Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Chương 3: Ồn ào đêm khuya
-Hai năm trước-
“Anh kia, đứng lại đó cho tôi, anh nghĩ đụng người ta xong là có thể bỏ chạy? Anh không sợ thiên lôi tức giận đánh chết hay sao hả?” Nhan Như Y xông lên phía trước bắt lấy người đàn ông vừa mới đi ra khỏi cánh cửa bệnh viện.
Hơn 10’ trước cô nhận được điện thoại báo người yêu cô - Từ Nhất Minh bị tai nạn ô tô hiện giờ đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cô vừa đến phòng cấp cứu liền nhìn thấy người gây tai nạn đang có ý muốn bỏ chạy, may thay cô kịp đuổi theo bắt lại .
“Cô à, tôi nghĩ cô nhầm rồi. Tôi không phải người gây ra tai nạn!” Hoắc Doãn Văn một thân tây trang Italy được cắt may thủ công bị cô bắt được, liền nhỏ giọng giải thích với cô gái đang la lối om sòm bên cạnh
“Nhầm ư? Anh cho rằng tôi sẽ tin lời nói láo của anh sao? Vừa rồi tôi đã hỏi y tá, anh chính là người đưa bạn trai tôi tới.” Nhan Như Y lôi kéo quần áo người đàn ông kia, một thân tây trang thẳng tắp bị lôi kéo, cả áo sơ mi bên trong cũng bị lôi kéo thành xộc xệch.
Hoắc Doãn Văn thở ra một hơi , nghĩ muốn bỏ đôi tay của cô ra : “Tôi nói rồi tôi không phải người gây ra tai nạn!”
“Tôi biết mà, anh đừng hòng chối bỏ trách nhiệm của mình, anh đừng có mà nói anh không phải người gây tai nạn!” Nhan Như Y ánh mắt đỏ lên vì tức giận.
Cô sẽ không để cho người này chạy mất đâu!
Tài xế kiêm trợ lý của Hoắc Doãn Văn đi đến xen giữa hai người, đẩy tay cô gái đang la lối kia ra: “Vị tiểu thư này, cô thật sự nhầm rồi, bạn trai cô không phải do chúng tôi đụng phải, chúng tôi chỉ là vừa lúc đi qua hiện trường tai nạn kia, ông chủ của tôi tốt bụng gọi 120 đưa bạn trai cô đi cấp cứu!”
Nhanh Như Y không tin châm chọc nói: “Vậy bây giờ các anh đang làm việc tốt sao?” Cô nghĩ: “Tuyệt đối sẽ không có chuyện trùng hợp như thế vả lại trên đời còn có người tốt như vậy hay sao? Cho dù có đi chăng nữa, bây giờ tất cả tình huống cô còn chưa được làm rõ, cô làm sao có thể dễ dàng để cho hai người này chạy được”.
Hoắc Doãn Văn lạnh nhạt nhìn cô gái phiền phức trước mặt, nhưng mà anh trước nay giúp đỡ mọi người tuyệt không hối hận, chỉ tiếc là lần này gặp xui xẻo, vướng vào cuộc cãi vã này, giúp người ta lại bị người ta vu oan thành người gây chuyện.
“Tóm lại, các anh không thể đi được ở đây chờ cảnh sát tới đi rồi nói tiếp!” Nhan Như Y dùng hết sức mạnh của mình ngăn cản hai ngường đàn ông đang chuẩn bị rời đi kia, không những vậy cô còn kêu to để người đi đường chú ý đến bên này.
11 giờ đêm, trên đường vẫn còn thưa thớt người đi thăm bệnh.
“Cái cô này thật không thể nói lý lẽ!” Trợ lý tức giận nói, chuẩn bị đem cô gái kia kéo ra.
“Để tôi nói với cô ấy!” Hoắc Doãn Văn ra tay ngăn cản hành vi vô lễ của trợ lý rồi đưa cho cô danh thiếp: “Đây là danh thiếp của tôi, bên trên còn có địa chỉ công ty và số điện thoại di động của tôi. Vừa nãy tôi còn cho cảnh sát số điện thoại, cô không tin tưởng tôi có thể hỏi cảnh sát, họ có thể liên lạc được với tôi!”
Nhan Như Y nửa tin nửa ngờ nhận lấy tấm danh thiếp mạ vàng, sờ trên mặt vẫn còn rõ đường vân, nhìn tấm danh thiếp được làm cầu kì như tác phẩm nghệ thuật, vừa nhìn liền có thể thấy được đẳng câp của nó. “Điều này cũng không thể chứng minh anh nói thật, ngộ nhỡ anh đưa cho tôi danh thiếp giả thì sao? Tôi làm sao tìm được anh?”
Cô cố tình gây sự nhìn người đàn ông kia, mặc dù nhìn cử chỉ và cách đi đứng của anh ta không giống người bình thường, mà giống như là một người giàu có. Nhưng càng là người có tiền thì càng không coi người ta ra gì, coi mạng người như cỏ rác. Hơn nữa trên người đàn ông này còn có mùi rượu, vừa ngửi qua là biết hắn uống không ít rượu mà. Nhất định là anh ta uống rượu say còn lái xe, rồi đụng phải bạn trai cô.
Trong người có chút men say, Hoắc Doãn Văn nhìn cô một cái lười tranh chấpvới cô, ngược lại quay qua trợ lý bảo: “Gọi cho đội cảnh sát giao thông, phiền họ tới đây một chuyến đi.”