Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 158: Không thể nhìn vẻ ngoài của người khác


Chương trước Chương tiếp

158 Không thể nhìn vẻ ngoài của người khác

Editor: Trà sữa trà xanh

"Xem ra Thiểu Trạch không biết chuyện của Lạc Mật Mật, nếu như vậy, đứa bé này tồn tại có ý nghĩa gì nữa? Vậy tôi không khách khí, chỉ có thể ra tay trước chiếm lợi thế thôi."

Mặc dù không biết Bùi Nhã Phi muốn làm cái gì, nhưng sau khi nghe xong, Tô Trạch đổ xuất mồ hôi lạnh cả người.

"Chuyện như vậy có nên nói cho lão đại biết hay không đây? Nhưng rốt cuộc là cái sự tình gì, sao mình không hiểu gì hết." Tô Trạch đứng ở cửa biệt thự, hồi lâu cũng không có rời đi.

"Mật Mật, cô đừng làm việc, để tôi làm cơm." Bùi Nhã Phi cao hứng phấn chấn từ trên ban công chạy xuống, đoạt lấy thức ăn trong tay Lạc Mật Mật.

Lạc Mật Mật vốn không có tính nấu ăn, chỉ là muốn cầm thức ăn đi rửa sạch ướp lạnh ăn dần, nhưng bị Bùi Nhã Phi gọi như vậy, nhất thời ở bên này sửng sờ.

"Cô làm gì vậy?" Lạc Mật Mật không hiểu nhìn Bùi Nhã Phi, chỉ đành phải đoạt lấy rổ đồ ăn vọt sang một bên, "Không cần, tôi muốn làm gì kệ tôi. Cô muốn nấu cơm thì lấy nguyên liệu khác, chớ cướp của tôi."

"Tôi không có muốn lấy nguyên liệu nấu ăn của cô, tôi chỉ không muốn cô quá vất vả thôi." Bùi Nhã Phi nở nụ cười, nhất thời giống như biến thành một người hiền lành lại thông tình đạt lý.

Những thứ này ở trong mắt Lạc Mật Mật đều là giả tạo. Nếu không phải là gần đây thân thể thực không quá thoải mái, đoán chừng Lạc Mật Mật sẽ náo loạn với Bùi Nhã Phi một phen. Bây giờ cô chỉ muốn chăm sóc mình thật tốt trước, người này cũng không đi đâu, sớm muộn gì cũng có cơ hội dọn dẹp.

Lạc Mật Mật rửa quả nho, trừng mắt với Bùi Nhã Phi, thuận thế đi về phía gian phòng của mình. Chỉ chốc lát sau, Lạc Mật Mật liền gọi cho Tô Trạch.

Tô Trạch dán vào trên vách tường, điện thoại di động vừa vang lên, thiếu chút nữa hù dọa mất hồn, ôm điện thoại di động vội vàng chạy thật nhanh vào trong xe.

"Này, Mật Mật, sao lại nhớ gọi điện thoại cho tôi nha?" Tô Trạch ôm điện thoại di động nhẹ giọng nói chuyện.

Lạc Mật Mật vừa nhai quả nho, vừa vội vàng nói chuyện, "Này, tôi nói Tô Trạch anh đó, gần đây cũng không thấy anh, anh đang bận rộn gì sao?"

"Không có việc gì cả, luôn ở trong công ty. . . . . ."

"Ngày mai tôi muốn đến trường học, anh hộ giá chứ?"

Nghe lời này, nhất thời sau lưng Tô Trạch đổ mồ hôi.

Còn muốn mình đưa đi, trước kia mỗi lần đưa đón Lạc Mật Mật, gặp chuyện không may đều là ở trong tay của mình, mỗi khi đó lão đại đều muốn giết chết mình. Bây giờ bởi vì ban đầu mình bảo vệ bất lợi, lão đại đã không trọng dụng rồi, lần này xảy ra trục trặc gì nữa, đây chẳng phải là sẽ phải gặp Diêm Vương saỏ?

Thấy hồi lâu bên kia điện thoại không có hồi âm, Lạc Mật Mật bắt đầu có chút kỳ quái, "Tô Trạch, anh chết rồi hả?"

"Không có, không có, còn sống thật tốt." Tô Trạch sửng sốt một chút.

"Vậy sao anh không nói lời nào, giả bộ câm hả? À, tôi nói này, rốt cuộc anh có đồng ý hay không nha?" Lạc Mật Mật tiếp tục bẹp bẹp miệng ăn quả nho.

Tô Trạch có quyền nói không hay sao, anh ôm điện thoại di động tựa như ôm củ khoai lang phỏng tay, nhận cũng không được ném cũng không xong, "Tôi, tôi hỏi lão đại một chút có được hay không?"

"Anh còn phải hỏi anh ấy sao, không cần không cần, anh ấy tuyệt đối đồng ý." Lạc Mật Mật không hề nghĩ ngợi nói, "Vậy anh không muốn à?"

"Mật Mật, tôi có thể nói thật sao?" Tô Trạch can đảm nói.

Lạc Mật Mật sửng sốt, khóe miệng nâng lên nụ cười, "Hắc, anh làm sao vậy, nói đi."

"Trước kia tôi đưa cho cô đi học, lại xảy ra rất nhiều sự cố, lão đại rất bất mãn tôi đâu nè, hiện tại cũng không trọng dụng tôi, bây giờ cô lại kêu tôi đưa, tôi sợ. . . . . ."

Lạc Mật Mật cười ha ha, "Vậy thì tôi cho anh cơ hội chuộc lỗi, anh thật ngu ngốc, loại chuyện như vậy không phải là do tôi định đoạt sao? Tôi không đùn đẩy lỗi cho anh, không phải anh được cứu rồi sao?"

Tô Trạch: "Nhưng mà, ngộ nhỡ cô lại bị người ta bắt đi? Nếu không như vậy, cô tìm Giang Khải đi, lấy quan hệ của Giang Khải cùng lão đại, ngộ nhỡ. . . . . ."

"Đừng nhắc đến người cặn bã kia trước mặt tôi, về sau ta cũng không muốn nhìn thấy hắn."Lạc Mật Mật giận dữ vứt bỏ da quả nho trong tay, liếc một cái.

Tô Trạch không hiểu, "Ý của cô là cô rất ghét hắn sao? Không đúng, không phải người ta đối rất tốt với cô sao?"

Lạc Mật Mật không muốn nói chuyện, miệng dùng sức ăn quả nho.

"Vậy cô nói với lão đại giúp tôi đi, về sau đừng lạnh nhạt với tôi như vậy, tôi liền đi cùng cô." Tô Trạch nhân cơ hội nói lên yêu cầu.

Nếu lúc này Tô Trạch đang đứng bên cạnh cô, đoán chừng Lạc Mật Mật sẽ hung hăng đá anh hai cái. Nhưng, lúc này cô đang cần người hỗ trợ, dù sao mấy ngày nay trải qua nhiều nguy hiểm trong lòng Lạc Mật Mật vẫn có chút hoảng hốt, "Tô Trạch lần này là lần duy nhất, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."

"Lần duy nhất? Vậy thì bước kế tiếp. . . . . . Hì hì." Tô Trạch xốc lại tính toán trong đầu.

Lạc Mật Mật cũng không có tức giận, cũng theo Tô Trạch cười ha hả.

Bùi Nhã Phi ở trong phòng bếp lo trong lo ngoài vội vàng nấu cơm đồng thời cũng không có quên chuyện khác.

Bùi Nhã Phi vừa nấu ăn, vừa thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động, tựa hồ đang đợi cái gì, thật vất vả điện thoại vang lên, Bùi Nhã Phi liền xông về trước nhanh chóng trả lời.

"Bác sĩ Trương, rốt cuộc ông cũng trả lời điện thoại rồi, có loại thuốc kia hay không?"

Điện thoại bên kia là một giọng nói thành thục của một người đàn ông, "Nhã Phi nha, tin nhắn của cô tôi đã nhận được, thuốc là có, nhưng mà, vật này là phi pháp. . . . . ."

"Không có chuyện gì, là tôi sử dụng, không muốn quá đau khổ." Bùi Nhã Phi giả vờ một bộ dáng khoan thai tự đắc.

Bác sĩ Trương bên kia điện thoại giống như đã hoài nghi, "Cô dùng à? Vậy tại sao cô không tới bệnh viện, bây giờ kỹ thuật rất tân tiến, không đau khổ đâu. Nhưng nếu như cô dùng thuốc này, tổn thương thân thể là cực lớn."

"Không có việc gì, ta không sợ, bác sĩ Trương." Bùi Nhã Phi từ từ đi tới hành lang nhìn coi có người hay không, ngay sau đó lại vòng vo trở lại, "Thật ra thì, bác sĩ Trương, ông cũng biết, tôi đây mới vừa vào Hào Môn, trong nhà khẳng định quản rất nghiêm khắc, sẽ không tùy tiện để cho tôi đi làm phẫu thuật."

"Vậy chắc bọn họ cũng rất hi vọng cô có đứa bé nha, sao lại?"

"Bác sĩ Trương, ông cũng đừng hỏi nhiều như vậy, chuyện giữa vợ chồng chúng tôi phức tạp lắm. Nếu không như vậy, ông xem d[d'l'qd' một chút thuốc này bao nhiêu tiền, tôi trả gấp ba giá tiền, nhưng ông nhất định không được nói ra ngoài, được chứ?" Bùi Nhã Phi bị vị bác sĩ tò mò này làm phiền.

"Được rồi, ngày mai cô đến chỗ cũ lấy thuốc đi."

"Tốt, cám ơn ông. Ngày mai gặp." Bùi Nhã Phi cúp điện thoại, khóe miệng mím lại thành một tia cười quỷ quyệt.

Bùi Nhã Phi làm dạ tiệc phong phú, chờ Lạc Thiểu Trạch trở lại, mặc dù từ trước đến nay cô không có làm cơm cho người khác ăn, nhưng lần này xuống bếp tuyệt đối có thể được xưng tụng là hạng nhất.

Một bàn món ngon dùng cái mâm bảo bọc, không cần đến gần là có thể ngửi thấy được mùi thơm. Lạc Mật Mật để điện thoại xuống vốn chỉ là muốn xem một chút đến cùng Bùi Nhã Phi đang làm cái gì, ra cửa nhìn thấy thức ăn đầy bàn, nhất thời nổi lên hứng thú.

"Ai u, nhiều thức ăn ngon như vậy, tôi thèm sắp chết rồi, rốt cuộc có thể hưởng thụ rồi." Lạc Mật Mật nói xong, mắt hiện lên kim quang vọt tới bên cạnh bàn.

Mới vừa cầm lên đôi đũa muốn ăn, Bùi Nhã Phi ở phía sau liền nói, "Này, cô không chờ Thiểu Trạch trở về sao? Tôi chính là. . . . . ."

"Chờ anh ấy chi, còn không biết lúc nào thì anh ấy mới trở về. Cô ở đây lâu như vậy chẳng lẽ không biết bình thường rất khuya anh ấy mới trở về sao?" Lạc Mật Mật dừng một chút, từ từ quay đầu lại liếc nhìn Bùi Nhã Phi, "Vậy cô không muốn cho tôi ăn à?"

"Không có không có, không phải làm một bàn lớn này rồi sao. Tôi cố ý làm cho cô ăn, cô ăn, ăn đi." Bùi Nhã Phi giả bộ cười rất không thoải mái.

Lạc Mật Mật trừng mắt một cái, "Thôi đi, lấy lòng còn muốn trước mặt Thiểu Trạch sao. Tôi sẽ ăn hết."

Nhìn dáng vẻ Lạc Mật Mật ăn như hổ đói, Bùi Nhã Phi đứng ở nơi đó hận nghiến răng nghiến lợi. Mắt thấy một bàn thức ăn bị người ăn sáng loáng, còn là người mình ghét nhất, hận ý trong lòng Bùi Nhã Phi lại nồng đậm thêm.

"Biết vậy, mới vừa đã bỏ thuốc chuột vào, tiết kiệm lương thực, cô là máy hút thức ăn!" Giọng nói rất nhỏ, như là Bùi Nhã Phi cũng không nghe được giọng nói của mình. Nghĩ đến mục đích của mình còn chưa có xong, cô còn phải cố gắng chịu đựng cô nhóc này, trong lòng Bùi Nhã Phi liền bốc lửa.

"Đến ngày mai, cô sẽ khóc không ra mà coi."

Sáng sớm ngày thứ hai.

"Mật Mật, cô rời giường chưa? Tôi ở cửa ra vào chờ cô một giờ rồi đó." Giọng nói Tô Trạch trong điện thoại rất là buồn bã.

Lạc Mật Mật dụi mắt, giọng điệu buồn bực nói, "Mấy giờ rồi, anh ở đây than vãn gì, có phải muốn chết hay không?"

Tô Trạch vừa nghe cũng biết Lạc Mật Mật còn chưa dậy, "Mật Mật, cô, cô còn chưa dậy sao? Hôm nay chúng ta không phải nói muốn đến trường học sao?"

"Trường học? Có nói qua sao?" Lạc Mật Mật vùi đầu vào trong gối nằm mình thích nhất, vừa định ngủ tiếp, chợt bừng tỉnh, "Đúng vậy, chúng ta muốn đến trường học nha, coi đầu óc của tôi này, mấy ngày nay không đi học, đồng hồ sinh vật cũng bị rối loạn. Anh chờ tôi, tôi lập tức tựu đi ra."

Lạc Mật Mật tay chân luống cuống loạn một mạch sửa sang lại, hành động thuần thục, trước khi ra cửa vẫn liếc mắt nhìn gối nằm màu hồng của mình, giận trách, "Đều tại ngươi, dính vào là có thể ngủ, làm hại ta không muốn rời giường."

Chạy đến phòng khách, Lạc Mật Mật vừa hay nhìn thấy Bùi Nhã Phi đang cầm điện thoại la to nói lớn, "Lạc Thiểu Trạch, tại sao anh có thể như vậy, không phải anh đã đồng ý với em buổi tối nhất định sẽ trở về sao? Nhưng tối hôm qua, anh lại qua đêm bên ngoài, nói đi, rốt cuộc anh lại cùng ngủ cùng ngưởi phụ nữ nào? !"

Nhìn bộ dạng Bùi Nhã Phi nổi giận, Lạc Mật Mật không biết vì sao trong lòng rất thoải mái.

Dĩ nhiên, nếu như đổi lại Lạc Mật Mật biết Lạc Thiểu Trạch cả đêm không về, sợ rằng so với Bùi Nhã Phi rống giận càng lợi hại hơn, nhưng, lần này, Lạc Mật Mật vui vẻ còn không kịp đấy.

Bởi vì lần này là do cô gọi điện thoại d/'lq;d[d không để cho Lạc Thiểu Trạch trở về, mà bây giờ Lạc Thiểu Trạch quả thật là nghe cô nói gì nghe nấy. Cứ theo đà này, ngày đuổi Bùi Nhã Phi đi sắp tới rồi.

Lạc Mật Mật không nhìn Bùi Nhã Phi, sải bước đi về phía trước ra khỏi biệt thự. Vừa ra khỏi cửa, liền thấy Tô Trạch chờ ở cửa.

Lạc Mật Mật cười hì hì nhìn Tô Trạch, Tô Trạch chẳng những không có biểu tình không muốn, ngược lại bộ mặt đều là vui mừng, "Mật Mật, cám ơn cô đã giải thích với lão đại, tối hôm qua lão đại đi tìm tôi, chúng tôi uống rượu với nhau, sau đó lại ở nhà tôi."

"Tôi biết rồi, tôi đã nói hai người đều là huynh đệ, chuyện gì cũng nên nói rõ. Tôi không muốn trở thành đầu mối then chốt tan rã các anh." Sau khi Lạc Mật Mật mở cửa xe ra, vừa định nhấc chân vào, lại thấy được một mỹ nữ tóc dài, "Văn Y, sao cậu lại tới đây? Chẳng lẽ cậu đã ở cùng Tô Trạch rồi sao?"

Nhìn ánh mắt khiêu khích của Lạc Mật Mật, Văn Y vội vàng khoát tay giải thích, "Không có không có, Mật Mật cậu đừng có hiểu lầm, cậu hiểu lầm cả thế giới đó. Mình cũng là sáng sớm hôm nay bị tên tiểu tử này cứng rắn kéo tới, mình còn không từ chối được nè."

Lạc Mật Mật hơi nhíu mày nhìn Tô Trạch, "Tô Trạch, tối hôm qua Văn Y thức đêm đi làm, anh không để cho cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt, làm gì lại đưa cô ấy tới đây? Chẳng lẽ anh lại cho rằng tôi sẽ vứt bỏ anh sao, cho nên kéo Văn Y tới giúp một tay?"

Tô Trạch nghe lời này, trong lòng không thể không bội phục Lạc Mật Mật thông minh. Mình chính là tính toán khiến Văn Y một tấc cũng không rời phải chăm sóc Lạc Mật Mật, như vậy coi như mình không có cách nào đi theo, chuyện cũng sẽ không hỏng bét tới trình độ nào.

Nhưng bị Lạc Mật Mật lập tức đoán được, sao Tô Trạch lại cảm giác mình có chút đần, nhất thời càng không biết nói gì rồi.

Văn Y ngồi ở trong xe túm lấy quần áo của Lạc Mật Mật, ý bảo cô vào xe ngồi đi, Tô Trạch mới miễn cưỡng chui vào chuẩn bị lái xe.

Lạc Mật Mật cũng không có tức giận. Thật ra thì có thể kéo Văn Y tới, đối với Lạc Mật Mật mà nói cũng là một chuyện tốt. Dù sao trong khoảng thời gian này Lạc Mật Mật vẫn còn rất sợ, có nhiều người bảo vệ chính là một chuyện tốt.

"Mật Mật, cậu nói cho mình biết chuyện của Giang Khải đi, gần đây cậu có gặp anh ấy hay không?" Lạc Mật Mật vừa lên xe, Văn Y liền không kịp chờ đợi hỏi thăm Giang Khải. Điều này làm cho Lạc Mật Mật vừa ngồi xuống rất không thoải mái.

Người càng không thoải mái hơn là Tô Trạch đang ngồi phía trước, vừa nghe đến Văn Y quan tâm Giang Khải như vậy, nhất thời cả người muốn nổ tung.

"Văn Y, cô và Giang Khải rất thân quen sao? Sao lại quan tâm hắn. . . . . ." Trong lời nói Tô Trạch lộ ra mùi dấm.

Văn quần áo trừng mắt liếc Tô Trạch, tiếp theo xoay mặt cười nhìn về phía Lạc Mật Mật.

Lạc Mật Mật cũng có chút không được tự nhiên, "Đúng nha, Văn Y, cậu rất quan tâm hắn sao?"

"Mật Mật, tại sao cậu cũng nói như vậy, mình chỉ là hỏi thăm tí thôi, hỏi một chút mà thôi."

"Văn Y, nếu như cậu chịu nghe mình nói, về sau không cần quan tâm Giang Khải, hắn không phải là người tốt lành gì, ngược lại tâm địa rất gian giảo." Lạc Mật Mật vừa thu xếp đồ đạc vừa nói, không có đi nhìn biểu tình của Văn Y.

Nhưng Văn Y ngồi ở một bên không vui, "Làm sao có thể chứ, mình thấy Giang Khải này rất lỗi lạc nha, không giống như cậu nói vậy."

"Không thể nhìn bề ngoài của người khác, cậu nhìn người khác rất lịch sự trên thực tế không nhất định đàng hoàng, cậu nhìn người đàng hoàng trên thực tế không nhất định như vậy, đúng không, Tô Trạch?"

Lạc Mật Mật đột nhiên quăng tới ngữ khiến Tô Trạch không ứng phó kịp. Một là không biết trong lời nói của Lạc Mật Mật rốt cuộc là ý tứ gì, hai là lâu như vậy mới nghe Lạc Mật Mật kêu tên anh đàng hoàng như vậy.

"À, đúng đúng đúng." Tô Trạch lái xe, nhanh chóng gật đầu một cái.

Văn Y nhìn Lạc Mật Mật lại nhìn Tô Trạch, trong lòng không khỏi có điều cảm khái.

Lạc Mật Mật trước kia tựa d[d[lq[d hồ đã trưởng thành, mấy ngày nay không gặp nhau cô lại phát hiện Lạc Mật Mật đã thay đổi, cũng không biết này mấy ngày này Lạc Mật Mật đã trải qua chuyện gì



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...