Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong

Chương 8


Chương trước Chương tiếp

Ah?

Trong lúc vô tình, có phải hay không xảy ra chuyện gì?

Katy tự hỏi, tại sao cô lại có cảm giác mình đang từng bước từng bước bước vào vực sâu không đáy đây?

"Katy, Katy!" Khải đưa tay ở trước mặt cô vẫy vẫy."Làm sao cô ngẩn người?"

Cô lập tức hoàn hồn, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Khải, mới nhớ tới mình đang giúp cậu học tiếng Trung, mà cô thế nhưng thất thần.

"Ừ. . . . . . Đang suy nghĩ một ít chuyện." Cô lập lờ nước đôi trả lời.

"Chuyện gì vậy?" Cậu tò mò hỏi tới.

"Không có gì." Cô nhàn nhạt trả lời, không muốn nói nhiều, cũng không nguyện suy nghĩ nhiều.

Khải nhún vai một cái, nếu cô không muốn trả lời, cậu hẳn là cũng không nên hỏi tới, nhưng là chuyện đồng ý với cha vẫn là muốn mở.

Tại giờ học tiếng Trung kết thúc sau, Khải liền triển khai kế hoạch.

"Katy, cô buổi tối có việc gì sao?" Cậu cười hỏi.

"Không có việc gì, thế nào?"

"Thật tốt quá, cô buổi tối đã không có việc gì, vậy có thể cùng cháu và cha cùng đi bên ngoài ăn cơm được không?" Cậu một bộ không chút tâm cơ nào hỏi, không để cho cô có bất kỳ cơ hội cự tuyệt từ chối, ngay sau đó nói tiếp: "Cha nói muốn thật tốt cám ơn cô, cho nên muốn mời cô ăn bữa cơm."

"Không cần." Mặc dù lý do của cậu nói được hợp tình hợp lý, nhưng cô vẫn lại là cự tuyệt.

Không tại sao, cũng là bởi vì đáy lòng đột nhiên sinh ra cảm giác quái dị.

"Tại sao?" Cậu thất vọng hỏi.

"Lane đã trả cho cô tiền lương rồi, cô không cảm thấy ngài ấy có thiếu cô cái gì." Cô hợp tình hợp nghĩa nói."Khải, cháu đi hướng cha cháu nói, cám ơn ý tốt của ngài ấy, không cần phiền toái như vậy rồi."

Khải đầu óc cực nhanh nghĩ tới biện pháp muốn cô gật đầu đồng ý, cậu đã ở trước mặt cha vỗ ngực bảo đảm qua, tại sao có thể cứ như vậy buông tha? Huống chi cậu là thật rất muốn đổi cách xưng hô kêu cô một tiếng" mẹ Katy ".

"Katy, nhưng là cháu rất muốn cùng cô còn có cha cùng nhau ăn bữa ăn tối nha." Cậu lộ ra vẻ mặt thật thất vọng, thoáng chốc khiến Katy tâm níu chặt.

"Này. . . . . ." Cô do dự.

Cùng hắn chạm mặt, có thể hay không lại diễn biến phát triển thành một tuần trước cùng Khải, Lane cùng nhau qua đêm như vậy quái dị?

Buổi sáng hôm đó cô là người đầu tiên mở ra hai mắt, vừa mở mắt cô thiếu chút nữa bị sợ đến ngất đi!

Khải là đứa bé, khi ngủ vốn là khó có thể nắm giữ, cho nên thời điểm nhìn thấy cả người cậu nằm ở trong ngực Lane ngủ say, tuyệt không cảm thấy kỳ quái, khiến cho cô kinh ngạc chính là cái "Gối đầu" để cho cô ngủ cả đêm thoải mái, lại là cánh tay Lane!

Nhịn xuống được kích động nghĩ muốn thét chói tai, cô nhẹ nhàng linh hoạt xuống giường, thật nhanh trở về phòng mình đem cảm xúc bình tĩnh lại.

Sau đó, cô cuối cùng kết luận là, cô không cần lại cùng Lane có bất kỳ tiếp xúc gì ngoại trừ công việc.

"Được rồi, cô đã lâu chưa cùng cha con cháu cùng nhau ăn bữa ăn tối nha." Cậu nhẹ giọng mềm giọng mà thỉnh cầu.

"Này. . . . . . Được rồi." Cô không đành lòng cự tuyệt cậu, cứ như vậy đồng ý.

"Thật tốt quá! Cháu lập tức đến nói cho cha." Cậu vui vẻ hoan hô, lập tức xông về phòng gọi điện thoại nói cho cha cái tin tức tốt này.

Cô dọn dẹp lại đống sách vừa nãy học sử dụng tới, đột nhiên nhíu mày, "Oa? Tại sao mình lại cảm thấy mình lên phải thuyền giặc nhỉ?"

******************************************

Nghe thấy Khải trong điện thoại nói cho hắn biết tin tức tốt, Lane liền không có tâm tư cùng khách hàng xã giao nữa, thích thú đem chuyện chiêu đãi khách hàng giao cho cấp dưới tín nhiệm đi làm, đợi lúc tan việc vừa đến liền vội vã rời đi, trở lại khách sạn.

"Chuẩn bị xong chưa?" Hắn cười tiếp được Khải hưng phấn nhào lên người, ôm con trai vào lòng.

"Tốt lắm!" Khải tinh thần phấn chấn trả lời.

Hắn đem tầm mắt chuyển đến trên người Katy, ánh mắt không tự kìm hãm được phóng ra nhu tình."Katy, em chuẩn bị xong chưa?"

Cô mặc cùng bình thường rõ ràng bất đồng, bình thường tại trong khách sạn làm bảo mẫu cho Khải, đều là mặc quần Jean cùng T shirt nhẹ nhàng, nhưng hôm nay cô tựa hồ vì cái bữa tiệc này mà ăn mặc đặc biệt.

Váy liền thân màu vàng nhạt, ôm trọn dáng người yểu điệu của cô, trên vai khoác một cái áo choàng vô cùng có phong cách, phối hợp một đôi giày bệt màu vàng nhạt.

Toàn thân cho người ta cảm giác chính là "Nhẹ nhàng khoan khoái" , trên mặt cô trang điểm nhẹ cũng rất thoả đáng, không giống những cô bạn gái đã từng cùng hắn ước hẹn trước kia đều mặt đầy son phấn.

Lane vẫn biết, cô là đặc biệt.

"Tôi tốt lắm." Cô khẩn trương trả lời.

Hắn làm chi vẫn nhìn chằm chằm vào cô thế nhỉ? Cô mặc như vậy thật kỳ quái sao? Có phải hay không quá không trang trọng rồi hả?

"Này đi thôi." Hắn thu hồi ánh mắt đánh giá, ôm Khải đi vào thang máy, cô là sau đó đuổi theo.

Thang máy đi tới đại sảnh tầng một, hình ảnh Tổng giám đốc mang theo con trai xuất hiện khiến rất nhiều người dừng chân vây xem, nhưng là hình ảnh Lane dừng bước lại, cúi đầu nhẹ giọng đối với cô gái mặc váy liền thân màu vàng nhạt kia nói chuyện, lại càng làm cho người ta hiếu kỳ.

Cô gái kia là ai? Là một người Hoa đi! Tại sao Lane • Ciel cao cao tại thượng sẽ dừng bước lại đợi cô đuổi theo đây? Mọi người sôi nổi suy đoán.

Ở cửa lớn khách sạn, Lane giao phó chuẩn bị xe đã đậu ở chỗ này rồi.

Katy ngẩn người một chút, không phải xe màu đen sang trọng, mà là một chiếc xe thân dài hiện đại, hơn nữa không có tài xế đi theo.

Lane sau khi mở ra cửa xe ghế sau để cho Khải chui vào, sau đó lại mở ra cửa xe ghế lái phụ, đối với Katy tươi cười rạng rỡ mà nói: "Lên xe thôi."

Cô không muốn lên xe, cô chỉ nghĩ muốn nhấc chân chạy trốn!

Cô vẻ mặt hoảng sợ, rất muốn cứ như vậy chạy đi. Muốn cô ngồi ghế trước? Không thể nào? Hắn muốn tự mình lái xe nha! Này hẳn không rất quá mức một chút? Cô chỉ là một bảo mẫu bé nhỏ thôi a!

"Katy, nhanh lên một chút, bụng của cháu rất đói rồi." Khải quay cửa kính xe xuống thúc giục.

Khải một câu nói khiến cho ý niệm trốn chạy của cô hoàn toàn tiêu tan, nhắm mắt, trước mắt bao người lên xe.

Lane nhếch miệng, đắc ý cười một tiếng, thay cô đóng cửa xe sau lập tức đi vòng qua bên một ngồi vào ghế lái, khởi động xe rời đi.

"Chúng ta không có ở phòng ăn khách sạn ăn cơm sao?"

Xe lái một lúc lâu, cô mới nói lên nghi vấn trong lòng.

"Cha nói muốn dẫn chúng ta đi ăn ngon gì đó." Khải ngồi ở ngay chính giữa ghế sau, xuyên qua kính chiếu hậu cùng cha trao đổi một cái ánh mắt ngươi biết ta biết.

Mới vừa cha đối với Katy "Săn sóc" khiến cho cô đầu óc choáng váng đi! Cho nên cô mới có thể một bộ dáng sợ hãi, Katy thật thông minh, cha cậu thật sự vô cùng khủng bố, nụ cười của cha rất nhiều đều là gạt người, cô không có bị nụ cười của cha điện giật ngất đi, ngược lại còn rất phòng bị, ừ! Thật không hổ là người cậu thích, người mà tương lai cậu muốn đổi xưng hô kêu" mẹ Katy ".

"Vậy muốn đi nơi nào?" Cô với vẻ mặt mờ mịt khó hiểu.

"Một hồi sẽ biết." Hắn cười không đáp.

Xe vững vàng chạy băng băng ở trên đường, quang cảnh thành phố không ngừng ngay trước mắt qua nhanh càng ngày càng quen thuộc, càng ngày càng quen thuộc.

Manhattan từ Bắc đến Nam, có rất nhiều cư dân từ nhiều nước trên thế giới đến đây làm ăn sinh sống, khu Haring là nơi tạp cư đông đúc nhất, khu thượng Đông có giáo đường của người Đức, giữa khu Đông là nhà hàng của người Nhật Bản, đại lộ số 5 cùng 31 phố tràn đầy cửa hàng đồ lưu niệm của người Hàn Quốc, phía Đông khu Đông là tràn ngập hơi thở đàn hương thần bí của người Ấn Độ, phía Tây khu Đông có giáo đường chính giáo của người Ukraine cùng quán rượu của người Ireland, một đường đi về phía Nam sẽ gặp đến khu phố cổ kính của người Trung Quốc cùng tiếp giáp với người Zehder.

Khu phố Trung Quốc, địa điểm bọn họ dùng cơm là khu phố Trung Quốc!

Katy kinh ngạc vì Lane lại đưa cô tới nơi này dùng bữa tối, không phải nhà hàng Pháp trong khách sạn Ciel, mà là nơi này, khu phố Trung Quốc cô quen thuộc.

Đứng ở ngã tư đông nghịt người Hoa, cô một trận thất thần.

"Hôm nay mời em ăn cơm dụng ý là cảm tạ em đối với Khải dụng tâm, cho nên tôi chọn nơi này, tôi nhớ em hẳn sẽ thích món Trung Quốc chứ?" Lane đứng ở sau lưng cô, cười hỏi.

Katy quay đầu lại, cực kỳ cảm động đối với hắn mỉm cười, "Cám ơn."

Tại trong khách sạn ba bữa cơm đều là đầu bếp khách sạn tỉ mỉ chế biến thức ăn ngon, chẳng những dinh dưỡng, lại còn rất mỹ vị, liền đồ ăn bày biện cũng hết sức đẹp mắt, nhưng là cô đã ăn đồ tây hơn ba tháng, thật sự hết sức nhớ hương vị món Trung Quốc, Lane săn sóc mang cô tới nơi này ăn cơm, cô nghĩ muốn không cảm động cũng rất khó.

"Mặc dù là mời em ăn cơm, nhưng mà vẫn là muốn mời em vị này Địa Đầu Xà dẫn chúng ta đi ăn ngon gì đó." Hắn xin lỗi mà nói: "Tôi là lần đầu tiên tới đây, không quen thuộc nơi đông đúc người này."

"Anh là lần đầu tiên tới nơi đông đúc người này?" Cô ngẩn người.

"Đúng vậy a." Hắn cười khổ gật đầu.

Không nói lên được trong lòng hiện mở này một cổ ấm áp là cái gì, cô chỉ có thể nói, cô bị thành ý của hắn khiến cho cảm động rồi.

Một người ngậm thìa vàng ra đời, quen ăn thức ăn ngon tinh xảo, thế nhưng lại vì mời cô ăn một bữa cơm mà đến đến khu phố Trung Quốc, cái nơi hắn chưa bao giờ từng đặt chân tới.

"Vậy anh nhất định phải thật tốt thể nghiệm nhiệt tình cùng sức sống nơi này nhé." Cô buông xuống lòng phòng bị, cười nói với hắn."Tới, tôi mang hai người đi mở mang kiến thức về sức hấp dẫn của khu phố Trung Quốc này."

Katy như quen thói quen mui, mang theo hai cha con đi khắp đường phố, tại trong người đến người đi tìm tốt tư vị.

Bọn họ không có tìm một nhà hàng ngồi xuống thật tốt ăn một bữa cơm, mà là dọc theo phố lớn ngõ nhỏ mua bánh bao ăn, nem rán cùng vài thứ nữa, vừa ăn vừa đi dạo.

Khải một tay dắt cha, một tay dắt Katy, cố ý tạo nên cảnh tượng một nhà ba người cùng nhau.

Trong lúc, Lane săn sóc còn lại là ngoài suy nghĩ và dự đoán của Katy.

Hắn sẽ cố ý đi ở tiếp sát đường cái này một bên, để cho cô cùng Khải ở dưới sự bảo vệ của hắn mà không bị đám đông tách ra, hơn nữa tại Khải ăn cái gì ăn đến hai tay dinh dính thì luôn luôn yêu cầu lễ nghi nhưng là hắn chẳng những không có trách cứ Khải, ngược lại trước cô một bước lấy ra khăn tay sạch sẽ, đứng ở trước mặt Khải đem hai cái tay của con trai lau đến khi sạch sẽ.

Hắn không hề giống trong tưởng tượng của cô như vậy ngang ngược không nói đạo lý!

Cái ý nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu Katy, lập tức hiện lên hắn dịu dàng, hắn săn sóc, hắn tỉ mỉ, còn có không lâu trước đây, bởi vì hắn cùng Khải chiến tranh lạnh, cô tự mình tìm hắn nói chuyện thì hắn này vẻ mặt vừa mong đợi lại sợ bị thương tổn.

Cô lại một lần đối với hắn thay đổi cái nhìn, ở trong mắt cô, hắn không còn là vị Tổng giám đốc cao cao tại thượng đó, khó có thể thân cận, mà là một người đàn ông dịu dàng săn sóc tốt, người cha hiền lành lại đáng tin cậy tốt.

Đồng thời cô cũng phát hiện đến mình càng nhận thức Lane, đáy lòng một bộ phận nào đấy cũng bởi vì hắn mà trở nên mềm mại hơn.

Này. . . . . . Không thể nào? Chẳng lẽ cô giữa lúc bất tri bất giác thích hắn?

Nếu không muốn như thế nào giải thích cô hiện tại có loại tâm tư phức tạp này đâu?

Katy nhẹ nhíu lại chân mày, nhất thời không biết làm sao.

Cô hiểu mình đối với hắn để ý hẳn là sẽ không có kết quả .

Đem bộ dáng khổ não của cô nhìn ở đáy mắt, Lane không tự chủ cũng đi theo nhíu mày.

Chuyện gì làm cho cô phiền não? Thật muốn vì cô loại bỏ tất cả ưu phiền, chỉ cần cô lẳng lặng đợi tại một bên, mang theo ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, như vậy cũng đủ rồi.

Nhưng là không được, bây giờ còn chưa được.

Coi như hắn hiện tại liền muốn đem cô ôm vào trong ngực, nhưng thời gian không thích hợp.

Hắn phải gia tăng bước chân rồi. Lane suy tư, hắn đã sắp không có tính nhẫn nại như vậy giày vò nữa rồi.

Không thể làm gì khác hơn là lại mời Khải từ trong giúp một tay, chế tạo cơ hội hai người bọn họ một chỗ, đúng, cứ làm như thế!

Cha cho cậu một cái vấn đề thiên đại khó khăn!

Khiến Katy cùng cha một chỗ —— này cậu nghĩ như thế nào cho ra biện pháp đây?

Khải khổ não hoàn thành chương trình học hôm nay, từ thư phòng ra ngoài ăn điểm tâm thì cả khuôn mặt toàn bộ nhíu chung một chỗ.

"Khải, cháu làm sao vậy?" Katy quan tâm hỏi."Đi học không thuận lợi sao? Hay là mệt chết đi?" Đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu."Mệt mỏi nhe vậy thì chương trình học tiếng Trung hôm nay có muốn hay không tạm ngừng một buổi?"

Khải nhìn cô, vẻ mặt muốn nói lại thôi, "Cháu. . . . . ."

"Có tâm sự? Nói ra nha, nói không chừng cô có thể giúp cháu." Cô ôm lấy cậu ngồi ở trên đầu gối, dịu dàng nói.

"Cô thật có thể giúp cháu?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu với bộ dáng khổ sợ khiến cho lòng của cô đều níu chặt rồi.

"Dĩ nhiên."

Lúc này, Andy đang bưng điểm tâm trà chiều đến phòng khách, cắt đứt hai người nói chuyện, Khải cũng đang tốt lợi dụng thời gian muốn mở miệng.

Andy đem đối thoại của hai người bọn họ cũng đã nghe vào trong lỗ tai, lập tức đem tối hôm qua anh ta nghe đến Lane thiếu gia đối với Khải thiếu gia nói liên tưởng ở chung một chỗ.

Khải thiếu gia tám phần là nghĩ không ra lý do? Để anh ta đi tới giúp cậu một chút.

"Katy, cô thật lâu không có nghỉ phép đi." Andy hỏi."Cái người này hơn ba tháng đều đợi tại trong khách sạn không có đi ra ngoài, có muốn hay không nghỉ ngơi mấy ngày đi ra bên ngoài đi một chút?"

Trải qua Andy vừa nói như thế, Katy mới nghĩ đến, mình đã rất lâu không có nghỉ phép rồi, nhưng là ở tại khách sạn ngày trôi qua thoải mái rồi, cô một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi trên công việc.

"Nói cũng phải, đi giải sầu cũng tốt, như vậy Andy, tôi ngày mai có thể nghỉ phép không?" Cô gật đầu một cái, nghĩ muốn trở về chỗ ở trước kia thăm hàng xóm cũ một chút.

"Không thành vấn đề."

Khải nghe đối thoại của bọn họ, lập tức sinh lòng nhất kế.

"Thật tốt a. . . . . ." Cậu tiếng buồn bã than thở."Katy, cháu cũng thật là muốn đi chung với cô, nhưng là cha nhất định sẽ không đồng ý, không cho phép cháu rời khỏi khách sạn."

Cô nghe rất đau lòng, "Đừng như vậy, này —— cháu đi nói với cha cháu một chút coi, hỏi ngài ấy có chịu hay không để cho cháu cùng cô cùng đi ra ngoài."

"Cha nhất định sẽ không đồng ý. Katy, không bằng cô giúp cháu hỏi cha có được hay không?" Cậu cầu xin nhìn tới trước cô."Nói không chừng lời của cô cha sẽ nghe."

"Sao, làm sao có thể? !" Cô thiếu chút nữa bị sặc bởi nước miếng của mình.

Cô có tài đức gì, khiến Lane nghe lời cô? Chớ u mê.

"Bởi vì cháu nói có cô bồi cha nhất định sẽ không tin tưởng. Lần trước chuyện cháu chuồn êm ra khỏi khách sạn cha vẫn còn nhớ ở trong lòng, cho nên do cô ra tay cùng cha nói, cha sẽ phải đồng ý, hơn nữa cha hiện tại rất tin tưởng cô a!" Khải cố làm thiên chân vô tà (ngây thơ) mà nói.

"Này —— được rồi, tổng quản Andy, có thể hay không làm phiền anh đánh một cuộc điện thoại cho Lane, nói cho ngài ấy biết tôi ngày mai muốn mang Khải đi ra ngoài?" Cô nhắm mắt thỉnh cầu Andy.

"Tốt." Andy ưu nhã đi ra ngoài.

Cậu nhất định phải cùng cha nói chú Andy giúp cha một đại ân, nhất định phải thay chú ấy tăng lương!

"Oa! Cha nhất định sẽ đồng ý." Cha nhất định sẽ thừa cơ hội này kêu Katy đi gặp cha, ha ha! Hạnh phúc đạt thành nhiệm vụ.

Qua không bao lâu, Andy cầm điện thoại không dây trở lại phòng khách.

"Katy, thiếu gia nói muốn tự mình cùng cô nói." Anh ta đưa điện thoại cho Katy.

"Tôi?" Cô ngây ngốc nhận lấy điện thoại, nhất thời tay chân luống cuống.

"Katy sao?" Ống nghe truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lane .

"Là tôi!" Cô khẩn trương trả lời.

"Em nói ngày mai muốn dẫn Khải đi ra ngoài?" Hắn trầm ngâm.

"Dạ, có thể không vậy?" Cô thật cẩn thận hỏi, trái tim là bởi vì nghe thanh âm của hắn mà kịch liệt đập loạn.

Đầu ống nghe bên kia truyền đến thật dài trầm mặc cùng tiếng xào xạc giấy tờ, thời gian Lane dừng lại cũng không có thật lâu, nhưng cô lại cảm thấy giống như qua một thế kỷ.

"Bên tay có giấy bút sao?"

"Có." Cô quơ lấy bút máy cùng giấy ghi chép trên mặt bàn.

Hắn nhanh chóng đọc một chuỗi địa chỉ, sau đó giao phó, "Tôi không có thời gian ở trong điện thoại nói cho em, em qua đây đi, ngay mặt nói rõ ràng."

"Cái gì? !" Cô kinh sợ thét ra âm thanh chói tai."Ngay mặt? !"

"Có vấn đề sao?" Hắn hỏi.

"Không có, không có vấn đề. . . . . ." Cô cơ hồ chân mau nhũn ra.

"Đến trực tiếp vào phòng làm việc của tôi." Hắn nói xong liền cúp điện thoại.

"Như thế nào?" Khải hưng phấn hỏi tới."Cha đồng ý sao?"

Cô lắc đầu, "Lane gọi cô qua đó ngay mặt nói rõ ràng. . . . . ." Cô một bộ biểu tình mau khóc lên.

Khải ánh mắt sáng lên, không nghĩ tới cha nhanh như vậy liền thừa thắng xông lên, hẹn gặp mặt Katy á!

"Vậy cô còn chờ cái gì? Nhanh đi đi!" Khải thúc giục."Cô nhanh đi hỏi cha, cháu ở khách sạn chờ tin tức tốt từ cô đó."

"Cháu không cùng cô cùng đi?" Cô cả kinh thất sắc.

"Katy, cô quên, không có cha cho phép, cháu không thể tự mình rời đi khách sạn." Khải làm một bộ dáng đáng thương nhìn cô."Cầu xin cô đó, cô nhất định phải thuyết phục cha đồng ý để cho cháu và cô cùng nhau ra cửa, như vậy về sau cháu liền có thể cùng cô cùng nhau rời đi khách sạn, đến rất nhiều nơi đi chơi."

Đây là một chủ ý thật tốt, nếu như cô có thể thuyết phục Lane, như vậy Khải liền có hơn một phần tự do.

"Tốt, cô lập tức đến." Vì vậy cô liền nhắm mắt tiến lên.

************************************

Đáp Taxi theo chỉ thị của Lane đi tới nơi hắn làm việc, khi này tòa cao ốc có màn che bằng những tấm thủy tinh dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh xuất hiện tại trước mắt thì Katy mới hiểu được, qui mô sự nghiệp của Lane không chỉ là khách sạn mà thôi.

Ôm tâm tình bất an bước vào tòa cao ốc, hướng tiểu thư tiếp tân xinh đẹp tỏ rõ mục đích đến, nguyên tưởng rằng sẽ bị gây khó khăn cho đuổi ra ngoài, không nghĩ tới lại được đối đãi như khách quý.

"Tiểu thư Katy, xin mời đi theo tôi." Tự mình nghênh đón cô là trợ lý đặc biệt của Lane —— Edward.

Katy bị sự thận trọng phô trương này làm cho tâm thần có chút không yên, cô chỉ là một bảo mẫu nha! Có cần thiết như vậy chiêu đãi cô sao?

Đáp thang máy đến tầng chót, ở trước phòng làm việc của Lane, Edward tự mình mở cửa giúp cô.

"Tổng giám đốc chờ cô đã lâu rồi, mời."

Cô mang theo lòng thấp thỏm bất an, đi vào phòng làm việc của hắn.

Phòng làm việc của Lane với phong cách vô cùng hiện đại, cả một phiến màn che được làm bằng thủy tinh có thể nhìn thấy cảnh hùng vĩ của thành phố New York, ghế sa lon màu đen chiếm cứ một góc lộ vẻ khí phách mười phần, đằng sau quầy bar là tủ rượu bày không ít rượu quý, xem ra là lúc cùng khách hàng làm ăn nói chuyện sử dụng tới.

Nhưng trong đó làm cho người cảm thấy áp lực mười phần, là đứng ở trước màn che thủy tinh, Lane chống lấy cằm chìm trong trầm tư.

Cửa tại sau lưng cô đóng lại, phát ra tiếng vang nho nhỏ, Lane quay đầu lại, nhìn thấy cô liền lộ ra nụ cười.

"Em đã đến rồi." Hai tay hắn cắm ở trong túi quần, càng lộ vẻ hắn đẹp trai mười phần.

Đồ tây trang vừa vặn làm tôn lên vóc người tốt của hắn, cởi áo khoác xuống vẫn hiện ra hơi thở tinh anh của hắn, hơn nữa mười phần chất đàn ông.

Tiếp, hắn đi về phía cô, cô là theo bản năng thở hốc vì kinh ngạc.

"Tới đây." Hắn cầm cánh tay cô, kéo cô đến trên ghế sofa ngồi xuống, vì cô rót một chén Hồng Trà Darjeeling mùi thơm tỏa bốn phía."Uống trà."

Một cái chỉ lệnh một động tác, cô cứng ngắc được không tự kiềm chế.

Uống một ngụm trà, cô cuối cùng tìm về tỉnh táo, không lại sợ hãi cảm giác áp bách từ trên người hắn.

Đây không phải là ở khách sạn nhìn đến Lane, là "Lane trong lúc làm việc", cô không nghĩ tới, thời gian này ở trước mặt cô hắn luôn là dịu dàng mà chống đỡ, lúc đang làm việc chính cái dáng vẻ này.

Muốn hấp dẫn chết người.

Cô không phát hiện mặt mình đỏ lên, vẫn làm bộ trấn định đối với hắn nói: "Cám ơn trà của anh, tôi muốn trưng cầu đồng ý của anh. Tôi ngày mai nghỉ phép, có thể hay không xin anh đồng ý để cho tôi mang Khải ra ngoài đi chơi? Tôi sẽ cẩn thận chú ý an toàn của cậu ấy, xin tin tưởng. Khác nếu như anh đồng ý, ngày sau coi như không phải ngày nghỉ, tôi cũng muốn mang Khải ra cửa. . . . . ."

"Em nói là, em muốn mang Khải rời đi khách sạn? Chính là hai người các người?"

Hắn cau mày thần thái nghiêm túc vô cùng! Hắn vẫn còn là giống như model một dạng đẹp trai bức người, nhưng lại làm cho người sợ hãi!

Katy cuối cùng hiểu tại sao hắn trẻ tuổi như thế nhưng lại dễ dàng có thể thừa kế vương quốc sự nghiệp khổng lồ như vậy rồi! Bản thân hắn thực lực không thể khinh thường, coi như là ông chủ lớn thân kinh bách chiến, cũng không thấy được có thể địch nổi hắn này toàn thân khí thế kinh người.

"Đúng." Cô nuốt nước miếng, trả lời.

Hắn chân mày càng thêm thâm tỏa.

"Muốn đi đâu?"

"Ách —— đến chỗ ở trước kia của tôi thăm hàng xóm cũ một chút, bọn họ là một đôi vợ chồng người Ireland rất hòa thuận, bọn họ có ba đứa con, tuổi cùng Khải tương tự, tôi muốn Khải có thể cùng bọn họ cùng nhau chơi đùa, có bạn chơi cùng tuổi . . . . . ." Cô nhanh chóng báo cáo hành trình ngày mai dự định, liền thân thế bối cảnh của đối phương cùng chung kèm trên, chỉ sợ hắn hoài nghi.

"Tốt, tôi đồng ý với em." Lane hào phóng đồng ý."Em có thể mang Khải đi gặp bạn bè của em, chỉ là ngày sau nếu như em muốn mang Khải đi ra ngoài giải sầu, tôi kiên trì phải có Andy cùng đi."

"Thật? !" Cô không nghĩ tới chuyện đơn giản như vậy sẽ làm thành! Nhưng lời nói đơn giản như thế, tại sao mới vừa rồi không có ở trong điện thoại nói là tốt rồi?

Cô trực giác khẳng định là có vấn đề.

"Anh như thế dễ dàng đồng ý, tại sao ở trong điện thoại không thể nói?" Cô đem nghi vấn nói ra khỏi miệng.

"Bởi vì tôi có chuyện khác muốn nói cho em." Hắn quỷ quyệt mà nói."Tại trong khách sạn luôn là có Khải cùng Andy ở đó, nhưng những lời nói này, tôi muốn lén một mình đối với em nói."

"Hả?" Lén nói riêng?

Nghe đến mấy cái này chữ, cô nhất thời lông tơ dựng đứng, phòng bị nhìn tới trước hắn.

Tiếp Lane nghiêng người, cười tới gần cô.

Katy lập tức mau tránh ra, không ngừng lui về phía sau tránh né thân thể hắn càng ngày càng đến gần.

Nhưng cuối cùng cô còn là chạy không khỏi, bị hắn vây ở một góc trên ghế sa lon, hắn là đặt tay ở hai bên người cô, tạo thành một khoảng không nhỏ, chỉ có cô và hắn.

"Tôi nhớ được thời điểm tôi lần đầu tiên hôn em, em nói tôi uống say rồi, không sai chứ?"

Cô hít sâu một cái.

Uống say người sẽ nhớ rõ ràng như vậy sao? Cô rốt cuộc nhận rõ cũng nguyện ý thừa nhận, cái người này một đêm kia căn bản không có uống rượu.

"Cho nên tôi nghĩ muốn, thừa dịp lúc bốn bề vắng lặng em mới thật tốt xác định tôi có hay không có uống say đi." Nói xong, môi rơi vào trên môi cô.

Cô ngây ngốc trợn mắt, nhìn tuấn nhan hắn phóng đại, cảm giác hắn hôn mình.

Không có, không có vị rượu, chỉ có nhàn nhạt vị cà phê, cùng một cỗ mùi hương thuộc về hắn.

"Không ai dạy em thời điểm hôn phải nhắm mắt lại sao?" Hắn buồn cười nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức ửng hồng, "Anh, anh đây là ý tứ gì?"

Hắn trầm thấp nở nụ cười, "Katy, em nghe rõ, ngày sau chớ cùng tôi giả bộ ngu, hử?"

"Hả?" Cô không rõ chân tướng.

Cô với bộ dáng ngây ngốc kích thích hắn yêu thương, không nhịn được mổ hôn cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của cô, cười nói: "Anh thích em, Katy."

Bùm!

Thế giới vào giờ khắc này bị hủy diệt mà nói, cô cũng sẽ không quá ngoài ý muốn.

Lane nói hắn thích cô? Những lời này quả thật như sánh ngang với uy lực của bom nguyên tử, nổ bùm trái tim đang đập loạn của cô!

Là đùa giỡn sao? Trong lòng cô nghĩ tới, nhưng cô lại rất rõ ràng, Lane • Ciel chưa bao giờ nói giỡn.

"Em thì sao? Katy, em có phải hay không cũng yêu thích anh, hử?" Hắn ác liệt thừa dịp lúc cô kinh ngạc hỏi tới đáp án.

"Này, này, tôi, tôi. . . . . ." Cô nói năng lộn xộn.

"Em có thể cự tuyệt anh, chẳng qua anh tiếp nhận lý do duy nhất là em chán ghét anh, tới, nói cho anh biết đáp án của em." Hắn cười làm áp lực.

Hắn rất rõ ràng, Katy tuyệt không chán ghét hắn, ngay cả có thể nói là thưởng thức hắn, nếu như cô chán ghét hắn mà nói, hắn hôn cô như vậy thì sớm đã bị cô thưởng một cái tát đánh bay đến sao Hoả đi.

Như vậy ác liệt ép hỏi thật sự là bởi vì hắn đã đợi không kịp, hắn muốn lập tức có được Katy!

"Tôi. . . . . ." Cô đang muốn trả lời thì cửa bị đạp ra.

Lane cùng Katy theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy là một người cao lớn, hùng tráng uy vũ - Lý Áo.

"Tôi quấy rầy đến hai vị rồi sao?" Lý Áo xách theo hành lý nghênh ngang tiến đi vào ngồi ở trên ghế sa lon đối diện bọn họ, tuyệt không sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

"Được rồi, anh tạm thời không ép em." Lần nữa trộm được một cái thơm môi, Lane lúc này mới buông cô ra.

"Tôi đi trở về!" Cô vội vã nhảy dựng lên xông ra ngoài cửa, nhưng hắn nhanh chóng kéo tay cô, cười nói: "Anh có thể để cho em suy nghĩ một chút, chẳng qua anh trước nói cho em biết, anh không có nhiều kiên nhẫn a."

"Gặp lại!" Cô hất tay hắn ra, giống như bay chạy đi.

Lý Áo thổi tiếng huýt sáo vang dội, cười nhạo: "Mình cho tới bây giờ cũng không biết cậu cái tên này như vậy có kiên nhẫn, thế nào, yêu tiểu cô nương nhà người ta rồi hả?"

Hắn chỉ cười không nói, cũng không có trách cứ Lý Áo xuất hiện được không phải lúc.

"Xong việc rồi hả?"

"Đúng vậy a, nghỉ ngơi một chút!" Lý Áo đấm bả vai đau nhức kêu mệt."Lane, lúc nào thì mời mình làm phù rể cho cậu?"

Nghe anh ta hỏi như thế, Lane tâm tình thật tốt cho biết, "Ngày mai như thế nào?"

Lý Áo thật sâu nhìn hắn một cái, thở dài nói: "Mình biết ngay cậu không có tính nhẫn nại gì mà."

Hết Chương 8


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...