Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 44


Chương trước Chương tiếp

Đôi mắt cô trống rỗng,thái độ xa cách mà bình thản đó khiến cho lồng ngực của anh chợt cảm thấy buồn bực , tựa như bị một khối đá đè lên.

“Nếu anh nói đủ rồi thì mời anh ra cho. “ Ái Thanh trái tim như chỉ còn một vùng hoang vu, đối với anh giờ đây, chỉ có tuyệt vọng, cõi lòng như đã chết.

Người đàn ông như vậy,cô yêu không nổi, cũng không muốn yêu nữa.

Có lẽ để quên được phải cần một chút thời gian, nhưng cô tin sẽ không quá lâu.

Nhìn cô không tình cảm,mắt đen tĩnh mịch, Huyền Diệu Phong bỗng dưng cảm thấy tức giận.

Lần đó ở bên ngoài hội trường tổ chức party , vì mất khống chế nên anh mới cùng với cô có nụ hôn nóng bỏng rồi phát sinh quan hệ , thế nhưng anh vẫn còn nhớ cô nhiệt tình đáp lại, mơ hồ ở bên tai anh nói lời yêu ngọt ngào. . . . . .

Anh chỉ nghĩ là cô nhất thời kích tình vui mừng, không hề có bất kỳ ý nghĩa nào,bây giờ cái hiện thực đó đang ở trước mắt,lẽ ra anh sẽ không thấy đáng phải quan tâm , thế nhưng không hiểu sao lại để ý,thật đáng chết!

Sau khi đạt được mục đích,anh nói rằng giữa bọn họ sẽ không còn dính dáng gì với nhau nữa, cũng không lấy cớ gì để gặp lại cô.

Nhưng vẫn không thể kết thúc, anh không muốn cứ kết thúc như vậy.

Huyền Diệu Phong ánh mắt vững vàng kìm kẹp cô, khuôn mặt cô cắt không còn một giọt máu, nội tâm bị đả kích cực liệt.

”Mời anh đi cho!” Ái Thanh cao giọng,ra lệnh đuổi khách lần nữa.

Hãy để cho tất cả ân oán tình thù, hôm nay ở đây chấm dứt hết đi!

Cô đã mệt mỏi, mệt mỏi quá rồi, không muốn phải suy nghĩ vì người khác nữa, cô muốn sống vì mình mà thôi.

“Đi mau!” Cô thậm chí còn ra tay đẩy anh.

Huyền Diệu Phong rơi vào thế bị động miễn cưỡng di chuyển bước chân, trái tim giống như có cái gì bị tróc ra, có chút cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo.

”Mày. . . . . . …mau mang chức chủ tịch trả lại cho tao. . . . . .” Tô Kiến Vũ khăng khăng một mực, ông vẫn không thể chấp nhận những việc đã xảy ra, từ đỉnh cao danh vọng mà giờ chỉ còn hai bàn tay trắng nghèo túng khốn quẫn.Cuộc đời ông thuận lợi vui vẻ mới được có hai, ba mươi năm, hôm nay lại bị một tên thanh niên không có danh tiếng gì đánh sụp hoàn toàn , không những thế còn khiến ông không còn chút mặt mũi, mất hết tôn nghiêm, chỉ có thể nằm ở trên giường bệnh.Tại sao lại có thể như vậy ?

Mọi chuyện quay cuồng, hỗn độn trong đầu ông,mấy chữ “Vận số phong thủy thay đổi” hiện lên , làm ý chí ông càng thêm sa sút.

Đủ mọi kí ức ùa đến,ông nhớ tới ông của quá khứ vất vả cần cù không ngừng phấn đấu,bị người ta lừa gạt nhiều lần , dần dần,ông cũng bị danh lợi che đôi mắt, lòng tham muốn càng lúc càng tăng,chuyện không có ích lợi cho mình sẽ tuyệt đối không làm, không có tiền thì ở trong mắt của ông chỉ là chướng ngại vật,sẽ bất chấp thủ đoạn để loại bỏ .

Tô Kiến Vũ ông luôn miệng nói là nghĩ cho hạnh phúc của con gái nên hạn chế cô giao lưu xã hội, khống chế không để tình cảm của cô phát triển, trên thực tế, cũng chỉ là vì muốn sự nghiệp lớn mạnh mà đi trước lót đường.

Nhưng ông đã sai lầm rồi sao?

Đàn ông chỉ có sự nghiệp thành công mới có thể cho vợ con cơm no áo ấm, cuộc sống vật chất sung túc đầy đủ.

Đứa con gái duy nhất,ông cũng hi vọng cô có thể có gia đình tốt, trở thành một phu nhân sống không lo nghĩ, cho nên ông mới giúp cô loại bỏ, sàng lọc, đào thải những đối tượng không phù hợp.

Làm cha, nỗi lòng này chẳng lẽ cũng là tội sao?

“Tao không sai. . . . .” Tô Kiến Vũ lẩm bẩm nói nhỏ.”Tao không sai. . . . . .”

Mi ông rung nhẹ,ở nếp nhăn nơi khóe mắt một giọt nước mắt chảy xuống.

Miệng ông ú ớ than khóc, trong lòng có muôn vàn sự hối hận.

Ái Thanh cũng không ngăn được nước mắt nữa, che mặt thất thanh khóc lớn, nức nở nghẹn ngào, tiếng khóc nghe như đứt từng khúc ruột,cảm giác bị trói buộc đã lâu khiến cho cô lúc này như được cởi trói, giải tỏa hết bi phẫn trong lòng.

Có lẽ, mất đi tất cả cũng không phải là điểm cuối của cuộc đời , mà là một con đường khởi đầu mới.

Huyền Diệu Phong,trên gương mặt tuấn tú, không có chút niềm vui sướng nào mà người thắng cuộc nên có.Anh đã đem toàn bộ nỗi đau của mình ra để quy tội hai kẻ thất bại đang khóc lóc thảm hại trước mắt.

Anh bước ra khỏi phòng bệnh, mỗi bước chân, bước tiếp bước là tiếp nối nặng nề,khổ sở. . . . . .

Bên ngoài ánh nắng mặt trời rực rỡ,tâm nguyện nhiều năm qua của anh đã giải quyết xong,nhưng trái tim của anh vẫn ở trong bóng tối,ánh nắng cũng không chiếu đến được.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...