Thiên Tình mím môi nói, “Tôi không còn đường lui nữa."
"Có phải em kiên quyết muốn đi con đường này đến cùng?"
"Ừm." Thiên Tình gật đầu khẳng định.
Thi Nam Sênh hít một hơi, bực tức vung tay lên định gõ vào đầu gỗ cô một cái.
Thiên Tình sợ hãi vội rụt cổ lại. Thấy dáng vẻ tội nghiệp đó, Thi Nam Sênh lại giận dữ hạ tay xuống, “Được, em cứ làm đi! Sau này có bị thiệt thòi gì thì đừng có hối hận.” Anh tức giận trừng mắt nhìn cô.
Thiên Tình muốn nói cô sẽ tự bảo vệ bản thân mình.
Nhưng....Lời đến bên môi lại thu về. Nói ra sẽ chỉ khiến anh càng thêm tức giận.
Bởi vì....Mới đây cô đã không tự bảo vệ được mình, nếu như không có anh, cô cũng không biết bây giờ mình ra sao nữa.
.... .... ....
Lúc chuông cửa vang lên, Thi Nam Sênh vẫn chưa nguôi giận.
Thiên Tình nhìn anh, anh hừ một tiếng rồi đi ra mở cửa. Ngoài cửa là bác sĩ của khách sạn.
"Xin hỏi bệnh nhân là ai?" Bác sĩ vừa đi vào bên trong, vừa hỏi.
Thi Nam Sênh khinh khỉnh trừng mắt nói với cô, "Lại ghế sofa ngồi xuống!" Giọng điệu cứ như ra lệnh.
Ai da, cục tức của anh xem ra không nhẹ. Thiên Tình không dám lề mề nữa, vội vàng đi lại ghế sofa ngồi xuống.
Bác sĩ vừa khám cho cô, vừa hỏi: "Cô thấy khó chịu ở đâu?"
"Đầu hơi đau, mũi bị nghẹt, cổ họng hơi đau và rát." Thiên Tình ngoan ngoãn đáp lại.
Thi Nam Sênh đứng một bên sầm mặt. Người phụ nữ này, khó chịu như thế vậy mà không chịu nói với anh tiếng nào!