Tổng Giám Đốc Bá Đạo, Chớ Chọc Tôi

Chương 10


Chương trước

Xuân đi thu đến, bốn mùa đông hạ trôi qua rất nhanh.

" Ngày mai thì chúng ta sẽ về nhà," Vu Thanh Vi đi tới, vứt cho cô chai nước cam. "Cảm giác như thế nào?"

"Rất tuyệt." Tinh Diễm nhìn xung quanh được dọn dẹp sạch sẽ không vương một hạt bụi, mấy hộp da lớn nằm bên cạnh cửa, báo trước hành trình ngày mai. "Tất cả mọi thứ đều rất tốt, trường học ở đây tuyệt vời, hoàn thành đúng kỳ hạn về quyển sách, thậm chí còn tuyệt vời hơn khi tìm được một người bạn tốt."

Họ ôm nhau một chút."Nhớ ngày đó, trên máy bay chúng ta phát hiện bóng dáng đối phương, sau này lại phát hiện cùng ở chung một phòng trong ký túc xá, lúc đấy thiếu điều muốn giết đối phương."

"Tớ không nghĩ đến, có một ngày chúng ta có thể trở thành bạn tốt của nhau." Tinh Diễm bổ sung thêm: "Hơn nữa chỉ trong vòng một năm."

Một mình ra nước ngoài du học, đã là chuyện không dễ dàng, phải đến nước Mỹ trước ba tháng, đối với cô mà nói, càng khủng bố hơn.

Cô chưa từng nấu cơm . . . Tuy rằng cô nghe theo ý kiến của mọi người, theo truyền thống lưu học sinh, mang theo nồi cơm điện thật to ra nước ngoài, nhưng không sử dụng, thì có ích lợi gì? Cô chưa từng giặt quần áo, nên không biết đồ màu đậm thì không được giặt chung với đồ màu sáng, bởi vậy tới nơi này mấy tháng, mỗi ngày đều mặc quần áo vô cùng thê thảm ra cửa.

Mấy chuyện vụn vặt này khiến cô mệt mõi không ít, cô muốn gọi điện thoại về Đài Loan tố khổ, nhưng không cách nào dễ dàng tha thứ bản thân trở nên yếu đuối; muốn xin chị cả nhờ người giúp đỡ, nhưng lại không cho phép bản thân làm ra hành vi yếu đuối.

Cô cắn răng chống đỡ, mỗi ngày nhìn dáng vẻ hiu hiu tự đắc của Vu Thanh Vi. Cô ta thật khéo nấu nướng, nào là làm bao bánh sủi cảo, hầm cháo, ở trước mặt cô nhồi bột làm bánh bao hấp, cô ta nấu súp thịt bò hương vị Hồng Kông và Đài Loan, mùi này quả thực là một loại quấy rầy, nhưng cái chính là cô ta không mời cô ăn một miếng.

Cô tức giận đến nghiến răng, thề có một ngày, bản thân nhất định còn mạnh hơn cô ta!

Thẳng đến có một ngày, cô phát hiện phòng bếp nhỏ công cộng đã mấy ngày không truyền ra mùi thơm ngào ngạt chính vị Hồng Kông, mới phát hiện bạn cùng phòng với cô nằm trên giường không dậy nổi, cả người đều muốn nổi mốc lên rồi.

"Cô bị sao thế?" Cô chủ động quan tâm.

Cô ta xoay mặt.

"Rốt cuộc thì cô bị làm sao?"

Cô ta vẫn không để ý đến cô.

Tinh Diễm bực mình nói lớn. "Nói mau! Nếu cô không nói, tôi thề sau này tôi cũng không khách khí, cô nấu món gì, tôi sẽ đến ăn, hơn nữa ăn sạch sẽ, tất cả chén bát thì để cho cô rửa!"

Giọng nói thật mỏng manh từ trong gối truyền ra."Anh ta thay lòng rồi." "Ai?"

"Bạn trai tôi. Chúng tôi nói với nhau, tôi giành được học bổng du học, anh ta ở Đài Loan thi Toelf, chờ đến khi anh ta xin được học bổng, thì đến nước Mỹ tìm tôi. Chúng tôi muốn sống với nhau cả đời, chỉ cần nhẫn nại một năm thôi, là chúng tôi có thể đoàn tụ. Kết quả tôi xuất ngoại chưa đến một trăm ngày, thì anh ta thay lòng rồi..."

Vừa nghe đến loại việc vớ vẩn này, cô liền phát hỏa.

Tinh Diễm kéo cô bạn đứng lên. "Cô ở trong này khóc cái gì? Loại đàn ông như thế cũng không cần."

"Nhưng tôi yêu anh ta..."

"Yêu cái rắm! Cái loại đàn ông thối nát đó, cô yêu anh ta ở điểm nào? Cho là cô và anh ta kết hôn, chỉ cần bạn vừa xoay người đi, thì anh ta cũng sẽ lập tức đi quyến rũ người phụ nữ khác." Cô nắm cổ tay cô ấy, kéo xuống giường. "Đứng lên!"

"Đứng lên để làm chi? Cô hãy để tôi khóc đến chết ở chỗ này đi."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Trong lòng Tinh Diễm có chủ ý. "Nếu cô ăn mặc tiết kiệm một chút, thì còn bao nhiêu tiền tiêu vặt?"

"Tôi không có tính." "Cô nhất định phải tính." Cô kiên quyết đưa giấy bút cho cô ấy.

Sau đó, bản thân cũng ngồi xuống tính toán. "Tính toán kỹ cho tôi, tôi còn muốn đổi một chút."

"Đổi cái gì?" Vu Thanh Vi bị cô làm cho không hiểu ra sao, nước mắt cũng quên chảy.

Tinh Diễm lẫm nhẫm như đọc bài diễn văn, lát sau cầm điện thoại trong phòng lên."Toàn bộ tiền của hai chúng ta gộp lại có thể gọi điện thoại quốc tế được ba tiếng đồng hồ, gọi điện thoại mắng anh ta! Mắng xong rồi, sau này coi như không còn chuyện gì nữa."

Vu Thanh Vi ở bị cô bắt buộc gọi điện thoại. Vừa mới bắt đầu, cô ấy cầu xin bạn trai hồi tâm chuyển ý, đến khi bạn trai cô ấy bắt đầu không kiên nhẫn, thì cô cũng nổi giận, dung lời lẽ thô tục mắng chửi, cô khàn cả giọng mắng hắn ta là kẻ bạc tình, cả đời bị trọc đầu, miệng méo, lỗ tai bị thối rữa, mắng đến thật thuận miệng, thật thoải mái, chỉ cần hắn ta cắt điện thoại, thì cô gọi lại mắng tiếp.

Tức giận của cô không chỉ ba tiếng đồng hồ là có thể giải quyết,một bên tắt một bên gọi, một bên tắt một bên gọi, cứ thế mắng liên tục sáu tiếng đồng hồ, cô mới cảm thấy hạ cơn tức.

Một tuần sau, Tinh Diễm kéo cô bạn đi làm nhân viên phục vụ ở quán cà phê, đến nhà hàng Trung Quốc rửa chén, công việc làm cho các cô eo mỏi lưng đau, mới rốt cuộc kiếm đủ bù lại số tiền đã gọi điện thoại.

“Lại nói thực hẳn là phải cảm tạ cái tên đàn ông thối nát kia, nếu không nhờ hắn ta, chúng ta sẽ không trở thành bạn tốt.”

Vu Thanh Vi có lẽ đã bình phục từ trong đau khổ, nhưng trong lòng Tinh Diễm vẫn đầy căm phẫn.

“Về sau đừng để loại đàn ông như thế lừa nữa!”

Trong bốn năm, các cô không trở lại Đài Loan lần nào, mỗi ngày đều đọc những quyển sách thật dày, lang thang trong thư viện, cùng nhau nghiên cứu về tình hình ngoại giao quốc tế, xem rất nhiều sách báo, gia tăng tri thức chuyên nghiệp. Mỗi khi đến ngày nghỉ, các cô còn phải đi thực tế lấy tin tức.

Cái loại bận rộn này, là bề bộn nhiều việc, bận đến làm cho người ta thở không nổi.

Cô không có dư thừa thời gian cùng thể lực suy nghĩ đến mọi người đang ở Đài Loan, bao gồm người yêu và người thân của cô.

Bọn họ chưa từng trao đổi qua điện thoại, cô coi đó là chuyện cũng đương nhiên không gọi điện thoại cho anh. Tin tốt là, lúc trước cô dứt khoát quyết định tham gia cuộc thi tìm học bổng du học nước ngoài, cô đã đạt được mục tiêu, cô cũng học được lấy tịnh chế động, mỗi ngày có thể cảm giác được bản thân tiến bộ hẳn lên, ánh mắt trở nên rộng lớn, lòng dạ trở nên rộng rãi, tính khí bởi vì thế mà bị mài đến mượt mà.

Đến nước Mỹ đã qua ba lần lễ tình nhân, Vu Thanh Vi đột nhiên hỏi.

“Chẳng lẽ cậu không muốn gặp Vệ Triển Dực sao?”

“Vệ cái gì?” Khi đó, cô đang theo dõi tin tức buôn lậu ma túy, nên không nghe rõ.

“Vệ Triển Dực.”

Ngón tay đang lướt trên bàn phím đột nhiên chấn động một chút.

“À, Vệ Triển Dực.” Cô lặng yên nói nhỏ, trong lòng nghe nhói một cái.

Vu Thanh Vi hỏi đến tên này, tựa như lôi ra những tưởng niệm nằm sâu trong đầu cô.

“Hai người sẽ không phải cũng chia tay chứ?” Cô bạn cảm thấy là lạ hỏi.

“Tớ và anh ấy? Chia tay?” Cô xoay người. “Sao cậu có thể cho là tớ và Vệ Triển Dực ở cùng nhau?”

“Bởi vì lúc trước là anh ta tiến cử cậu! Anh ta dùng phần phỏng vấn của anh ấy trao đổi cho cậu có tư cách tham gia cuộc thi!”

Cô hơi ngây người một chút. “Theo như cậu nói, cơ hội tớ được tham gia cuộc thi này là nhờ anh ấy tiến cử?”

“Không không không, anh ấy là đề danh cho cậu đến cuộc thi, nhưng anh ấy không có quyền ảnh hưởng kết quả. Trên thực tế, thi viết cậu đứng đầu, khi thi miệng, nghe nói thoạt nhìn cậu rất nóng nảy thế mà rơi xuống hàng thứ tư. Cuối cùng cậu cũng lấy được học bổng, mấy chuyện này không liên quan đến anh ta.”

Cô chậm rãi xoay người lại phía mặt bàn, nghe được tin này, tâm tình đúng là bình tĩnh yên lặng, chỉ hơi kinh ngạc.

Suy tính thời gian, khi anh đưa ra đề cử, thậm chí cô còn chưa giác ngộ, còn không biết bản thân nên làm như thế nào mới có thể tạo ra tài năng để cùng anh giương cánh, thế nhưng lúc đó anh đã hiểu rõ cô muốn những gì, âm thầm lặng lẽ tính toán hết thảy dùm cô.

Anh muốn dùng thủ đoạn bá đạo che chở cô dưới cánh của mình nhưng đồng thời anh cũng nhận rõ, anh không thể nào ép cô ở lại bên người, cho nên anh đã sắp xếp chuyện này.

Dùng cuộc phỏng vấn về anh, đổi lấy cơ hội cô được tham dự cuộc thi. Vì cô, anh tình nguyện bán đứng bản thân…

“Có chuyện gì sao?” Vu Thanh Vi thấy cô giật mình, không khỏi hoang mang rối loạn hỏi.

“Không có.” Cô nở nụ cười. Người hiểu cô nhất, dù sao vẫn là Vệ Triển Dực! “Nếu là năm thứ nhất tớ đến nước Mỹ, cậu nói với tớ chuyện này, nhất định bằng mọi cách tớ tìm anh ấy lý luận một phen, sẽ lớn tiếng nói cho anh ấy biết, tớ không cần anh ấy bố thí.”

Năm đầu tiên khó khăn nhất là việc nấu nướng, trong sinh hoạt đủ loại thất bại cơ hồ đè sập cô, một lần lại một lần đập vụn góc cạnh của cô.

“Nếu năm thứ hai tớ đến nước Mỹ, cậu nói với tớ chuyện này, tuy rằng tớ không đến mức sẽ lập tức bay trở về kháng nghị, nhưng nhất định tớ ghi hận anh ấy cả đời.”

Vu Thanh Vi khẩn trương hỏi “Vậy bây giờ thì sao?”

“Không tức giận, cũng không ghi hận, ở đây tớ tìm được sự nghiệp lý tưởng.”

“Nhưng cho tới bây giờ tớ cũng không thấy các cậu liên lạc với nhau.”

“Đó là bởi vì tụi tớ hoàn toàn không hề liên lạc với nhau! Tớ yêu anh ấy, và anh ấy cũng yêu tớ, nhưng chúng tớ không chỉ có yêu đương.”

Vu Thanh Vi kinh ngạc cực kỳ. “Muốn buông tay để người trong lòng rời đi, là chuyện không dễ dàng, hơn nữa đàn ông như Vệ Triển Dực càng muống giữ lấy bảo bối của mình thật chặt.”

“Đúng vậy!” Cô hiểu anh bá đạo cỡ nào, muốn anh buông tay để cô xuất ngoại, nói vậy anh sẽ rất khó chịu.

Nhưng anh thật sự yêu cô, mới nguyện ý để cho cô cất cánh đi xa hoàn thành giấc mộng!

Phần cảm giác ấm áp này luôn luôn cùng cô vượt qua bốn năm ở nước Mỹ. Lúc trước giành được học bổng ra nước ngoài nghiên cứu, cô sớm quyết định ở lại nước Mỹ, mỗi ngày đều sốt ruột, càng ngày càng chăm chỉ học hành, hy vọng có thể nhanh chóng, càng sớm càng tốt đạt được thành tựu, trở lại bên người anh.

Uống nước cam, nhìn lại phía hộp da lớn ở góc nhà, Vu Thanh Vi hỏi “Nếu Vệ Triển Dực đến sân bay đón, cậu có cảm tưởng gì?”

Môi cong lên cô cười nhợt nhạt. “Không có cảm tưởng.”

“Cậu còn yêu anh ấy không?”

“Phải chờ tới khi tớ gặp anh ấy, tớ mới có thể khẳng định.” Trong cuộc sống bận rộn của cô, loại tưởng niệm này này nọ nọ kia, chỉ từng quẩn quanh trong giấc mộng, thậm chí cô còn không có dư thừa thời gian để suy nghĩ về anh, muốn nói yêu hay không yêu, hiện tại cô cũng không nắm được.

Nhưng, trong đoạn thời gian này, cũng không có người đàn ông nào xâm nhập vào lòng cô. Nếu có người đàn ông nào cô sẽ nhịn không được lại lấy Vệ Triển Dực mà so sánh, vừa so sánh với anh thì người đàn ông nào cũng thất bại.

“Aizz, giống như tớ lúc trước ước hẹn, mỗi ngày gởi một email, còn muốn dùng MSN (tin nhắn) liên lạc, một tuần gọi điện thoại quốc tế một lần, khiến cho ngày đêm điên đảo, kết quả lại thất bại, không bằng các cậu không hề liên lạc mà vẫn ăn ý.”

Tinh Diễm cảm thấy cô bạn mình vẫn là mơ mộng quá. “Đừng nghĩ tớ và anh ấy quá mỹ diệu. Có lẽ chờ khi tớ gặp anh ấy, thì anh ấy đã bắt đầu hói đầu, bụng phệ, có một vợ, một bồ nhí, con trẻ có thể xếp thành một hàng rồi.”

Vu Thanh Vi cười ha ha. “Cậu đừng quên Đài Loan có tạp chí lá cải. Yên tâm! Vệ Triển Dực an phận thật sự, nghe đồn xôn xao anh ta là Gay, còn có người nói, bởi vì thời niên thiếu anh ta chịu kích thích quá sâu, hai anh em ruột thịt cùng ủng hộ nương tựa nhau, cho nên anh ta cùng Vệ Chinh Hải phát triển tình cảm loạn luân anh em luyến ái!”

“Có thể lắm!” Cô cũng cười cười.

Ngày mai, ngày mai cô sẽ khởi hành, trở lại ngôi nhà thân yêu.

Cô vẫn bận công việc đến tối mặt, mãi đến tuần trước mới bắt đầu đóng gói hành lý, chọn mua quà cáp cho người trong nhà, hết thảy đều đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, thẳng đến tối nay, cô mới có thời gian rảnh rỗi, tinh tế suy nghĩ về Vệ Triển Dực.

Chuyện tình cảm của anh, vẫn ồn ào như trước kia… Muốn ăn đòn sao?

Cô nhìn phong cảnh đẹp đẽ ngoài cửa sổ, nhịn không được cười một tiếng.


Tiếp đó để chào mừng cô trở về, ở nhà tổ chức một bữa tiệc nhỏ, vô cùng náo nhiệt. Ăn xong, ba Đinh đi lên lầu, thắp nhang nói cho vợ ông biết, con gái của bọn họ rốt cục học thành tài quay về nước rồi.

Đám đàn ông ở dưới lầu, uống trà rảnh rỗi tán gẫu.

Tinh Diễm đi bốn năm không trở về, trong nhà đã thêm vài nhân vật, Nghê Hoa sinh đôi Long Phượng Thai (một trai, một gái), ngay cả chị hai Vân Nhu tính tình hướng nội, cũng đã có đối tượng.

"Kêu dì nhỏ." Đinh Nghê Hoa kéo tay cục cưng, vẫy tay với cô.

"Dì nhỏ." Giọng nói cục cưng mềm mại non nớt.

"Trời ạ!" Tinh Diễm như là nhận được kinh hách không tưởng, vươn ngón trỏ, day nhẹ, chạm nhẹ vào gò má của bé. "Thực không thể tin được, chị cả bề ngoài mạnh mẽ hô mưa gọi gió, trên thực tế đã bị tình cảm che lấp, hiện tại ngay cả con nhỏ cũng có luôn rồi."

"Em muốn bị đòn à?" Nghê Hoa hung dữ nói. "Chị của em ở trên bàn sinh đau đến chết đi sống lại, còn em ở nước Mỹ vùi đầu đọc sách, không nghĩ đến chuyện quay trở về, chia sẻ khổ cực với chị mình."

"Em cũng không phải người khởi xướng, hẳn là không cần đến bên bàn sinh, khẩn thiết nhận chiêu đãi, đúng không?"

Vân Nhu cầm bình trà ngâm quả anh đào, rót cho nhóm chị em mình. "Ở nước Mỹ mọi chuyện có ổn không?"

"Một lời khó nói hết." Vật đổi sao dời, cô nói thản nhiên. "Vừa mới bắt đầu, em cho rằng bởi vì lạ nước lạ cái, sẽ bị trầm cảm mãnh liệt phát tác mà chết đi."

"Em?" Hai người chị của cô đều không tin nhìn cô, vẻ mặt đầy hoài nghi.

Tinh Diễm là người nhanh nhẹn dũng mãnh nhất nhà họ Đinh! Nhớ ngày đó thấy em mình muốn xuất ngoại, các cô còn từng cảm thấy lo lắng người nước Mỹ, chỉ sợ đàn ông nước Mỹ cao to cho rằng con nhóc phương Đông dễ khi dễ, bị giáo huấn biết kêu ai gọi ai.

"Không sai, một người sinh tồn ở đất khách, không quen ăn gà chiên béo ngậy ngấy, bản thân cũng không thể nấu này nọ, mỗi ngày chỉ đọc sách đọc sách, tưởng niệm đến quên cả đói bụng, cũng không có dư giả gì, đành phải bớt ra một ít thời gian đi làm công..."

Nghê Hoa vừa tức lại đau lòng. "Vì sao em không nói cho chị biết? Chị có thể gửi tiền cho em."

"Bữa tối ăn còn chưa no sao? Muốn chị đi nấu cho em bát mì sốt tương không?" Vân Nhu cũng đồng dạng không tha.

"Em chính là đi học chịu khổ mà!" Tinh Diễm vỗ vỗ tay, tỏ vẻ đại công cáo thành. "Tóm lại em vẫn sống được rồi."

"Rốt cục em gái chúng ta đã trưởng thành." Nghê Hoa cười tít mắt nói.

Nhìn cô, mặt mày bao hàm tự tin, giơ tay nhấc chân tao nhã như thế. Khi cô nói về công tác, mưu tính vẫn mãnh liệt như cũ, nhưng không còn dáng vẻ xúc động nóng nảy. Tính bốc đồng của cô đã chuyển hóa thành thâm trầm và suy ngẫm, trước kia cô động tay động chân, bây giờ cô đã học được phải động não trước.

"Này... Người đàn ông kia đâu?" Vân Nhu đầu tiên đánh vỡ trầm mặc hỏi.

"Ai?"

"Vệ Triển Dực."

Cô cười cười. "À, hai ngày nữa em sẽ đi thăm anh ấy."

"Chỉ đi thăm?" Hai người chị ồn ào hẳn lên.

"Chỉ đi thăm, chuyện khác nói sau!" Cô ra vẻ thần bí.

“Vô tình thế sao, đêm trước hôm xuất ngoại, hai người ở trong khách sạn quên mình đến mất hồn như thế, thiếu chút đã quên luôn giờ lên máy bay, có nhớ không?" Nghê Hoa cố ý xấu xa nhắc tới.

Cô nở nụ cười tươi tắn. "Nhớ chứ, đêm hôm đó thật điên cuồng! Bất quá, đầu tiên em muốn xác nhận có phải em còn yêu anh ấy hay không? Anh ấy có còn yêu em hay không? Sau đó mới quyết định xem có muốn phát triển đoạn cảm tình nay hay không?”

“Em nghĩ muốn dọa chết ba à?” Vân Nhu sợ hãi hỏi.

Tinh Diễm mỉm cười, kiên quyết nói.

“Dù sao ba cũng thích bị ngược cuồng, chẳng lẽ các chị không biết là, ba thật lo sợ không đâu sao?”

Tập đoàn Dực Hải hiện tại là một trong ba tập đoàn lớn nhất của ngành công nghiệp giải trí và thông tin. Vì thế nhất cử nhất động của tổng giám đốc Vệ Triển Dực, càng là tiêu điểm chú ý của phương tiện truyền thông.

Nhất là khi anh mua 49% cổ phần của Sun TV, trở thành cổ đông lớn nhất, tin tức vừa truyền ra, truyền thông đều chạy đuổi theo anh.

“Vệ tiên sinh, xin hỏi lúc này ngài có trong tay 49% cổ phần, điều này có ý nghĩa gì ạ?”

“Ngôi sao Hồng Kông Lương San San tuyên bố với mọi người, ngài mua cổ phần của Sun TV là vì cô ấy, xin hỏi động thái lần này là vì lấy lòng người đẹp, hay đơn thuần muốn bác bỏ tin đồn an hem nhà họ Vệ luyến ái bất luân (anh em ruột yêu nhau)?”

“Ngọc nữ minh tinh (ngôi sao tuổi teen) Hồng Hoa Hồng nói, Lương San San thúi lắm, sáu tháng cuối năm ngài đặt trọng tâm vào công ty đại diện Hổ Uy, chỉ vì tán thưởng cô ấy, xin hỏi lời ấy là thật hay giả?”

Bốn năm nay, báo chí đã thay đổi đáng kể trên diện rộng, truyền thông nắm quyền bái quái (tin đồn), Ngọc nữ minh tinh và ngôi sao điện ảnh giao chiến từ xa, do đó có một số lượng lớn truyền thông đặt câu hỏi tới tấp đáng sợ như châu chấu quá cảnh.

“Tôi không trả lời loại vấn đề này.”

Vệ Triển Dực và Sun TV kết thúc cuộc họp báo với phóng viên, sau đó rời cuộc họp bằng một lối đi bí mật.

Tất cả phóng viên đều hướng về phía trước, đột nhiên, một nữ phóng viên tay mơ bị vấp cái ghế, tất cả phóng viên hết thảy té nhào thành một cục, trên hội trường, anh chen lách tôi thì tôi đẩy anh, đánh đến quên cả trời đất.

Vệ Triển Dực đi về phía thang máy chuyên dành cho khách quý, hai người trợ lý kiêm vệ sĩ theo hầu ở bên.

“Xin hỏi, Vệ tiên sinh nguyện ý nhận phỏng vấn của Siêu cấp nhật báo sao?” Một giọng nữ ôn nhu, tiếng giày cao gót dẫm vang trên sàn đá cẩm thạch, thong thả tới gần anh.

Anh khựng lại một chút, giọng nói này ngày đêm anh đều nhớ đến, rốt cục đã trở lại bên tai anh.

“Tiểu thư, cuộc họp phóng viên đã kết thúc, hiện tại tổng giám đốc chúng tôi không chấp nhận phỏng vấn, cám ơn.”

Trợ lý của anh xoay người lại chắn.

“Được rồi! Vậy nhờ anh hỏi giùm anh ấy một chút, khi nào thì mới bằng lòng nhận lời phỏng vấn của tôi?” Tinh Diễm tiếp tục bước chân tao nhã, không ngừng đi về phía anh.

Sau khi nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ trong hội trường, cô cười thầm.

Cô mặc trang phục bằng gấm màu đen không vai, tuy cắt may đơn giản nhưng vẫn tôn lên dáng người xinh đẹp của cô, với nụ cười xinh đẹp kề gần anh, thẳng đến đôi mắt tràn ngập khát vọng của Vệ Triển Dực, chỉ còn lại ảnh ngược của cô.

Anh bảo hai vị trợ lý kiêm vệ sĩ. “Mọi người vào trong xe trước chờ tôi.”

“Tổng giám đốc?”

“Bảo các người đi thì đi đi.”

“Vâng ạ.” Huhu… không phải truyền thuyết nói tổng giám đốc yêu đàn ông sao? Thế nào mới xuất hiện một người đẹp, thì bọn họ đã bị đuổi đi? Chẳng lẽ sắc đẹp của bọn họ không sánh bằng người đẹp này ư?

Vệ Triển Dực giang hai cánh tay, Tinh Diễm giống con chim nhỏ, nhào vào trong lòng anh.

Hít sâu một hơi thật sâu, a… Vẫn không đổi, đây là mùi hương người đàn ông cô yêu.

“Em đã trở lại.” Anh vùi mặt vào tóc cô, thỏa thích hít ngửi hương thơm trong tóc của cô.

“Phải, em đã trở về.” Cô ôm anh thật chặt thật chặt.

Anh so trong trí nhớ còn anh tuấn hơn, sự nghiệp thành công khiến cho anh càng thêm tự tin không ít. Cô không chút nghi ngờ trong cuộc họp báo, phóng viên nhắc tới Hồng Hoa Hồng và Lương San San đều ái mộ anh không thôi. Một người đàn ông có khí độ ung dung, trừ phi phụ nữ mắt bị mù, mới có thể thờ ơ với anh.

Cô so với trí nhớ của anh hấp dẫn nhiều hơn, tự tin hơn, cô có một loại hấp dẫn mê người, là viên ngọc thô trải qua mài dũa, mới có thể hiện ra ánh sáng rực rỡ.

Nhưng mà trong mắt cô vẫn lấp lánh ánh sáng đầy nhiệt tình như xưa, mỗi lần nhìn vào gương, anh đều phát hiện loại ánh sáng đó trong mắt mình.

Anh trời sinh là đại bàng, còn cô cũng thay da đổi thịt, biến thành tiểu mẫu ưng (đại bàng mẹ nhỏ), bay trở về tìm anh.

“Em là trở lại trong vòng tay của anh à?” Anh kiêu ngạo hỏi.

Cô lấy tay khuỷu tay, thúc vào bên sườn của anh. “Tiên sinh, phụ nữ không dễ như trở bàn tay vậy đâu, anh phải theo đuổi em, em mới suy nghĩ lại xem có muốn cùng với anh hay không.” Cô mặt mày hớn hở nói. “Lại nói, em có một điều kiện, em không muốn mãi mãi được anh che chở, em muốn kề vai sát cánh với anh, nếu anh chấp nhận, mới đến tìm em.”

Nhìn ánh mắt ranh mắt của cô, khiến anh cảm thấy vạn phần quen thuộc, vạn phần đáng yêu.

Bốn năm trước, anh đóng băng trái tim của mình, tình bất động, ý không sinh, trước mắt toàn tâm toàn ý theo đuổi mục tiêu sự nghiệp, lấy đối phương làm tâm linh hậu thuẫn, không chỉ có anh, hai người đồng thời đều làm như vậy!

Trong bốn năm này, anh thật khát vọng muốn biết tin tức về cô. Anh thường chạy đến nhà ba cô, bồi ông đánh quyền uống trà, chỉ vì muốn thân cận cô hơn một chút. Anh biết chuyện của cô, thành thạo mọi sinh hoạt của cô, chết tiệt, anh lúc đó giống như là thanh niên mới yêu lần đầu, muốn chạy đến ký túc xá của cô nhìn trộm từ bên ngoài, để bảo vệ, để lo cho cô bữa sáng, bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm.

Cho dù ký túc xá này xa tận nước Mỹ!

“Tiểu thư thân ái, chúng ta muốn yêu nhau, vậy xin hỏi chúng ta phải bắt đầu từ sự kiện nào trước?”

“Trước tiên bắt đầu trao đổi điện thoại đi!” Cô rời khỏi vòng tay ôm ấp của anh, phủi phủi, thổi khẽ móng tay. “Mỗi lúc trời tối anh tới đón em đi ăn cơm, cố định đưa em về nhà, ở cửa nhà em đưa tiễn mười tám lần, thỉnh thoảng làm như trẻ con, sau khi về nhà, lại gọi điện thoại tiếp tục tâm tình triền miên với em.”

Một giờ sau, bọn họ đã chuẩn bị tốt trong tân phòng triền miên.

“Không công bằng!” Sau một hồi hoan ái, cô đá chân reo lên: “Rõ ràng trước không muốn theo đuổi em, kết quả không quá vài giây, em đã bị anh lừa gạt vào giường!”

Anh miễn cưỡng che cô. “Coi như là thưởng cho anh phải chịu đựng cuộc sống bốn năm hư không tịch mịch trước kia đi! Cho dù muốn theo đuổi, cũng đợi ngày mai mới nói.”

Giờ khắc này, tim bọn họ đều thuộc về nhau, tình yêu chỉ mới bắt đầu.

Cô cho rằng, trong cuộc sống này ngoại trừ công việc ra, sẽ không có gì hay bất kỳ người đàn ông nào ngăn cản cô bước về phía đường thành công.

Anh cho rằng, đời này anh sẽ cưới một cô vợ biết nghe lời, khép nép phía sau che chở của anh, để cho anh thương yêu, để cho anh cưng chìu…

Nhưng mà bọn họ lại gặp lẫn nhau.

Trước khi lý trí bắt đầu hoạt động, thì tâm hồn họ đã yêu đối phương mất rồi.

Bọn họ rơi vào tình yêu, kết hôn, sinh con, luôn luôn ở bên nhau…

Thẳng đến… Vĩnh viễn…

---- HOÀN


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...