Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!
Chương 50: Không hiểu sao lại cảm động
Khi đến nửa đêm, vì cô không chịu nổi cơn buồn ngủ ập đến, nên thiếp đi bên cạnh giường anh..
Do cả ngày nay phải đứng dưới mưa lạnh nên đêm nay Hứa Mộ Nhan ngủ rất ngon.
Khi Hứa Mộ Nhan tỉnh dậy thì mới phát hiện cô đang nằm trong phòng của mình, mưa ngoài cửa sổ đã tạnh. Ánh sáng mặt trời chiếu vào trong phòng, ánh nắng ấm áp chậm rãi di chuyển trên người cô.
“Thiếu phu nhân, cô đã tỉnh rồi, có thấy đói bụng không? Uống một chút canh nóng đi.” Lúc này trong tay dì Dung đang bưng một chén canh đi vào phòng.
“Dạ, cám ơn dì, đúng rồi con đã ngủ bao lâu rồi, bây giờ là mấy giờ?”
“Bây giờ đã là năm giờ, tôi thấy cô ngủ say quá nên không đánh thức, mau uống chút canh đi.”
“Dạ.” Lẽ ra cô cảm thấy không đói nhưng khi thấy dì Dung bưng chén canh vào phòng thì bụng của cô liền réo lên.
“Đúng rồi, Bùi Lạp Minh đã đỡ hơn chút nào chưa?” Dì Dung chuẩn bị ra khỏi phòng thì cô chợt nhớ đến Bùi Lạp Minh.
“Thiếu phu nhân không cần lo lắng, ngày hôm qua cô đã chăm sóc thiếu gia rất cẩn thận, thiếu gia đã tốt hơn nhiều, cũng chính là thiếu gia ôm cô về phòng.”
“À, vậy là tốt rồi.” Chỉ cần anh không có việc gì là tốt rồi.
Lúc ăn cơm tối, dì Dung nói là mẹ Bùi cùng Bùi Lạp Thần đều có việc bận nên không về ăn cơm tối.
Một bàn cơm to như vậy cũng chỉ có mình cô, nên nó càng trở nên vắng lặng.
“Thiếu gia, không phải cậu nói là buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm tối sao? Thật tốt quá, cậu có thể dùng bữa tối với thiếu phu nhân rồi.”
Nghe vậy, cánh tay đang gắp thức ăn của Hứa Mộ Nhan dừng giữa không trung, Bùi Lạp Minh đã về?
Rồi sau đó cô thấy anh chậm rãi đi đến, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng nhìn dáng vẻ của anh thật là không có gì đáng ngại rồi.
“Cô có biết đánh golf không?” Sau khi ngồi xuống, Bùi Lạp Minh mở miệng hỏi.
Đánh golf? Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?
“Cuối tuần này, khách hàng mới của công ty tôi sẽ cùng bạn bè đi đánh golf, nên cúng ta phải đến thành phố A để thương lượng chuyện làm ăn, bọn họ đã đặt trước địa điểm đánh golf, cho nên hôm đấy cô cũng phải đi với tôi, cô sẽ chơi bản dương cầm Cao Nhĩ Phu.” Bùi Lạp Minh nhẹ nhàng giải thích, lời nói của anh như tảng đá nện xuống đáy lòng cô, trong nháy mắt hiện lên từng tầng sóng ngầm.
Cô dở nhất là đánh dương cầm, còn là Cao Nhĩ Phu thì cô biết làm thế nào đây?
Mắt Hứa Mộ Nhan khẽ lướt nhìn Bùi Lạp Minh, chỉ thấy anh có vẻ mặt lạnh nhạt, tìm không ra dấu vết anh đang cố tình gây khó dễ cho cô.
“Nếu không đánh nổi Cao Nhĩ Phu, cô nên nhận thua đi, tôi có thể tìm người khác đi cùng tôi.”
“Đi, đương nhiên là đi, chỉ là Cao Nhĩ Phu thôi không phải sao?”