Đứng ở trước cửa rồi cô lại do dự. Có lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều? Nhưng nghĩ lại rất nhiều vụn vặt lơ lửng ở trong đầu của cô.
Tay Hạ Thiên Triệu kia không an phận ở trên người Kily. Động tác của hắn ỏ trên thân thể phụ nữ hết sức thuần thục. Sau đó hắn nhìn thấy cô ở trước mặt hắn.
Không muốn để cho Giai Trừng trở thành người đàn bà Kily như thế!
Một tiếng âm thanh phụ nữ yêu kiều truyền đến.
Hàn Nhất Nhất sau khi nghe được, trong lòng cũng hồi hộp theo, nhanh chóng truyền khắp thân thể. Giai Trừng không phải đã xảy ra chuyện? Cô bản năng dùng sức mà đụng phải một cánh cửa. Cánh cửa lại không khóa trái.
“Giai Trừng.” Cô một bước khóa cửa vào, liền lớn tiếng mà gọi.
Cô nhìn đến cảnh tượng làm cho cô lại một lần nữa kinh ngạc. Đầu Hạ Thiên Triệu cư nhiên chôn ở giữa chân Uông Giai Trừng.
Cô không có gì do dự mà vọt tới bên cạnh bọn họ. Cô dùng sức đánh ở trên đầu hắn.
“Hạ Thiên Triệu anh nhanh chóng cút cho tôi.”
“Nhất Nhất. . .” Uông Giai Trừng muốn nói lại thôi.
Hạ Thiên Triệu đứng mạnh lên giận, mắt nhìn về phía cô phất tay đã đem thân thể của cô đánh hướng về một bên. Thân thể của cô bị mất thăng bằng, lập tức ngã xuống trên mặt đất.
“Thiên Triệu đừng! Đừng!” Uông Giai Trừng không có đự đoán được sẽ như vậy. Cô ta nhanh chóng giữ chặt Hạ Thiên Triệu, không quen tay sợ hắn sẽ làm ra hành động bất lợi đối với Nhất Nhất.
Hạ Thiên Triệu chỉ là nhẹ nhàng dùng sức mà cầm tay cô ta bỏ ra, không nhìn cô ta một cái.
“Hàn Nhất Nhất, cô nhất định phải lấy phương thức như vậy để khiến tôi chú ý phải không?” Hắn nâng cằm của cô lên châm biếm mà nói. Trong mắt lộ vẻ tức giận, phải biết rằng Hạ Thiên Triệu hắn không ai dám động một sợi tóc. Cô gái này lại một lần lại một lần ngoại lệ.
“Anh nói bậy.”
“Nhìn cô bình thường giả bộ lạnh nhạt như thế. Nguyên lai trong lòng cô lại cất giấu một mặt khác. Nếu không phải cô chạy đến phòng tôi để làm gì. Tôi nhớ rõ tôi đã cảnh cáo cô không được phép của tôi, cô không thể tùy tiện đi lại, cũng như càng không thể lộn xộn đồ đạc gì ở đây.” Hắn lại nhắc nhở cô một lần nữa.
“Tôi muốn anh thả cô ấy đi, Giai Trừng không phải phụ nữ anh mang về nhà này!” Cô lạnh lùng mà đáp lại. Mặc kệ đêm nay sẽ bị trừng phạt như thế nào. Cô không thể làm cho Giai Trừng với ác ma này.
“Ha ha ha ha.” Hắn lạnh lung cười. “Thật sự là không biết tự lượng sức mình. Cô gái tôi muốn không để cho cô dạy dỗ, cô là không biết phép tắc gì.”
Thanh âm hắn vừa mới nói, bàn tay to của hắn không chút do dự xé áo trong của cô. Đai đeo màu trắng lập tức bày ra mà đai đeo bên trong như ẩn như hiện tràn đầy lực
“Giai Trừng bạn chạy mau!” Hàn Nhất Nhất lớn tiếng nói với Giai Trừng. Ở trong ý thức của cô ngay lúc đó chính là hy vọng Giai Trừng có thể tránh khỏi ác ma này mà không phải giống cô bị nhốt tại chỗ tối tăm này.
Tay Hạ Thiên Triệu dùng sức mà nắm bắt khuôn mặt của cô. Trong mắt bá đạo cùng hung ác lại một lần nữa xuất hiện.
“Thiên Triệu đừng như vậy.” Phía sau Uông Giai Trừng một chân giơ lên nhảy đến chỗ bọn họ. Trước mặt của cô một bàn tay dùng sức mà lôi kéo hắn, mặt khác thầm nghĩ phải có hành động. Lúc này cô ta nhất định phải ngăn cản.
“Nhất Nhẩt nơi này không có chuyện của bạn, bạn ra ngoài đi!” Cô ta nhẹ nhàng mà nói. Trong mắt lại lạnh như băng như sương.
“Không. Giai Trừng, mình không thể để mặc bạn.” Hàn Nhất Nhất lại nghĩ lầm Uông Giai Trừng muốn một mình gánh vác hậu quả. Lấy cách là tuyệt đối không cho phép lại nợ ân huệ Giai Trừng
“Nhất Nhất, không phải bạn muốn thế. Nếu bạn thật sự tốt với mình, hiện tại thì rời khỏi phòng được không?” Cô ta điềm đạm đáng yêu, ánh mắt cơ hồ sẽ rơi nước mắt.
“Hàn Nhất Nhất.” Uông Giai Trừng nước mắt lưng tròng chậm rãi rời khỏi phòng thẳng đến cửa lại một lần nữa đóng cửa. Mà chuyện bên trong cánh cửa cô cũng không xen vào nữa!