Tra Công Hoàn Lương Ký

Chương 20


Chương trước Chương tiếp

Gương mặt Lý Huyền Lương tái nhợt, xương cổ tay giống như đã bị bẻ gẫy, đau đến lợi hại.

Biểu tình của Mã Thần Nhất lúc này rất đáng sợ, thậm chí có thể nói là tàn độc. Hắn bình tĩnh nhìn Lý Huyền Lương, một lát sau, khoé miệng nở ra nụ cười lạnh lẽo. Hắn gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Tốt, tốt lắm…” Sau đó, chậm rãi thả cổ tay Lý Huyền Lương ra.

Cách hành xử rất khác thường của Mã Thần Nhất khiến cho Lý Huyền Lương nảy sinh ra một nỗi sợ hãi vô hình, sống lưng lạnh buốt. Ngay khi hắn thả tay y ra, y vội vàng bước lui về sau mấy bước, đỡ lấy cổ tay. Lý trí nói cho y biết, y cần dùng tốc độ nhanh nhất để chạy thoát khỏi nơi đây. Tuy nhiên, kết quả là y vẫn chậm một bước. Vừa mới nhấc chân lên, một luồng lực cực mạnh đã đẩy y văng vào chiếc tủ cạnh tường. Tay nắm tủ khắc hoa văn bể nát, một mảnh vụn văng vào cằm y, đau đến suýt nữa thì rơi nước mắt.

Mã Thần Nhất từ trên cao nhìn xuống, cười nhạt: “Tốt! Ngươi đã dám chọc giận ta, có nghĩa là ngươi vốn không đem ta xem vào mắt. Như vậy, ta đây cũng không cần gì phải khách khí với ngươi nữa. Nếu ta nói ta có biện pháp trị được ngươi, muốn ngươi thế nào thì ngươi phải thế nấy, ngươi tin không?”

Toàn thân bị đè sát vào chiếc tủ khiến cho Lý Huyền Lương cảm thấy tim đập mạnh, thở gấp cũng khó khăn. Y miễn cưỡng quay đầu lại, nói: “Ai thèm nghe mấy lời nói thối hoắc của ngươi. Mã Thần Nhất, ngươi mau buông tay! Đê tiện! Hỗn đản!” Cánh tay chống đỡ vào tủ của y có chút run rẩy.

Mã Thần Nhất cúi xuống gần bên vai Lý Huyền Lương, siết chặt thắt lưng y, toàn bộ cơ thể như áp sát vào y, “Ngươi run cái gì? Sợ à? Bây giờ mới biết sợ sao? Xin lỗi, đã muộn rồi!” Liếm liếm vành tai mẫn cảm, hắn âm trầm nói: “Loại thế thân không biết nghe lời như ngươi, nếu ta không sớm trừng trị, sau này không chừng ngươi sẽ cưỡi lên đầu ta diễu võ dương oai, đúng không?” Nói rồi, vừa nhanh chóng vừa thô bạo xé nát chiếc áo khoác màu xám tro lẫn chiếc áo thun bên trong của y, ném xuống sàn nhà.

Làn da trơn bóng tiếp xúc với chiếc tủ gỗ băng lãnh khiến cho toàn thân Lý Huyền Lương lạnh đến phát run. Y nắm chặt tay lại, cắn răng mắng: “Ngươi là tên biến thái! Ngươi nghĩ sao mà cho rằng ta phải sợ loại người như ngươi? Nằm mơ đi! Khốn nạn, mắc ói…”

Mã Thần Nhất nghe thế, liền thừa dịp lúc Lý Huyền Lương không đề phòng, hung hăng kéo dây nịt của y xuống, khiến cho y đau đớn kêu lên một tiếng. Dây khóa quần jean bị kéo đứt, văng ra xa, trong bóng tối không ngừng truyền đến thanh âm va chạm kịch liệt.

Mã Thần Nhất mỉm cười hung tợn: “Ngươi nói ta hạ lưu, mắc ói?” Vừa hỏi, vừa trực tiếp kéo chiếc quần jean của Lý Huyền Lương xuống.

Da thịt thoáng chốc phải tiếp xúc với không khí lạnh lẽo làm Lý Huyền Lương không tự chủ được, toàn thân run rẩy. Sắc mặt tái nhợt, y phẫn hận mắng: “Chẳng lẽ ngươi thấy ngươi không hạ lưu? Làm loại sự tình này mà không hạ lưu hả?”

Mã Thần Nhất siết chặt cánh tay đặt trên thắt lưng Lý Huyền Lương hơn nữa, hắn cười nhạo: “Nếu đây mà là hạ lưu, vậy thì em trai Lý Lâm của ngươi không phải càng hạ lưu hơn nhiều ư? Thế nào? Hắn chưa nói với ngươi những chuyện bỉ ổi của hắn sao?” Không có chút hảo ý nào, Mã Thần Nhất ghé vào bên tai y, thì thầm: “Kỳ thực, tên em trai yêu quý của ngươi, cái tên tiểu súc sinh ấy, từ nhỏ đã rất vô sỉ, rất mắc ói. Người như hắn mà ngươi cũng thích, cũng để cho hắn ôm thoải mái, vậy ngươi xem ngươi là cái thứ gì đây? Hạ tiện?”

Lý Huyền Lương tức giận đến phát run, y vừa giãy dụa vừa lớn tiếng mắng: “Ngươi thối lắm! Mã Thần Nhất, hạng người như ngươi làm gì có tư cách chê bai hắn? Ngươi là cái thá gì chứ? Một tên đồng tính luyến ái chết tiệt chỉ biết dùng thủ đoạn đê tiện ép buộc người khác. Ngươi thật khiến ta phải mắc ói, ngươi là đồ đê tiện, vô sỉ, hỗn đản!” Lý Huyền Lương hung hăng thúc cánh tay về phía sau, nhưng chỉ đụng phải khoảng không. Rồi đột nhiên, một cơn đau nhức truyền đến. Mã Thần Nhất giống như dùng hành động để nghiêm phạt, trực tiếp dã man tiến vào một cách khô khan thô bạo .

Lý Huyền Lương kêu thảm thiết một tiếng, liều mạng nắm chặt mép tủ, toàn thân vì đau đớn mà co cụm lại.

Tiểu huyệt vừa chặt vừa ấm nóng khiến cho tất cả lửa giận của Mã Thần Nhất chuyển hóa thành dục vọng. Ở trong thân thể hừng hực thiêu đốt ấy, bao nhiêu lý tính cũng cháy thành tro bụi. Người đang nằm dưới thân hắn, da thịt trơn nhẵn, co dãn vô cùng tốt, làn da ôn nhuận như ngọc, dù có chạm đến nơi nào cũng khiến hắn cực kỳ yêu thích, không nỡ buông tay. Trong đầu hắn lúc này ngoại trừ hưng phấn không ngừng kêu gào, còn có thêm một ý niệm duy nhất nữa, chính là muốn giữ lấy y, muốn y toàn tâm toàn ý phục tùng hắn, muốn tất cả thể xác lẫn tâm hồn y đều thuộc về hắn, không-bao-giờ-ly-khai.

Chiếc tủ chạm khắc hoa văn màu trà theo từng động tác kịch liệt của Mã Thần Nhất mà đong đưa liên tục. Lý Huyền Lương nằm úp sấp trên tủ, mấy lần muốn phản kháng đều bị Mã Thần Nhất dùng bàn tay nắm chặt bắp đùi, ngăn không cho y cản trở động tác ra vào của hắn, khiến y vô cùng thống khổ.

“Hỗn đản… Súc sinh…” Lý Huyền Lương đau đến mức nước mắt chảy xuống cũng không có cảm giác, chỉ biết cắn răng liều mạng mắng chửi.

Lý Huyền Lương càng mắng chửi bao nhiêu, động tác của Mã Thần Nhất ở phía sau càng thêm tàn nhẫn bấy nhiêu, giống như muốn thông qua những động tác này khiến y cảm nhận được lửa giận của hắn. Toàn thân Lý Huyền Lương như bị tách thành hai nửa, đến khi y xụi lơ ngã vào tủ, không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, Mã Thần Nhất mới buông y ra.

Lý Huyền Lương vô lực tựa vào chiếc tủ. Từ trong hậu huyệt, luồng chất lỏng nóng rực tràn ra, mang theo phân thân cứng như thép của Mã Thần Nhất từ nơi sâu thẳm nhất. Tựa như bị xát muối vào vết thương, cơn thống khổ cực độ lan khắp toàn thân, khiến y không sao kiềm chế được, run rẩy liên hồi.

Mã Thần Nhất nâng gương mặt Lý Huyền Lương lên, hỏi: “Nói, ngươi có còn muốn thân cận với kẻ khác nữa không? Còn muốn lên giường với kẻ khác nữa không? Hả?”

Lý Huyền Lương giương đôi mắt hận thù nhìn trừng trừng Mã Thần Nhất, khóe miệng khẽ nhúc nhích. Đột nhiên, y há mồm cắn mạnh vào lưng hắn. Mã Thần Nhất nhìn vết thương, khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ: “Tốt lắm, rất có khí khái nam nhân, rất có khí phách…”

Nói xong, hắn không hề báo trước, vội vã tiến quân thần tốc. Lý Huyền Lương đau đến nỗi té xuống đất, theo từng động tác mãnh liệt như để trả thù của hắn, y nhịn không được rên rỉ từng hồi. Y cố gắng dùng cánh tay run rẩy của mình đẩy hắn ra, thế nhưng lại bị hắn vô tình gạt đi nơi khác. Hắn nâng hai chân của y lên cao, ghé vào lỗ tai y, giọng điệu lạnh như băng: “Ngươi mắng ta là tên đồng tính luyến ái chết tiệt, đúng không? Vậy ngươi hiện tại là cái dạng gì, cái dạng gì hả?”

Lý Huyền Lương vô lực nằm ngửa ra trên cánh cửa tủ. Chất gỗ thô ráp theo từng động tác của Mã Thần Nhất không ngừng ma sát vào làn da mềm mại phía sau lưng, khiến nó đỏ ửng cả lên. Thân thể đau đến co quắp lại thành một khối. So với lần trước bị ép phải dùng thuốc kích thích, lần cường bạo này của hắn càng khiến y thấy khuất nhục lẫn thống khổ bội phần. Dù là tâm hay thân, y cũng giống như đang bị Mã Thần Nhất dùng roi quất vào, điên cuồng như một con dã thú không còn lý trí. Hắn muốn thân thể cùng ý chí của y, toàn bộ đều phải tuân theo hắn, phục tùng hắn ư? Làm sao có khả năng chứ? Lý Huyền Lương run rẩy đôi môi, nói không thành tiếng, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.

Mã Thần Nhất vẫn tiếp tục những động tác ra vào dã man đối với người dưới thân. Hắn cúi xuống, đem cánh tay của Lý Huyền Lương áp lên đỉnh đầu, khiến cho thân thể đang co cụm lại của y phải duỗi thẳng ra. Bắt lấy cái cằm vì sợ hãi mà run rẩy liên hồi của y, hắn cười nhạo: “Không thừa nhận? Giỏi lắm, rất kiên cường. Nhưng đây không phải lỗi của ngươi, là do ta làm còn chưa đủ tốt. Yên tâm, ta sẽ rất nỗ lực để khiến ngươi thừa nhận, ngươi bất quá cũng chỉ là một tên đồng tính chết tiệt mà thôi!” Nói xong, hắn hung hăng cắn vào môi Lý Huyền Lương, khiến y phải bật ra một tiếng rên thảm. Nhất thời, một dòng máu đỏ tươi theo khóe miệng y chảy xuống. Mùi máu tươi kích thích khoang miệng của Mã Thần Nhất, làm hắn nảy sinh một loại cảm giác hưng phấn như muốn tàn sát bừa bãi, lực đạo cũng mạnh hơn, gần như chọc thủng thân thể của y, xé rách nó ra làm hai nửa.

Lý Huyền Lương nằm trên mặt đất, tựa như một pho tượng gỗ mặc cho Mã Thần Nhất tùy ý xoay chuyển, chỉ biết cắn răng phẫn hận. Nhưng ngay khi y thần trí mơ hồ, sắp lâm vào hôn mê thì hắn lại hung lay mạnh bả vai của y, dùng vẻ mặt đầy lãnh khốc nhìn y, nói: “Chỉ cần ngươi nói ra, sau này không bao giờ làm trái ý ta nữa, ngày hôm nay ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống.”

Bờ môi run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu căm hận, Lý Huyền Lương đáp trả: “Ngươi đi chết đi…”

Bỗng nhiên, Mã Thần Nhất nhào lên, lấy tay bóp chặt cổ Lý Huyền Lương, xanh mặt nói: “Ngươi thật sự thích tên em trai cầm thú của ngươi sao? Hả?”

Lý Huyền Lương ánh mắt mơ hồ, giọng nói khàn khàn, cười lạnh một tiếng phản bác: “Em trai của ta không phải tên cầm thú, chính ngươi mới là…”

Mã Thần Nhất giơ tay lên, tát thật mạnh một tát vào mặt Lý Huyền Lương. Sau đó, hắn nhanh nhẹn kéo y dậy, quăng y vào phòng tắm. Vừa cởi quần áo, hắn vừa tàn nhẫn nói: “Thời gian vẫn còn rất dài, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết, phải làm sao để làm một thế thân cho tốt.”

Mã Thần Nhất ném Lý Huyền Lương đang không ngừng giãy dụa vào trong bồn tắm, sau đó lại lấy tay bóp chặt cằm của y, nhìn bờ môi như cánh hoa của y mang theo tơ máu, dưới ánh đèn vừa yêu mị vừa diễm lệ, tay hắn càng tăng thêm chút lực, khiến Lý Huyền Lương không chịu nỗi đau đớn phải há miệng ra. Hắn cúi đầu xuống, hung hăng dán chặt vào môi y, sử dụng đầu lưỡi của mình không ngừng liếm mút.

Lý Huyền Lương cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng động tác của Mã Thần Nhất lại càng lúc càng mạnh mẽ hơn, tựa như muốn lôi mọi thứ trong miệng y ra mà nhai mà nuốt. Y cau mày, đau đớn thở gấp, dùng tay nắm chặt tóc của hắn, ý muốn kéo hắn ra. Kết quả chỉ mới dùng lực được một chút, đầu lưỡi đã bị hắn hung ác cắn một ngụm, khiến cho y nhịn không nỗi phải rơi nước mắt.

“Ngươi… là cái tên… hỗn đản… hỗn đản…” Lý Huyền Lương vẫn không ngừng mắng chửi, cũng đồng thời hung hăng đá cho hắn mấy đá.

Mã Thần Nhất mặt không cảm xúc, thô bạo nắm lấy cổ chân y, đem cả người y dán chặt vào thành bồn tắm, liên tục nhiều lần sử dụng đủ loại tư thế, đem y lăn qua lăn lại. Ngay cả khi y đã hoàn toàn vô lực, không còn động đậy nỗi nữa, hắn cũng không hề dừng lại.

Mã Thần Nhất giống như có chút điên cuồng, tàn sát bừa bãi thân thể của Lý Huyền Lương. Cho đến khi y ngất xỉu, cả người toàn là vết thương, hắn mới bằng lòng bỏ qua.

Nhìn gương mặt tái nhợt không còn nhúc nhích của Lý Huyền Lương, trong đầu hắn lại ngập tràn nét mặt cùng ngữ khí của y khi nói với hắn rằng y muốn có tự do. Lúc đó, tâm tình vốn đã đầy lửa giận của hắn làm cho hắn gần như phát rồ lên. Hắn nhìn Lý Huyền Lương, người này thật tài giỏi, đã nhiều năm như vậy rồi, hắn cũng đã dùng không biết bao nhiêu thủ đoạn, nhưng kết quả đáng buồn cười chính là từ đầu đến cuối, chỉ có một mình hắn đơn phương tình nguyện mà thôi.

Đôi môi run rẩy, Mã Thần Nhất hung hăng đấm mạnh vào tường, cánh tay đau đến tê dại.

Không sao, không sao hết, dù là đơn phương tình nguyện cũng được, ít nhất còn có thể trói buộc y, đem y giữ lại bên cạnh. Mặc kệ là nói như thế nào, bây giờ y vẫn thuộc về hắn.

Mã Thần Nhất cúi người xuống, vẻ mặt phức tạp nhìn chăm chú Lý Huyền Lương đang hôn mê. Những vết thương in hằn trên làn da trắng nõn nhìn có chút gai mắt, thế nhưng hắn không hề để ý chút nào, chỉ hết sức nhẹ nhàng, cẩn thận ôm lấy y. Thật sự hận hắn sao? Không quan trọng, đúng vậy, bất luận thế nào cũng đều không quan trọng, chí ít thì lúc này, y vẫn còn nằm trong lòng hắn.

Mọi đau đớn của con tim đều thuộc về quá khứ, tất cả rồi sẽ tốt đẹp lên thôi.

Ngày mai, có thể vẫn còn hi vọng.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...