“Ông, ông
là đồ cầm thú điên rồ, ông trả con gái lại cho tôi!”. Tiếng kêu bén nhọn của Hàn Phong hướng về phía Hàn Chí Viễn mà gào thét.
“Là mày
buộc tao làm như vậy! Con gái mày còn chưa chết, mày theo tao gào khóc
cái quái gì. Rạch bộ mặt lừa đảo cũng tốt, miễn cho sau này là một dâm
phụ!” Hắn thấy Hàn Nhất Nhất nằm trên mặt đất mà mở to mắt ra nhìn bọn
họ, trên mặt tràn ra máu tươi những chỗ khác đều bình thường. Trái lại,
hắn lại càng thêm đắc ý .
“Ông, đồ
cầm thú! Tại sao tôi lại lấy phải người như ông chứ!” Hàn Phong kêu gào
khóc lóc, hai tay vẫn đang nắm lấy vạt áo của Hàn Chí Viễn. Do trong khi nàng giằng co với Hàn Chí Viễn, phần áo trước ngực nàng càng thêm rớt
xuống, lộ ra một mảnh cùng nửa bên ngực cao ngất. Không chút do dự, Hàn
Chí Viễn không nhịn được định đẩy nàng ra lại bị cơ thể trước mắt kích
thích. Bởi dưới tác động của rượu, bởi dưới hoàn cảnh gần một tháng
không gần nữ sắc, lúc này không chút do dự khiến cho dục hỏa trong người hắn bùng cháy lên.
“Hắc. . . hắc. . . hắc. .” Hắn khẽ nghóe khóe miệng, trong mắt dục hỏa sáng bừng lên.
Loại dục hỏa này khiến Hàn Phong lần nữa rõ ràng bản năng thú tính trong người đàn ông. Dục vọng thì gặp dịp là sẽ bùng phát. .
“Đừng,
đừng, Chí Viễn, xin ông đừng mà!” Ngoại trừ sợ hãi trong mắt nàng còn
biểu lộ rất nhiều hối hận của nàng, Hàn Nhất Nhất nửa nằm, nửa ngồi cách đó không xa. Nàng cũng không muốn để những hình ảnh dơ bẩn này một lần
nữa lại khuấy động tâm hồn non nớt của con gái.
“Xoẹt,
xoẹt” Chỉ hai tiếng, quần áo của Hàn Phong đã bị Hàn Chí Viễn xé làm
đôi. Da thịt nõn nà kích thích da thịt hắn, khiến cho hắn càng thêm hưng phấn.
“Chí Viễn,
chúng ta đến nới khác được không?” Giơ tay cố gắng chống đỡ ngăn cản hắn đòi hỏi ghì chặt phần cơ thể phía dưới, nàng cầu xin hắn, nàng phải vì
con gái của mình mà giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
.”Con mẹ
nó, lúc đó ông mày đã bảo mày bán thân thay ông mày trả nợ, mày lại
không chịu. Vậy ông mày cho mày thỏa lòng, mày là vợ của tao, tao có
nghĩa vụ nha. . . ha ha ha. . .”
Một tay hắn cố sức đặt lên nơi đẫy đà kia của nàng. Một tay khác kéo quần của nàng xuống.
“Hàn Chí
Viễn, đồ hỗn đản, ông buông ra, ông không phải là người, ông là súc
sinh. . . súc sinh!” Hai tay Hàn Phong dùng sức, muốn chống cự nhưng
vùng vẫy thế nào cũng vô ích. Hàn Chí Viễn tháo dây lưng phía trên trực
tiếp trói hai tay của nàng lại, mà nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn gã chồng này giở trò với nàng trước mặt con gái.
“Mẹ, mẹ!”
Hàn Nhất Nhất mở to mắt, máu trên mặt vẫn còn chầm chậm chảy ra , dường
như nó đang di chuyển cơ thể của chính mình nhưng lại vẫn nặng như chì
trước sau vẫn bất động.
“Không được khi dễ mẹ ta, không được khi dễ mẹ ta!”
Tiếng la thống khổ của Hàn Phong như xé rách cả gian phòng, còn vang dội vào tâm hồn non nớt của Hàn Nhất Nhất.
Gã đàn ông
đang ra sức chà đạp trên người mẹ nó kia là ba ba của nó, nó biết hắn
không phải là ba ba ruột của nó. Mẹ nó cũng từng nói, thời điểm nó sinh
ra, ba ba nó đã chết rồi, gã đàn ông này là cha dượng của nó.
Hai mắt nó
trợn to tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình mẹ nó bị khi dễ, từ lúc đó
đã dấy lên trong nó sự chán ghét cùng thống hận loại quan hệ bất chính
này, giống như hạt giống đã chôn sâu cắm rễ ở trong trí nhớ của nó.