Touch Of Enchantment
Chương 9
Tiếng thác nước đổ ầm ầm gần như lấn át tiếng thét đắc thắng khi một tên thuộc hạ của Brisbane tìm thấy dấu vết của họ.
“Hụp xuống!” Colin hô to.
Dù ánh mắt luống cuống của Tabitha không bắt gặp một cái bẫy rừng nào, cô vẫn nghe theo và vừa kịp lúc tránh cho đầu cô không bị đánh văng đi bởi một gờ đá nhô ra trên cao. Những bụi nước mát làm da cô ướt đầm khi Colin thúc ngựa vào bên trong một cửa hang nép mình sau màn nước đang chảy cuồn cuộn.
Colin hầu như không cho cô chút thời gian để thích ứng với thứ ánh sáng le lói mù mịt bên trong. Anh nhảy khỏi lưng ngựa mà không có một lời giải thích, rồi kéo cô theo anh. Anh vòng tay quanh người cô khi anh va lưng đánh sầm vào vách hang, dấu họ trong bóng tối. Con chiến mã đứng bất động, như thể nó đã được huấn luyện bởi một vị chủ nhân cực kỳ kiên nhẫn.
Tabitha nín thở khi hai người đàn ông đi ngang qua gần cửa hang đến mức ngay cả thác nước cũng không thể át đi giọng nói tức tối của họ.
“Tên khốn đó không thể tự nhiên biến mất như thế này được.”
“Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện chủ nhân sẽ không chém đầu chúng ta nếu chúng ta trở lại mà không có hắn.”
Tabitha nén lại một tiếng hét vì đau khi Lucy bấm móng vuốt vào cánh tay cô.
Colin dùng bàn tay to lớn của anh để giữ gáy cô, ấn mặt cô vào ngực anh. Lúc đầu cô còn lố bịch nghĩ anh đang sàm sỡ cô, nhưng rồi ý nghĩ đó tan thành mây khói khi cô nhận ra chỉ cần một tiếng thét nhỏ từ cô hay con mèo thôi họ sẽ rơi vào tay thủ hạ Brisbane.
Sự thân mật gượng ép của họ lẽ ra phải ngượng nghịu. Nhưng có điều gì đó thật tự nhiên khi đứng trong vòng tay Colin, cảm nhận sự phập phồng mạnh mẽ của trái tim anh bên dưới môi cô. Những sợi lông xoăn trên ngực anh cù vào mũi cô, buột cô phải nuốt nghẹn một tiếng hắt hơi. Cơ thể cuồn cuộn cơ bắp của anh như được tôi luyện thành thép nguội, nhưng một sự rã rời khó tả tan chảy trong Tabitha, khiến cô cảm thấy ấm áp và được ấp ủ và an toàn trước mọi tổn hại lần đầu tiên trong đời.
Những tiếng vó ngựa nguy hại xa dần, nhưng sự căng thẳng vẫn không rời cơ thể Colin.
Một bàn tay anh sượt lên ôm lấy má cô, báo cho cô biết một mối nguy tế nhị hơn. Nhưng lời cảnh báo đã tới quá muộn. Anh thậm chí còn không phải ngẩng mặt cô lên để tìm môi cô bằng môi anh. Chúng đã ở đó từ lúc nào—râm ran, mọng ướt, và hé mở mời mọc. Tabitha đã không hề nhận ra cô đang hé môi cho đến khi đã quá muộn để khép lại.
Miệng anh chạm nhẹ vào cô trong một cử chỉ ve vuốt trong trắng, môi dưới anh quá mềm mại đầy sức thuyết phục trái ngược hẳn với bản tính gay gắt của anh. Lạc trong một cơn mê cảm xúc miên man, Tabitha đã tính tới việc gọi những tên cận vệ của Brisbane lại. Theo một cách nhìn thực tế, cô thà mất đầu trong kỷ nguyên này hơn là đánh mất trái tim cô.
Hẳn là Lucy cũng đồng ý với cô, vì nó vùng ra khỏi tay Tabitha, ngao ngao ầm ĩ. Tabitha và Colin nhảy lùi ra xa, sự mê hoặc kỳ lạ níu giữ họ tan đi.
Colin quắc mắt nhìn cô, ngực anh phập phồng, hai bàn tay nắm chặt lại. Cô hơi hối tiếc vì nụ hôn của cô đã không biến anh thành một con ếch. Một con ếch còn dễ đối phó hơn là một người đàn ông cáu kỉnh nặng-một-trăm-tám-mươi-pound. (*gần 82kg*)
Cô vội vàng lấp đầy khoảng lặng ngượng nghịu. “Chẳng cần phải hốt hoảng hay xin lỗi gì hết. Nhầm lẫn thành cảm giác thân mật gần gũi là một phản ứng tâm lý hoàn toàn bình thường khi cùng trải qua một tình huống hiểm nghèo.” Cô vuốt tóc ra khỏi đôi má đang nóng bừng, vừa cười vừa run. “Hiện tượng khá thường gặp này giải thích lí do tại sao trong giai đoạn chiến tranh có rất nhiều đám cưới được tổ chức vội vã và nhiều em bé được hình thành—“
Anh khoanh tay ngang ngực và nhướng một bên mày, thách cô nói tiếp. Cô ngậm miệng lại, thầm ước gì cô đã giữ nó như thế từ trước.
Cái quắc mắt của anh trở nên cau có hơn. “Cô huyên thuyên thì nhiều, cô gái, nhưng lại bộc lộ rất ít. Làm sao mà từ trước đến giờ cô có được dù chỉ một câu trả lời ngắn cho mấy cái câu hỏi của cô?”
Tabitha há hốc. Anh tiếp tục mạch trò chuyện của họ cứ như thể họ chưa hề bị ngắt quãng bởi một cuộc cưỡi ngựa đấu thương, lời đe dọa chém đầu, hay một cuộc tháo chạy liều lĩnh khỏi tai họa. Cô đã đối mặt với những nhân viên thu thuế I.R.S mà còn ít tập trung hơn anh. (*I.R.S: cơ quan chịu trách nhiệm thu thuế và thi hành luật thuế của chính phủ Mĩ*)
Lần này chẳng có lính canh ngục nào để ngẫu nhiên đến làm cứu cánh cho cô và chẳng có đường nào để thoát khỏi ánh mắt sáng rực, dữ dội của Colin.
Tabitha cho rằng lúc này không phải thời điểm thích hợp để thú nhận cô là một phù thủy đi-ngược-dòng-thời-gian, cô chộp ngay lấy một điều người pha trò của Brisbane đã nói. “Tôi từng đi chung với một toán xác ướp.”
Colin chớp mắt nhìn cô. “Đoàn kịch câm à?”
“Đúng rồi, đoàn kịch câm.” Cô lặp lại. (*đoàn kịch câm: mummers, xác ướp: mummies. Tabitha nghe nhầm từ mummers thành mummies nên mới hiểu là toán xác ướp.*)
“À.” Anh gật đầu, trông chẳng hề bị thuyết phục. “Và cô đã hoạt động ở lĩnh vực nào cùng đoàn kịch câm đó? Biểu diễn kịch câm? Nhảy trên dây?” Ánh mắt anh lướt thật nhanh đến đôi môi vẫn còn đang râm ran vì nụ hôn của anh. “Hay nuốt gươm?”
Tabitha cảm giác như thể cô vừa nuốt cả một cây thương khi cô cố gắng nghĩ ra một thứ để làm anh sao lãng, một thứ mà nếu thật sự bị dồn vào đường cùng thì có lẽ cô sẽ làm. Những bài học vũ đạo ballet của cô đều có kết cục rất nhục nhã khi ngón chân cô bị kẹt vào thanh vịn và cô đã bị đá ra khỏi dàn đồng ca tại trường tư khi cô ngã dúi dụi làm bể cái bục đứng trong một buổi lễ Giánh sinh hoành tráng.
“Phép thuật,” cuối cùng cô tuyệt vọng thốt lên. “Tôi làm phép.”
Colin nghiêng đầu sang một bên. “Đúng thật. Và liệu ta có thể khẩn nài cô biểu diễn một trong những thủ thuật của cô không?”
“Thật sự tôi không thể.” Cô lắc đầu khi cô lùi lại tránh xa anh, hy vọng vẻ kinh hoảng của cô sẽ được nhìn nhận là sự khiêm tốn. “Tôi không muốn làm anh chán ngấy.”
“Cô còn chưa làm ta chán đâu, tiểu thư.”
Lúng túng vì ánh mắt thẳng thắn của anh, Tabitha lùi lại trúng ngay con ngựa, nó lủi đi chỗ khác để tránh cô. Cô không đủ tin tưởng bùa hộ mệnh của mẹ để dám mạo hiểm ước một điều. Cô không tin cô sẽ tồn tại được đến một giờ trong khung cảnh hoang dã này nếu cô chẳng may biến Ngài Colin thành một cái khuôn bánh quế.
Nhớ lại một thủ thuật đơn giản mà cha cô đã dạy khi cô còn nhỏ, cô xòe bàn tay ra. “Anh có một đồng tiền không?”
Colin giả vờ đập đập lên bộ ngực trần của anh.
“Ta e là chẳng có lấy một xu dính túi trừ tên họ của ta vào lúc này.”
Tabitha chọn một hòn đá nhỏ, dẹt từ dưới đất để thay thế. “Nhìn tay tôi này,” cô nhấn giọng, hy vọng đó lạ một chất giọng có sức mê hoặc tương tự giọng nói trầm khàn của mẹ cô. “Không nhất thiết là có gì xảy ra, đừng rời mắt khỏi tay tôi đấy.”
Anh ngoan ngoãn làm theo trong khi cô lăn hòn đá giữa những ngón tay bên bàn tay phải, đánh rơi nó đến hai lần trước khi đạt được một sự nhịp nhàng khá thành thục. “Nhìn kỹ vào, quý ông, và anh sẽ thấy hòn đá phép thuật này biến mất ngay trước mắt anh.” Cô mở bàn tay với một cử chỉ bay bướm. “Úm ba la!”
Hòn đá bay vèo ra khỏi tay cô, đập thẳng vào thái dương anh.
Tabitha cau mày. “Xin lỗi. Để tôi thử lại.”
Colin xoa xoa đầu, nhìn cô đề phòng. “Có lẽ chúng ta nên đợi cho đến khi ta có thể lấy lại mũ sắt của ta đã.”
Cô tìm thấy môt hòn đá khác và lặp lại toàn bộ quá trình, chứng sợ sân khấu khiến những ngón tay cô cứng đơ và vụng về hơn thường lệ. Lần này khi cô giơ bàn tay ra và hô to “Úm ba la!”, hòn đá biến mất.
Đỏ mặt vì tự hào, cô cúi người đắc thắng chào Colin. Anh chụp lấy cổ tay cô và xoay bàn tay cô úp lại, để lộ viên đá được nhét chặt giữa khe ngón cái và ngón trỏ. Hàng lông mày khiến người ta điên tiết đó của anh lại nhướng lên lần nữa, sự hăng hái của Tabitha thì chìm nghỉm.
“Đồ phá bĩnh,” cô làu bàu, giật cổ tay ra khỏi tay anh.
“Cô không có tài lắm, phải không?”
Cô ngạc nhiên vì câu nhận xét dịu dàng của anh lại nhói đau đến thế. Cưỡng lại cám dỗ muốn chộp lấy bùa hộ mệnh và chỉ cho anh xem cô có thể tài năng đến mức nào, cô quyết định sử dụng sự thương hại của anh làm lợi thế cho mình.
Cô giả vờ thở dài. “Vì thế nên băng kịch câm đuổi tôi ra khỏi đoàn. Bởi vì tôi là một sự hổ thẹn đối với họ.”
Đôi mắt anh nheo lại, ánh mắt suy đoán của anh cảnh báo cô rằng Ngài Colin xứ Ravenshaw không phải một người có thể bị lừa bởi ảo tưởng hay mánh khóe. Nhưng trước khi anh có thể cật vấn câu chuyện bịa đặt của cô, một tiếng thét từ xa vọng lại buột họ phải lùa cả mèo và ngựa đi tìm một nơi trú ẩn mới để tránh cho cái hang không phải trở thành mộ địa của họ.
Roger Basil Henry Joseph Maximillian, Nam Tước Brisbane, sải bước qua những lối đi quanh co dưới lâu đài hắn, thể hiện một phong thái nghênh ngang để ngụy trang cho dáng đi tập tễnh mà con điếm xảo trá của Colin đã tặng cho hắn. Hắn khinh bỉ việc để lộ bất cứ dấu hiệu yếu đuối nào cho những thuộc hạ của hắn thấy.
“Biết điều thì đây phải là tin tốt,” hắn quát. “Nếu các ngươi làm gián đoạn buổi tắm táp của ta mà chẳng vì cái gì, ta sẽ cho Đầu Bếp luộc các ngươi làm món tráng miệng ngày mai.”
Hai lính canh ngục bước nhanh hơn cho đến khi họ gần như nhảy lóc chóc, hăm hở để thoát khỏi tầm ăn đấm. Họ đã học được từ kinh nghiệm cay đắng trong quá khứ rằng vẻ ngoài thánh thiện của chủ nhân họ che dấu bản tính nóng nảy độc ác. Cái tính nóng nảy đó đã bị sự vẻ vang ngoạn mục của Ravenshaw trên sàn đấu thương và cuộc trốn chạy liều lĩnh của anh ta làm cho càng sôi sục. Hơn một nửa thuộc hạ của chủ nhân họ đã tàn tạ trở về, run lẩy bẩy sợ sệt và thề thốt là kẻ bị truy tầm đã biến mất mà không để lại dấu vết nào. Buộc tội bọn họ vì đã đổ sự vô dụng của mình cho những câu chuyện hoang đường và “ma quỷ”, Brisbane đã ra lệnh cho tất cả bọn họ chịu hình phạt roi quất.
Không háo hức muốn nhập bọn cùng những đồng bạn đang rên rỉ trong sân lâu đài, hai lính canh rảo bước, một người mở cửa ngục trong khi người kia giật giật chùm tóc bết nhờn trước trán lọt ra dưới mũ sắt của mình.
“Tôi chưa bao giờ thấy điều gì như thế này, thưa ngài.”
“Đúng đấy, chủ nhân, đây là một câu đố mà chỉ ngài mới giải được.”
Brisbane rảo bước vào hầm ngục, nhìn lướt qua kẻ đang ở trong đó, và nói, “Hắn đã chết rồi. Các ngươi còn muốn biết gì nữa?”
Bộ xương đang nằm ngửa trên cái giường, hai bàn chân chĩa thẳng lên trời và một vẻ thanh thản ngự trị trên khuôn mặt nhăn nheo. Brisbane chích vào cái bụng sưng phồng của ông già, hai lỗ mũi quyền quý của hắn phình ra vì chán ghét.
“Lão này là ai? Lão phạm tội gì?” Roger đã đủ bận rộn với sự trở về của Colin rồi. Hắn không có thời gian để dõi theo tất cả những tên nông nô hay lảm nhảm mà hắn đã kết tội chết hay bị bỏ tù đến hết đời.
“Bẩm ngài, là do săn trộm” một tên lính canh nhỏ giọng. “Lão bảo là lão đói lả. Lão đã ăn một con chuột cống trong ngục, thật đấy ạ.”
Brisbane lắc đầu thương tiếc. “Nếu lão phàm phu đáng thương ghi nhớ thói háu ăn là một trong bảy tội chết thì đâu phải ra nông nỗi này.”
Hai tên lính canh trao đổi một cái nhìn cảnh giác. “Chúng tôi cũng thấy thế, thưa ngài,” kẻ to gan hơn nói.
Bọn họ cùng chỉ về cái bàn nằm ở cuối chân giường. Đôi mắt Brisbane mở to, sự chú ý lơ là của hắn cuối cùng cũng tập trung. Mặc dù rõ ràng bữa yến tiệc đã được chè chén no say, cài bàn vẫn chứa đủ thức ăn để nuôi sống cả một binh đồn. Hắn nhìn lại vào bộ xương kia, lần đầu tiên nhận ra vật đang được nắm chặt trong bàn tay teo quắt là một cái xương gà, đã được gặm thịt sạch sẽ.
Bối rối, hắn dở một khoanh bánh mì to ra để lộ một miếng thịt đã nguội lạnh. Hắn quệt một ngón tay vào chất nước sền sệt màu cam và đưa lên môi. “Ừmmm,” hắn thì thầm đầy suy xét. “Đây là một loại sốt đặc biệt.”
Một tên lính canh gỡ cái mũ chóp của hắn xuống, thúc khuỷu tay vào người kia để gã kia cũng làm theo mình. “Cổ họng lão già bất hạnh không thể chịu nổi những thứ này.”
Ánh mắt lúng túng của Brisbane lướt từ bộ xương đang mỉm cười đến cái đèn bằng thủy tinh màu, tấm thảm dày trải trên sàn, cái giường sang trọng. “Chẳng phải những thứ này hơi quá xa hoa sao? Khi ta cho thợ xây đá thiết kế khu hầm ngục này, ta đã có ý tưởng khá…ảm đạm hơn. Các ngươi biết đó—xích sắt, những đống xương mục nát, chuột cống quanh quẩn khắp nơi.”
Một tên lính canh bước ra hành lang và mở toang cửa căn hầm ngục đối diện để lộ một khung cảnh đúng như chủ nhân hắn vừa miêu tả. Một bầy chuột cống rin rít chạy vù đến những bức tường, đôi mắt hoang dã của chúng nổi gân máu trong ánh sáng mờ ảo.
Brisbane cười nhăn răng. “A, giờ thì tốt hơn rồi.”
Tên lính canh quay trở lại đứng bên cạnh đồng bạn của mình. “Căn ngục này Ravenshaw và tiểu thư của hắn đã ở trước khi chúng tôi nhốt lão già đó vào đây.”
Nụ cười của chủ nhân họ dần tan đi. “Thế thì, làm thế nào Colin lại phỉnh phờ được các ngươi đem đến cho hắn những thứ xa xỉ này? Hắn chưa bao giờ thiếu sức mê hoặc, các ngươi biết đó, thậm chí khi mới chỉ là một thằng nhóc. Hắn đã đánh cắp trái tim em gái ta mà chẳng cần gì hơn một nắm bông dại. Hắn đã mua chuộc các ngươi? Tặng cho các ngươi vài thứ trang sức rẻ tiền hắn đã giành được từ Đất Thánh?”
Hai người đàn ông trao đổi một cái nhìn kinh hãi khác, biết rằng mạng sống của mình phụ thuộc vào câu trả lời. “Bẩm ngài, đây không phải do bọn tôi làm, mà do bọn chúng.” Gã làm dấu thánh giá lên áo giáp bằng một ngón tay run rẩy. “Chúng tôi chẳng qua chỉ là nạn nhân của một thứ bùa ngải.”
Môi trên của Brisbane cong lên thành một nụ cười khinh bỉ báo điềm gở. “Ta cảnh báo các ngươi. Ta đã nghe đủ những thứ mê tín dị đoan trong một ngày rồi. Ravenshaw có thể là một kẻ sùng đạo đáng tởm, nhưng hắn chẳng phải thánh thần. Hắn không thể làm nên những điều kỳ diệu hay hô biến ra những con gà quay từ không khí được.” Chán ngấy với thứ chuyện ba hoa của lũ lính canh, Brisbane quay lưng và đi khỏi căn ngục.
“Không phải Ngài Colin, mà là cô ta,” một lính canh gọi với theo hắn. “Chúng tôi tin cô ta chính là người làm ra tất cả chuyện này.”
“Đúng vậy ạ,” kẻ kia thốt lên, rồi đằng hắng khi thấy giọng mình the thé vì sợ. “Người phụ nữ đó.”
“Người phụ nữ đó?” Brisbane chầm chậm xoay gót ở ngưỡng cửa. “Người phụ nữ đó,” hắn lặp lại, cau mày.
Người phụ nữ đó không biết từ đâu lại xuất hiện. Người phụ nữ đó đã dám chế nhạo hắn mà không chút sợ hãi sẽ bị hắn trả đũa. Người phụ nữ đó đã nắm chặt viên ngọc lục bảo kỳ lạ mà ả mang trên người như thể nó chứa đựng quyền lực có thể ban cho ả mong muốn tha thiết nhất.
Hắn quệt ngón tay lên cằm đầy suy ngẫm. Hắn đã luôn có khuynh hướng gạt bỏ thứ chuyện tầm phào như thế. Dù gì đi nữa thì hắn đâu có do dự tráo đổi linh hồn mình để nhận lấy lợi lộc cá nhân, vậy mà Satan chưa bao giờ thèm tiếp cận hắn.
Nhưng người phụ nữ đó đã chạm vào viên ngọc và Ngài Orrick đã gục ngã trước cây thương của Colin như thể bị đánh bại bởi một đối thủ vô hình.
Phấn khởi bởi sự hứng thú đang dần trải rộng trên gương mặt chủ nhân, một trong những tên lính canh hỏi, “Chúng ta sẽ tập trung tất cả đồn lính còn lại để nhập cuộc săn lùng chứ, thưa ngài?”
“Đúng thế,” người kia nói. “Ả phù thủy đó phải bị bắt và bị giết. Chúng tôi hy vọng ngài có thể cho phép chúng tôi phụ trách cuộc hành trình như một phần thưởng cho khám phá của chúng tôi.” Hai người đàn ông đứng sóng vai, gần như thở hì hục vì hăng hái.
Brisbane lắc đầu. Cho hai tên ngu ngốc này đi khỏi hầm ngục để tung tin về phù thủy và gợi lên nỗi kinh hãi trong đầu những gã khác là không ổn.
Hắn tặng cho bọn chúng một nụ cười nhân từ. “Các ngươi không cần phải tham lam như thế. Các ngươi nên nhớ rằng đức hạnh tự nó đã là một phần thưởng.”
Vẫn mỉm cười, hắn đóng sầm cánh cửa trước vẻ mặt sửng sốt của bọn chúng. Làm ngơ những tiếng thét khản giọng của hai tên lính canh, hắn gạt thanh chắn cửa, để bọn chúng lại mục rữa trong đó cùng với bộ xương già.
Hắn sải bước qua những hành lang tối tăm, gần như cười nắc nẻ vì sự trớ trêu tuyệt vời này. Đức hạnh duy nhất của hắn là tính kiên nhẫn, nhưng hắn chỉ sở hữu đủ tính kiên nhẫn để phục vụ cho những nhu cầu của hắn thôi. Đủ kiên nhẫn để triệu những con chó của hắn về và để ả điếm đủ răng đó có dư dả thời gian mà xé nát trái tim của Colin trước đã.
Tên đần sùng đạo đó sẽ không bao giờ đi lại với một phù thủy một cách cố ý. Nếu ả đàn bà này thật sự là con gái của quỷ Sa-tăng, mối liên kết của Colin và ả có thể khiến gã phải trả giá bằng một thứ gã còn quý hơn cả mạng sống—linh hồn bất diệt của gã.
“Anh đang làm gì thế?” Tabitha thì thầm.
“Cầu nguyện,” Colin đáp lại mà không hề mở mắt.
Cô thở dài và rút lui về phía bên kia đụn lửa trại. Colin đã quỳ gối gần một tiếng đồng hồ, đầu cúi và hai bàn tay chắp lại phía trước. Cô có thừa cơ hội để quan sát anh trong ánh lửa bập bùng. Mặc dù dáng vẻ anh trông như đang sám hối, vẻ mặt anh vẫn có vẻ tàn nhẫn như thường lệ, nét dữ dội của nó chỉ dịu đi nhờ hai vòm lông mi mềm mại hình bán nguyệt gác trên hai gò má.
Một tiếng rít thất thanh không phải của con người xé tan màn đêm. Tabitha run rẩy và kéo áo pajama tả tơi của cô vào sát hơn. Cô sắp đến mức hối tiếc vì đã đưa cái áo choàng của Brisbane cho người kị sĩ không có áo. Nhưng khi cơn gió cuốn những nếp áo len bay ngược lại để lộ khuôn ngực rộng rám nắng của anh, cô nhớ ra mình đã làm thế là để bảo vệ cô hơn là vì anh.
Cô đảo mắt đi nơi khác với một tiếng sụ sịt khinh bỉ. Cô chưa bao giờ ưa thích những người đàn ông cơ bắp. Cô luôn thích những người đàn ông có đầu óc. Những người hài lòng với việc ngưỡng mộ trí tuệ của cô, chứ không phải cơ thể cô. Những người bị yếu thế trước sự giàu có của cha cô và tiếng tăm cứng nhắc của cô đến mức họ sẽ không bao giờ dám mạo muội làm gì hơn là bắt tay cô nơi ngưỡng cửa nhà cô, chứ nói gì đến trộm một nụ hôn âu yếm trong một khoảnh khắc yếu đuối.
Cô nhảy dựng lên khi tiếng thét của một loài thú ăn thịt ngân vang theo sau là tiếng ồng ộc nghẹt thở, như tiếng của một con vật nhỏ, bất lực đã bị buột phải câm lặng mãi mãi. Ngựa của Colin thổi phì ra bứt rứt. Lucy nhìn lên từ bữa tiệc cá mà Colin đã xiên được trong một dòng suối gần đó và đem nướng trên ngọn lửa, rồi trở lại ngấu nghiến những miếng thịt trắng đang bong ra với một cái nhún vai kiểu nhà mèo.
Ánh mắt sợ sệt của Tabitha tìm kiếm trong bóng tối đổ xuống từ những cái cây cổ xưa. Khi đêm xuống, khu rừng nguyên sinh có vẻ bị nguyền rủa hơn là đẹp kì diệu. Cô chưa bao giờ gặp rắc rối với thuyết sống-cho-phù-hợp-hoàn-cảnh-nhất lúc còn ở trong sự bảo bọc của biệt thự trên cao ấm cúng. Nhưng ở đây giữa chốn xa lạ và thời đại xưa cũ này, thật dễ hình dung một con rồng đáng sợ đang lảng vảng rình rập trong đêm, chờ để làm thịt cô trinh nữ ngon lành tội nghiệp.
Cô nhích dần về phía Colin, khao khát một niềm an ủi của con người, dù đó chỉ là giọng nói của cô. “Anh đang cầu nguyện cho ai?”
Anh mở một mắt để sừng sộ với cô, trước khi nhắm mắt lại và gạt cô đi. “Kẻ thù của ta.”
Ngay cả một người sốt sắng giễu cợt như cô cũng còn bị ấn tượng. “Anh thật là cao thượng.”
“Ta đang cầu nguyện Chúa sẽ lùa chúng đến tay ta để ta có thể tiêu diệt chúng.”
“Ồ.” Tabitha thấy hụt hẫng. “Vậy anh là kiểu người sùng Kinh Cựu Ước phải không?”
Một tiếng thở dài cam chịu bật ra. “Có lẽ ta nên cầu nguyện để có đức kiên nhẫn của thánh.”
“Xin lỗi,” cô lầm bầm. “Tôi không có ý ngắt ngang đâu.”
Cả hai mắt anh đều mở ra, sự hoài nghi trong chúng sáng lấp lánh. “Cô không phải một kẻ dị giáo chứ? Chúng ta thiêu sống những kẻ dị giáo, cô biết không.”
“Ồ, không,” cô nói vội, nhích lùi khỏi khóm lửa. “Tôi thích nghĩ mình là người theo thuyết tiên nhiệm hơn.” (*thuyết tiên nhiệm: học thuyết duy tâm cho rằng kiến thức con người đã có từ trước hoặc đã có từ khi sinh ra, chứ không phải nhờ kinh nghiệm, học hỏi mà có - theo lichsuvn.info*)
Anh có vẻ không biết phải nghĩ thế nào về câu này thế là anh chỉ đứng lên để buột ngựa của anh vào một cái cây gần đó.
“Nó có tên chứ?” Tabitha hỏi, quan sát Colin vuốt ve cái mũi mịn như nhung của con ngựa, đôi bàn tay mạnh mẽ của anh trở nên dịu dàng vì tình cảm trìu mến.
“Không, tiểu thư. Hàng ngàn chiến mã chết nơi trận mạc và càng khó nói lời tạm biệt hơn với một con ngựa được đặt tên. Hầu hết những bà mẹ đều không đặt tên cho con họ cho đến khi chúng đã đủ cứng cáp để có thể sinh tồn.”
Lắng nghe cơn gió thở dài kẽo kẹt qua những nhánh cây, Tabitha cảm thấy ớn lạnh vì sự mong manh của sinh mạng trong thời đại này. Nét mặt nhìn nghiêng của Colin trầm ngâm và cô thắc mắc có phải anh đang nghĩ về cô em gái còn trong nôi mà anh sẽ chẳng bao giờ được biết. Cô bé sẽ được ghi nhớ bởi tên họ hay chỉ đơn giản là bị lãng quên như chưa bao giờ tồn tại? Ý thức về sự cấp bách của cô càng tăng lên. Cô phải tìm ra cách để quay trở về. Nếu cô không làm được, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được cha mẹ cô còn sống hay đã chết.
Một con cú rúc phía trên đầu, khiến cô lại giật mình. “Anh có chắc ở đây an toàn không? Làm sao anh biết người của Brisbane không thể tìm thấy chúng ta?”
Colin ngồi xổm xuống để quẳng một nhúm que củi vào đống lửa. “Chúng ta đã đi qua biên giới vào đất Scot, cô gái.” Anh chớp về phía cô một nụ cười toét thiếu lễ độ khiến trái tim cô nảy nhẹ thật kỳ lạ. “Thủ hạ của Roger còn không thể tìm thấy mông chúng trên những ngọn đồi này dù chúng có một tấm bản đồ.”
Tabitha nhấm nhấm môi dưới để dấu một nụ cười. Ngài Colin chắc chắn không phải một người biết nói tránh. “Khi tôi hỏi Brisbane tại sao hai người lại căm ghét nhau, hắn chỉ bảo tôi nên hỏi em gái hắn.”
Nụ cười toe của Colin héo đi. Mặc dù đôi mắt anh phản chiếu ánh lửa đang nhảy nhót, sự vô cảm của chúng khiến cô rùng mình ớn lạnh. “Đó sẽ là một kỳ công hết sức kinh ngạc vì Regan đã chết gần bảy năm rồi.”
Tabitha cau mày. “Cô ấy chết như thế nào?”
“Ta đã giết cô ấy.”
Tabitha lắc lư khó nhận thấy dưới cú tấn công bất ngờ đó, rồi chờ cho anh nói rõ hơn. Cô chờ anh giải thích làm thế nào con ngựa của anh lại không may giẫm lên cô gái tội nghiệp đó trong khi cô đang hái những bông hoa dại trên đồng cỏ. Hay cô ấy đã bất thình lình ngã nhào qua khung cửa sổ của một tòa tháp trong khi đang vẫy tay chào tạm biệt anh.
Colin chỉ ngồi đó, để cho cô bứt rứt với những giả định.
“Này, anh đã giết cô ấy như thế nào? Anh đã đẩy cô ấy rớt khỏi vực? Chặt cô ấy ra từng mảnh bằng thanh gươm của anh à? Hay đầu độc cô ấy bằng chất độc cần? Nếu chúng ta phải qua đêm ở đây ngay giữa một nơi chốn nào không rõ, thì tôi rất muốn biết anh thích phương pháp giết người nào.”
Ánh chớp nguy hiểm trong đôi mắt Colin cảnh báo cô rằng anh không hẳn là không hề hay biết cô đang châm chọc anh. Nhưng khi anh lên tiếng, giọng anh bình thản như thể anh đang kể lại tấn bi kịch của một người khác đã diễn ra từ cách đây rất lâu. “Roger, Regan và ta là bạn từ thuở nhỏ. Ta còn trẻ và ngu ngốc. Regan duyên dáng và cả quyết. Khi cả hai ta được mười bảy tuổi, ta làm cô ấy có thai. Cô ấy đã khẩn nài ta cưới cô ấy, nhưng ta đã được đính ước với một người khác từ khi ta còn là một cậu bé. Hủy hôn ước sẽ mang lại chiến tranh cho cha ta. Ta đã không có đủ can đảm để chống lại ý muốn của ông ấy cho đến lúc mọi chuyện quá muộn. Khi cuối cùng ta đến căn nhà tranh nơi bọn ta từng hò hẹn để nói với Regan ta sẽ lấy cô ấy làm vợ, ta tìm thấy cô ấy đang treo trên những thanh xà, đứa bé còn chưa ra đời chết trong bụng cô ấy.” Anh nhún vai. “Chuyện rất đơn giản. Regan yêu ta. Ta giết cô ấy.”
“Cô ấy tự tử,” Tabitha nói nhẹ nhàng, từ chối khuất phục trước ánh mắt dữ dội của anh. “Thật không công bằng khi anh trai cô ấy lại đổ lỗi cho anh vì cái chết của cô ấy và cũng không công bằng cho anh khi tự dằn vặt như thế.”
Sự phòng thủ của anh thả lỏng trong một tích tắc khó nắm bắt, cho cô chút ý niệm mơ hồ về những vết thương lòng đã lâu và những nỗi niềm tiếc nuối vừa ngọt ngào vừa cay đắng. “Thật không may, tiểu thư, cô lại không có quyền ban bố sự ân xá đó.” Anh nằm xoải ra trên mặt đất, cuộn mình vào tấm áo choàng. “Tốt nhất chúng ta nên ngủ một chút. Chúng ta sẽ bắt đầu hành trình về lâu đài của ta vào ngày mai.”
Tabitha hoảng hốt vì một ý nghĩ mới nảy ra. “Chẳng phải lâu đài của anh sẽ là nơi đầu tiên Brisbane tìm kiếm sao?”
Đôi mắt anh khép lại, nhưng một nụ cười ngạo nghễ không thương xót ve vuốt môi anh. “Ý Chúa.”
Tabitha nằm nghiêng một bên và gác đầu lên hai bàn tay. Đám lửa bập bùng và nổ tanh tách, tạo ra một bầu không khí thân mật gần gũi.
“Tại sao anh lại quay trở lại vì tôi?” cô hỏi nhẹ nhàng, cuối cùng cũng dám hỏi câu hỏi đã ám ảnh cô suốt từ cuộc trốn chạy điên cuồng khỏi lâu đài của Brisbane.
Sự ngập ngừng của Colin gần như không thể nhận thấy. “Bởi vì danh dự đòi hỏi điều đó.”
“Ồ, tất nhiên rồi. Danh dự.”
Câu nói của anh khiến cô cảm thấy lạnh. Cô nhìn chăm chăm vào tấm áo choàng len, hy vọng danh dự quý báu của anh sẽ thúc đẩy anh đưa nó lại cho cô. Mặc dù đang vào giữa hè, một sự lạnh lẽo hoang vắng vẫn còn lẩn khuất trên mặt đất rừng.
Tiếng ngáy hài lòng của anh chấm dứt niềm hy vọng của cô. Thở dài, cô kéo cơ thể ấm áp của Lucy vào cánh tay. Trước khi cô còn chưa kịp nhắm mắt lại, con mèo con đã ngọ nguậy ra khỏi tay cô và trâng tráo đi thong dong đến chỗ Ngài Colin. Cô nhỏ tinh ranh trượt vào giữa những nếp áo choàng và cuộn mình thành trái banh bên ngực trần của anh. Tiếng rừ rừ của nó có thể nghe thấy được qua tiếng tanh tách của ngọn lửa, và Tabitha nhớ lại cô đã nằm ngủ thật thanh bình cũng ngay tại vị trí đó vào đêm trước.
“Kẻ phản bội,” cô thì thầm, cực kỳ hy vọng cô đang ghen tị với anh chứ không phải với con mèo.
Colin ngồi xổm bên cạnh cụm lửa để đắp tấm áo choàng lên dáng người ngủ say của cô gái. Cô đã cuộn mình lại, và mặc cho chiều cao khác thường của cô, trông vẫn thật nhỏ bé và mỏng manh khiến lòng anh xáo động. Sự kiệt sức đã lấy đi vẻ can đảm đầy hiếu kỳ của cô. Với đôi môi cô trễ xuống thành một vòng cung nhỏ buồn bã và màu tím trên làn da tái bên dưới mắt, cô trông bơ vơ theo một kiểu ban sơ—như một đứa trẻ lang thang một mình trong một khu rừng lạ lẫm và đầy hiểm nguy.
Một khóm tóc bướng bỉnh rơi qua mắt cô. Anh vuốt nó đi, lùa sự mềm mại như lông vũ của nó qua kẻ ngón tay anh. Cô vùi sâu vào tấm áo choàng và xoay mặt về phía tay anh, vô tình chạm môi vào cổ tay anh. Colin giật tay lại, day dứt khi nhớ ra cô không phải một đứa trẻ, mà là một phụ nữ trưởng thành, chín mọng với tất cả những hiểm họa và niềm say mê của phái nữ hay thay đổi.
Dường như cả một đời người đã trôi qua kể từ khi anh để cho bản thân được vuốt ve mái tóc một cô gái hay kéo cô vào vòng tay anh khi cô run rẩy. Một cõi vĩnh hằng đã qua từ khi anh cảm nhận sự mềm mại xao xuyến của cơ thể một phụ nữ bên cạnh anh.
Hay bên dưới anh.
Anh cau có nhưng bị cơn ham muốn hủy diệt đang nhanh chóng trào dâng phản lại anh. Anh chưa bao giờ gặp một phụ nữ nào giống như cô gái này. Regan đã được phác họa bằng những sắc vàng và xám bạc thoát tục, thật dễ để có được, nhưng không thể nào nắm giữ. Cô trượt qua những ngón tay anh như cơn mưa mùa hạ cho đến khi chẳng còn lại gì của cô nữa.
Nhưng cô gái này chẳng phải hồn ma nào sắp biến mất trước mắt anh cả. Cô ấm và sống động và vững chắc.
Anh đã dần quen thuộc với việc cao lù lù trên đầu những quý cô luôn giữ cho đầu họ cúi xuống ra vẻ nhu mì và đôi tay che miệng để dấu đi những nụ cười e thẹn và những cái răng sứt mẻ.
Nhưng trong suốt cả ngày mệt mỏi này, anh chỉ cần phải xoay đầu và Tabitha đã ở đó, hàm răng trắng như ngọc của cô sáng lên, đôi môi hé mở chỉ cách môi anh một hơi thở.
Có khó hiểu lắm không khi anh đã không thể cưỡng lại mà hôn cô trong cái hang đó? Khi anh mong mỏi khám phá xem liệu cô có vị say mê như hương của cô không—như mùi nắng và rượu mật ong trong một ngày hè nóng? Nhưng sự nhấm nháp ngắn ngủi đó chỉ càng khuấy động cơn khát của anh.
Anh lầm bầm một tiếng chửi rủa, rồi ngước mắt gửi một lời cầu nguyện thầm lặng lên trời cao, cầu xin Chúa tha thứ cho câu báng bổ của anh.
Trong những nhà thổ ở Ai Cập, anh đã gặp vô số phụ nữ được giáo dục nghệ thuật của khoái lạc. Đôi môi đỏ mọng bĩu ra và đôi mắt ngây ngất của họ hứa hẹn những say mê nhục thể hơn bất cứ sự tưởng tượng của một con người trần thế nào. Anh đã thấy những kị sĩ đáng tin cậy vứt bỏ lời thề hôn nhân và đánh liều sự chỉ trích vĩnh cửu của người đời chỉ để có được đặc ân ngắn ngủi là được buông mình vào mái tóc hương hoa nhài của họ cho một đêm sung sướng đê mê.
Vậy mà người phụ nữ kỳ lạ với cách nói năng táo bạo và mái tóc bị xén này khuấy động anh hơn bất cứ bông hoa xứ lạ nào.
Anh đưa tay đến một góc áo choàng, ngạc nhiên khi thấy bàn tay anh run run. Anh chẳng có lí do gì để cưỡng lại cám dỗ nữa. Cuộc thập tự chinh của anh đã chấm dứt, lời thề của anh đã được hoàn thiện, anh đã trả giá cho sự ăn năn. Cô sẽ không phản đối nếu anh lật áo choàng ra và phủ cơ thể anh lên trên cô. Anh sẽ không phải là người xa lạ đầu tiên tìm kiếm sự giải thoát trong cơ thể mềm mại của cô, mà anh cũng sẽ không phải người cuối cùng. Nhóm kịch câm được biết đến vì chuyển giao xoay vòng phụ nữ trong đoàn như những vại rượu, nếm thử sự ngọt ngào của họ cho đến khi mỗi người đều đã no nê.
Nhưng Colin lưỡng lự, sự ngập ngừng đó còn khó hiểu hơn cả ham muốn của anh. Giấc ngủ ngây thơ của cô có thể chỉ là một ảo tưởng quyến rũ khác cũng như sự tha thứ mà cô dành cho anh, nhưng anh lại không muốn quấy rầy giấc ngủ đó. Anh khiến mình ngạc nhiên khi dịu dàng nhét gấu áo choáng quanh người cô và lui về chỗ của anh bên ngọn lửa. Có lẽ ngọn lửa cháy bùng đó sẽ là lời gợi nhắc cho anh rằng một niềm đam mê nồng nàn quá mức có thể đem lại sự hủy diệt cũng nhiều như nó đem lại hạnh phúc.