Thuận tiện , cô đã mua được thuốc , vào trong biệt thự , bỏ thuốc vào túi sách , cô mới yên tâm đi ngủ . Để đồng hồ báo thức lúc 7giờ , cô muốn dậy sớm một chút để đi xem cửa hàng , sẵn tiện ra ngoài trước khi Nam Cung Ảnh
Nhan Mạt Hàn không quay về phòng ngủ , cô ngủ lại phòng khách
Sáng sớm thứ hai , theo lẽ Tiểu Huyên dậy sớm, rời giường . Nhan Mạt Hàn bị tiếng của đồng hồ báo thức đánh thức dậy , cô trở mình , mới cảm giác được thắt lưng đau buốt
Ngồi dậy , không phí phạm thời gian nữa , cô cũng phát hiện nửa người dưới cũng từng đợt đau đớn …
“ Kì lạ , tối hôm qua không có khó chịu đến như vậy..” Nhan Mạt Hàn lẩm bẩm , thừa lúc Nam Cung Ảnh còn ngủ , cô đi đến tủ quần áo lấy một bộ , vào trong toilet , làm vệ sinh cá nhân , chải đầu , nhìn mình trong gương , cô mới giật mình , này , dấu vết ở cổ … ở ngực
Trời ạ , rõ ràng như vậy , tối hôm qua cô đi mua thuốc , không phải người khác nhìn vào liền nhận ra sao? Cũng may cô đeo khẩu trang . Lấy phấn đắp đắp lên , nhìn cũng không khác mấy , lúc này cô mới yên tâm bước xuống lầu , tạm thời Nam Cung Ảnh vẫn còn say rượu
Ăn bữa sáng , liếc nhìn đồng hồ , đã đến thời gian…
“ Thiếu phu nhân , để tôi tìm tài xế chở cô đi” Tiểu Huyên nhìn thấy Mạt Hàn định bước ra cửa , cô gọi lại
“ Không cần đâu , còn sớm như vậy , mắc công tài xế phải chạy từ nhà cũ đến đây , tôi tự mình gọi xe cũng được” Nhan Mạt Hàn cười cười , cám ơn . Sau đó cô gọi taxi , chạy đến bể phun nước ở trung tâm thành phố M
Quả nhiên , không lâu sau thấy Ngôn Lạc Thần đi tới , cô hít một hơi , chuyện tối qua nhất định phải quên , nhất định phải cho Lạc Thần thấy cô vui vẻ
“ ở đây nè , Lạc ca ca” Lộ ra hai hàm răng trắng đều , cô chạy về hướng Lạc Thần
“ Tiểu Hàn , ngày hôm qua ai cũng lo lắng cho em” Không nằm ngoài dự kiến , đầu tiên Lạc Thần liền hỏi chuyện
“ Không có việc gì , Ảnh cùng bạn bè uống rượu , Có thể là vì tân hôn , uống quá say nên không đến hôn lễ được , anh ấy sẽ đền bù cho em” Nhan Mạt Hàn vội vàng giải thích , thật sự là không giống nhau , chẵng qua hôm qua uống say , lại còn….
“ Hôm qua , mẹ anh gọi em trở về đó”Ngôn Lạc Thần thân mật nâng đỡ đầu của Nhan Mạc Hàn . Chóp mũi của Mạt Hàn đau xót , còn là mẹ tốt , mặc dù mẹ của Lạc thần không cho phép cô và Lạc Thần cùng ở với nhau , nhưng vẫn đối xử với cô như con ruột
Do dự một chút , vẫn quyết định không cần “ Không , không có chuyện gì đâu” Nhan Mạt Hàn khoát tay , không muốn phiền toái Ngôn Gia
“ Lạc ca ca , anh mau dẫn em đi xem cửa tiệm a “ Nhan Mạt Hàn khẩn trương để lộ ánh mắt đang chờ mong . Nói đến chuyện khác , cô không muốn nhớ đến chuyện hôm qua , càng không nghĩ là đêm tân hôn của mình lại bị mọi người cười nhạo ở trên sân khấu , tất cả những thứ đó cô đều không muốn nhớ đến nữa , suy nghĩ lại , cô đợi cho đến khi cô và Nam Cung Ảnh ly hôn , cô có cửa hàng bánh ngọt , lại có thể tự làm bánh , lại có Lạc THần giúp đỡ , nhưng quan trọng chính là cả đời này cô cùng Lạc Thần không có kết quả
Đi theo Ngôn Lạc Thần , nhìn bóng dáng của hắn , trong lòng không biết bao nhiêu là cảm xúc , cuối cùng dừng bước..
“ Lạc ca ca , đây là cửa hàng?” Nhan Mạt Hàn không thể tin vào mắt mình , nhìn thấy cửa hàng bên cạnh hồ nước của thành phố M , này này này , phong cảnh thật quá tốt , đối diện với đại lộ M , sau lưng là một bờ hồ tự nhiên , vừa dễ nhìn lại không làm mất đi phần ấm áp của phong cảnh
“ Thế nào? Thích không?” Ngôn Lạc Thần cưng chiều vuốt vuốt mái tóc dài của Nhan Mạt Hàn
“ Này , Lạc Ca Ca , này quá đắt , em không thể nhận” Nhan Mạt Hàn có chút do dự , mặc dù cửa hàng này rất tốt , dùng nó làm quán café , thật không thể tốt hơn . Nhưng…, cô không thể nhận
“ Này , Tiểu Hàn , đây chính là món quà mừng cưới của anh và mẹ lựa để tặng cho em” Ngôn Lạc Thần nheo mắt , đứng sát vào Nhan Mạt Hàn
“Cái gì? Anh và Bác cùng lựa chọn?” Nhan Mạt Hàn không thể tin vào những gì mình đang nghe thấy
“ đúng vậy , tiểu nha đầu , đừng lo lắng” Lạc Thần kéo bàn tay nhỏ nhắn của Mạt Hàn , không cho cô có cơ hội từ chối , mặc dù không phải là phòng thô nhưng vẫn còn phải tu sửa
“ Xem đi , mẹ anh đều nói , em thích làm bánh ngọt , thích thiết kế , trang trí như thế nào tùy em” Lạc Thần nhìn Mạt Hàn , Mạt Hàn cảm thấy mũi ê ẩm , mắt căng căng , trước mắt mờ mịt lại , nước mắt tràn ra
“ Tại sao em lại khóc?” Ngôn Lạc Thần nhìn thấy , rất đau lòng
“ Lạc ca ca , em phải cám ơn anh và bác gái như thế nào đây , mọi người làm rất nhiều việc cho em” Nhan MẠt Hàn nhớ lại chuyên hôm qua , cô khóc ôm lấy LẠc Thần , Không thể biểu đạt được sự áy náy và cảm tạ của cô đối với Lạc Thần
“ đứa ngốc” Lạc Thần nhẹ nhàng ôm lấy cô , trong lòng đau nhói, ở Nam Cung Gia chắc chắn cô không vui , hắn có thể nhìn thấu điều đó…
Thật lâu , không có một biểu hiện gì , hai người ôm lấy nhau . Giờ phút này Lạc Thần mong muốn có thể cùng cô mãi như lúc này biết bao. Mong sao thời gian có thể dừng lại