên đen xì vì than đá. Ở đây có hệ thống sưởi ấm cùng máy nước nóng. Từ nay về sau, đây chính là nhà của bọn họ, là nơi bọn họ tương thân tương ái vượt qua mọi khó khăn. Dù không quá xa xỉ, nhưng sự ấm áp này vẫn khiến người ta muốn rơi lệ.

Lấy cớ muốn đi vệ sinh, Lý Lâm chạy ào vào phòng tắm, đứng trước tấm gương lớn mà khóc đến sưng đỏ cả mắt. Từ dưới đáy lòng, hắn nói: Ca, ta trưởng thành rồi, ta đã có nhà của mình, ngươi không cần phải lo lắng cho ta. Mặc dù có thể ngươi không còn nhớ đến ta nữa, thế nhưng… ta vĩnh viễn vẫn là em trai của ngươi. Ta rất hi vọng có một ngày được gặp lại ngươi, để ta có thể thanh thản mà gọi ngươi một tiếng ‘Ca!’

Đến đầu xuân năm sau, một đồng nghiệp của Vương Huy kết hôn. Vương Huy liền mang theo Lý Lâm đang trong kỳ nghỉ rảnh rỗi đến dự tiệc, dự định tiết kiệm một bữa cơm. Giữa hôn lễ, Lý Lâm miệng chứa đầy thịt bò, không ngừng nhai ngấu nghiến. Vô tình nhìn qua một lượt, ánh mắt cậu đột nhiên dừng ở một chỗ, không hề nhúc nhích.

Thịt bò đã bị nhai nát trong miệng thiếu chút nữa rớt ra ngoài. Người kia… chính là người nam nhân làm cho cậu áy náy, làm cho cậu mỗi đêm ngủ không ngon giấc. Lý Huyền Lương, anh trai của cậu… Ca…

Lý Huyền Lương mặc một chiếc áo khoác len đẹp đẽ mà đơn giản màu xám tro, màu sắc cùng những nếp gấp khéo léo nơi cổ áo càng tôn thêm nước da luôn giống như bạch ngọc của y. Một chiếc khăn choàng bằng lông dê mềm mại màu trắng tùy ý choàng qua cổ, ánh mắt vẫn tựa như rất nhiều năm về trước, sáng ngời mà trong suốt. 5 năm! Năm tháng không hề lưu lại một vết tích nào trên gương mặt y, thậm chí khi y ngồi ở đó, so với trước kia lại càng thêm chói mắt. Bên cạnh y là một nam nhân có chòm râu ngắn ngủn trên cằm, lộ ra một khí phách vượt trên mọi người – tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Phong Hùng, Mã Thần Nhất.

Mã Thần Nhất vững vàng nắm chặt tay Lý Huyền Lương, không ngừng đút cho y ăn món tôm bóc vỏ Ri-ga. Ăn được mấy miếng, y khoát khoát tay, ý bảo không ăn nữa. Lúc này, Mã Thần Nhất mới thả chiếc đũa trong tay xuống, cầm lấy miếng giấy ăn cẩn thận lau miệng giúp y. Lý Huyền Lương cũng mặc cho hắn lau, rồi tiện tay lấy một con ốc biển đút vào miệng hắn. Cả nhìn cũng không nhìn, hắn mỉm cười ngậm vào miệng ăn hết.

Đột nhiên, có người đến tìm Mã Thần Nhất để bàn chuyện. Hắn vẫy vẫy tay với Lý Huyền Lương, bảo y chờ mình. Lý Huyền Lương gật đầu, rồi giúp hắn gắp thêm vài món hắn thích ăn vào trong chén. Kế tiếp, dự định buông đũa xuống, đột nhiên như cảm nhận được điều gì, y ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn về một phía.

Khi hai luồng ánh mắt giao nhau, Lý Lâm có chút lúng túng không biết phải trốn đi đâu. Đồng thời, trong đôi mắt Lý Huyền Lương cũng vừa có kinh ngạc vừa có vui mừng.

Cách một đám đông người, Lý Lâm bất giác bước thêm hai bước về phía Lý Huyền Lương, do dự mở miệng gọi khẽ một tiếng: “Ca…”

Chung quanh, thanh âm hết sức ồn ào, Lý Huyền Lương chỉ có thể nhìn khẩu hình miệng của cậu. Đầu tiên, y có hơi khựng lại, sau đó đột nhiên như hiểu ra điều gì. Hướng về phía cậu, khóe miệng y khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng mỉm cười ấm áp.

Có người từng nói, chỉ một nụ cười đã có thể hóa giải thiên ngôn vạn ngữ tưởng niệm. Nhìn thấy nụ cười của Lý Huyền Lương, tâm tình Lý Lâm dần dần bình tĩnh trở lại. Cậu biết, những sự xa cách giữa cậu cùng y đều thuộc về quá khứ, hết thảy mọi chuyện rốt cuộc đã trôi qua. Không còn oán hận cùng oán giận, nhân sinh chỉ ngắn ngủi vài chục năm, không cần chi tính toán quá nhiều để rồi cuối cùng chỉ còn lưu lại tiếc nuối.

Cậu vẫn là em trai của Lý Huyền Lương, và Lý Huyền Lương vẫn là anh trai của cậu. Mối thân tình này vĩnh viễn không cách nào dứt bỏ. Như vậy, đã đủ lắm rồi.

Đặt tay lên ngực, xuyên qua đám đông, cậu dùng khẩu hình miệng vô thanh vô tức nói với Lý Huyền Lương: Ca, cám ơn ngươi, để cho ta còn có thể làm em trai của ngươi…



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...