Vào ngày hôm sau, sau khi Hàn Nhất Nhất
được một thanh niên cứu khỏi cuộc đánh cược của hai nữ lão đại, thì Uông gia từ Canada trở về thành phố F, cả nhà họ Hàn cũng phải đi theo về
thành phố F.
Hàn Phong ở lại trong một căn nhà trệt
nhỏ, Hàn Chí Viễn một năm chỉ trở về không đến ba lần nhưng mỗi lần đều
là lấy trộm hết sạch tất cả tiền bạc trong nhà. Hàn Nhất Nhất ở lại
trong ký túc xá trung học tiếp tục việc học. Tình cảm cùng với Uông Giai Trừng vẫn rất tốt. Bình thường khi chuẩn bị bài học chỗ nào không rõ sẽ hỏi Hàn Nhất Nhất mà cô cũng rất kiên nhẫn chỉ cho cô ấy.
Chỉ cần có lúc rảnh rỗi, Hàn Nhất Nhất
sẽ về Uông gia giúp mẹ Hàn Phong làm việc, bớt cho thân thể của mẹ càng
ngày càng yếu do phải cực khổ.
Mùa hè ở thành phố F rất đặc biệt, chính là ngay cả buổi tối cũng mát mẻ, nhà họ Hàn không có tiền lắp đặt máy
điều hòa hay quạt điện, chỉ có thể dùng quạt tay quạt quạt lấy gió. Hàn
Phong đem tất cả tiền tiết kiệm được đều len lén nhét ở một nơi mà Hàn
Chí Viễn không thể tìm thấy. Số tiền này chỉ dùng làm chi phí sau khi
Hàn Nhất Nhất đậu đại học.
“Mẹ, mẹ ơi!” Thanh âm hưng phấn một mạch từ ngoài cửa thẳng đến bên trong cánh cửa, nhưng một chút hồi đáp cũng không có.
Hàn Nhất Nhất không tìm được thân ảnh
của mẹ cô, ý cười trên mặt từ từ biết mất. Mẹ còn chưa có trở về! Buổi
tối hôm nay, cô nhất định phải làm cho tâm trạng của mẹ được vui vẻ bởi
vì cô đã đậu vào đại học F, trường đại học danh tiếng nhất nhì cả nước.
Hàn Nhất Nhất ôm giấy báo trúng tuyển không thể rời ra.
Trời quá nóng luôn làm cho cơ thể người
ta khó chịu, Hàn Nhất Nhất càng không ngừng lấy tay quạt cho chính mình. Cuối cùng, cô quyết định đi tắm nước lạnh. Cô hăng hái nghĩ đến cái gì
ngay tức khắc phải đi làm.
Một căn phòng nhỏ rất nhỏ dùng mấy tấm
ván gỗ ghép thành một khối. Bình thường chỉ có Hàn Nhất Nhất cùng Hàn
Phong ở nhà, bởi vậy cho dù những cánh cửa để mở hai người căn bản cũng
không cảm thấy có gì không ổn.
Cô cởi bỏ đồng phục học sinh trên người, lộ ra thân thể xinh đẹp thơm mát hoàn toàn trái ngược với vết sẹo kia.
Nước từ trên cổ chậm rãi chảy xuống,
từng giọt lại từng giọt giống như hạt sương thanh khiết xuyên qua tay
cô, nước bắt đầu từ từ xuôi xuống toàn thân.
Hàn Chí Viễn với vẻ mặt uể oải mới vừa
sải bước vào nhà, còn chưa kịp nổi cơn tam bành chợt nghe được tiếng
nước chảy ào ào. Đưa mắt nhìn theo hướng tiếng nước, bước chân của hắn
cũng không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn, hiếu kỳ nhìn trộm cùng thúc đẩy
trong lòng hắn cứ như vậy mà đi tiếp.
Hắn ngạc nhiên phát hiện đó là một cơ
thể tuyệt vời. Chính là bóng dáng cùng cơ thể tản ra mùi hương xử nữ kia khiến cho hoóc-môn nam giới của hắn bành trướng thêm.
Không thể tưởng tượng được vóc dáng của
đứa quái dị này lại đẹp như vậy, cũng không uổng công ta nuôi dưỡng
nhiều năm như vậy. Tuy rằng mặt xấu xí nhưng mà vóc dáng có thể để ăn no được rồi. Hắn xấu xa nghĩ, ý niệm tà ác bắt đầu nảy sinh trong đầu hắn.
“Quay lại đây, quay lại đây để cho tao
nhìn mày, mau quay lại!” Trong lòng hắn gào thét tưởng tượng đến nơi đẫy đà phía trước kia cùng phía dưới . . . .
Hàn Nhất Nhất dùng bọt biển nhẹ nhàng
xoa phía sau lưng. Mà lúc này, cô không có ý thức được bên ngoài có
người nhìn trộm, miệng còn ngâm nga một bài hát vui vẻ.
“Xuống chút nữa, đi xuống chút nữa!”
Trên trán Hàn Chí Viễn thậm chí còn đổ mồ hồi. Hình ảnh như vậy lại càng thêm kích thích đại não của hắn. Tay hắn cũng không tự chủ mà hướng đến chỗ phía dưới thân kia.