Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 811
Ra ngo?i xe, Tương Tư đứng ng?y người ra ở nơi đ? một l?t.
Nhưng trong l?ng c? vẫn ?m giữ một ch?t chờ mong, tại sao anh lại bị ung thư dạ d?y chứ? Tại sao lại bệnh vừa mới ph?t hiện ra m? đ? ph?t triển đến giai đoạn cuối rồi chứ?
C? lẽ, chỉ l? chẩn đo?n lầm th?i, c? lẽ thế... Sẽ kh?ng phải kh?ng c? c?ch để điều trị.
Ban đầu anh đau bụng đến lợi hại, c? vắt hết ?c t?m mọi c?ch, hết Trung y đến T?y, đi đến đ?u cũng t?m hỏi thuốc, cuối c?ng rốt cuộc cũng t?m được phương thuốc c? t?c dụng với căn bệnh của anh, khi đ?, kh?ng phải bệnh của anh cũng đ? tương đối ổn định rồi đ? sao?
C? đ? dặn d? anh, kh?ng n?n uống rượu, kh?ng n?n h?t thuốc l?, kh?ng n?n thức đ?m, anh cũng đ? cai rượu rồi m?!
Nặc Nặc nhanh ch?ng chạy quanh một l?c, sau đ? liền chạy tới k?o tay Tương Tư: "Mẹ, mẹ nhanh l?n một ch?t đi, ba đang đợi ch?ng ta!"
Tương Tư bị Nặc Nặc l?i k?o, tiếp đ? c? b? đ? nhanh ch?n chạy l?n ở ph?a trước, Tương Tư chậm r?i sải bước đuổi theo con g?i.
C? tự trấn an m?nh một ch?t, chợt thấy như c? th?m ch?t hơi sức, ?t nhất c? cũng c? thể cố gắng tự m?nh đi được, kh?ng cần người kh?c gi?p đỡ.?
V?o đến t?a nh? lớn của bệnh viện, khi thang m?y chạy tới nơi, Cận Trường Sinh lặng lẽ lui ra ngo?i.
Bọn họ l? bạn b? th?n thiết gặp mặt, người một nh? đo?n tụ, nếu như anh cũng xuất hiện trong cuộc gặp gỡ ấy, kh?ng khỏi c? ch?t qu? mức v? duy?n.
H? Dĩ Kiệt cũng kh?ng muốn nh?n thấy anh, d? sao l?c trước ch?nh anh l? người đ? mang Tương Tư đi. Suốt cả một khoảng thời gian l?u như vậy, bặt v? ?m t?n, l?m cho H? Dĩ Kiệt vẫn nghĩ rằng l? Tương Tư đ? chết rồi.
Loại đau khổ n?y thực sự l? một sự h?nh hạ kh?ng c?ch n?o chấp nhận nổi, h?m nay nh?n thấy phản ứng của Tương Tư, anh cũng c? thể đo?n được t?nh cảnh của m?nh nếu anh cũng đi l?n đ?.
Kh?ng c? ai ph?t hiện Cận Trường Sinh đ? rời đi. Cận Trường Sinh đứng ở tr?n khoảng s?n rộng r?i trống trải, ở ph?a trước t?a nh? lớn của bệnh viện, anh ch?m một điếu thuốc l?, y?n lặng h?t hết, lại ch?m điếu thuốc kh?c.
Nh?n b?ng lưng thanh t? v? cao to kia, kh?ng hiểu tại sao, l?m cho người ta chợt thấy c? cảm gi?c rất c? đơn.
Chuyện t?nh cảm kh?ng ai c? thể hiểu r? được, cho d? chỉ l? t?nh cảm đơn phương nhưng cũng kh?ng k?m phần s?u sắc.
C?i đời n?y, kh?ng ai tho?t khỏi lưới t?nh.
Thang m?y vừa mới dừng lại, cửa thang m?y từ từ mở ra, Tương Tư liếc nh?n thấy Tĩnh Tri v? Thiệu Đ?nh đứng ở b?n ngo?i.
"L?c trước chị cũng đ? định đi ra ngo?i cửa để đ?n em, kh?ng ngờ Dĩ Kiệt ở b?n kia lại xảy ra ch?t chuyện, n?n hơi bị chậm trễ một ch?t..."
Tĩnh Tri vội v?ng giải th?ch, đưa tay ra đỡ Tương Tư, nhưng Tương Tư lại sững sờ đứng đ? nh?n Tĩnh Tri, tr?n gương mặt dần dần hiện l?n m?u x?m xịt tựa như sắp sụp xuống đến nơi. Đ?i mắt vốn xinh đẹp của Tương Tư l?c n?y gần như kh?ng động đậy được nữa, c? cứ như vậy, nh?n chằm chằm v?o Tĩnh Tri kh?ng rời...
C?nh tay của Tĩnh Tri vươn ra tay định đỡ Tương Tư, chợt ngừng lại ở giữa kh?ng trung, thật l?u cũng kh?ng phản ứng kịp.
Nặc Nặc cũng giật m?nh nh?n mẹ đang đứng bất động, kh?ng nhịn được đưa tay k?o c?: "Mẹ, mẹ đi th?i n?o!"
Tương Tư nghe thấy tiếng của Nặc Nặc đang gọi m?nh, đ?i m?i chậm r?i hơi mấp m?y một ch?t, c? muốn hỏi điều g? đ?, miệng h? ra, nhưng kh?ng thốt l?n được tiếng n?o.
Trong tr?ng mắt của c? chỉ cảm thấy đau nh?i từng hồi từng hồi, h?nh như c? nước mắt, nhưng nước mắt lại chỉ đọng ở trong hốc mắt, kh?ng l?m thế n?o tr?o ra lăn xuống dưới được. B?n tay c?, tr?i tim c?, cả người c?, l?c n?y đều trở n?n lạnh to?t, tr?n sống lưng từng lớp, từng lớp mồ h?i lạnh t?a ra li?n tục.
Thiệu Đ?nh nhận ra h?nh như Tương Tư c? vẻ g? đ? kh?ng đ?ng, anh kh?ng khỏi tiến l?n một bước hỏi: "Tư Tư, sao vậy?"
Tĩnh Tri cũng lập tức vội v?ng bước l?n theo, đưa tay k?o c?: "Tư Tư, mau ra đ?y đi..."
Tĩnh Tri c?n chưa chạm tay m?nh v?o c?nh tay của Tương Tư, Tương Tư chợt r?ng m?nh một c?i, sau đ? cả người liền đổ nh?o xuống, ng? lăn ra, nằm thẳng ở tr?n đất...
May m? Thẩm Bắc Th?nh vừa vặn đang đứng ở đ?, tay mắt lanh lẹ k?o c? lại được. Cả người Tương Tư đ? mềm nhũn, kh?ng l?m thế n?o để đứng thẳng người l?n nổi, tr?n mặt c? dần dần hiện l?n m?u sắc đỏ ửng kh?c thường, h? hấp cũng trở n?n rối loạn, to?n th?n l?c n?y đ? trở n?n run rẩy, kh?ng sao k?m chế nổi...
Tĩnh Tri sợ đến mức hồn bay ph?ch t?n, cuống qu?t cũng chạy đến để đỡ lấy Tương Tư. C? vừa mới k?o tay của Tương Tư, Tương Tư liền trở tay quay lại, giữ thật chặt lấy cổ tay của Tĩnh Tri. C? thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, đứt qu?ng, lời n?i cũng ngắt qu?ng th?nh từng chữ một, kh?ng sao n?i nổi cả c?u trọn vẹn: "Anh ấy, anh ấy thế n?o? C? phải l?... rồi kh?ng, c? phải đ?... rồi hay kh?ng..."
Tương Tư kh?ng sao n?i tiếp được nữa, nước mắt đột nhi?n bừng l?n, d?ng nước mắt giống như đ? được c? t?ch g?p từng t? một suốt cả đời, cứ thế chảy r?ng r?ng ra, rơi xuống...
Tĩnh Tri lập tức chợt tỉnh ngộ, c? biết vừa rồi Văn Tương Tư đ? hiểu c?u n?i m? c? đ? n?i l?c n?y th?nh một nghĩa kh?c, vội v?ng d?ng sức lắc đầu: "Kh?ng phải như em nghĩ đ?u, H? Dĩ Kiệt kh?ng sao đ?u, anh ấy đ? khỏe rồi. Tư Tư, em đừng l?m chị sợ, em nghe thấy kh?ng, anh Dĩ Kiệt kh?ng c? chuyện g? đ?u, hiện tại anh ấy đ? khỏe l?n rồi..."
Tương Tư nghe thấy Tĩnh Tri n?i như vậy, một lần lại một lần, nhắc đi nhắc lại ở b?n tai, l?c n?y tựa như hồn v?a của c? mới lập tức quay trở về nhập v?o x?c. Tương Tư mệt mỏi tựa người v?o trong ngực Tĩnh Tri, hơi thở rối loạn cũng dần dần lắng xuống, nhịp tim Tĩnh Tri đập th?nh thịch như trống l?ng, chờ cho Tương Tư trấn tĩnh lại một l?t, bọn họ liền đỡ c? đi v?o ph?ng bệnh, Tĩnh Tri đứng ở ngo?i ph?ng bệnh, tr?n mặt dần dần hiện l?n vẻ tự tr?ch c?ng hối hận kh?ng n?i ra được.