Tổng Tài Đại Nhân

Chương 6


Chương trước Chương tiếp

“Ding dong…. Ding dong…”

A, tiếng gì vậy? Cô đang nằm mơ đúng không? Tại sao tiếng động trong giấc mơ lại chân thật đến vậy?

“Ding dong… ding dong…”

Thật sự… thật quá ồn ào! Làm ơn đừng ầm ỹ nữa, cho cô ngủ một giấc đi! Cô tuy không làm việc thiện nhiều lắm, nhưng cũng không phóng hỏa giết người, chẳng lẽ ngủ một giấc cũng không được yên bình?

“Ding dong… ding dong…”

-Ầm ỹ quá… Đã chết rồi…

Tiếng nói khàn khàn, Chân Như Ý theo bản năng trở mình trên giường, như bị xúc động, lập tức không thể khống chế ho kịch liệt, như toàn bộ tim phổi đều bị bật ra, tình trạng thê thảm đó giằng co kéo dài hơn một phút cuối cùng mới ngừng lại làm cô thở gấp.

Lúc đầu ý thức lờ mờ không rõ, nhưng sau trận ho kịch liệt này, thần trí cô cuối cùng cũng dần dần rõ ràng, nhưng tiếng chuông từ trong giấc mơ không không vì tỉnh lại biến mất, mà trong hiện thực vẫn tiếp tục không ngừng vang lên….

“Ding dong… ding dong…”

Chầm chậm mở mắt ra, cô cũng không nhúc nhích nằm ở trên giường nghe tiếng chuông một lúc lâu, bởi vì bệnh mà suy nghĩ trở nên chậm chạp, rốt cuộc cũng biết từ đầu đến cuối mình không phải nằm mơ, mà là hiện tại đang có người ấn chuông cửa nhà cô.

Ai tìm cô? Chẳng lẽ là cô bạn Tôn Phái Tình? Không, không phải! Phái Tình không biết hôm nay cô bị cảm xin nghỉ ở nhà, không có chuyện đột nhiên đến đây. Nếu không phải bạn tốt của cô, thì là ai?

Kinh ngạc nghĩ ngợi trong chốc lát, tiếng chuông cửa ầm ỹ vẫn cố chấp vang lên, không thể bỏ qua, Chân Như Ý đành phải thất tha thất thểu bò xuống giường…

-Đến đây! Đến đây… Khụ khụ…. Đừng ầm ỹ nữa….

Giọng mũi nghẹt đặc thì thào nói thầm, co vội lấy áo khoác trên bàn làm việc khoác thêm vào, đi ra bộ đàm cửa rất nhanh.

-Khụ khụ… Ai đó?

……

Tiếng chuông cửa trong nháy mắt tắt luôn nhưng từ bộ đàm cho thấy người đó đang trầm mặc.

-Rốt cuộc là ai? Khụ khụ khụ…

Hỏi lại thêm lần nữa,, cô quyết định nếu là trò đùa dai của trẻ con thì cho dù có phải kéo lê cái thân bị tàn phá này cũng phải quất cho bọn chúng một trận.

-…….. Nghiêm Sĩ Tuyển.

Sau ba giây im lặng, tiếng nói của một người đàn ông hơi chần chừ cuối cùng cũng vang lên.

Tổng tài?! Này này này… Có chuyện gì thế này? Hắn làm sao có thể đến đây?!

Cho dù thế nào thì cô cũng không lường trước người đến là người lãnh đạo trực tiếp của mình, Chân Như Ý trợn tròn mắt, bởi vì khiếp sợ quá mức mà cô đứng trước cái bộ đàm gắn ở cửa rất lâu mà không nói gì…

Trên thế giới này không có bộ đàm tự động sao? Cô muốn làm bộ mình căn bản không có ở nhà, thực tế giọng nói lúc nãy là của bộ đàm tự động?!

-Thư ký Chân, đừng làm bộ không ở nhà, mở cửa ra!

Như nhìn thấu tâm tư cô, phía bên kia bộ đàm truyền đến giọng nói đàn ông trầm thấp mang theo mệnh lệnh.

Khóe miệng hơi giật giật, biết mình không thể giả vờ tất cả đều là ảo giác, Chân Như Ý chỉ có thể thở dài mở cửa sắt tầng dưới của nhà trọ, cảm thấy mình bắt đầu đau đớn.

Quả nhiên không đến một phút sau cửa phòng ngoài đã truyền đến những tiếng gõ cửa giữ lễ nhưng kiên định, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, lập tức miễn cưỡng làm tinh thần đi lên đi ra mở cửa.

-Tổng tài, sao anh có thể đến…. Khụ khụ…

Cửa vừa mở ra, cô lập tức mỉm cười ngăn lại, tiếng nói mặc dù khàn khàn nhưng vẫn lễ phép hỏi hắn, đáng tiếc là cuối cùng cũng không nén được ho khan, phá hủy đi hình tượng mà cô cố gắng xây dựng.

Làm sao có thể đến đây? Đây là một câu hỏi rất khó, khi tâm tình hắn đang buồn chán về công ty, vô ý thế nào xe lại đi vào khu nhà trọ này, hắn cũng đang tự hỏi mình như vậy.

Thầm nghĩ tự giễu, khuôn mặt Nghiêm Sĩ Tuyển không hề thay đổi, ánh mắt vô tâm quét hết một lượt trong phòng, thấy vô cùng lộn xộn, biểu hiện chủ nhân nó lúc trước vẫn còn đang nằm trên giường, hai giây sau ánh mắt mới quay lại gương mặt đang đỏ bừng vì ốm của cô.

-Không mời khách vào ngồi một lúc sao?

Nhướn mày hỏi lại nhưng không trả lời câu hỏi của cô.

Mời hắn đi vào?

Lấy việc bọn họ đã hợp tác với nhau hơn hai năm, công tư rõ ràng, trừ công việc ra thì sau khi tan sở không hề trao đổi việc sinh hoạt cá nhân, cô mời hắn đi vào thế nào bây giờ?

Chẳng lẽ trừng mắt nhìn nhau sao?

Cô cũng chưa phải điên!

Khóe miệng không chịu được hơi run run, Chân Như Ý ép việc mình đang không khỏe xuống, miễn cưỡng mỉm cười, khéo léo từ chối:

-Khụ khụ… Tổng tài, nhà của tôi rất bừa bộn, cửa sổ lại đóng chặt, hơn nữa tôi lại đang bị cảm, trong không khí hẳn là có rất nhiều vi khuẩn, virus gây bệnh, nếu lây bệnh cho anh thì sẽ không tốt, anh tìm tôi có chuyện gì, không khí ngoài này thông thoáng hơn… Khụ khụ…..

Ngụ ý chính là…… Tôi tốt lắm, có chuyện gì thì cứ nói ở ngoài này, không cho vào nhà được.

Nghiêm Sĩ Tuyển cũng không phải dạng ngu ngốc, đương nhiên biết ý cô cự tuyệt, nhưng lại không muốn nhận, ngược lại lộ ra vô hại, kỳ thật là đang mỉm cười tính kế xấu, bày ra dáng vẻ thương lượng:

-Không sao, tôi không ngại.

Anh không ngại, nhưng tôi để ý!

Trên trán hiện lên gân xanh, Chân Như Ý trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu mà không nói gì, thật sự là cô quá rõ, mỗi khi hắn lộ ra điệu cười này đó là khi muốn đối phó với ngươi khác, mà nay hắn lại áp dụng vào mình.

-…… Mời vào.

Không tự nguyện, cô nhích sang một bên mời hắn vào trong nhà. Ô….. Thứ lỗi cho cô vì bị bệnh nhẹ nên không có tinh thần đấu với hắn, vẫn là thức thời tạo nên anh hùng, miễn cho nửa ngày tranh luận, chính mình mệt mỏi chết khiếp, cuối cùng vẫn để hắn vào, vậy rất không đáng.

Mỉm cười, Nghiêm Sĩ Tuyển thoải mái bước vào trong phòng, quay lại thấy cô vừa đóng cửa lại vừa che miệng ho khù khụ, ý cười bên môi lập tức biến mất, mày bất giác nhíu lên.

-Khụ khụ… Tổng tài, anh ngồi đi!

Tùy tay chỉ vào ghế sofa trong phòng, Chân Như Ý rất nhanh rót một cốc nước sôi cho hắn, xem như kết thúc đạo đãi khách.

-Cảm ơn.

Hắn nhận lấy cái cốc, nhưng không ngồi xuống sofa mà lại nhìn kỹ sắc mặt khó coi như quỷ của cô, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi:

-Cô gặp bác sĩ chưa?

Nhìn hắn kỳ quái, Chân Như Ý không trả lời mà quay lại điểm xuất phát:

-Tổng tài, anh tới đây vì có chuyện gì quan trọng sao?

Hai chữ “quan trọng” còn đặc biệt nhấn mạnh vì giọng mũi nghẹt đặc của cô, chẳng những không châm chọc giễu cợt, mà còn mang theo vẻ trẻ con đáng yêu.

-Tôi quan tâm đến nhân viên bị ốm, chẳng lẽ không được tính là việc quan trọng?

Hắn nhẹ giọng hỏi lại.

Quan tâm?

Cả người hơi run lên, không biết bởi vì cảm lạnh hay là vì nghe được hai chữ từ miệng hắn, một luồng gió lạnh nháy mắt theo lòng bàn chân chạy thẳng đến da đầu, cô không nhịn được mà rùng mình, chỉ có thể cười gượng liên tục.

-Cảm, cảm ơn Tổng tài đã quan tâm, tôi chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là khỏe hơn thôi…

Nghe có hiểu không? Đừng có quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, mau đi đi!

Đáng tiếc, Nghiêm Sĩ Tuyển hiểu được ý cô nên cũng quyết định giả ngu, không có ý định rời đi, bàn tay đặt lên trán cô với tốc độ sét đánh không kịp che tai, cảm nhận trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cao khác thường, mày như dính lại với nhau…

-Cô sốt rồi!

Giọng nói thoáng dồn dập, hàm chứa lo lắng.

Không đoán được hắn lại hành động nhanh đến vậy, Chân Như Ý hơi ngu ngơ một chút, lập tức hoàn hồn, lùi từng bước tránh hắn chạm vào mình, vẻ mặt cổ quái “A” một tiếng, không biết nên xử sự ra sao với Tổng tài bất thường này.

-Cũng chỉ có “A” thôi sao?

Nhìn vẻ mặt cô kỳ lạ lại mờ mịt, Nghiêm Sĩ Tuyển hơi tức giận.

-Cô không lời nào để nói hay sao?

Đúng là bệnh đã làm choáng váng đầu óc rồi, mà ngay cả phản ứng so với ngày thường cũng chậm chạp hơn hẳn, trong đầu Chân Như Ý thấy ong ong, chần chừ mãi rồi mới nói:

-Tôi muốn nói gì? Cảm ơn Tổng tài đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý giữ gìn sức khỏe!

Được, rốt cuộc hắn cũng xác định được người bệnh này thật sự phải thay đổi sự ngu dốt.

Trong lòng có phần buồn bực, hắn trầm giọng hỏi:

-Thuốc hạ sốt đâu? Cô ăn gì chưa?

-Không có.

Cô lắc lắc đầu, ánh mắt cô lén nhìn lên chiếc giường có chăn ấm đệm êm, bởi vì thân thể càng ngày càng thấy khó chịu nên trong lòng bắt đầu thấy không kiên nhẫn.

Ô…. Cô mệt mỏi quá, cả người nặng nề, nhớ… cái giường quá! Rốt cuộc thì con hồ ly xấu tính này bao giờ chịu rời đi? Nếu không thức thời mà mau đi khỏi đây, cũng đừng trách cô trở mặt, dù sao thì bệnh nhân cũng không có tính nhẫn nại.

-Không có?

Đôi mắt đẹp híp lại, gương mặt dịu dàng lừa người gạt thiên hạ từ trước đến giờ của Nghiêm Sĩ Tuyển bỗng nhiên trở nên âm trầm, mềm nhẹ đến mức làm người ta kinh hãi, tiếng nói nguy hiểm vang lên:

-Vừa không có thuốc hạ sốt, lại vừa không ăn?

-Không có thuốc hạ sốt.

Kệ quan hệ của hai người là thế nào thì chuyện này có liên quan gì đến hắn? Thầm nghĩ căm giận, thể lực Chân Như Ý đã không chống đỡ nổi nữa, không để ý đến hình tượng, trực tiếp đặt mông ngồi phịch xuống giường.

-Cô chưa đi gặp bác sĩ?

Nếu không làm sao lại không có thuốc hạ sốt được?

-Ngủ một giấc là khỏe lên thôi, cần gì đi gặp bác sĩ?!

Không thể kiên nhẫn được nữa, cô không để ý người đàn ông trước mắt có thân phận là người lãnh đạo trực tiếp của mình, khẩu khí bắt đầu to gan.

-Không đi gặp bác sĩ, thì cô xin phép làm gì?

Thấy cô khinh thường sức khỏe của mình, Nghiêm Sĩ Tuyển không kiềm chế được tức giận mà hô lên, trong lòng như bốc lên ngọn lửa. Cô gái này làm chuyện gì vậy? Rõ ràng bệnh đã đến nước này lại chết cũng không chịu đi khám bệnh!

-Đương nhiên là xin phép để ở nhà ngủ, nghỉ ngơi!

Giống như bệnh nhân nổi giận, rốt cuộc cũng không giữ lễ nữa, trở mặt hỏi lại một cách châm chọc:

-Tôi không đi khám bệnh thì liên quan gì đến chuyện của Tổng tài?

Đáng ghét! Đã nói là bệnh nhân không có tính nhẫn nại, tại sao lại chọn đúng lúc này đến làm phiền cô?

Đúng thế! Cô nhiều nhất thì cũng chỉ là cấp dưới của hắn mà thôi, cô bị bệnh có đi khám hay không thì cần gì hắn phải quan tâm?

Nhưng… hết lần này đến lần khác hắn để ý, lại còn cực kỳ để ý!

Bị chặn họng, Nghiêm Sĩ Tuyển dừng ba giây, cuối cùng cũng tìm được lý do quang minh chính đại.

-Nhân viên là người tạo ra tài sản cho công ty, cô bị ốm mà không đi khám, nếu bệnh tình tăng thêm, kéo dài thời gian xin phép nghỉ, sẽ làm công ty tổn thất, đương nhiên chuyện này có liên quan đến tôi.

Nghe vậy, Chân Như Ý trừng mắt lớn nhìn tên hồ ly đen trước mặt, lần đầu tiên phát hiện hóa ra hắn lại mặt dày đến vậy, ngay cả lời nói cũng thế.

-Thì ra là vậy, làm nhân viên thì khi bị ốm quyền lợi cũng không có…

Miệng thì thào giễu cợt, cười đến quái dị, cô làm như mình vừa có quyết định khiến người ta vui sướng cực kỳ, vừa cười vừa ho một lúc lâu, sau đó mới lười biếng vẫy tay đuổi khách.

-Tôi xin thôi việc, cửa ở đằng kia, không tiễn.

Dứt lời vội ngã vật xuống giường, quyết định đi ngủ tiếp.

Aizzz! Tuy rằng bây giờ cô không có công việc, nhưng hai năm nay không phải cô không tích góp được gì, bây giờ phải thừa dịp từ chối công việc này, sớm thoát khỏi cuộc sống như trâu bò, mặt khác tìm một công việc nhàn hạ, thoải mái, thật tốt!

Ánh mắt hắn nhất thời sáng lên, Nghiêm Sĩ Tuyển đột nhiên nở nụ cười, cười cực kỳ dịu dàng, cực… nguy hiểm!

Dọa! Hắn… hắn cười cái gì?

Đang muốn trùm chăn thì bất chợt thấy nụ cười trên mặt hắn, trong lòng cô run sợ thò đầu ra khỏi chăn, vẻ mặt phòng bị, hỏi:

-Anh, anh cười cái gì?

Đã quyết định thôi việc, cô không dùng cái mặt nạ dối trá đó để đối phó hắn, khẩu khí nói chuyện cũng không khách khí nữa, ngay cả xưng hô cũng không cần lễ phép.

-Tôi cười cô thật là ngốc, quá ngốc.

Mỉm cười, không thèm quan tâm chuyện đang diễn ra, làm cho cô hoảng sợ.

-Làm ơn, tôi ốm đã khổ lắm rồi, đừng làm cho tôi lạnh thêm nữa…

Bất giác nổi da gà, cô chỉ nghĩ đến cảnh mấy đứa bạn truyền nhau mấy tấm ảnh chụp cô lúc này, cô liền cảm thấy xúc động muốn nôn.

-Mặc kệ như thế nào, dù sao tôi cũng đã quyết định thôi việc, mời anh ra cửa rời khỏi nhà tôi, cảm ơn.

-Cô cho rằng lý do của cô tôi sẽ chấp chận sao? Tôi không đồng ý!

Cốc nước trong tay đặt mạnh xuống bàn, cái con hồ ly xấu tính cười cười nhìn chằm chằm vào cô gái đang nằm trên giường, đôi mắt sáng lên một cách kỳ lạ.

A….

Thư ký làm việc ăn ý với hắn không phải có nhiều, hắn cũng không phải thuộc dạng ngu, làm sao có thể trao lễ vật tốt như vậy cho công ty khác được lợi?

Đừng có choáng!

Nếu cô không chịu đi khám bệnh, để bảo vệ tài sản cho công ty, hắn sẽ phải ra tay.

-Này! Anh, anh… anh muốn làm gì…

Cái người cao lớn đang nhìn chằm chằm kia ngày càng đến gần, Chân Như Ý vội lui về phía sau, cuối cùng bị dồn vào tường, không còn chỗ nào để lui, cô rốt cuộc không nhịn được kêu to lên:

-Đừng có lại đây, nếu không tôi sẽ hét lên đấy…

Xong rồi! Chẳng lẽ con hồ ly xấu tính này còn là loại súc sinh mặt người dạ thú? Cô thế nào lại không đề phòng hắn, thật sự là quá sơ suất!

-Hừ! Cô kêu đi!

Giống như nhìn ra suy nghĩ của cô, khuôn mặt bỗng cười tà ác.

-Bớ người ta! Vũ… Ớ!!!

Tiếng cầu cứu nhanh chóng bị biến thành tiếng kêu thảm thiết, đúng lúc này bỗng cổ họng bị ngứa như điên, ho khan xuất quỷ nhập thần phát huy uy lực, ho mãi cũng không dứt.

-Khụ khụ khụ khụ khụ…

Mà trong lúc hỗn loạn này, con hồ ly xấu tính kia một tay ôm luôn cô gái đang ho khù khụ ở trên giường, nhanh chóng và vững vàng chạy ra khỏi căn phòng nhỏ, đi thẳng xuống tầng dưới.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...