Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
Chương 3: Nick name sóng gió
Bánh xe của chiếc vali hành lý hiệu Hermes xoay tròn thật nhanh, nữ chủ nhân điên cuồng lôi kéo chiếc vali, bất chấp mọi thứ xung quanh liều mạng chạy về phía trước…
Lạc Mật Mật trên người mặc chiếc áo cánh dơi màu hồng, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ được uốn gợn sóng bồng bềnh, đôi mắt to trong suốt vô cùng mê người, ở giữa là chiếc mũi cao thon cùng đôi môi hồng hào nhỏ nhắn…
Người con gái đáng yêu kia lúc này giống như một chú chim nhỏ đang nổi giận, một tay cầm vé máy bay, một tay lôi chiếc vali giương nanh múa vuốt chạy về phía trước.
Mà ở phía trước là bóng lưng quyến rũ của một người đàn ông có thể làm cho bất cứ người phụ nữ nào khi nhìn thấy cũng sẽ chết mê chết mệt, bóng dáng cao to lộ ra khí thế mê hoặc lòng người, gương mặt anh tuấn hơi nghiêng về phía sau, chân mày nhẹ nhàng cau lại.
"Lạc Mật Mật, gọi anh là anh hai."
“Em mới không cần, gọi anh hai là lúc ở nước Mỹ, bây giờ trở về quê nhà rồi, đây là Trung Quốc, đừng mơ tưởng em sẽ gọi anh là anh hai!”
Nhìn Lạc Mật Mật bày ra bộ mặt không phục tùng, Lạc Thiểu Trạch không nói gì.
Cô nhóc này rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Từ lúc vừa lên máy bay liền giống như một viên kẹo cao su, đụng đến đâu là dính đến đó, còn chết sống phải sửa đổi nick name, chẳng lẽ đang định đùa giỡn mưu ma chước quỷ gì đây?
Lạc Thiểu Trạch nhếch miệng, giương mắt nhìn về phía cửa ra sân bay, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, em muốn làm gì thì làm đi! Anh đang rất bận.”
Lạc Mật Mật nhìn gương mặt như đóng ngàn lớp băng kia bằng nửa con mắt.
“Thôi đi, suốt ngày chỉ biết lấy lý do bận rộn hết cái này đến cái kia để tránh mặt em, tưởng bổn tiểu thư là đứa ngốc sao, trâu già làm việc cũng có lúc buồn ngủ chứ? Buổi tối nhớ về nhà trước bảy giờ, em có chuyện quan trọng muốn tuyên bố! Lạc Băng Nhân!”
“Có ý gì? Mới vừa rồi ở trên máy bay còn gọi tên anh, tại sao bây giờ lại đổi thành ‘bánh nướng áp chảo’ ? Đã vậy, còn muốn anh về nhà trước bảy giờ, tiểu Mật Mật, đầu óc em không có vấn đề gì chứ?”
(ban đầu gọi là Lạc Băng Nhân sau nói thành Lạc Bính Nhân( bánh nướng áp chảo) vì hai từ đó đọc gần giống nhau)
Liếc mắt ngó nghiêng một cái, Lạc Mật Mật cắn môi trừng mắt kiêu ngạo
“Nói cho anh biết không nên gọi em tiểu Mật, anh không thấy ánh mắt của mọi người xung quanh sao? Gọi như vậy thật khó nghe!” (tiểu mật=bồ nhí ^^)
“Anh không có gọi em tiểu Mật, anh gọi là tiểu Mật Mật. Hơn nữa, em cũng biết….Thật khó nghe!”
Nhìn Lạc Thiểu Trạch né tránh ánh mắt của mọi người, Lạc Mật Mật phì cười một cái, vươn tay xoa xoa gương mặt đỏ ửng vì thẹn thùng.
“Tùy anh thôi…,dù sao chỉ có anh mới có thể gọi như vậy, người khác không có phúc phận này đâu!”
Lạc Thiểu Trạch đổ mồ hôi hột, đưa tay sờ sờ cái trán Lạc Mật Mật, sau đó yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Em cũng không có phát sốt, làm sao lại bất thường như vậy? Được rồi, anh không nói với em nữa, bọn người Mạc Triết Hiên có lẽ sẽ nhanh đến thôi, chúng ta tới cửa xem đi.”
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Lạc Mật Mật đang trề xuống, Lạc Thiểu Trạch vẻ mặt đau khổ.
Mình đúng là mệnh khổ, nghe lời ba tới Trung Quốc quản lý chi nhánh công ty, còn phải mang theo tiểu ma nữ này để làm chi? Cũng thật là, cô nhóc cố tình lựa ngay thời điểm này để du học Trung Quốc, không biết trong đầu rốt cuộc đang tính toán âm mưu gì đây?
Tuy không rõ ràng lắm nhưng hiện tại vấn đề cực kỳ mấu chốt là cô đã cùng anh về đây, cho nên ngàn vạn lần không được giống như lúc ở Mỹ, cả ngày chơi đùa lêu lỏng khắp nơi không nhìn thấy bóng dáng đâu, ở Trung Quốc, anh cũng không hy vọng cô ở dưới mi mắt của anh biến mất hay xảy ra chuyện…
"Lạc Mật Mật, em nghe lời, đi mau!"
"Em không đi, không đi, anh còn chưa đồng ý với em ! Anh nói đi, anh có thể về nhà trước bảy giờ hay không?”
Lạc Mật Mật khom người xuống ôm lấy vali hành lý, mặc cho Lạc Thiểu Trạch lôi kéo như thế nào cũng nhất quyết không đứng lên, nhắm chặt cặp mắt lớn tiếng la hét.
“Anh không về nhà, em liền đem hình nude chụp tối qua phát tán trên mạng, để tất cả mọi người đều nhìn thấy!”
“Đại ca, anh đã đến rồi!”
TM, đúng là quá khéo, lúc này Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch vừa đúng xuất hiện trước mặt hai người, cả hai đều cười như không cười nhìn Lạc Thiểu Trạch.