Tống Y

Chương 9: Thần y nổi giận


Chương trước Chương tiếp

Tiễn Bất Thu nói ra những lời này, hắn thỉnh thoảng còn liếc nhìn Bàng mẫu đang khóc lóc, hiển nhiên mục đích của ông ta là để cho Bàng mẫu nghe, ông ta biết cách khơi dậy tâm tư, ngay cả các đại phu danh tiếng nhất ở phủ thành cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói con dâu của bà mắc phải bệnh lạ chứ không phải ông ta không có bản lĩnh

Tiễn Bất Thu ra hiệu cho nha hoàn kéo quần của nhị phu nhân lên, để lộ ra bắp đùi trắng muốt, chỉ thấy một cái nhọt độc màu sáng trắng trông rất đáng sợ, mọi người nhìn thấy thế tiếng khóc càng thê lương

Tiễn Bất Thu nói: “Bệnh tình nhị phu nhân rất quái dị, cái này chính là độc sang, tiểu nhân đã dung thuốc phiện để hút mủ, hút hết phần thịt thối và máu mủ, tiểu nhân cũng dùng ngải cứu, mủ độc không còn nhiều nữa. Tiểu nhân đã chữa trị chứng đinh sang này rất nhiều nhưng rất ít gặp trường hợp độc tố mạnh như vậy”.

Bàng mẫu nghe ông ta nói một hồi lâu cũng không thấy có gì sáng sủa, bà hừ lạnh lùng hỏi: “Thần y kia, ông có cách nào cứu Ngọc Nhi của ta không?”

Vẻ mặt Tiễn Bất Thu buồn bã: “Lão phu nhân, kẻ hèn này mấy ngày nay cực khổ suy nghĩ về bệnh tình của nhị phu nhân, vừa rồi kẻ hèn đã đánh giá lại phương thuốc đã dùng xem có mắc sai lầm không nhưng cũng không phát hiện một chút nghi vấn nào, ài! Thật sự lão phu không có giải pháp nào”.

Lúc này, từ trong phòng của vú em phát ra một giọng nói: “Nếu Tiền thần y không chữa được thì đổi đại phu khác đến xem bệnh” Giọng nói vừa dứt, cửa phòng bị đẩy ra, Tuyết Phi Nhi đi tới, nàng đi tới cạnh Bàng mẫu cầm tay bà, thân thiết gọi: “Nãi nãi!”

Phụ thân Tuyết Phi Nhi làm nghề kinh doanh, là người thường xuyên xuất hiện ở nha môn, ngày lễ, tết thường mang theo nữ nhi đi thăm viếng, cũng biếu xén không ít tiền bạc nên hai nhà rất quen thuộc, hơn nữa Tuyết Phi Nhi vừa nhu thuận vừa khéo nói, nàng rất được lòng Bàng mẫu. Bàng mẫu nghe âm thanh của nàng vội vuốt tay nàng hỏi: “Phi nhi, cháu vừa nói cái gì? Còn có đại phu nào có thể cứu chữa cho di nương của cháu?”

Tuyết Phi Nhi trả lời: “Có thể, cháu không dám đảm bảo, nhưng nếu Tiễn thần y không chữa được, chúng ta tìm một đại phu khác xem bệnh biết đâu lại có cách chữa thì sao?”

“Là ai?”

“Tân đại phu của Ngũ Vị đường, Đỗ đại phu” Nàng xoay người hướng vào phòng trong gọi: “Ra đây đi!”

Đỗ Văn Hạo biết không thể trốn được đành đi ra, trong lòng hắn thầm trách mình không biết giữ mồm miệng, tự chuốc lấy họa

Thì ra hai người bọn hắn trốn ở trong phòng của vú em, nghe tiếng nói chuyện ở bên ngoài, từ Tuyết Phi Nhi hắn biết được lão đầu râu, tóc bạc trắng chính là Tiễn thần y danh tiếng lẫy lừng – Tiễn Bất Thu, lại biết được lai lịch ngoại hiệu của ông ta, hắn rất bội phục, không nói đến y thuật của ông ta, việc ông ta chữa bệnh cho người ngèo không lấy tiền trong hàng chục năm trời đủ để cho mọi người kính nể y đức của ông ta vì vậy hắn liền lắng nghe Tiễn Bất Thu nói về bệnh trạng của nhị phu nhân và phương cách dùng thuốc

Nhưng khi nghe Tiễn Bất Thu nói ra bệnh trạng cùng cách dùng thuốc, hắn lại nhìn thấy tình trạng nhọt độc kinh khủng trên đùi của Ngọc Nhi từ khe hở trên cánh cửa, Hắn nhíu mày thầm nghĩ: Vị thần y này cũng thật là, ông ta lại không biết cách chữa trị căn bệnh đó, vì thế hắn buột mồm nói: “Bệnh này dùng thuốc sai thì sao có thể chữa khỏi!”

Tuyết Phi Nhi ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết chữa bệnh này?”

Đỗ Văn Hạo trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói: “Bệnh của nhị phu nhân rất khó chữa, nếu không cứu chữa kịp sẽ gây tử vong!”

“Ngươi biết chữa thật sao?”

“Chữa thì có thể, nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“Tiễn thần y là danh y ở Đống Đạt Huyền thành, ông ta không thể chữa được, tại hạ muốn chữa trị, nhưng nếu không chữa được, tại hạ bị người đời chê cười thì cũng không nói làm gì chỉ sợ khi đó ông ta sẽ mượn gió bẻ măng đổ hết trách nhiệm lên đầu tại hạ, nếu tại hạ chữa được, danh tiếng của ông ta sẽ mất, rõ ràng là lợi bất cập hại với tôi, tôi mới đến đây không đủ khả năng chống đỡ điều này”.

“Ngươi thiệt là, cứu một mạng người bằng xây bảy ngôi chùa! Ngươi lại e ngại người khác để tự cắn vào lưỡi mình sao? Trước hết cứu người đã, nếu Tiễn Bất Thu thật sự là người đầu óc hẹp hòi ông ta đối phó với ngươi thì ta sẽ trợ giúp ngươi!”

“Đa tạ cô nương, nhưng thật sự không được”.

“ Sao?”

“Bệnh của nhị phu nhân rất phức tạp, khả năng tử vong rất cao, tại hạ cũng không nắm chắc có thể cứu được”.

“Ta biết ngay Tiễn thần y cũng không thể chữa được thì còn ai dám tự tin chữa trị đây? Ai dà, ta mặc kệ chữa được hay không, dù sao lúc này còn nước còn tát. Trường hợp xấu nhất ta sẽ để người quay về là linh y như trước được không?”

“Cái này…”

“Ngươi thật lề mề, chậm chạp, hừ! Ta mặc kệ. Vũ Cầm tỷ là chị em thân thiết với ta, một khi ngươi có thể cứu được, ngươi phải nghĩ cách cứu tỷ ấy!” Tuyết Phi Nhi nghe Đỗ Văn Hạo nói hắn có thể cứu người liền lên tiếng nói câu đổi đại phu đó, nàng đẩy cửa đi ra và bảo Đỗ Văn Hạo đi theo nàng

Đỗ Văn Hạo thầm kêu khổ trong lòng, chữa bệnh cứu người sợ nhất là những vấn đề ở sát mông như này. Cuộc sống từ nay về sau của hắn ở thời đại nhà Tống sợ rằng chỉ dựa vào việc hành nghề y, thời cổ đại hành nghề y không cần bằng cấp, không cần trải qua việc kiểm tra tư cách, nhưng đặc biệt quan trong vấn đề danh tiếng của đại phu, mọi người thừa nhận đại phu có danh tiếng, những đại phu vô danh có rất ít người tìm đến khám bệnh, không ai muốn đùa giỡn với chính tính mạng của mình. Danh tiếng của đại phu tích tụ dần theo thời gian, không thể chuẩn đoán lầm, càng không thể gây ra cái chết cho người bệnh nếu không danh tiếng cả đời sẽ bị pha bỏ ngay lập tức. lúc này đây, bệnh tình của nhị phu nhân đặc biệt nghiêm trọng, nếu hắn tiếp nhận lại gây ra tử vong thì e răng sau này không ai dám đến tìm hắn xem bệnh nữa.Vấn đề quan trọng nhất là hắn không dám chắc chữa được loại bệnh này vì thế hắn không dám tiếp nhận. Hắn không ngờ Tuyết Phi Nhi thật thà nói ra, gây nên rắc rối. Hắn phải mạnh mẽ cúi đầu đi ra.

Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đi ra, hai nha hoàn vội kéo chăn che bắp đùi của nhị Phu nhân, Bàng huyện úy nhìn thấy Đỗ Văn Hạo cả kinh la lên: “Ngươi là ai?”

Tuyết Phi Nhi mừng rỡ nói: “Đây là tân đại phu của Ngũ Vị Đường đối diện với khách điếm nhà điệt nhi, tên là Đỗ Văn Hạo. Bà vú mời đến khám cái chân bị xưng của bà ấy, nghe nói nhị phu nhân trở về mới tạm lánh ở trong phòng, vừa lúc ông ấy nói có thể chữa được bệnh của nhị phu nhân”.

“Thật ư?” Bàng huyện úy vui mừng xen lẫn sợ hãi tiến lên từng bước hỏi Đỗ Văn Hạo: “Đại phu, đại phu có thể cứu được Ngọc Nhi của ta không?”

Bàng mẫu bị nặng tai nghe không rõ, vội hỏi Lưu thị ở bên cạnh: “Ai tới?”

“Tân đại phu của Ngũ Vị đường, ông ấy nói có thể chữa được bệnh của Ngọc Nhi”.

Bàng mẫu nghe rõ những lời này, chân tay luống cuống hướng về phía âm thanh của Đỗ Văn Hạo, tay sờ soạng nói: “Thấy thuốc mới ở đâu?”

Lưu thị đỡ bà đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo: “Mẹ, Đỗ đại phu ở đây”.

Bàng mẫu cầm tay Đỗ Văn Hạo: “Đại phu, ngài có thể cứu Ngọc Nhi của lão thân không?”

Đỗ Văn Hạo trừng mắt nhìn Tuyết Phi Nhi, tiểu cô nương này rõ ràng không biết trị căn bệnh này khó khăn như nào còn tưởng rằng việc chữa trị cũng đơn giản là trục mủ độc ra ngoài như hôm qua, nàng quả thực đã dồn hắn vào đường cùng, Đỗ Văn Hạo không còn đường lui, hắn chỉ có thể mạnh mẽ nói: “Được, lão thái thái, bà đừng lo lắng, hãy cho tại hạ xem qua trước”.

Thần y Tiễn Bất Thu nghe nói người trẻ tuổi này dám nói có thể chữa được căn bệnh mà ông ta cũng không chữa được, ông ta cười lạnh trong lòng, không nói một câu, ông ta đứng một bên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đỗ Văn Hạo

Đỗ Văn Hạo bước dến ý bảo nha hoàn kéo chăn cho hắn xem bệnh của nhị phu nhân, nha hoàn liếc mắt nhìn Bàng huyện úy, Bàng huyện úy trừng mắt nó: “Nhanh lên, còn đứng đó làm gì?”

Nha hoàn vội vàng cầm lấy tay Ngọc Nhi từ trong chăn ra.

Đỗ Văn Hạo dùng ngón tay giữa dặt trên cổ tay của Ngọc Nhi, hắn ngưng thần nghe mạch tượng của nàng biến hóa, hắn thấy kết quả cũng giống như Tiễn Bất Thu vừa nói. Tiễn Bất Thu không hổ là thần y, ông ta xem mạch rất chuẩn xác

Đỗ Văn Hạo xem mạch xong lắc đầu: “Bệnh của nhị phu nhân đã kéo dài quá lâu, đã trở nên vô phương cứu chữa, rất khó có thể trị được!”

Tiễn Bât Thu hừ lạnh, ông ta lạnh nhạt nói: “Không phải ngươi nói có thể trị bệnh cho nhị phu nhân sao? Sao lại dùng lời lẽ để lẩn tránh?”

Tiễn Bất Thu bình thường cư xử với mọi người rất hòa nhã nhưng ông ta lại có chút tự phụ về y thuật của mình, người đời lại xưng tôn ông ta là thần y, danh hiệu thần y này được goi từ rất lâu ngay cả ông ta cũng rất đắc ý, không ai được xưng tụng như vậy nên ông ta cũng có vài phần kiêu ngạo. Lần này ông ta đi phủ thành hội chuẩn cùng các danh y khác, các danh y ở phủ thành đều tán thành với kiến giải của ông ta, ông ta lại càng tin tưởng ông ta không chuẩn đoán sai. Không ngờ lại xuất hiện một gã trẻ tuổi, hắn ngang nhiên nói có thể chữa trị căn bệnh quái ác của nhị phu nhân, điều này không khác gì vả vào mặt ông ta, đương nhiên ông ta rất khó chịu, cách nói chuyện đã có chút khó nghe.

Đỗ Văn Hào vốn rất kính nể y đức của Tiền thần y, câu đầu tiên của ông ta lại khó nge đến vậy nên hắn không khỏi sửng sốt, có chút bất mãn, hắn thản nhiên nói: “Tiễn thần y ngài chuẩn đoán bệnh của nhị phu nhân là do chứng phong nhiệt, tại hạ e rằng quan điểm của ngài không chính xác, bệnh của nhị phu nhân chỉ là do trên đùi bị nhọt độc, nếu lúc nhọt đôc mới phát triển để tại hạ chữa trị thì sẽ không lâm vào tình trạng này”.

“Có đúng không?” Tiễn Bất Thu nhìn dò xét Đỗ Văn Hạo, âm thanh làmh lạnh kéo dài: “Ngươi… có thể chữa được?”

Đỗ Văn Hạo càng nóng giận: “Đại khái là vậy”.

“Đại khái? Đại khái mà ngươi cũng dám khoe khoang sao?”

Đỗ Văn Hạo nhăn mặt, cau mày thầm nghĩ: lão già này rõ ràng có chủ ý với mình, ngay cả lời khách khí cũng không hiểu. Xem ra chính mình đã chọc giận ông ta, làm cho ông ta mất mặt, Tiễn thần y đã nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng, mình không nên chọc tức ông ta nữa, hắn liền chắp tay nói: “Tiễn thần y, xin thứ lỗi vừa rồi tại hạ không suy nghĩ, tại hạ không có ý tứ gì, tại hạ chỉ muốn nói chứng bệnh của nhị phu nhân là độc sang, ban đầu phải ngăn chặn không cho độc tố phát triển thì sẽ không…”

“ Ồ, xem ra Đỗ tiên sinh đã nghiên cứu phương pháp điều trị bệnh đinh sang lâu rồi phải không?”

Tuyết Phi Nhi ở bên nghe Tiễn Bất Thu nói châm chọc như thế, nàng cảm thấy khó chịu, nàng lạnh lùng nói chen vào: “Tiễn thần y, ông đừng xem thường Đỗ lang trung, trước kia đại phu là linh y, sở trường là chữa bệnh đinh sang nhọt độc, khuya hôm đó Đỗ đại phu đã chữa cho một đứa hài tử ở khách điếm chúng tôi bị lên một cái nhọt độc rất to ở mông”.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...