Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!
Chương 15: Không có tư cách quản
Chỉ thấy ngón tay cô ta đang bấu chặt vào tay áo tây trang của anh, lôi kéo như vậy chặt, đôi mắt tràn đầy hơi nước, thê lương buồn bã, cứ như vậy ngửa đầu nhìn Bùi lạp Minh.
Như vậy ánh mắt, ngay cả người có trái tim sắt đá, sợ cũng bị hòa tan.
Thế nhưng ánh mắt này đối với Hứa Mộ Nhan mà nói như một cây châm đang chậm rãi đâm vào trái tim cô,làm lòng cô một mảnh đau đớn.
Hứa Mộ Nhan chỉ thấy đại não như bị lọt nửa nhịp, trong lòng lúc này thấy thật tối tăm, không dám tin nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau trước mặt.
Thời gian như dừng lại, cô sững sờ nhìn hai người, nhất thời không biết làm thế nào.
Cho đến khi chiếc điện thoại trong tay cô bỗng nhiên “phanh” rơi xuống đất, mới đưa cô, anh và cô ta tỉnh lại!
Bùi Lạp Minh giật mình quay đầu lại, vẻ mặt có chút hoảng hốt, nhưng thấy rõ người đứng ở cửa là Hứa Mộ Nhan sau, hàng lông mi nhíu chặt được giãn ra, được thả lỏng một hơi.
Rồi sau đó anh quay đầu nhìn về phía Hạ Tình ở bên tai cô ta nói mấy câu mà chỉ hai người mới nghe được, tiếp theo vẻ mặt Hạ Tình đầy hạnh phúc đi qua cô, đi ra ngoài thời điểm không quên hướng Hứa Mộ Nhan lộ ra nụ cười chiến thắng.
Xem ra cô ta là ở công khai cùng cô cái này Bùi phu nhân khiêu chiến, để cho cô không còn mặt mũi ở trước mặt mọi người.
Cho đến khi bóng lưng Hạ Tình biến mất ở hành lang, Bùi Lạp Minh mới thoải mái sửa lại tây trang, xoa nhẹ trán đí đến bên cạnh Hứa Mộ Nhan nhàn nhạt mở miệng, “Mới vừa rồi chuyện xảy ra coi như không có nhìn thấy, nhớ, cô không có tư cách quản chuyện của tôi.” Nói xong liền cũng không quay đầu đi ra ngoài.
Một khắc kia Hứa Mộ Nhan cảm giác ngực như có một đốm lửa đang từ từ thiêu đốt lấy cô, hơn nữa càng đốt càng mãnh liệt, giống như tế bào trong cơ thể đều sắp bị cháy rụi, cũng không có nơi giải tỏa.
A…..Không có tư cách?
Đúng vậy, cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa với anh, quả thật không có tư cách quản.
Cô quật cường ngẩng đầu lên, cố gắng để sương mù trong mắt lưu trở về, cô không cho mình chịu uất ức, phải kiên cường đứng lên tiếp tục chờ, chờ một ngày nào đó Bùi Lạp Minh thấy được tấm chân tình của cô…
Buổi dạ tiệc từ thiện kết thúc đã là 11 giờ 45 phút, đã là nửa đêm rồi.
Đi ra khách sạn, gió lạnh buổi đêm thổi tới, lại không thể thổi tan sầu não trong tròng mắt Hứa Mộ Nhan.
Cô theo Bùi lạp Minh ngồi xe riêng trở về biệt thự, dọc theo đường đi anh và cô đều im lặng không nói, cô nhìn bên ngoài phong cảnh, bên trong xe một mảnh yên lặng, yên tĩnh đến quỷ dị.
Có thể nói một người trầm mặc là an tĩnh, hai người trầm mặc là áp lực, những lời này cô đã thấm sau vào trong lòng.
Hai người vừa đi vào phòng khách đã thấy mẹ Bùi ngồi trên ghế vẻ mặt thản nhiên xem tivi, ăn bánh ngọt.
“Mẹ, đã khuya rồi mẹ tựu ăn ít một chút, tránh cho người cảm thấy không thoải mái.” Bùi lạp Minh vừa đi vừa áo khoác tây trang ra, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy nhu tình, Hứa Mộ Nhan cảm thấy chắc trên đời này anh sẽ không bao giờ đối với cô cười như vậy.
“Không có việc gì, mẹ đều biết thân thể mẹ từ trước đến giờ……..”
Đang ở cô quay người đi lên tầng là lúc, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng la của anh, “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ!”
Hứa Mộ Nhan vội vàng chạy tới, tay phải vừa định xem mạch mẹ Bùi, lại bị Bùi Lạp Minh đẩy ra.
Vẻ mặt anh buồn rầu đem mẹ Bùi ngất xỉu nhẹ nhàng ôm lên ghế salon, rồi sau đó đưa tay kiểm tra hơi thở của bà, hô hấp dị thường dồn dập.
“Dì Dung, nhanh đi gọi điện thoại, gọi xe cứu thương đến đây.” Trong giọng nói của anh nói ra được sự uy nghiêm lạnh lùng.
“Me!Mẹ làm sao vậy?Đang êm đẹp sao lại té xỉu?” Bùi Lạp Thần từ trên tầng thật nhanh chạy xuống, thanh âm mát lạnh kèm theo một tia nức nở.
Thấy thế, Hứa Mộ Nhan bước nhanh đi tới bên cạnh mẹ Bùi, chỉ thấy sắc mặt bà tái nhợt ở giữa còn có phiếm hồng, ngực phập phồng lợi hại, tình huống không được ổn.
“Các anh mau mở hết cửa sổ ra, để tôi xem một chút.” Hứa Mộ Nhan tỉnh táo nói.
Âm thanh của cô hết sức trầm tĩnh, như một viên thuốc an thần làm trong nháy mắt đem đáy lòng lửa nóng của Bùi Lạp Minh ép xuống.
Bùi Lạp Minh ánh mắt sắc như thiên ưng nhìn về phía Hứa Mộ Nhan môi mỏng khẽ mở, “Chỉ bằng y thuật của cô?”
Giọng nói lạnh lẽo của anh mang theo tia nghi ngờ, còn có một tia…..khinh thường.
“Đúng, chỉ bằng tôi!” Hứa Mộ Nhan không rảnh để ý đến sự khinh thường của anh, trước mắt cứu người là quan trọng nhất!