Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi
Chương 15: Dây dưa với tổng giám đốc (4)
Cô tìm cách trì hoãn thời gian, người đàn ông này lập tức kẹp chặt lấy một chân của cô khiến cô không có cách nào chạy trốn, ô ô, anh ta còn có ý xấu ngoáy ngoáy làm chân cô ngứa ngáy khó chịu.
"Nếu như mà tôi làm thái giám, vậy cô chẳng phải sẽ không thể hạnh phúc sao?"
Anh khoác một tay sờ về phía bộ ngực của cô ám hiệu hạnh phúc là chỉ phương diện kia.
"Sắc lang, hạnh phúc của tôi mới không cần anh trông nom, tôi có thể tìm người khác nha, anh cũng đừng chăm lo mù quáng, mau buông chân của tôi ra."
Người đàn ông này, cô đã nói rõ không cần anh ta nữa, anh ta lại dính lấy cô không tha, chẳng lẽ không có được mới là tốt, người đàn ông này thật là ngây thơ.
"Đã quá muộn, nếu là đêm hôm trước, tôi sẽ không trêu chọc cô, trải qua đêm đó, tôi cảm giác còn chưa đủ, tôi phải mang cô chơi chán rồi mới thả cô đi, hiện tại cô đừng phí tâm tư chạy trốn nữa, mau lấy danh sách ra."
Tô Thiển Hạ tưởng đi tìm đàn ông khác, còn phải nhìn xem anh có vui mừng hay không, anh mất hứng thì cô khỏi phải nghĩ đến đi tìm đàn ông khác.
"Thì ra mục đích của Tần tổng giám đốc chính là muốn tôi đưa bản danh sách kia, cho anh thì có thể, nhưng trước hết anh hãy buông chân của tôi ra, tôi dùng một chân đứng mệt quá nha."
Cô đứng trên một chân mệt chết đi được, lại không muốn dựa vào bả vai anh, mặc dù bả vai của anh cường tráng, dựa vào sẽ rất thoải mái, nhưng cô sợ lại gần thì lại không muốn rời đi, cô thế nhưng rất có chí khí, nói không dựa vào bả vai anh cũng sẽ không dựa vào bả vai anh, chỉ có thể làm khổ chính cô
“Được, tôi thả cô.”
Anh nói buông ra, quả nhiên buông lỏng tay, cô mới vừa nói may mắn ở trong lòng là mình tự do rồi, nhưng anh ta lại tự nhiên ôm cô vào trong lòng, hướng phòng ngủ trên lầu đi tới.
“Này, này, thái giám, nơi đó có một mỹ nữ đang chờ ngươi cưng chiều tại sao ngươi không đi nha, ngươi ôm ta lên lầu làm chi?”
Cô rất hy vọng cô gái đẹp kia có thể đi tới giúp cô thoát khỏi vòng vây của Tần Trác Luân, ngón tay nhỏ bé nhìn về phía cô gái kia ngoắc ngoắc mãnh liệt, nhưng cô gái kia chỉ hung hăng nhìn cô chằm chằm mấy lần rồi thôi.
Tại sao có thể như vậy? Thay vì cầu người còn không bằng dựa vào chính ý nghĩ của mình thoát ra.
“Đừng gọi tôi là thái giám, cô không nghĩ tìm chết thì cứ tiếp tục gọi.”
Tần Trác Luân bị cô gọi ‘thái giám’ thì có chút nổi cáu, Tô Thiển Hạ cứ như vậy mong đợi anh trở thành ‘thái giám’ sao?
“Tôi không muốn chết.”
Sắc mặt của anh ta rất hung dữ, Tô Thiển Hạ không dám gọi anh là ‘thái giám’ nữa, thật là không có phong thái của người đàn ông tốt, mình bị mờ mắt hay sao mà lại đi coi trọng anh ta chứ?
“Hiện tại viết danh sách ra, một cái tên cũng không được phép sót.”
Anh lấy giấy bút ra, để cho cô viết bản danh sách tên những người đàn ông kia.
“Một tên cũng không thể sót được, vậy sót mất mười cái tên được không?”
Cô nhìn anh lén lén le lưỡi một cái, nhăn nhăn cái mũi đáng yêu, cố ý tìm chỗ sơ hở trong lời nói của anh.
“Tô Thiển Hạ, tốt nhất cô chớ chọc tôi nổi giận.”
Ánh mắt của anh ta thật bén nhọn, cô cúi đầu không dám nhìn anh, ai, thật muốn viết sao, biết viết tên ai thì dễ đây?
Cô cắn đầu bút, trong lòng suy nghĩ đông một chút suy nghĩ tây một chút, ha ha, có rồi, cô đã điều tra qua tư liệu của anh, lập tức không chút khách khí lấy tên mấy người bạn bè thân thiết của anh viết tên lên, hì hì, cô rất muốn hiểu rõ anh có dám đi đắc tội những người bạn bè kia của anh hay không?
“Được, tôi viết, tôi viết còn không được sao, anh có thể dịu dàng một chút hay không, đừng hung dữ như vậy, dầu gì tôi cũng lầ một người phụ nữ xinh đẹp diễm lệ, vóc người cũng tốt như vậy, nơi nào cần lớn cũng lớn, nơi nào cần nhỏ cũng nhỏ, anh sao lại hung dữ như vậy, không sợ tôi sẽ bị anh dọa sợ sao.”
Cô vừa nói vừa viết xuống tên một vài người đàn ông, viết viết, mười cái tên đã hiện diện trên giấy rồi.
“Cô xác định tên bọn họ là những người trong bản danh sách?”
Anh nhìn mỗi một cái tên cô viết ra, lập tức nhíu mày một chút, nhìn cô viết xong mười cái tên, anh lại nhíu chân mày vài chục lần, cuối cùng bàn tay ‘bộp’ một tiếng vỗ vào tấm giấy, nắm tờ giấy kia lên chỉ vào những cái tên trên đó muốn cô xác nhận.
“Đúng, đúng, thì sao nào, không phải tôi viết sai chữ chứ, tôi đã xem kỹ rồi.”
Cô mang bộ mặt phớt tỉnh nghiêm túc nhìn mình, cô không có viết sai chữ, đương nhiên là làm cho anh nhìn.
“Không có viết sai nha, anh làm sao vậy, sao sắc mặt lại kém như vậy, có phải không đủ mười cái tên không, cũng đúng, hôm nào tôi lại tìm mấy người trai đẹp để bọn họ làm bạn trai tôi, giúp tôi làm ấm giường, như vậy sẽ có hơn mấy cái tên nữa phải không, cái này anh nên vui mừng rồi.”
Tô Thiển Hạ lập tức như một làn khói chạy cách anh xa nhất leo lên ghế sa lon, ôm gối ôm thật chặt vào trong ngực, nhưng thật đáng tiếc là không thấy có đồ ăn vặt gì trên bàn.
“Cô dám đi tìm người khác thì nhìn kỹ một chút.”
Anh vò tờ giấy thành một cục, sau đó xé tờ giấy nát bấy trước mặt cô.
“A, vậy tạm thời tôi sẽ không tìm. Anh đừng tức giận, lúc anh tức giận một chút cũng không đẹp trai, vậy thì thật đáng tiếc cho cái gương mặt đẹp đẽ của anh đó.”
Cô học anh làm vẻ mặt tức giận cho anh nhìn, hoàn toàn không quan tâm sắc mặt của anh đã càng ngày càng kém.
“Tô Thiển Hạ, câm miệng.”
Người phụ nữ này thật có bản lĩnh làm anh tức giận, anh đánh về phía cô, tay của anh bóp cổ cô thật chặt, trong lòng cô mồ hôi chảy ròng, lúc này hình như cô thật sự làm cho anh ta tức giận, là tức giận rất lớn nha.
“Tôi... tôi, thở, thở không thông, anh... anh để, tay, á.......”
Người đàn ông này thật không thú vị, chỉ là đùa một chút, anh lại dùng tới tức giận bóp cổ cô. Cô nghĩ lần sau sẽ không bao giờ nói giỡn cùng anh ta nữa.
“Tô Thiển Hạ, thật khó dạy, cô cũng biết sợ, vậy tôi sẽ đổi một loại phương thức khác trừng phạt cô.”
Tần Trác Luân buông tay ra, anh cũng không có tức giận đến mức bóp chết cô, anh chỉ muốn dọa cô một chút, nhìn cô bị chính mình hù sợ, khóe miệng anh toét ra một nụ cười rất tà ác, cô hoang mang không hiểu lời nói của anh có ý gì?
Một giây kế tiếp, anh đè cô ở trên bàn trà phòng khách, sau đó xé nát quần áo trên người cô ra, bắt đầu trêu đùa cô......