Tổng Giám Đốc Lừa Đảo
Chương 19
ô cứng người đứng ở lầu hai, hạnh phúc trong tim trong nháy mắt tan vỡ.
Giống như bốn năm trước phát hiện Lôi Ai Sâm nói dối, lòng quặn đau, cảm giác như bị xé rách.
Cả người rét run, sắc mặt tái nhợt, đau đến không thở nỗi muốn ngất xỉu, cơ thể nặng nề đi tới ngã trong phòng.
Trước khi Lôi Ai Sâm đưa người con gái kia lên phòng cô nên rời khỏi đây.
Cô sợ rằng thấy ha người kia thân mật vào phòng cô sẽ đau lòng mà chết.
Khi cô đi trong bóng tối về phòng bởi vì khóc nhòe mắt không nhìn rõ nên chân cô đụng phải bàn trong phòng khách.......
Mặt kính rơi xuống nền nhà vỡ tan bên cạnh chân cô, phát ra tiếng vang lớn, mảnh kính rơi khắp nơi găm vào chân cô làm cho làn da trắng nõn chảy máu.
“Đau!” Sắc mặt Quan Ngân Hà càng trắng hơn nhưng cô không để ý đến đau đớn vội vàng chạy vào phòng.
Mới vừa rồi cô không cẩn thận làm ồn làm cho cô không có thời gian thay đồ cũng không biết kế tiếp nên làm gì?
Tiếng bước chân từ xa vang đến, vội vàng trốn vào phòng thay quần áo,tay nhỏ bé che miệng, không dám thở cũng không dám phát ra nửa âm thanh.
“Đừng có trốn, tôi đã báo cảnh sát, mau ra đây!” Lôi Ai Sâm lập tức từ dưới lầu đ lên, nhìn một vòng quanh phòng ngủ cũng khom người lục dưới gầm giường, lập tức đi tới phòng thay quần áo, hắn tức giận nói.
Trong tay cầm tạ tay định dùng để phòng thân.
Quan Ngân Hà núp ở trong bị tiếng quát của hắn làm cho trái tim co rút nhanh.
Cô che miệng chặt hơn, bàn chân đau nhói làm cho cô vô cùng khó chịu sắp không chịu nổi.
Tất cả đều bao vây cô làm cho cô sắp không chống đỡ được, nước mắt bao phủ khuôn mặt cô chảy xuống hai bàn tay run rẩy.
“Ghê tởm!” Lôi Ai Sâm bên ngoài khôn muốn hao tổn với kẻ trộm bên trong nữa, hắn kết luận kẻ trộm sẽ trốn vì vậy hắn to gan mở cửa hùng dũng chạy vào.
Không nghĩ tới người mà hắn thấy không phải trộm mà là Quan Ngân Hà ngồi trên ghế gỗ khóc sướt mướt.
“Ngân Hà?” Thật sự là cô sao? Người con gái hắn mong nhớ bất chợt xuất hiện trong phòng hắn.
“Ngân Hà thật sự là em!”
Để tạ tay xuống hắn đến trước mặt cô, kích động vươn tay ôm cô vào lòng.
“Tránh ra! Không được đụng tôi! Vĩnh viễn không cho phép gặp tôi!” Cô đầy hắn ra, mặt tái nhợt.
“Ngân Hà, đừng sợ, vừa rồi anh tưởng là có trộm nên mới kêu to như vậy, em đừng sợ.” Cơ thể hắn cứng đờ nhìn cố kéo dài khoảng cách với mình cho rằng vừa rồi quát to làm cô sợ.
Hít thật sâu hắn dịu dàng đi tới trấn an cô lại nhìn thấy chân cô chảy máu.
“Em.......Chân em đang chảy máu!” Lo lắng đi qua hắn nhẹ nhàng nắm chân cô.
“Không được tới gần tôi! Không cho chạm vào tôi!” Cô khóc dùng sức đập tay hắn.
“Sao vậy? Ngân Hà, sao không cho anh đến gần? Em bị thương, anh phải xem vết thương thế nào.”
Hắn không buông tay ra.
Hắn cường thế lại dịu dàng ôm cô vào ngực,xoay người đi ra phòng thay quần áo.
“Ô.......” Bị hơi thở hắn vây quanh Quan Ngân Hà khóc to hơn, tim ngày càng đau hơn.
Tại sao hắn có thể đối với cô dịu dàng như vậy.
Bên cạnh hắn có người phụ nữ khác, hắn phản bội tình cảm của hai người, sao hắn có thể như vậy?
Đi ra phòng thay quần áp Lôi Ai Sâm lo lắng đặt Quan Ngân Hà khóc suốt lên giường.
“Rất đau sao? Em chịu đựng một chút anh lập tức bôi thuốc cho em.” Hôn trán cô, nếu như có thể hắn nguyện ý chịu đau thay cô.
Buông cô ra, hắn ra khỏi phòng hướng xuống lầu một nói “Cô Âu Dương, làm phiền cô lên đây giúp một tay.”
"Được.” Âu Dương Minh Lệ vội vàng chạy lên lầu nhìn phòng khách toàn mảnh kính vỡ còn có Quan Ngân Hà ngồi khóc trong phòng, Âu Dương Minh Lệ mặt nghi ngờ hỏi “Xin hỏi tôi có thể giúp đỡ gì?”
“Tôi đến phòng đọc sách lấy hộp thuốc, làm phiền cô thấm ướt khăn lau mặt cho Ngân Hà.”
“Được.”
Xoay người đi về phía phòng tắm, cô quay đầu chần chừ nhìn Quan Ngân Hà không ngừng khóc, trong lòng có cảm giác quái dị.
Cô ta nghĩ cô Quan không phải vì vết thương mà khóc như vậy phải có chuyện gì đau lòng lắm hoặc là.......
“Ai da!” Cô ta nghĩ nhất định là nguyên nhân đó, không sai!
Âu Dương Minh Lệ vội vàng chạy vào phòng khách, thấm ướt khăn chạy về phòng ngủ đưa cho Quan Ngân Hà khóc đến mặt trắng bệch.
“Cô Quan, cô lau mặt đi. Cô đừng khóc cũng xin đừng hiểu lầm quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc, thật ra hôm nay tổng giám đốc có chuyện muốn nhờ tôi, muốn tôi tới lấy một món trang sức kim cương đưa cho cô, nào biết đúng lúc bị cô nhìn thấy như vậy. Tôi nghĩ bất kỳ cô gái nào khi thấy người đàn ông của mình đưa một người con gái khác về nhà nhất định sẽ hiểu lầm, nên đối với tôi mà nói.......tôi nhất định sẽ rất đau lòng.......” Khóc đáng thương giống như cô.
“Thật sao? Tôi hiểu lầm hai người sao?” Bàn tay run rẩy nắm khăn lông ướt, Quan Ngân Hà đáng thương ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn cô gái đang nói tiếng Trung này.
Nét mặt cô ta rất chân thành không giống như đang nói dối.
Nhưng trước kia Lôi Ai Sâm đã từng lừa cô, lúc ấy khuôn mặt của hắn cũng rất chân thành làm cho người ta không nghi ngờ.
“Ừ, tôi có thể thề với trời! Tôi chỉ là cấp dưới của tổng giám đốc, giữa chúng tôi còn không có tình bạn chứ đừng nói đến tình yêu. Cô Quan, xin lỗi đã làm cô hiểu lầm, tôi nghĩ tôi nên về trước để tổng giám đốc nói rõ mọi chuyện với cô.”
Giải thích xong thân phận của mình Âu Dương Minh Lệ thừa lúc tổng giám đốc chưa quay lại rời đi.
Nhìn sóng lớn phía trước cô ta không nên ở lại chỗ này, cô ta tin tổng giám đốc sẽ có biện pháp an ủi người con gái hắn yêu, mà cô ta không nên cản mũi nên đi thôi.
Khi Lôi Ai Sâm cầm hộp thuốc đi vào phòng đã không thấy bóng dáng Âu Dương Minh Lệ.
Nhưng mà bây giờ tâm tư của hắn hoàn toàn đặt trên người Quan Ngân Hà không rảnh quan tâm chuyện khác.
“Ngoan, bảo bối,chịu khó môt chút, trước tiên anh phải giúp em gắp mảnh kính ra, sau đó mới có thể băng vết thương lại.” Đứng bên giường hắn nhẹ nhàng nâng bàn chân cô lên đặt trong lòng bàn tay, một tay cầm nhíp, cẩn thận giúp cô lấy mảnh kính vỡ ra.
Cô đã ngưng khóc, trong đầu nghĩ tới những lời Âu Dương Minh Lê vừa nói, đôi mắt đỏ hồng nhìn động tác cẩn thận của hắn, trong lòng cô lại đau.
“Được rồi, bây giờ anh đưa em đi rửa vết thương.” Tốn mấy phút hắn mới giúp cô gắp mảnh kính vỡ ra.
Khi hắn để cái nhíp xuống, ngẩng mặt nhìn cô thì cô lại rơi nước mắt.
Hắn sửng sốt “Còn đau sao? Sao lại khóc?”Cô khóc làm hăn đau lòng, đưa bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô.
“Lôi Ai Sâm, thật xin lỗi, em hiểu lầm anh! Em thật sự xin lỗi, em nên tin tưởng anh, không thể nhìn thấy anh đi vào với một phụ nữ khác nhất định cho rằng anh phản bội tình cảm của chúng ta lần nữa.......” Cô khóc nhào vào trong ngực hắn, đôi tay ôm gáy hắn, không ngừng khóc và giải thích. “Thật xin lỗi,thật xin lỗi!”
Hắn thông minh nên lập tức hiểu.
Trong lòng vừa tức vừa buồn cười.
“Được rồi, em chịu nhận sai là tốt, anh sẽ hào phóng tha thứ cho em, chỉ là từ giờ trở đi, em phải ở lại Pháp, trừ khi anh về chi nhánh nếu không em phải ở cạnh anh chuộc lỗi.” Trở tay ôm chặt cô vào ngực, hắn có thể cảm nhận sự tồn tại của cô, trong lòng mừng như điên.
“Được,em đồng ý.” Cô cũng hào phóng lập tức gật đầu.
Hắn vui mừng cúi tình trao cho cô một nụ hôn.
Cô rên rĩ, chủ động dây dưa cùng hắn, đẩy hắn xuống giường, giạng chân bao quanh hông hắn, cởi bỏ áo ngủ màu đen, lộ ra áo ngủ mỏng manh, ý muốn đốt lửa tình.
Hắn rên rỉ, trong lòng lập tức khát vọng người con gái này, hợp nhất cơ thể, cảm giác vô cùng tinh tế.
Nhưng mà vết thương của cô chưa được xử lý tốt, hắn không thể đụng vào cô.
“Đợi chút bảo bối, đừng nóng vội được không? Anh còn phải băng vết thương cho em.” Đẩy cô ra, hắn thở hổn hển, đè nén nội tâm khát vọng, cẩn thận ôm cô ngồi xuống.
Quan Ngân Hà tuyệt không muốn đợi, cô chu môi đỏ, dùng sức kéo áo ngủ xuống, cơ thể xinh đẹp hiện ra trước mắt.
“Em xác định phải chờ đợi sao?” Cô căn bản muốn quyến rũ hắn, cô tương đối thành công.
Lôi Ai Sâm dù có tự chủ lớn như thế nào cũng không cách nào ngăn cản sự hấp dẫn của cơ thể trước mắt.
“Anh muốn.......Anh thay đổi chủ ý rồi.” Cô nằm nghiêng, lần này kéo vào trong ngực, ngửa mạnh hôn lên môi cô, trong lòng thở dài hạnh phúc, trái tim nhúc nhích mãnh liệt.