Phía sau, Hạ Thiên Triệu cũng chạy về Hạ gia, nhìn Hàn Nhất Nhất đang nằm trên giường, sắc mặt hắn rất u ám.
"Bác sĩ Trần, con dâu tôi thế nào?" Hạ Trảm Bằng lo lắng hỏi.
"Hạ lão gia, cô ấy không có chuyện gì, chỉ là. . ." Bác sĩ hơi do dự
"Bác sĩ Trần, có gì cô cứ nói đi!"
"Cô ấy tuy rằng không có việc gì, nhưng đứa con của cô ấy đã không còn." Bác sĩ Trần hối lỗi mà nói: " Thực xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức."
"Cái gì? Cô nói con dâu tôi có thai? Chuyện khi nào? Tại sao chúng tôi đều không biết?" Hạ Trảm Bằng liên tiếp nhận hai chuyện, một tốt một xấu , làm cho huyết áp của ông tăng cao, thiếu chút nữa ngất xỉu.
"Bác sĩ Trần, cô nói vợ tôi mang thai? Chuyện khi nào?" Lần này là Hạ Thiên Triệu kích động, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì, chuyện lớn như vậy, cô cư nhiên không có nói cho hắn.
"Chính cô ấy có thể cũng không biết, bởi vì đữa bé trong bụng chưa đủ nửa tháng." Chuyện này bình thường, không đặc biệt chú ý, người trong thời kỳ mang thai phản ứng đặc biệt rõ ràng, bất ngờ có thể không biết mình mang thai
"Đây là tạo nghiệt chướng gì!" Thân thể Hạ phu nhân loạng choạng một chút, người hầu chạy nhanh đến đỡ bà. " Tại sao đứa bé lại có thể? Ông trời sao lại đối với tôi như vậy? Tôi muốn một đứa cháu nhiều năm như vậy, tại sao đùng một cái lại có thể?"
Hạ phu nhân rất kích động, bốn năm trước, bà tưởng bà được làm bà nội, sau đó Kily nói cho bà đứa bé đã mất, hiện tại người phụ nữ này không biết mình mang thai, đứa bé cứ như vậy lại mất đi.
Trong phóng rối loạn, đến khi bác sĩ nói người bệnh cần tĩnh dưỡng và nghỉ ngơi, khi trong phòng chỉ có Hạ Thiên Triệu cùng Hàn Nhất Nhất, mới an tĩnh lại.
Hàn Nhất Nhất nắm ờ trên giường, một câu cũng không nói, nhưng lời bác sĩ Trần vừa mới nói, cô lại nghe rõ từng từ.
"Thực xin lỗi, cục cưng! Thực xin lỗi. . . Thực xin lỗi. . . !" Tay cô nhẹ nhàng bao phủ trên bụng mình, nơi này khi nào lại có một sinh mạng mà cô lại không biết, nếu cô cẩn thận một chút, cô cũng không đến nỗi phải vứt bỏ tính mạng cục cưng.
Nhìn thấy Hàn Nhất Nhất lặng lẽ chảy nước mắt, Hạ Thiên Triệu tất cả tức giận đều tan biến, hắn biết, giờ phút này Hàn Nhất Nhất nhất định buồn hơn hắn.
Hắn vươn tay, nắm chặt tay cô.
"A Li, chúng ta còn có thể có con!" Tâm tình của hắn càng thêm nặng nề, đặc biệt hắn nghe được mẹ hắn gây nghiệp chướng, thẳng tới trái tim hắn.
Chẳng lẽ tất cả việc này, thật là ông trời an bài sao? Năm đó hắn nhẫn tâm bóp chết người phụ nữ hắn không yêu vì mang thai con của hắn, hiện tại ông trời bắt đầu trừng phạt sao?
"Em không cố ý. . . Em không cố ý. . ." Thanh âm Hàn Nhất Nhất kiềm nén, trầm xuống mà nức nở, cô thật sự không biết mình có thai, bằng không cô nhất định sẽ bảo vệ nó tốt.
"Anh biết, anh biết!" Hắn vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng mà hôn trán của cô, giờ khắc này, bọn họ như ngưng trọng, thân mật hơn bất kỳ lúc nào.
"Thực xin lỗi. . . là em không tốt, là em không có chăm sóc cục cưng. . ." Cô càng thêm khó chịu, nghĩ đến một sinh mạng như vậy đã không còn, cô áy náy tự trách mình.
"Chúng ta còn có thể có, còn có thể có!" Thanh âm hắn dịu dàng như vậy, cánh tay hắn tràn ngập sức mạnh, tràn ngập an toàn như vậy, đem cô ôm vào ngực mình, mặc cho nước mắt của cô thấm trên áo sơ mi của hắn.
Hắn an ủi, làm cho cô càng thêm đau lòng mà khóc, mà hai trái tim, thời khắc này gần gũi nhau hơn bất kỳ thời khắc nào, bọn họ liền dán chặt vào đối phương như vậy, cảm nhận sự tồn tại của đối phương, sự tồn tại này làm cho bọn họ cảm thấy được để ý, được quan tâm, được có một hạnh phúc nho nhỏ.
Ngải Châu Bích không đến chỗ Hàn Nhất Nhất, thừa dịp loạn không ai phát hiện lấy ngọc bội, bà ta lén lút trở lại bên hồ Hàn Nhất Nhất ngã xuống, ông trời quá ưu ái bà, cư nhiên làm cho bà tìm được ngọc bội nằm bình yên trong một khe nhỏ.
Tay bàn nắm ngọc bội, như tràn ngập sức mạnh vô hạn.
Bà ta rất kích động, kích động dường như không biết phải làm sao bây giờ, trong lòng bà không ngừng tính kế: " Mình có nên đem tất cả chuyện này nói cho Uông Giai Trừng không? Nên hay không? Nên hay không?"
Bà ta đi đi lại do dự, bởi vì bà ta muốn biết đáp án, bà ta cần phải có một người nói cho bà ta, rốt cuộc tất cả này là chuyện gì xảy ra? Đến tột cùng mấu chốt có cái gì?
"Uông Giai Trừng từng nói qua cho bà ta, miếng ngọc bội này là của Hàn Nhất Nhất, chỉ là tại sao Tần Mạch Li lại gọi miếng ngọc bội này là mẹ, hơn nữa lại chảy nước mắt, ở trước mặt trẻ con, nhất định là cảm xúc chân thật chân thành nhất, nếu là Tần Mạch Li cùng Hàn Nhất Nhất có một miếng ngọc bội giống nhau như đúc? Việc này cũng không phải không thể." Bà ta cảm thấy sắp bùng nổ bởi suy nghĩ của chính mình, nhiều nghi vấn bà ta cần được giải đáp
Bà ta kích động muốn đi tìm Uông Giai Trừng bàn luận chuyện này, nhưng lý trí lại nói cho bà ta, chuyện này tốt nhất chỉ cần một mình mình biết, sau đó đi uy hiếp Hạ phu nhân giành mục đích của mình, chỉ là bà ta lại mong sự trợ giúp của cô ta
"Từ từ xem. . . Chờ một chút. . . Nếu như mình không giải đáp được, không phát hiện được sẽ tìm Uông Giai Trừng bàn luận cũng không muộn, hiện tại bình tĩnh ổn định mình trước "Ngải Châu Bích trong lòng không ngừng thuyết phục chính mình,
Khi bà ta nghe được đám người hầu đang nói chuyện đứa bé của con dâu không còn, Ngải Châu Bích thật sự cảm thấy tất cả điều này tốt đẹp như thế nào, đây là điều làm cho bà ta phấn chấn nhất.
"Dương Tình ơi. . . Dương Tình, bà nhất định tạo nghiệt chướng, bà cả đời này nhất định không làm được bà nội. . . Ha ha. . . Thật sự là trời cũng giúp tôi, trời cũng giúp tôi. . ."
Ngải Châu Bích đang đắm chìm trong hưng phấn, quên đi tất cả.
Uông Giai Trừng từ nhà mẹ đẻ vội vàng trở về, trước tiên chính là đi tìm con mình, nhìn thấy Hạ Chính Dương, cô ta dường như lấy hết sức lực ôm nó
"Mẹ. . . Mẹ ôm con chặt quá, con không thể thở được!" Hạ Chính Dương thở hổn hển
"Chính Dương, mẹ nhìn thấy con, thật sự rất vui rất vui!" Uông Giai Trừng dọc trên đường đi đều lo lắng, thật sự rất sợ, nhìn thấy nó không có việc gì, tâm hồn đang bay mới hạ xuống.
"Nhưng Chính Dương không vui." Hạ Chính Dương có chút mất hứng nói.
"Bảo bối, làm sao vậy?" Uông Giai Trừng ôm mặt Hạ Chính Dương, hôn một cái lại một cái.
"Bởi vì bác ngã xuống hồ là vì cứu Chính Dương." Nó nhìn thấy mẹ, nói nhỏ.
Hạ Chính Dương nói, nó nhỏ tuổi nghĩ bác vì cứu nó mà ngã xuống hồ, căn bản không ý thức được nguyên nhân thực sự là gì.
Uông Giai Trừng sau khi nghe được, sau lưng một trận mồ hôi lạnh, không ngừng toát ra bên ngoài.
"Nói cho mẹ tại sao bác đi cứu con? Con lại như thế nào đến bên hồ? Còn có người nào?" Cô ta quan tam hỏi đến.
Hạ Chính Dương bị mẹ thoáng cái hỏi nhiều như vậy, nó có chút khó khăn không biết phải trả lời như thế nào.
Uông Giai Trừng ý thức được mình hành động dọa tới Hạ Chính Dương, vì thế hỏi từng câu một xem có chuyện gì, Hạ Chính Dương không nói ngoắc tay hứa với Ngải Châu Bích, còn chuyện khác nói tất cả cho Uông Giai Trừng
Theo Hạ Chính Dương nói, Uông Giai Trừng có thể đoán ra, Hàn Nhất Nhất bị ngã xuống hồ, nhìn qua tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, bằng không mẹ sẽ không vội vàng như thế, Chính Dương nếu bị chết, như vậy cô ta lập tức sẽ mất đi tất cả ở Hạ gia.
"Uông Giai Vi, cô không buông tha tôi, cũng đừng mơ tôi sẽ buông tha cô!" Cô nghiến răng, một tay ôm Hạ Chính Dương vào lòng mình, trong mắt lại lộ ra tia hung ác làm cho người ta sợ hãi.
Hàn Nhất Nhất tuy rằng trong lòng đau đớn, nhưng Hạ Thiên Triệu mấy ngày này gần gũi, lại làm cho trong lòng cô dung nhập từng đợt xúc động cùng ấm áp, hắn cùng cô, khuyên cô, thậm chí sẽ tìm một sô câu chuyện cười, lại làm cho cô cảm động rất nhiều muốn rơi lệ
"Hàn Nhất Nhất, không thể mềm yếu như vậy, không thể như vậy!" Thời điểm được nhu tình vây quanh, cô lại nhịn không được nhắc nhở chính mình.
"Chị dâu!" Uông Giai Trừng mang theo Chính Dương đã đi tới.
Hàn Nhất Nhất nhìn thấy bọn họ, mỉm cười.
"Chính Dương, nhanh nói cảm ơn với bác!"
"Bác, cảm ơn bác! Là bác cứu Chính Dương, mẹ nói về sau lớn lên nhất định phải tặng quà bác!" Hạ Chính Dương đầu hơi lắc lư, ánh mắt nghiêm túc mà trong veo, làm cho cô nhịn không được càng thêm đau lòng.
Cô nhịn không được nghĩ đến đứa bé của mình, tay kìm lòng không được liền sờ lên bụng của mình.
"Chị dâu, thực xin lỗi!" Uông Giai Trừng biết hiện tại Hàn Nhất Nhất nhất định rất buồn, rất đau lòng, vì cứu con của cô ta mà hy sinh đứa bé của chính mình, mặc dù lúc trước có phải không biết có thai hay không, bất kể đổi lại ai làm, trong lòng ai đều khó chịu.
"Giai Trừng, không có gì." Cô ép mình cười với cô ta, Hàn Nhất Nhất không có trách của bọn họ, dù sao đấy là một chuyện ngoài ý muốn, chỉ là nhìn đến trẻ con khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến đứa bé đã mất của mình.
"Em có thể hiểu, nếu không phải chị vì cứu Chính Dương, cũng sẽ không. . ." Uông Giai Trừng vành mắt hơi đỏ lên, sâu trong lòng cô ta vẫn cảm kích Hàn Nhất Nhất, nếu không có Hàn Nhất Nhất, Chính Dương như vậy ngã xuống hồ có thể sẽ không là bị làm hại mà là ham chơi nghịch nước bỏ mạng.
"Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, không cần để ở trong lòng." Hàn Nhất Nhất nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Uông Giai Trừng, trong lòng cô cũng không dễ chịu lắm.
"Chị dâu, cảm ơn chị! Thật sự, mạng Chính Dương là chị cứu về, em thật sự. . . thật sự. . ." Nước mắt của cô ta rốt cuộc không khống chế được chảy xuống.
Hàn Nhất Nhất nhìn thấy cảnh này, cô vươn tay cầm tay cô ta "Giai Trừng, đã không có chuyện gì, đây chỉ là việc ngoài ý muốn, thật sự không liên quan đến Chính Dương, cô đừng tự trách nữa."
Uông Giai Trừng nắm tay cô, giữ miệng, cố gắng không cho chính mình khóc thành tiếng, Hàn Nhất Nhất biết, nước mắt của cô ta có nhiều kiềm chế, cô nhẹ nhàng mà đem cô ta ôm trong lòng mình, tựa như bọn họ hồi nhỏ ôm nhau.
-------------------------------------------
Sáu ngàn chữ thân tặng: Nhìn đến rất nhiều tin nhắn gửi lại, Thần Thần thấy trong tiểu thuyết này quả thật phạm vào một vấn đề, nam nữ phụ xuất hiện quá nhiều ngược lại không tôn lên nam nữ chính, cái này cũng cùng ý nghĩ với Thần Thần khi mới bắt đầu, lúc trước Thần Thân muốn viết một người nhà giàu có xảy ra ân oán, nhưng là nắm chắc khả năng vẫn có chút nhược điểm, truyện sau này, Thần Thần sẽ không mắc sai lầm không đáng như vậy.