Đám ký giả lập tức ùa tới. Đặt đủ loại câu hỏi, đủ loại vấn đề, nhưng anh nào có tâm trạng để hồi đáp bọn họ. Ngược lại tâm tình còn tệ hơn, lồng ngực đang có ngọn lửa cháy âm ỉ mà không phát ra được, như sắp thiêu rụi trái tim anh.
Chỉ nghe được một ký giả hỏi: "Ông Thi, lời chúc phúc của cô Cảnh ông đã nhìn thấy chưa? Vậy sau này, ông sẽ chọn người nào đây?"
Mặt Thi Nam Sênh còn đen hơn bánh bao chiên bị khét. Đôi mắt sắc bén đảo qua phóng viên vừa hỏi, "Cậu ở tòa soạn báo nào?"
Phóng viên nọ bị ánh mắt âm u của anh quét tới, cả kinh thụt lùi về phía sau, nuốt nuốt nước miếng không dám nói nữa.
Điện thoại Thi Nam Sênh bỗng vang lên tiếng nhắn tin. Anh cúi đầu mở ra xem, là bà Thi gửi qua số điện thoạt của Thiên Tình. Không chần chờ, anh lập tức gọi đi. Trong thời gian chờ đợi điện thoại kết nối, không hiểu sao trái tim anh như bị treo lên lơ lửng.
Dường như....Còn mang theo sự hồi hộp mong đợi.
Người phụ nữ này, tốt nhất lập tức nghe điện thoại mau, bằng không, anh nhất định sẽ cho cô chết thật thê thảm! Anh đã tàn ác nghĩ như thế.
Điện thoại reo rất lâu mà vẫn không ai nghe máy. Quá tức giận, anh hầm hầm mở cửa ngồi vào xe tiếp tục gọi lần nữa. Nhưng, kết quả vẫn như cũ....
Không biết tổng cộng gọi cho cô bao nhiêu lần, sắc mặt mỗi lúc càng khó coi thế nhưng đầu bên kia vẫn không ai nhận.
Mãi đến khi anh gần như không còn nhẫn nại gọi thêm lần nữa, cuối cùng đầu bên kia cũng có người nghe máy.
Trái tim chợt đập mạnh liên hồi, đến cả hô hấp cũng muốn ngừng lại. Nhưng....Đã để cho anh thất vọng bởi vì đầu bên kia không phải là giọng nói quen thuộc đó.
"A lô!" Là giọng đàn ông.
"Anh là ai?" Anh nghiến răng hỏi. Điện thoại của Cảnh Thiên Tình, tại sao lại để đàn ông nghe chứ?
“Tôi chỉ là người qua đường, đây là buồng điện thoại công cộng. Tôi thấy nó reo cũng lâu nên mới nhận nghe xem thế nào."
"Buồng điện thoại công cộng?" Thi Nam Sênh điên tiết nện một đấm lên vô lăng, hít sâu một hơi để ổn định lại hơi thở mới hỏi tiếp: "Xin hỏi, chỗ anh đang đứng là ở đâu vậy?"
“Ồh! Ở đây là số 538 đường Trung Sơn.”
"Gần đó có bệnh viện nào không?"
"Khu này hình như không có. Bệnh viện cách đây vẫn còn rất xa."
"Tôi biết rồi. Cám ơn anh." Cúp điện thoại, tầm mắt lạnh lẽo của anh dõi ra bên ngoài cửa xe. Thật sự cũng chẳng muốn cất công tìm cô nữa!
Người phụ nữ của mình, dám công khai trên ti vi nói sẽ chúc phúc cho anh với một người khác, điều này đại biểu cho cái gì? Điều đó chứng minh rằng người phụ nữ ấy hoàn toàn chẳng để anh vào trong mắt đặt trong lòng.
Cô không quan tâm đến anh, dù chỉ là một chút cũng không hề có!
Cũng phải! Làm sao cô có thể quan tâm được đây? Bởi vì cô đã sớm dự định muốn rời khỏi anh.
Trước kia còn cân nhắc là vì có đứa bé, hiện tại nếu đứa bé đã không còn, cô còn lý do gì để ở lại nữa?
Nếu anh còn đi tìm Cảnh Thiên Tình, anh sẽ bị cô cười vào mặt! Nhưng....phương hướng xe lao đi đã hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của anh nữa.
Suốt dọc đường, xe băng băng với tốc độ kinh hồn bạt gió. Khi lái đến trước của nhà Cảnh Thiên Tình, anh mới giật mình choàng tỉnh.
Sao mình lại chạy đến đây? Vội đẩy cửa xe bước xuống, còn chưa kịp vào thì thấy Cảnh Kiến Quốc từ bên trong đi ra đón.
"Thi tổng, đã lâu không gặp!" Ông xoa xoa hai tay với vẻ mặt ân cần nịnh nọt, muốn bắt tay Thi Nam Sênh.
Thi Nam Sênh ngó lơ bàn tay của ông ta, quét mắt nhìn một vòng.
Còn chưa kịp mở miệng, Cảnh Kiến Quốc đã hỏi: "Anh tìm Thiên Tình? Chẳng phải Thiên Tình đang ở nhà các người dưỡng thai sao?"
"Hử?" Thi Nam Sênh kỳ quặc nhìn Cảnh Kiến Quốc. Sau đó, không biết nghĩ đến điều gì mà ánh mắt trở nên sắc bén, "Lẽ nào ông không biết Cảnh Thiên Tình đã sảy thai sao?"
"Cái gì?" Sắc mặt Cảnh Kiến Quốc thay đổi trong tích tắc. Nụ cười rạng rỡ trên mặt cũng đông cứng lại, "Sảy thai? Sao có thể sảy thai được chứ? Không phải đứa bé vẫn đang rất khỏe mạnh tốt lành đấy sao?" Đứa bé tương lai sẽ mang họ Thi kia không còn nữa, vậy chẳng khác nào bảo ông sau này phải xem sắc mặt người khác, nghe người ta dèm pha nói ra nói vào, rồi bị người ta xem thường để sống nữa ư?
Cái thứ lỗ vốn này! Rốt cuộc nó đã làm gì vậy chứ?
"Ông làm cha mà không biết con gái mình đã xảy ra chuyện gì sao?" Thi Nam Sênh nặng nề liếc nhìn Cảnh Kiến Quốc. Ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng người ông. Rốt cuộc ông ta làm cha kiểu gì?
"Chuyện này....tôi....tại Thiên Tình nó giấu không nói cho tôi biết...." Cảnh Kiến Quốc bị ánh mắt đó của Thi Nam Sênh khiến cho sợ hãi không thôi.
"Anh Thi này, có phải anh đã đuổi Thiên Tình đi không?" Nghĩ đến điều này, Cảnh Kiến Quốc cũng bất chấp sự sợ hãi anh mang lại, "Mong anh ngàn vạn lần đừng đuổi nó về được không? Nó còn trẻ, thể trạng sẽ tốt lại ngay thôi. Mất đứa này, rồi sẽ sinh lại đứa khác mau thôi ấy mà!"
Thi Nam Sênh cười lạnh nhìn ông, “Tôi thấy ông luôn suy tính cho bản thân mình mà chưa bao giờ lo nghĩ cho Thiên Tình!" Thi Nam Sênh phát hiện, bản thân thật sự không dằn lòng được mà thương cảm cho cô gái nghốc nghếch này.
Tuy cha đã bỏ anh và mẹ để đến với người đàn bà khác, nhưng ít ra anh vẫn còn có được một người mẹ luôn dành hết tình thương yêu cho con của mình. Còn cô....ngảy cả mẹ cũng không có.
Trong đầu bỗng thoáng qua hình ảnh đáng thương cũng khá lâu lúc cô ngã bệnh, khi ấy cô còn ôm chằm anh khóc gọi mẹ.
Rõ ràng đã qua khá lâu, vậy giờ giây phút này nhớ lại, nó vẫn còn rõ ràng đến thế. Rõ tới mức khiến trái tim anh như bị thứ gì đó châm chích đau đớn.
“Tôi suy tính cho mình bao giờ đâu nào? Thiên Tình mang đứa con của nhà họ Thi các người, đó chính là vinh hạnh của nó, cầu còn không được. Xin anh đừng đuổi nó đi, tôi đảm bảo nó sẽ sinh cho anh một đứa con khác."
Nhìn bộ mặt nịnh nọt vô sỉ của Cảnh Kiến Quốc, Thi Nam Sênh chỉ cảm thấy chán ghét không thôi. Anh hừ lạnh một tiếng, cố tình nói: "Ông tưởng rằng chỉ có con gái của ông mới có thể sinh con cho tôi sao? Phụ nữ muốn sinh con cho tôi trên đời này còn nhiều lắm."
Quả nhiên, Cảnh Kiến Quốc vừa nghe vậy lập tức nóng nảy lên, "Thi tổng, có phải Thiên Tình chúng tôi đã chọc giận khiến anh mất vui không? Mong anh đại nhân đại lượng đừng chấp nhất, tôi sẽ đợi sau khi nó về rồi dạy dỗ cho nó một trận, bảo nó đích thân đến xin lỗi anh nhé."
"Dạy dỗ thì không cần đâu. Tôi thấy, như vậy đi! Ông giúp tôi gọi điện thoại cho Cảnh Vãn Tình, hỏi xem có phải bây giờ Cảnh Thiên Tình đang ở chỗ cô ấy không. Còn nữa, không được nói tôi đang đi tìm cô ấy."
"Vâng, tôi lập tức gọi ngay đây. Đứa con khốn kiếp này, còn dám chơi trò mất tích, xem ta lột da mi thế nào!"
Cảnh Kiến Quốc vừa móc điện thoại di động ra vừa lầm bầm mắng mở trong miệng.
Đầu mày Thi Nam Sênh càng nhíu sâu hơn. Cảnh Thiên Tình, rốt cuộc em đã sống trong hoàn cảnh như thế nào?
.... .... .... ....
Cuối cùng Vãn Tình cũng thu xếp xong xuôi mọi thứ.
Đây là một bệnh viện tư nhỏ.
Hoàn cảnh không thoải mái và đầy đủ tiện nghi như bệnh viện trước đó, nhưng được cái yên tịnh thanh thản. Với lại tiền viện phí cũng nằm trong khả năng hai chị em có thể đảm đương nổi.
"Chị, đợi em khỏe hơn chút, em sẽ đến nói tiếng xin lỗi với bác Thi. Em bỏ đi như thế, chắc là bác ấy sẽ rất buồn và đau lòng." Nghĩ đến bà Thi luôn đối xử với mình như con gái ruột, trong lòng Thiên Tình ít nhiều vẫn có chút áy náy.
"Bà Thi là người tốt, nhưng dẫu sao chúng ta và bà ấy không phải người cùng một tầng lớp. Em hãy lựa lời mà nói, bà ấy sẽ thông cảm cho em."
"Dạ...." Thiên Tình khẽ gật đầu.
Nghiêng mặt qua tựa vào trên gối, không nói thêm gì nữa nhắm mắt lại.
Nhưng trong đầu....lại hiện lên bóng dáng của Thi Nam Sênh....
Giờ này, có lẽ anh đã tan việc....
Không biết anh đã phát hiện cô bỏ đi không lời từ giả hay chưa?
Phải chăng anh đang cảm thấy rất nhẹ nhõm? Anh luôn muốn kết thúc quan hệ sớm, bây giờ đã thực sự được thoát rồi....
Hoặc là nói, không biết anh có cảm thấy có chút mất mác, có chút tức giận nào không?