Tổng Giám Đốc - Chớ Cướp Mẹ Tôi
Chương 11: Đột ngột tới hỏi cưới
"Không có chuyện của cô, cô đi vào đi!" Anh biết tiểu Đào muốn nói gì đó, về hai mẹ con bọn họ sao!
Ai! Từ khi rời giường anh vẫn luôn kinh ngạc đến bây giờ.
Thật không biết, hai người bọn họ còn có thể mang đến cho anh kinh ngạc như thế nào nữa.
Cung Thiên Kích vào lúc này, mới được quản gia chậm rãi đỡ xuống lầu.
"Ông nội, buổi sáng tốt lành!" Cung Hình Dực thăm hỏi ông.
"Chào buổi sáng! Kỳ Kỳ cùng Tâm Dao đâu?" Cung Thiên Kích không thấy hai người bọn họ liền hỏi.
"Ông nội, chúng cháu ở đây!"
"Ông cố, chúng cháu ở đây!" Hai người đều đồng thời nói, đồng thời kết thúc câu nói!
Kỳ Kỳ còn nhiều hơn một chữ, bọn họ làm sao làm được? (Kỳ Kỳ gọi ông cố là tằng tổ phụ, Tâm Dao gọi gia gia)
Ôi trời ơi!!! Cung Hình Dực sắp không chịu nổi hai nguời bọn họ nữa rồi.
"Buổi sáng khỏe!"
"Buổi sáng khỏe!" Hai người cùng nhau chào hỏi!
"Tốt! Chào buổi sáng! Chào buổi sáng! Chào buổi sáng!" Cung Thiên Kích mỉm cười nói.
Đi tới cạnh bàn ăn ngồi xuống, thấy tiểu Đào kinh ngạc há to mồm, mà thái độ của Cung Hình Dực hình như cũng có chút kỳ quái.
"Bọn họ sao vậy?" Ông hỏi Tống tâm Dao cùng Kỳ Kỳ.
"Không biết!"
"Không biết!" Hai người đồng thời trả lời, ngay cả động tác lắc đầu cũng đều giống nhau như đúc.
"Ồ!" Hình như Cung Thiên Kích còn chưa phát hiện.
Chờ người mang bữa sáng lên, sau khi ăn sáng xong, Cung Hình Dực mới lên lầu lấy hành lý của Tống Tâm Dao xuống , để cho tài xế lái xe từ trong nhà để xe ra ngoài, nói: "Anh đưa bọn em về nhà mẹ đẻ."
Bọn họ còn chưa có đính hôn, hơn nữa hôn sự của anh và Cao Cầm Nhã còn chưa được giải trừ, hiện tại không thể để truyền thông biết chuyện anh muốn cùng Tống tâm Dao kết hôn, như vậy chỉ mang đến nhiều phiền toái hơn cho anh.
Đợi sau khi giải quyết tốt chuyện của Cao Cầm Nhã xong, chờ yên ổn một chút, sẽ đính hôn cùng Tống Tâm Dao, tiếp nữa là kết hôn.
Chỉ là, ngược lại anh hi vọng, chuyện giải trừ hôn ước của anh với Cao Cầm Nhã có thể mau mau yên bình trở lại.
Có lẽ, có thể làm ra một chút chuyện gì đó đem tin tức đó đè ép xuống nhưng chỉ sợ là không được.
Xe từ từ di chuyển, Tống tâm Dao càng thêm khẩn trương. Đến lúc nhìn thấy cha mẹ, cô phải làm thế nào để có thể đối mặt với bọn họ?
Muốn làm thế nào để giải thích với bọn họ chuyện của Kỳ Kỳ?
Cô vẫn không nghĩ ra được phải làm thế nào để đối mặt cha mẹ?
Nhưng là, bây giờ phải đi về thăm họ rồi, cô đã rời đi mấy năm, cũng không biết cha mẹ sinh hoạt như thế nào, mặc dù cách một đoạn thời gian, cô đều sẽ gửi về cho bọn họ một phong thư. Nhưng, cô vẫn luôn không dám cho bọn họ biết một chút tin tức nào về nơi ở của cô. Cũng không dám để cho bọn họ biết chuyện cô sinh hạ Kỳ Kỳ.
Nếu để cho bọn họ biết, cha cô nhất định sẽ bị cô làm cho tức chết .
Tống gia bọn họ là gia đình sống rất minh bạch, nhưng , cô lại không có tiền đồ như vậy.
Nhìn thấy đã sắp tới gần nhà, cô lại càng thêm khẩn trương. Kỳ Kỳ hình như cảm thấy Tống Tâm Dao đang khẩn trương, liền bò vào trong ngực cô, nắm lấy tay của cô. Nói: "Mẹ, Kỳ Kỳ sẽ ở bên cạnh mẹ!"
Cảm giác được con trai thân thiết an ủi, trên mặt Tống Tâm Dao, cuối cùng cũng nở nụ cười.
Thấy cô cười, Kỳ Kỳ cũng đã có chút an tâm, kể từ sau khi ra khỏi Cung gia, Tống Tâm Dao vẫn bày ra bộ mặt khổ qua. Cậu biết, mẹ là đang lo lắng, mẹ lo lắng, không biết phải đối mặt ông ngoại cùng bà ngoại thế nào.
Mà hôm nay, bọn họ cuối cùng cũng về, coi như bọn họ hôm nay không trở về, ngày mai, ngày kia thì sao? Coi như nhiều ngày hơn nữa, bọn họ vẫn phải trở về thăm ông ngoại và bà ngoại.
Nó vẫn luôn muốn gặp ông ngoại và bà ngoại một lần, nhưng, mẹ vẫn luôn lo lắng.
Xe dừng lại ở cửa nhà họTống. Đây là ngôi nhà Tống Tâm Dao không hề quay lại bốn năm qua tất cả mọi thứ ở đây vẫn không hề thay đổi. Nhưng, người đã không còn được như lúc trước nữa.
Cha mẹ của Tống Tâm Dao, hình như biết, hôm nay cô sẽ trở về, cùng nhau đứng ở cạnh cửa chờ cô.
Nhìn thấy mái tóc đã bạc một nửa của cha mẹ, Tống Tâm Dao thật rất khổ sở. Mở cửa xe, đi xuống, từng bước một đi tới chỗ cha mẹ cô.
Cô chỉ cảm thấy, vào lúc này chân của mình thật nặng nề, dường như không thể bước tới trước mặt bọn họ .
"Cha, mẹ. . . . . ." Nhẹ nhàng hô một tiếng, 4 năm rồi!
Cha mẹ cô, tóc đều vì cô mà đã bạc một mảng lớn, cô thật là quá bất hiếu.
"Dao Dao. . . . . ." mẹ của Tống Tâm Dao , Triệu Tâm Nguyệt nhìn thấy con gái bốn năm chưa từng gặp lại, nước mắt lăn xuống, bà muốn đi về phía con gái, lại bị cha củaTống Tâm Dao -Tống Hàm Quân kéo lại, ông bước vài bước đi tới trước mặt Tống Tâm Dao .
"Cha. . . . . ." Tống Tâm Dao nhìn thấy cha mình nước mắt đã sớm không cầm được lại càng thêm chảy tràn mãnh liệt.
"Bốp. . . . . ." một âm thanh vang lên, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, Triệu Tâm Nguyệt che miệng, nhìn Tống Hàm quân.
"Cô trưởng thành, thật có bản lãnh! Biết rời nhà đi ra ngoài, nếu bốn năm trước, cô đã có bản lãnh rời đi, giờ cô còn trở về làm cái gì? Tống Hàm Quân tôi, coi như cho tới bây giờ cũng chưa từng có đứa con gái như cô." Tống Hàm Quân vừa bực vừa hận, ông tưởng rằng đứa con gái này của ông đã sớm qua đời.
"Ông làm sao lại đánh mẹ tôi?" Kỳ Kỳ kịp phản ứng lại liền chạy đến bên Tống Tâm Dao, chắn ở trước mặt cô, nâng đầu nhỏ lên. Cặp mắt lạnh lẽo nhìn Tống Hàm quân.
Tống Hàm Quân nhìn bé trai trước mặt Tống Tâm Dao lại càng thêm tức giận.
"Tốt! Tốt! Tống Hàm Quân tôi sống trên đời đã tạo cái nghiệt gì? Lại còn sinh ra đứa nhỏ, cô là đứa con gái không biết xấu hổ. Không ngờ, người vẫn luôn nhu thuận, khéo léo như cô, lại cùng người đàn ông ở bên ngoài sinh đứa bé thế mà cô còn có mặt mũi trở lại à?" Tống Hàm Quân vung tay lên, lại muốn đánh cô.
Triệu Tâm Nguyệt vội vàng chạy tới, ôm chồng mình. Âm thanh nghẹn ngào nói: "Hàm Quân, đừng đánh, đừng đánh!" Bà nhìn rất đau lòng.
Suy nghĩ bốn năm, đợi bốn năm, con gái cũng đã trở lại, bà thật sự rất vui mừng, ít nhất không có giống như bà đã nghĩ, sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
" Tống Hàm Quân tôi không có đứa con gái như vậy." Tống Hàm Quân vốn là không có tức giận như vậy, cho đến khi nghe được Kỳ Kỳ gọi cô là "Mẹ", ông ngay cả phổi đều muốn tức đến nổ tung.
Ông vốn cho rằng con gái của mình, có thể chỉ là đi chỗ nào chơi, chơi vui đến không biết đường trở lại.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, bởi vì nó mang thai đứa bé của người khác, cho nên mới không có mặt mũi trở về gặp bọn họ.
"Cha, mẹ! Thật xin lỗi! Là con gái bất hiếu!" Tống Tâm Dao trực tiếp ngã quỵ trên đất.
"Mẹ!" Thấy Tống Tâm Dao khóc, Kỳ Kỳ cũng khóc theo.
Cung Hình Dực ngồi ở trong xe rốt cuộc cũng không nhìn nổi, liền mở cửa xe,bước xuống đi tới chỗ bọn họ.
"Cung tiên sinh?" Triệu Tâm Nguyệt nhận ra anh, lần đầu tiên gặp anh là anh tới đây hỏi nơi ở của Tống Tâm Dao.
"Bác trai, bác gái, chuyện này, hai người không thể trách Dao Dao, về phần đầu đuôi chuyện này, cháu cảm thấy chúng ta nên đi vào nhà nói thì tốt hơn, bên ngoài người đến người đi khó mà nói được!" Tống Hàm Quân cũng không dám đắc tội với Cung Hình Dực, dù sao, anh là khách hàng lớn của công ty bọn họ, nếu như đắc tội với anh, ông chỉ sợ, anh sẽ không hợp tác với công ty của mình nữa.
"Mời vào!" Cung Hình Dực đỡ Tống Tâm Dao dậy, ôm lấy Kỳ Kỳ, sau đó kéo tay Tống Tâm Dao lại, cho cô một ánh mắt an tâm, hình như là đang muốn nói với cô: yên tâm, tất cả đã có anh lo.
Tống Tâm Dao biết, anh có thể làm được, mặc dù có chút sợ dáng vẻ tức giận này của cha, nhưng , hiện tại cô càng sợ cha sẽ không nghe lời giải thích của cô.
Ngồi trong phòng khách nhà họ Tống, Tống Tâm Dao cúi đầu, không dám nhìn mặt của Tống Hàm Quân. Mà Kỳ Kỳ cũng sớm đã bị Triệu Tâm Nguyệt ôm qua.
Triệu Tâm Nguyệt mặc dù có chút tức giận cô năm đó không nói lời nào đã bỏ đi, nhưng nhìn thấy con gái đã trở lại, bà cũng không trách con. Hơn nữa còn mang về cho bà đứa cháu ngoại đáng yêu như vậy.
"Bà ngoại, bà khuyên ông đừng tức giận nữa nha! Kỳ Kỳ cho lột vỏ cam cho bà ăn nha!" Kỳ Kỳ tưa vào trong ngực Triệu Tâm Nguyệt làm nũng .
"Kỳ Kỳ ngoan, ông ngoại không có tức giận!" Triệu Tâm Nguyệt dụ dỗ nó, nhưng mà Kỳ Kỳ nhìn Cung Hình Dực, ông ấy sẽ giúp một tay giải quyết chuyện này sao?
Nếu như không phải là ông ấy lên tiếng, hiện tại mẹ cũng sẽ còn bị mắng, còn bị ông ngoại đánh, thấy mặt của mẹ sưng đỏ, nó thật sự rất đau lòng.
Từ trong ngực Triệu Tâm Nguyệt nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao, nhẹ nhàng đưa ra tay nhỏ bé, sờ soạng mặt sưng đỏ của cô, nói: "Mẹ không đau, Kỳ Kỳ giúp mẹ xoa xoa!" Kỳ Kỳ hiểu chuyện, luôn khiến cô đau lòng.
Đem Kỳ Kỳ ôm vào trong ngực, cảm giác tay của con trai đang nhẹ nhàng vỗ lung cô, hình như là đang an ủi cô . Điều này làm trong lòng cô dễ chịu hơn một chút, nhìn Tống Hàm Quân một cái, có thể là bởi vì có Cung Hình Dực ở đây, vẻ mặt của ông cũng không hề tức giận giống như mới vừa rồi nữa, nhưng là ông vẫn là có chút không nhịn được, trên mặt còn có một chút cảm giác tức giận.
"Bác trai, bác gái, hôm nay cháu đến đây, chủ yếu là muốn cùng hai người nói chuyện một chút, là hôn sự của cháu với Dao Dao!" Cung Hình Dực trực tiếp nói luôn chuyện chính.
"Cái gì?" Tống Hàm Quân kinh ngạc đứng lên, có chút hoài nghi, không phải là ông nghe lầm chứ?
"Cậu nói, hôn sự của cậu cùng Dao Dao?" Triệu Tâm Nguyệt cũng sợ hết hồn, con gái của mình, cùng Cung Hình Dực rốt cuộc có quan hệ gì vậy?
Tại sao? Đột nhiên lại nói muốn kết hôn?
Bọn họ nhìn lại Kỳ Kỳ một chút, mới phát hiện, Kỳ Kỳ dáng dấp rất giống Cung Hình Dực, hai người hoàn toàn giống như từ một mô hình khắc ra vậy.
Chẳng lẽ. . . . . .
Hết chương 11
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp