Không bình thường khiến Hứa Mộ Nhan có chút ngạc nhiên. . .
Trong chốc lát bọn họ đã đi tới trước khách sạn năm sao cao cấp kia, vừa bước vào đã nhìn thấy phục vụ liên tục lễ độ cuối chào Bùi Lạp Minh Lễ:
- Bùi Tổng khỏe!
Lúc này quản lý mặc áo khoác tây trang càng thêm ân cần bước nhanh đi tới chỗ bọn họ, vẻ mặt lấy lòng:
- Bùi tổng gần đây ngài rất bận sao, một thời gian rồi chúng tôi không thấy ngài đến.
Không cần nói, nơi này cũng là một trong những nơi anh thường tới. . .
Hứa Mộ Nhan giống như con mèo nhỏ theo đuôi ở sau lưng Bùi Lạp Minh, quản lý đích thân dẫn bọn họ tới một căn phòng đặc biệt ở cuối hành lang, đợi sau khi họ ngồi xuống quản lý khẽ cúi người, cung kính hỏi Bùi Lạp Minh:
- Bùi tổng, lần trước rượu vang Caber¬net¬Sauvi¬gnon ngài vẫn chưa dùng xong, không biết tối nay ngài có muốn thưởng thức không?
Bùi Lạp Minh cũng không lập tức đáp lại, xoay ngược lại hướng về phía Hứa Mộ Nhan:
- Cô muốn uống gì?
- Cho tôi một ly nước chanh mật ong thôi. - Cô đương nhiên biết rõ tửu lượng của mình, hơn nữa vào buổi tối cô cũng không thích uống rượu, không tốt với da. . .
- Hai ly nước chanh, tửu lượng của bác sĩ Hứa của chúng ta vô cùng tệ, hôm nay cũng đừng lấy rượu vang ra lãng phí. - Làm như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Bùi Lạp Minh nở nụ cười nhạt chuyển sang nói với quản lý.
Người này. . .
Cái gì gọi là hôm nay cũng không cần lấy ra lãng phí?
Anh lo lắng rượu vang của anh, cô lại lo lắng khi say rượu sẽ luống cuống hơn!
Chợt, trước mắt Hứa Mộ Nhan không khỏi hiện lên chuyện lần trước cô về nhà sau khi say rượu, ngoài ý muốn hôn môi với Bùi Lạp Minh, sau đó trên khuôn mặt trắng trẻo bị một tầng đỏ ửng bao trùm. . .
Trong phòng có một phiến cửa sổ thủy tinh rộng lớn, mặc dù không biết là đang ở tầng mấy nhưng cũng có thể xác định là rất rất cao, cao đến mức đủ để khiến tầm nhìn của Hứa Mộ Nhan trở nên xa rộng không có chút trở ngại, ở trên cao quan sát quang cảnh mê ly của thành phố A.
Ban đêm được đèn neon thắp sáng, thành phố A tựa như một khu rừng đô thị đầy màu sắc, rực rỡ lộng lẫy, mỹ lệ mê người. Đặc biệt lúc này có mưa phùn bay liên miên, có một tầng sương mù thật mỏng khiến ngoài cửa sổ. Tất cả giống như được khoác lên một lớp đường trắng như côi, xa hoa mê người.
- Nói thật, lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tôi ở chỗ cao thế này ngắm nhìn thành phố A, cảnh đêm thật sự rất đẹp. - Hứa Mộ Nhan uống một chút nước chanh được trang trí trong tay, nhẹ tựa lên cửa kính, mắt nhìn ra tầm nhìn ngoài cửa sổ mê người, không nhịn được mà tán thưởng.
Bùi Lạp Minh đứng dậy đi tới bên cạnh cô, im lặng không nói gì đứng bên cô, cùng nhau nhìn ra cảnh sắc rực rỡ ngoài cửa sổ.
- Ah, cái đó là bệnh viện của chúng tôi phải không? – Mọi cảnh vật ngoài cửa sổ chợt trở nên thật nhỏ bé, mà Hứa Mộ Nhan như đứa bé được kẹo phấn khởi chỉ vào một cảnh vật đã bị thu nhỏ đi rất nhiều lần ở ngoài cửa sổ, không ngừng tìm tòi.
- Có mang son môi không? - Đột nhiên, Bùi Lạp Minh mở miệng hỏi.
- Son môi? - Hứa Mộ Nhan mờ mịt nghiêng đầu nhìn anh ở bên cạnh, nhẹ chau lông mày tò mò hỏi.
- Ừ, lip¬stick. - Bùi Lạp Minh nhẹ nhàng gật đầu, dùng tiếng Anh lặp lại.
Một đấng mày râu như anh thì lấy son môi làm gì?
Mặc dù rất thắc mắc nhưng Hứa Mộ Nhan vẫn đi thẳng tới ghế sofa bên cạnh, lấy son từ túi xách của mình ra:
- Được, cho anh, có điều anh cần son môi làm gì?
Nhận lấy son môi trong tay cô, Bùi Lạp Minh thoáng quan sát cô:
- Cái này cho tôi, lần sau tôi đưa cho cô một cái mới.
Thấy thế mày cô càng nhíu sâu lại, thật là một người đàn ông kỳ quái. . .