Đến khi tất cả mọi người yên tĩnh, Thiên Tình cùng hoàn toàn sụp đổ. Mặt mày trắng trợt nằm xụi lơ lại giường, tay vô thức túm chặt tấm ga giường.
Đáy lòng có sự chua xót và đau đớn khó dùng lời diễn tả được, hô hấp dồn dập như muốn đứt hơi.
"Cô Cảnh, cô không sao chứ?" Bác sĩ ân cần tiến lên hỏi thăm.
"Tôi...Không sao...." Cô lắc đầu. Nhưng giọng nói như mắc nghẹn không ra hơi.
“Tôi giúp cô kiểm tra một chút." Bác sĩ kéo tay cô ta, bắt mạch cho cô. Khoảng hai phút sau, bác sĩ nới lỏng tay cúi đầu nhìn cô, “Thả lỏng chút, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi thêm sẽ khỏe thôi.” Bác sĩ cho tay vào túi áo, "Thật sự rất xin lỗi, chuyện ký giả mới vừa rồi là do sơ sót của bệnh viện chúng tôi, lần sau chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa."
"Vâng." Thiên Tình chỉ khẽ đáp lại một tiếng.
Bác sĩ đang muốn đi ra ngoài, Thiên Tình như sực nhớ ra điều gì, vội gọi anh ta lại, "Bác sĩ, tôi muốn hỏi thăm một vấn đề."
Bác sĩ dừng chân quay đầu lại nhìn cô, "Cô nói đi."
“Sức khỏe tôi bây giờ, có thể xuất viện được chưa?"
"Sức khỏe của cô, hẳn là cô rõ ràng hơn ai hết, tình trạng cô còn rất yếu."
"Có thể về nhà điều dưỡng không?" Cô nhìn chằm chằm bác sĩ hỏi lần nữa.
Bác sĩ suy nghĩ rồi gật đầu."Dĩ nhiên."