Lãnh Tĩnh Hàn xoay người, một tay cắm ở trong túi quần rời khỏi phòng, Hình Thiên bĩu môi nhún vai, tự lẩm bẩm, "Suy nghĩ của Lão đại càng ngày càng làm cho người ta không nghĩ ra được, nếu nói có ý định với Mộ Thiên Thanh kia. . . . . . Lại không hành động, nếu nói không có ý định . . . . . . Mỗi lần nhìn thấy lại biểu hiện giống như sở hữu vật!"
"Aiz. . . . . ." Hình Thiên cố giả bộ thâm trầm thở dài, để xuống ly rượu cũng rời khỏi phòng.
Giờ phút này, ở trong vườn treo lầu cuối khách sạn Vạn Tôn, những cô gái nổi tiếng má lúm đồng tiền như hoa, trên mặt mỗi người nở nụ cười cũng có thể nói hoàn mỹ, mà ở trong sân những người đàn ông càng thêm tao nhã lễ độ, đặc biệt lộ rõ phong cách xã hội thượng lưu.
Mộ Thiên Thanh theo Thượng Quan Mộc chào hỏi cùng mấy người, dần dần cô cảm thấy như lưng đeo gánh nặng, ánh mắt của những cô gái kia cũng muốn đem cô giết chết.
"Ba mẹ anh tới, đi qua chào hỏi!" Thượng Quan Mộc đột nhiên nói.
Mộ Thiên Thanh âm thầm cau mày, cho dù trong lòng không muốn nhưng ngại vì lễ phép, chỉ có thể cười gật đầu.
Trì Uyển cùng với Thượng Quan Địch vừa tiến đến, Thượng Quan Địch liền bị mấy người kéo tới trò chuyện, Trì Uyển tùy ý chào hỏi với người xung quanh, ánh mắt quét nhẹ liền thấy Mộ Thiên Thanh bên cạnh Thượng Quan Mộc, sắc mặt tối tăm, mới vừa muốn phát hỏa, một tiếng êm ái "dì" cắt đứt lửa giận của bà, bà quay đầu nhìn thấy thiên kim của tập đoàn Lam thị, ngay sau đó trên mặt nở nụ cười ưu nhã, "Tiểu Nhu . . . . . . Một mình tới sao?"
Lam Nhu gật đầu một cái, vừa hay nhìn thấy Thượng Quan Mộc đi tới, đáy mắt thoáng qua vẻ cô đơn, cười một tiếng trả lời, "Cha đi Âu châu rồi !"
"Sớm biết một mình cháu, dì sẽ bảo A Mộc đi tìm cháu!" Vẻ mặt Trì Uyển hiền lành kéo tay Lam Nhu nói xong làm như hoàn toàn không thấy Mộ Thiên Thanh vừa đi tới.
Thượng Quan Mộc và Lam Nhu nhẹ nhàng gật đầu chào nhau, sau đó khóe môi nhếch lên không nhịn được cười, nhìn vẻ mặt âm trầm của Trì Uyển, "Mẹ, đây là Thiên Thanh!"
Mộ Thiên Thanh có chút xấu hổ cười cười gật đầu chào hỏi, Thượng Quan Mộc thật giống như không có tính giới thiệu người đẹp dịu dàng đó là ai, thân phận của cô vốn chỉ là khách, tự nhiên cũng không nói gì nhiều, chỉ nhìn Trì Uyển cất tiếng gọi "Chào dì" !
Ánh mắt Trì Uyển quan sát Mộ Thiên Thanh, trên mặt lộ ra khinh bỉ, "A Mộc, tại sao không giới thiệu vị tiểu thư này là thiên kim của nhà ai?"
"Mẹ, mẹ không cần dọa sợ đồng nghiệp của con!" Thượng Quan Mộc cười nói, nhưng rõ ràng, trong lời nói có lộ ra cảnh cáo.
Trì Uyển giống như hoàn toàn không có nghe thấy, chỉ kiêu ngạo hỏi: "Đồng nghiệp của A Mộc sao. . . . . . Vậy. . . . . . Bây giờ là chức vụ gì rồi ?"
"Dì, cháu chỉ là cảnh viên tổ hành động Khu Nam!" Mộ Thiên Thanh cũng không phải không nhìn ra sự khinh bỉ trong mắt Trì Uyển, nhưng cô cũng không thừa nhận công việc của mình có gì mất mặt.
Trì Uyển vừa nghe xong, đáy mắt hoàn toàn tan vỡ, bà biết trong lòng con trai có người, nhưng không nghĩ đến là một cô gái cả ngày ở phố lớn ngõ nhỏ bắt trộm, đây chính là bạn gái mà con trai nói hôm nay muốn dẫn tới cho bà xem?
Càng nghĩ càng giận, Trì Uyển nhìn chằm chằm Thượng Quan Mộc, gương mặt Thượng Quan Mộc lại giống như không sao cả, "Trương Cục trưởng tới, con và Thiên Thanh đi chào hỏi."
Nói xong, hết sức tùy ý mang theo Mộ Thiên Thanh đi khỏi.
"Bộ dáng mẹ của anh giống như rất tức giận, tại sao anh không giải thích?" Mộ Thiên Thanh không phải là người ngu, mới vừa rồi khẳng định Trì Uyển cho rằng cô là bạn gái của Thượng Quan Mộc.
"Giải thích cái gì?" Thượng Quan Mộc hỏi.
"Chuyện bạn gái của anh đấy!" Mộ Thiên Thanh dừng bước, nhìn khóe môi Thượng Quan Mộc nhếch lên nụ cười hấp dẫn, khẽ cau mày, "Anh đừng nói với em. . . . . . Mẹ của anh không cho rằng em là bạn gái của anh!"
Thượng Quan Mộc tiếp tục cười, ánh mắt càng thâm thúy.
Mộ Thiên Thanh bị anh nhìn như vậy, trong lòng nao nao.
"Hôm nay anh nói với bà, buổi tối sẽ mang bạn gái tới đây. . . . . ." Thượng Quan Mộc dừng lại, thấy Mộ Thiên Thanh khẽ trợn to hai mắt, nói tiếp: "Thiên Thanh, làm bạn gái của anh đi !"