Thượng Quan Mộc nhìn bộ dạng Mộ Thiên Thanh, âm thầm khẽ thở dài một tiếng, anh không muốn ép buộc cô, theo tính tình của Thiên Thanh, tối ngày hôm qua chắc hẳn cục diện không có xảy ra chuyện gì không thể thu xếp, nếu không, cô sẽ không từ bỏ ý định.
Anh muốn nghe cô giải thích cũng chỉ là sau khi anh thổ lộ đi mua say thôi!
"Thời gian không còn sớm, đi về nghỉ ngơi đi!" Giọng nói Thượng Quan Mộc êm ái mang theo tiếng thở dài.
Mộ Thiên Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt dịu dàng của Thượng Quan Mộc, không lạnh lẽo giống với lúc càn quét vừa qua, lúc này anh dịu dàng giống như thiên sứ, "Thượng Quan. . . . . ."
Thượng Quan Mộc khẽ mỉm cười, nói: "Anh muốn nghe em giải thích rõ ràng nguyên nhân, nếu như. . . . . . em chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, anh sẽ không ép buộc em, nhưng em nợ anh một lời giải thích!"
Mộ Thiên Thanh hơi nhếch môi, từ lúc ban đầu ở trường học, Thượng Quan Mộc đã như vậy, lúc cô cần luôn xuất hiện bên cạnh cô, anh là một tồn tại dịu dàng!
"Trở về đi!" Thượng Quan Mộc giơ tay lên, gõ nhẹ trên trán Mộ Thiên Thanh, nhìn cô che trán có chút tức giận, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, "Nhanh đi, ngày mai báo cáo em cũng đủ mệt!"
Vốn trong lòng lo lắng, Mộ Thiên Thanh che trán, hung hăng trợn mắt nhìn trong ánh mắt Thượng Quan Mộc chứa đựng hài hước, bĩu môi, nói: "Ừm! Anh. . . . . . anh đi đường cẩn thận!"
"Ừm!" Nụ cười nơi khóe miệng Thượng Quan Mộc càng sâu hơn, xoay người ra xe.
Thượng Quan Mộc ý bảo Mộ Thiên Thanh mau trở về, đồng thời khởi động xe, trong tiếng gào rít chân ga, xe dần dần lẫn vào đêm tối. . . . . .
Mộ Thiên Thanh xoay người, nhắm mắt, mủi chân của mình di động đi vào trong chung cư, người mới vừa vào chung cư không tới mấy bước, cô khẽ nhíu mày, tính cảnh giác bén nhạy nói cho cô biết, có người ở sau lưng, hơn nữa. . . . . . Mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Nhanh chóng xoay người, trong lúc Mộ Thiên Thanh còn không kịp có bất kỳ suy nghĩ nào thì nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn, đôi tay cắm ở trong túi quần, bước chân trầm ổn chậm rãi tiến lên.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Mộ Thiên Thanh thay đổi, theo bước chân Lãnh Tĩnh Hàn tiến tới gần, không tự chủ, bước chân lui về phía sau . . . . . .
Bước chân Lãnh Tĩnh Hàn vẫn không nhanh không chậm đến gần, theo bản năng Mộ Thiên Thanh lui về phía sau.
Không phải anh đang ở MG chiêu đãi chính khách sao? Tại sao lại ở chỗ này?
"A" Kêu khẽ một tiếng, chân Mộ Thiên Thanh giẫm lên một viên đá nhỏ, trọng tâm không vững, đột nhiên lảo đảo.
Lãnh Tĩnh Hàn dừng bước, lạnh nhạt nhìn vẻ mặt của Mộ Thiên Thanh, hơi nhíu lông mày, bình tĩnh hỏi: "Thế nào. . . . . . Rất sợ gặp tôi?"
"Có quỷ mới sợ gặp anh!" Mộ Thiên Thanh vội vàng trả lời, để lộ tâm tư.
Lãnh Tĩnh Hàn xuy một tiếng, câu môi dưới, lạnh nhạt nói: "Dù sao trên thế giới này, quỷ cũng hơn nhiều người!"
Trong lời của anh chứa đựng giễu cợt, nghe không rõ ý gì.
"Không biết đã trễ thế này Lãnh đại Tổng Giám đốc. . . . . . Xuất hiện tại nơi này làm gì?" Mộ Thiên Thanh nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Hàn, lạnh lùng nói: "Đừng nói với tôi, anh đặc biệt tới tìm tôi !"
"Nếu như. . . . . . Tôi nói đúng là vậy?" Lãnh Tĩnh Hàn hỏi.
Mộ Thiên Thanh cười lạnh, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Nếu là chuyện riêng, thật xin lỗi, tôi và anh không quen! Nếu là chuyện công, như vậy. . . . . . Ngày mai mời đi cục cảnh sát Khu Nam tìm tôi !"
Nói xong, Mộ Thiên Thanh cũng không chút do dự xoay người, cô muốn cách xa người đàn ông này một chút, mỗi lần gặp anh cũng không có chuyện tốt, nhất định anh là khắc tinh của cô!
"Mộ Thiên Thanh, cách xa Thượng Quan Mộc một chút . . . . . ." Giọng nói của Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng vang lên trong màn đêm, nhàn nhạt lại lộ ra nồng nặc cảnh cáo.