Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 127: Xin lỗi em !


Chương trước Chương tiếp

"Như Y ——" Hoắc Doãn Văn vội đuổi theo nàng, bởi vì quá gấp, căn bản không có chú ý những mảnh thủy tinh còn găm đầy trên cánh cửa gỗ. Lòng bàn chân nhói lên, thậm chí anh cũng cảm giác thấy mắt cá chân của mình dường như không ổn."A ——"

Nhan Như Y nhìn anh một cái, rồi cũng không thấy có gì bất thường nơi anh, nên ngoảy đầu không phản ứng.

Hoắc Doãn Văn không để ý tới đau đớn nơi mắt cá chân, ôm chầm lấy cô."Như Y, em đừng đi!"

"Ông buông tôi ra!" Nhan Như Y giùng giằng, nhưng bị anh kéo vào lòng siết chặt, cô vùng vẫy cuxg không thoát ra được!

"Anh không buông em ra đâu. Như Y, anh sai rồi, thật xin lỗi!" Anh kéo cô vào trong ngực, dùng sức ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên trán thiên hạ trong lòng!

"Đừng hôn tôi, đừng dùng miệng vừa hôn cô gái khác sau đó hôn tôi, ghê tởm!" Cô hô to, tránh né.

Hoắc Doãn Văn bắt được hai tay của cô, ép chúng ra sau lưng cô, sau đó dùng lực ôm lấy cơ thể cô."Anh không để cho bọn họ hôn lên miệng anh mà!"

"Dù vậy, tôi vẫn không muốn gặp anh nữa. Anh làm tổn thương tôi! Giữa chúng ta đã có một vị hô thê của anh, Sở tiểu thư, anh lại chơi đùa với nhiều nữ nhân như vậy. Có phải anh muốn nói cho tôi biết, tôi với những người phụ nữ đó, giống nhau?"

"Không phải, dĩ nhiên không phải. Như Y, em không được hoài nghi tình cảm anh dành cho em, cũng như địa vị của em trong tim anh!" Anh cầm lấy tay cô đưa lên ngực, nơi trái tim anh đang đập rộn ràng vì mùi hương của cô, vì cô xao động!

"Tôi có chỗ trong lòng anh sao? Nếu như lời anh nói, làm sao anh có thể trước mặt tôi làm ra những loại chuyện như vậy?" Nước mắt của cô không có cách nào ngưng, cô vừa khóc, vừa chửi rủa chính mình. Chuyện này tại sao phải khóc, cô không phải đã quyết định từ bỏ rồi sao? Nếu đã buông tay, chẳng còn lý do gì thương tâm.

Hơn nữa vì một người làm thương tổn tình cảm của mình mà khóc lóc, không đáng giá, một chút cũng không đáng giá.

"Anh cho tới bây giờ. . . . . . chưa từng vì bất cứ cô gái nào mà thực hiện những thủ đoạn này. Chỉ vì để cô ấy tức giận, để cô ấy đau lòng, vì muốn cùng cô ấy tranh cãi ầm ĩ một trận, mà bày trò này trò nọ!" Hoắc Doãn Văn thành thực nói."Cho nên, em cảm thấy trong lòng anh, em không có một chút địa vị nào sao?"

"Anh làm vậy, đặc biệt muốn khiến tôi đau lòng?" Cô hỏi trong nước mắt!

"Anh thấy em và Cao Hải cười nói với nhau, anh muốn điên lên rồi!" Anh tự thừa nhận mình đang ăn dấm."Cho nên anh chỉ muốn. . . . . . liền muốn để cho em cũng nếm thử một chút tư vị này!"

"Anh cảm thấy em ăn loại tư vị này. . . . . . còn chưa đủ phải không?" Cô phiền muộn nhìn anh!

". . . . . ." Anh chợt hiểu cô muốn ám chỉ điều gì, cô đang nhắc đến Sở Tinh Nhiễm, anh hối tiếc không kịp."Thật xin lỗi. . . . . ."

"Em không muốn nghe anh xin lỗi nữa." Cô cắt đứt lời anh.

"Anh thật sự xin lỗi em, anh muốn nói. . . . . ."

"Nếu em đã lựa chọn bắt đầu, cũng không cần thiết để cho anh nói ‘ thật xin lỗi ’, tất cả mọi chuyện em làm em sẽ gánh chịu. Nhưng là. . . . . . Nhưng em thật cũng cảm thấy, chúng ta ở chung một chỗ là sai lầm, ngay cả. . . . . . Ông trời đều muốn trừng phạt chúng ta. . . . . . Nếu không, tại sao chỉ muốn hẹn hò thôi cũng khó khăn như vậy . . . . . ." Hơn nữa, ‘ chuyện đột phát ’ lần này khiến cô thương tâm đến vậy!

". . . . . ." Hoắc Doãn Văn ôm cô thật chặt, không buông tay!

Cô nhìn anh."Anh nên buông tay đi!"

"Anh thật sự sợ mất em vô cùng , bởi vì anh. . . . . . không có cách nào, cũng không có tư cách trói buộc em. . . . . . Cho nên nhìn thấy em cùng Cao Hải có thể công khai bên nhau, anh đã nổi điên . . . . . ."

"Không. . . . . ."

Hoắc Doãn Văn không để cho cô nói hết, đem toàn bộ lời cự tuyệt của Như Y nuốt vào trong miệng ——

Anh hôn rất dịu dàng nhưng cũng tràn đầy sức mạnh, khiến cô không thể kháng cự. Dịu dàng cùng cường thế, bá đạo nuốt nghiến hơi thở của cô, như nói xin lỗi sâu nặng!

Động tác của anh chứa đựng cưng chìu vô tận!

Nhan Như Y giãy giụa kháng cự được một lúc, đến giữa nụ hôn của anh, đã vô lực, buông xuôi. Cô không thể phản kháng lại nụ hôn ngọt ngào của anh. . . . . .

Anh hôn từ từ xuống vùng da nhạy cảm bên tai cô, anh hôn rồi lại hôn, sau đó bên tai cô không ngừng thì thầm."Anh xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . Chúng ta nhất định sẽ có một cuộc hẹn hò hoàn mỹ. Anh nhất định sẽ thu xếp mọi chuyện!"

Có lẽ thanh âm vuốt ve của anh thật dễ nghe, có lẽ cô chính là một người ngu ngốc, cuối cùng cô đã tha thứ cho anh!

Nhan Như Y ghét bỏ cầm khăn ướt lau bộ mặt như mèo của mình, sau đó hung hăng chà xát mặt anh!

Cô dùng sức lau đến khi gương mặt của anh đỏ bừng, giống như bị cạo gió, vẫn còn tiếp tục lau, nhưng vẫn không nghe anh than một câu!

"Anh không đau sao?" Cuối cùng, cô là người không đành lòng trước, dừng tay lại!

Anh hơi ngượng ngùng, nở nụ cười, nắm cánh tay cô."Lúc này, em đã vui vẻ lại chưa?"

"Có cái gì để vui vẻ? Dù sao anh cũng là hôn phu của người khác, em không có tư cách ghen!" Cô tự chê bai mình, cũng nhắc nhở vị trí đúng của mình!

"Không cần nói như vậy!" Hoắc Doãn Văn nắm chặt tay cô.

"Nhưng đó là sự thật, bên cạnh anh còn có vị hôn thê!"

"Sự thật, cái chức danh ‘ vị hôn thê ’ này chỉ là phục vụ tập đoàn, chỉ là tiền bạc, chỉ cần có giá, ai cũng có thể là ‘ vị hôn thê ’!" Hoắc Doãn Văn rất thẳng thắn nói, vẻ mặt lãnh khốc. Sau đó, vẻ mặt của anh nhu hòa, giơ tay vuốt tóc cô."Nhưng anh chỉ yêu một người. . . . . . Cũng chỉ có một thôi, chính là em, Nhan Như Y!"

Nhan Như Y ngửa đầu nhìn vào mắt của anh. Đôi mắt của anh rất chân thành ! Bất kỳ một cô gái nào, nghe người đàn ông ưu tú này thổ lộ, hẳn sẽ vô cùng cảm động?

Cô cảm động!

"Vậy em sẽ mãi mãi là số một trong lòng anh sao?"

"Vĩnh viễn!" Anh sống đến hai mươi tám tuổi, lần đầu tiên động lòng vì một cô gái, vì

một cô gái mà tự giận mình!

Cô tham lam nhìn anh, tay cô vân vê ngón tay anh."Vậy em nhất định phải ở vị trí quan trọng nhất!"

"Nhất định!"

"Ha ha ——" rốt cuộc cô cười."Chúng ta đi thôi!"

"Tốt, em nghĩ muốn đi đâu?" Anh lập tức hỏi.

"Về nhà!" Đã trễ thế này, còn có thể đi nơi nào? Nhan Như Y vừa đi, vừa nói.

Mà lúc quay đi, cô không chú ý, vấp nhẹ vào mắt cá nhân anh."A ——" Anh lập tức kêu một tiếng!

Thanh âm không lớn, nhưng cô nghe thấy anh thở mạnh, có vẻ cơn đau làm anh tê tâm liệt phế.

"Anh làm sao vậy?" Cô không hiểu hỏi, không hiểu cô đụng anh làm sao lại bị đau đến vậy?

Anh chau mày, lắc đầu một cái."Không sao cả, không có việc gì!"

"Không đúng, anh bị đau, đưa chân em nhìn một chút!" Nếu như không có việc gì, sắc mặt của anh sẽ không khó coi như vậy!

Nhan Như Y ngồi xổm người xuống, vừa trêu chọc vừa xắn quần anh lên!

Ngay sau đó, cô cả kinh thất sắc."Làm sao anh không nói cho em biết? Còn nói không có gì? Chẳng lẽ mảnh thủy tinh cắm ở trên người của anh, không đau sao?"

Cái ly rượu cổ cao bị bể, nhiều mảnh thủy tinh găm vào sau đùi anh, miệng vết thương vẫn ứa máu, chiếc tất màu trắng cũng bị nhiễm đỏ!

Hoắc Doãn Văn cũng cúi đầu, sau khi thấy cũng bắt đầu cảm giác rất đau, vừa tức cười mà nói một câu."Anh chỉ biết mắt cá chân rất đau, không nghĩ bị mảnh thủy tinh cắm vào trong thịt ——"

Nhan Như Y vô cùng đau lòng, chẳng còn hơi sức trách cứ anh!

**************************************

Cuộc hẹn lần thứ ba cuối cùng kết thúc trong căn hộ của Hoắc Doãn Văn!

Vốn, Hoắc Doãn Văn muốn tự mình lấy hết mảnh thủy tinh nhỏ găm vào đùi mình, là xong việc, nhưng Nhan Như Y kiên quyết muốn anh đi bệnh viện, vừa xử lý vết thương, vừa khám lại mắt cá chân cho anh!

Sau khi từ bệnh viện đi ra, Hoắc Doãn Văn chỉ về phía chung cư gần bệnh viện, nói."Anh có căn hộ trên đó, chúng ta về đó nhé!"

"À? Anh có nhà ở đây?" Cô giật mình hỏi một câu."Trước đây anh không phải nói anh không có nhà ở khu vực này sao?"

"Có chút đồ cá nhân quan trọng, cần một chỗ để, nhưng anh không thường qua lại chỗ này!"

"A ——"

"Đi lên nhé?" Hai tay anh để lên tay lái, dò hỏi cô.

"Cũng không phải không muốn, nhưng quá muộn rồi!"

"Anh muốn ăn mì cay Thành Đô em nấu!" Nói xong, anh lại bổ sung một câu."Anh chưa có ăn tối!"

Cô muốn nói cho anh biết, mặc kệ anh, nhưng mỗi khi cô ở cùng anh, trở nên không có tiền đồ, nhất là trên đùi của anh còn đang bị thương!

"Vậy anh ở nơi đó có bếp ? Có thực phẩm sẵn để nấu ? Có quần áo để thay ?"

"Hẳn là có!" Anh lập lờ nước đôi!

Cô nhìn tòa chung cư cao tầng, hít sâu một hơi hỏi."Sở tiểu thư đã từng tới đây chưa ?"

"Dĩ nhiên không, cô ấy đều ở trong khách sạn! Anh bảo đảm vô luận là biệt thự của anh, hay là căn hộ này, em là người phụ nữ duy nhất được phép vào!"

Cô cười tươi, hưởng thụ hư vinh."Vậy em nấu xong cho anh tô mì, rồi em về liền đó nha!"

"Tốt, anh sẽ tiễn em!"

Nói xong, Hoắc Doãn Văn liền khởi động xe, trực tiếp lái vào bãi đỗ xe ngầm của chung cư.

. . . . . .

Căn hộ của anh ở có hai tầng, nhưng anh chỉ ở tầng trệt, phía trên còn để trống!

Mà phòng của anh cũng như con người anh, vô cùng gọn ghẽ, trong phòng không nhiễm một hạt bụi đấy!

Chỉ là, phòng bếp của anh tránh không khỏi quá ư sạch sẽ, trừ một thùng mì gói, trong tủ lạnh còn có mấy quả trứng gà, căn bản không có gì cả, ngay cả muỗng lớn cũng không tìm ra được!

"Tại đây. . . . . . Anh muốn em nấu mì cay bằng cách nào đây? Anh chỉ có thể ăn mì ăn liền!" Nhan Như Y đen mặt nấu nước sôi, trụng thêm hai quả trứng gà, bưng tô mì lại cho Hoắc Doãn Văn!

"Cũng tốt, còn có hai quả trứng. Tự anh nấu, chắc chắn không thể có thêm hai quả trứng này!" Anh cầm đũa, hưởng thụ ngon lành món mì do Như Y nấu!

"Anh thường ăn mì ăn liền sao?"

"Ngày nào cũng ăn đấy!"

"Thôi đi, ngày ngày anh luôn có tiệc, làm thế nào còn có bụng trở về đây ăn mấy thứ này!"

"Đồ ăn ở ngoài ăn chán rồi, nhìn thấy muốn buồn nôn, chỉ có rượu là không thể miễn, không có cách nào, anh muốn về nhà ăn bữa ăn gia đình, nhưng cũng không có tinh lực đi nấu, mì ăn liền là cách tốt nhất!"

Nghe anh nói như vậy, trong lòng cô, một nỗi chua xót dâng lên!

Thức ăn ngon miệng như vậy mà cũng không còn muốn ăn, muốn nhiều tiền như vậy, còn tác dụng gì?
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...