Máy bay hạ cánh ở sân bay quốc tế Los Angeles. Vừa ra ngoài sảnh lớn, hai người đã thấy Peter đứng chờ sẵn ở đó.
Lạc Vi Vi bỗng cảm thấy có chút lạ lùng, Mộ Phong Triệt rất hiếm khi đi công tác nước ngoài, trừ lần trước ở New York ra thì đây là lần thứ hai cô đi xa cùng anh, bây giờ lại thấy thuộc hạ thân cận của anh ở đây, cô chỉ có thể nghĩ đến ở gia tộc của anh lại có rắc rối gì đó cần giải quyết.
Dạo gần đây, Mộ Phong Triệt đối với Lạc Vi Vi không nóng cũng không lạnh, tình cảm của hai người vốn đã được bồi đắp một chút trong buổi tối đi dự tiệc nhưng cú điện thoại kia cùng vụ súng tự cướp cò kia đã dập tắt tất cả. Mộ Phong Triệt là người biết phân biệt phải trái nặng nhẹ, anh sẽ không dán cho cô cái mác gián điệp trước khi tìm được bằng chứng xác thực, nhưng trong thời gian này, dù tình cảm của anh có lớn thể nào, lý trí vẫn ép buộc anh không được tới gần cô.
Mộ Phong Triệt lần này trở về Los Angeles, có nguy cơ sẽ không quay trở lại tiếp quản tập đoàn Mộ thị ở đại lục. Vụ việc Jack Hoskin phản bội tổ chức, không phải Mộ Hiếu không biết gì. Ông đã an ổn cầm đầu một tổ chức sát thủ từng ấy năm, chắc chắn không phải là một kẻ ngu muội, nhưng ông lại mềm lòng, một phần là vì Jack đã từng cứu mạng ông vô số lần, hắn ta còn giúp ông không biết bao nhiêu việc trong thời gian ở tổ chức, nói không thất vọng là giả. Nhưng cái gai trong mắt nhất định phải nhổ đi, không nhổ, người chịu thiệt chỉ có thể là mình.
Khi đó, Mộ Phong Triệt đã có thành tựu nhất định trong giới hắc đạo, Mộ Hiếu liền quyết định lấy việc này để làm sát hạch cho con trai. Đúng như ông nghĩ, Mộ Phong Triệt nhanh chóng vượt qua sát hạch, chứng minh thực lực bản thân. Gọi Mộ Phong Triệt trở về, việc thứ nhất là ông sẽ giao toàn bộ quyền lực vào tay anh,tập đoàn Mộ thị chỉ là một thứ che mắt và là công cụ kiếm tiền phụ của Mộ gia, vậy nên, tập đoàn Mộ thị không quan trọng, Death mới quan trọng.
Còn việc thứ hai, cũng quan trọng không kém, nghe nói bên cạnh con trai ông xuất hiện một cô gái không rõ lai lịch, không những vậy, nghe nói cô ta còn là gián điệp, Mộ Phong Triệt trở về Los Angeles, Mộ Hiếu bắt anh phải mang theo cả cô gái kia, để ông xem xem người thế nào mới có thể khiến cậu con trai nổi tiếng lạnh nhạt, không gần nữ sắc của mình giữ lại bên người lâu như vậy, bất chấp lai lịch bất minh, thậm chí là có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Mộ Phong Triệt sắp xếp cho Lạc Vi vi ở căn hộ chung cư cao cấp bên ngoài của mình. Lúc trước, đây là nơi anh và Quân Hạo sống, vì cả hai không muốn ở cùng gia tộc nên góp tiền mua chung, đến khi Quân Hạo ngày càng trăng hoa, suốt ngày đưa bạn gái về, Mộ Phong Triệt không chịu được liền trực tiếp cho người đóng gói quần áo của cậu ta vứt ra ngoài, đồng thời vứt thêm cả số tiền mua nửa căn hộ lúc trước. Quân Hạo hết cách, đành phải bỏ một số tiền lớn hơn mua lại một căn hộ cùng tầng. Đây là chung cư cao cấp, không những kiến trúc đẹp, thiết kế đẹp mà phong cảnh đẹp, vậy nên, để mua lại căn hộ kia, Quân Hạo đã tốn không ít công sức, may thay, chủ căn hộ đó là một cô gái trẻ và – độc thân.
Mộ Phong Triệt sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Lạc Vi Vi thì về tổng bộ một chuyến, đích thân kiểm tra năng lực của các sát thủ đứng đầu, sau đó thì trở về biệt thự của gia đình.
Lái xe vào vườn hoa quen thuộc, anh bỗng thấy nặng lòng. Tối hôm đó là bố anh gọi điện tới, anh nghe rõ nhất được hai câu, một là : “ Người phụ nữ bên cạnh anh là gián điệp…” , câu còn lại là : “ Bố muốn anh về đây, đưa cả cô ta theo đi.” Bố anh đã nghĩ Lạc Vi Vi là gián điệp, vậy hẳn là cũng điều tra ra cuộc tình lúc trước của anh và cô, cái cuộc tình mà bây giờ anh chả có chút ấn tượng nào ấy.
Vừa bước vào phòng khách, Mộ Phong Triệt đã cảm thấy quyết định trở về ngày hôm nay của mình thật quá mức sai lầm. Lúc này, Ân Liễu đang ngồi thưởng trà cùng bố anh, rất ra dáng con nhà danh gia, vẻ lẳng lơ phong tình khi đi quyến rũ các cô gái trẻ đã hoàn toàn biến mất.
Ngày hôm trước, cô ta đột nhiên tới tìm anh, nói là muốn thương lượng với anh một chuyện. Ai mà chả biết chuyện từ miệng cô ta tuôn ra thì làm gì có chuyện tốt, cô ta là lesbian, vậy mà còn dám mở mồm nói muốn đính hôn với anh.
Mộ Phong Triệt tất nhiên không đồng ý, anh rất kì thị người đồng tính, nhìn cô ta không ngừng khua môi múa mép nào là lợi ích liên hôn giữa hai nhà, nào là Ân Liễu sẽ để anh có một cuộc sống riêng tư tự do bên ngoài, không lo sau này bị quản thúc… Anh vẫn không đồng ý, cuối cùng cô ta tới gần có ý muốn thôi miên quyến rũ anh, Mộ Phong Triệt không những không sợ, còn tiến sát tới nhìn thẳng vào mắt cô ta nói : “ Đừng tưởng tôi không biết, cô tiếp cận tôi là vì có ý định với Vi Vi.” Hai chữ “ Vi Vi” này anh nói ra rất tự nhiên, nhìn ánh mắt kinh ngạc cùng thẹn quá hóa giận của cô ta, anh bỗng thấy thật vô vị.
Ấy vậy mà khi đó, cánh cửa phòng kia lại mở ra, nhìn nụ cười gượng gạo còn xấu xí hơn khóc của Vi Vi, anh bỗng thấy đau lòng. Ân Liễu tức giận bỏ đi, nhưng anh lại không thấy có chút hả hê nào khi đuổi được cô ta, trong lòng chỉ có hình bóng của Vi Vi. Tình cảm nói anh phải đi tìm cô, giải thích hiểu lầm, nhưng lý trí rất nhanh cãi lại : chưa rõ việc gián điệp, tuyệt đối không thể tiếp xúc thêm. Lý trí đánh nhau với tình cảm thật lâu, cuối cùng cũng chẳng bên nào thắng, chỉ có chủ thể là anh bị thương tơi bời. Cuối cùng anh không kìm được lòng mình, gọi điện sang phòng cô, trong thoáng chốc không biết nói gì, nghe tiếng hít thở đều đặn của cô, anh đành phun ra một câu bảo cô cùng anh đi Mĩ.
Mộ Phong Triệt ngồi xuống ghế dài cạnh bố mình, lập tức có người tiến lên rót trà cho anh. Bố anh cười ha hả đập vai anh : “ Cuối cùng cũng về, bố cùng Tiểu Liễu cũng đang nói tới con, thằng nhóc này, cô gái tốt như Tiểu Liễu, có tìm ba đời cũng không thấy đâu.” Nghe Mộ Hiếu tâng bốc Ân Liễu như vậy, Mộ Phong Triệt không kìm được nở nụ cười khinh thường, đến khi bố biết cô ta là người đồng tính, để xem còn nói vậy được không.
Ân Liễu ngồi đối diện nghe Mộ Hiếu nói vậy thì cười duyên một cái, ra vẻ e lệ nói : “ Bác Mộ nói quá rồi, cháu đâu có được tốt như vậy, anh Triệt mới là người đàn ông lý tưởng của các cô gái thời nay.” Chả bố mẹ nào không thích nghe người khác khen con mình, Mộ Hiếu càng vui vẻ hơn, khách sáo nói vài câu rồi kiếm cớ lên phòng, còn đuổi hết người hầu xung quanh đi, để hai người trẻ tuổi có cơ hội được ở riêng.
Mộ Hiếu vừa đi, Mộ Phong Triệt lập tức lườm cô ta một cái sắc lẹm, một câu "anh Triệt" vừa rồi của cô ta cũng thật thuận miệng, anh nghe mà thấy buồn nôn. Ân Liễu cũng không kém cạnh, đôi mắt trừng lên nhìn chằm chằm anh.
Mộ Phong Triệt suy cho cùng vẫn không phải người có thể đi so đo với lòng dạ đàn bà, anh lạnh lùng lên tiếng : “ Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn gây phiền phức cho tôi thì đừng có trách Mộ Phong Triệt này ra tay tàn độc.” Anh không thích chấp nhặt cùng phái yếu, nhưng cô ta nữ chả ra nữ, nam chả ra nam, vậy anh cũng chả phải nương tay làm gì.
Ân Liễu nhìn bóng dáng cao lớn của Mộ Phong Triệt đang đi về phía cầu thang, trong lòng thầm khinh bỉ. Hôm đó nhìn thấy cảnh Mộ Phong Triệt cho Đường Thiệu một đấm, cô hả hê vô cùng, trong đầu nảy lên một kế hoạch biến thái, điên rồ.
Mộ Hiếu là bạn thân thiết của bố cô, cô đấu không lại Đường Thiệu nhưng Mộ Phong Triệt thì có, vậy nếu cô tiếp cận Mộ Phong Triệt, hẳn là có thể dần dần tiếp cận được búp bê tinh xảo kia rồi. Ân Liễu là người kiêu ngạo hiếu thắng, cô ta không chấp nhận nổi việc Lạc Vi Vi có thể kháng cự thuật thôi miên của cô ta, nhưng cô ta lại càng cảm thấy có hứng thú, bị Đường Thiệu nẫng tay trên đã vô cùng căm giận rồi, vậy nên bộ não chỉ biết dùng để nghĩ cách lừa gái đẹp của cô ta liền tạo ra một kế hoạch ngu xuẩn như vậy.
Mộ Phong Triệt ở lại dùng bữa tối, mẹ anh mấy ngày nay đi du lịch cùng bạn bè nên không ở nhà, trên bàn ăn chỉ có anh, Mộ Hiếu và Ân Liễu. Không khí bữa ăn thì khỏi phải nói rồi, kì quái vô cùng. Mộ Phong Triệt và Ân Liễu không ngừng đấu đá ngầm bằng ánh mắt, còn Mộ Hiếu vẫn rất ân cần cố gắng thúc đẩy mối quan hệ của hai người, nếu ông mà biết rằng con trai cùng cô gái mà ông muốn kết hợp kia đang chiến đấu với nhau vì một cô gái khác, không hiểu ông có tức đến hộc máu không.