Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
Chương 53: Gặp Bùi Nhã Phi
"Xin chào, mặc dù tôi không biết giữa các người xảy ra chuyện gì, nhưng mà tôi lại nhìn ra các ngươi biết nhau từ trước. Nếu đều biết nhau, chính là một loại duyên phận, tại sao tức giận đấy. . . . . ."
"Văn Y, cô không cần phải lo cho cô ta, cô không biết lúc trước cô ta làm gì! Cô tới đây, chuyện của cô ta tôi sẽ từ từ nói cho cô, để cho cô ta đi, nếu không đi tôi liền không khách khí!" Lạc Mật Mật giận dữ xông lại kéo Văn Y.
"Tốt, tôi hiểu rõ rồi, các người là khi dễ người phải không, các người chờ cho tôi!"
Bùi Nhã Phi giận dữ rời đi, lưu lại một đống mảnh vụn của túi xách.
Đối với mọi chuyện trước mắt, mặc dù Văn Y không biết sự tình, nhưng là mỗi lần gặp phải loại chuyện như vậy, lòng nghĩa hiệp của cô sẽ trỗi dậy, không thể khống chế muốn "Xen vào việc của người khác" .
Nhưng tính tình này rất giống tính Lạc Mật Mật, Văn Y cũng rất thích tính tình Lạc Mật Mật dám làm dám chịu, tính tình dám yêu dám hận, cho nên từ đó về sau, hai người rất nhanh liền trở thành bạn bè tốt.
Nhưng mà đối với Lạc Mật Mật, kể từ sau khi gặp Bùi Nhã Phi ở quán bar, một cỗ cảm giác lo lắng thường xuyên tràn đầy trái tim, không biết giải thích như thế nào.
Nàng không sợ Bùi Nhã Phi vô duyên vô cớ làm khó dễ cô, cô chỉ là lo lắng nếu như Bùi Nhã Phi xuất hiện trước mặt Lạc Thiểu Trạch, bọn họ có thể quay lại với nhau hay không, Lạc Thiểu Trạch có thể hay không rời bỏ cô. . . . . .
Đủ loại phỏng đoán để cho cô mất đi cảm giác an toàn, cả ngày lo sợ lo lắng, nhìn trước ngó sau.
Sợ nhất chính là gặp trời mưa, bởi vì mấy năm trước, Lạc Thiểu Trạch rời nhà chạy đến nước Pháp chính là một ngày mưa, một ngày kia, Lạc Mật Mật nhìn mưa làm biến mất dần dần bóng lưng Lạc Thiểu Trạch, trong lòng như bị đao cắt hít thở không thông khó chịu.
Hôm nay, loại cảm giác này trong mấy ngày mưa một lần nữa xuất hiện, tựa như lửa mạnh từ từ đau khổ lòng của Lạc Mật Mật, cảm giác sợ hãi lần nữa xuất hiện.
Liên tục mấy ngày Lạc Mật Mật cũng không có nhìn thấy Lạc Thiểu Trạch, cô không có cách nào lấy dũng khí gọi điện thoại cho anh, lần đầu tiên trong đời cô sợ hãi.
Cô sợ điện thoại gọi đến, Lạc Thiểu Trạch thốt lên lời cự tuyệt, cô sợ người mình yêu giấu diếm mình. . . . . .
Lạc Mật Mật tự giam mình ở trong phòng ngủ, ngồi ở đầu giường, mắt nhìn chằm chằm vào phía trước.
Cô có thể ở trước mặt bất kỳ người nào làm ra một bộ không sợ trời không sợ đất, người chí khí cao, duy chỉ có ở trong căn phòng mờ tối không cách nào thuyết phục mình. Cô cũng sợ cô độc, cũng lo lắng bị vứt bỏ, hơn nữa sợ hãi mất đi.
Nhưng mà, ở trong biệt thự vắng vẻ chỉ có mình cô, chỉ sợ cô mà chết có thể không người biết.
Vào giờ phút này, Lạc Mật Mật chính là nhớ nhung Lạc Thiểu Trạch, cho dù không có dũng khí nghe giọng nói của anh, dù là biết sự hiện hữu của anh, còn để ý mình, là đủ rồi.
Lạc Mật Mật cầm điện thoại di động lên, ngón tay ấn phím trượt lên tới đi vòng quanh hồi lâu, rốt cuộc đè vào tin nhắn, từ từ gõ mấy chữ.
"Vẫn khỏe chứ?"
Ba chữ trên màn hình bị đánh vô hình vô số lần, rốt cuộc Lạc Mật Mật cắn môi hung hăng nhấn một cái, giống như chim nhỏ bay lượn bình thường phát ra.