Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 1: Những chuyện phải nhớ (1)


Chương tiếp

Học kỳ thứ 2 năm tư ấy, là thời kỳ khó khăn nhất tôi phải trải qua trong quãng thời gian học đại học.

Ngày hội tuyển dụng liên tiếp, đủ loại phỏng vấn chồng chất, luận văn phản biện đau đầu phiền phức, lại còn một loạt tiệc chia tay “không say không về”…Tất cả chỉ có thể dùng “rối loạn” để đễn tả, mà mỗi người lại giống như một con quay không ngừng, không tự chủ được cứ mãi xoay tròn. Cho đến tận khoảnh khắc phải dừng lại.

Tối ngày hai mươi ba tháng sáu, A Phân, bạn giường trên của tôi, trở thành người đầu tiên chia tay Nam Kinh. Cô ấy đi Hạ Môn, một nơi cách rất xa, tôi chỉ biết tên nơi ấy.

Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, tôi sẽ khóc, đuổi theo tàu hỏa đang rời đi, cho đến khi tàu rít gào tăng tốc và đi mất.

Tôi vẫn luôn là một đứa trẻ hạnh phúc khỏe mạnh.

Tôi vẫn chưa thật sự hiểu được ly biệt.

Cho đến giờ khắc này.

Về sau, chúng tôi có thể sẽ không gặp lại nhau nữa.

Về sau, chúng tôi dù có gặp lại nhau, cũng chỉ có thể gặp một lúc, rồi lại phải chia tay.

Biết đâu chúng tôi lúc đó sẽ không đau lòng như bây giờ, bởi vì chúng tôi đã không còn quan trọng với nhau, hoặc vì chúng tôi đã trở nên mạnh mẽ.

Nhưng mà giờ này khắc này, bạn phải đi rồi, tôi chỉ có thể ở sân ga, vừa đi vừa khóc.

Tạm biệt nhé, tuổi thanh xuân cuối cùng của chúng tôi.

Chúng tôi đã không còn có thể sống như những đứa trẻ.

Chúng tôi đã tốt nghiệp rồi.

Cuối tháng 3 của năm tư, tôi kết thúc thời gian làm kế toán thực tập tại một công ty ở Vô Tích, quay trở về đại học ở Nam Kinh. Thật ra tôi còn muốn ở nhà thêm mười ngày nửa tháng làm một con sâu gạo nữa, chẳng qua tình thương của mẹ rất nhanh đã cạn kiệt, vậy nên tôi đành chán nản thu dọn hành lý trong nhà, kéo túi nặng nề rầu rĩ quay về Nam Kinh.

Lúc còn ở trên xe tôi đã nhắn tin cho các bạn ở ký túc xá: Dưa Hấu mình sắp lăn về Nam Kinh đây, mấy bồ từng người nhanh ra cửa xếp hàng chào đón mình.

Khoảng mười phút sau mới nhận được tin trả lời của Tư Tịnh: bồ là ai vậy, không quen nha.

Tôi cười hắc hắc, mười ngón tay lướt nhanh: aizz, quên đi, thật tiếc là tay trái mình xách một con gà, tay phải cầm một con vịt, cũng nặng lắm ấy, nếu không thì mình ném lại trên xe là được rồi.

Lần này chỉ tầm 10 giây, hơn nữa không chỉ nhận được một tin.

Tư Tịnh: A! Tình yêu à thì ra là em đã quay trở lại, cứ ở yên trước cổng trường đừng đi đâu, chị đây đi đón em.

Tiểu Phượng: Dưa Hấu, “nhật nhật tư quân bất kiến quân”*, mãi đến bây giờ, được cùng nhau gặm chân vịt.

*Ngày ngày mong nhớ mà không thấy chàng đâu – trích trong bài thơ Tương tư dài của Lương Ý Nương – Trong “Tình sử” có chép như sau: vào triều nhà Chu đời Ngũ Quý (Ngũ Đại), có người con gái của Lương Tiêu Hồ 梁瀟湖 tên Ý Nương 意娘, cùng với Lý Sinh 李 生 là họ hàng con cô con cậu. Lý Sinh thường qua lại rất nhiều. Nhân ngày trung thu ngắm trăng, ngầm hẹn ước với Ý Nương, lưu luyến không rời. Sự việc lâu ngày lộ ra, Tiêu Hồ nổi giận, ngăn cấm hai người gặp nhau. Gặp ngày trời thu, Ý Nương viết bài thơ này.

Vô cùng cám ơn bạn Hana đã giải thích điển cố này giúp mình

… Thực sự là nhiệt tình tới mức làm người ta nổi da gà.

Vừa xuống khỏi xe taxi, quả nhiên thấy một đám người nổi bật đứng chờ ở cửa ký túc xá, phòng ký túc xá của chúng tôi tổng cộng có sáu người, vậy mà giờ có tới chín người, năm nữ bốn nam…

Tất cả chỉ có một con gà một con vịt, có cần phải gọi cả gia quyến tới không đây? Tôi thầm hối hận lúc nãy ở trên xe sao không gặm trước một cái đùi gà chứ.

“Ha ha ha ha… Mọi người thực sự là quá long trọng rồi…”

Lão đại chạy đến hét vào lỗ tai tôi: “Con nhóc chết tiệt, thật biết chọn ngày để về ha, hôm nay mọi người đi Hà Thịnh liên hoan.”.

Tôi đối với hai chữ Hà Thịnh đã sớm tạo thành phản xạ có điều kiện ── Hà Thịnh = canh chua cá đệ nhất = sườn chua ngọt đệ nhất = đậu phụ sốt cua đệ nhất…

Tôi vừa nuốt nước bọt, vừa đưa gà vịt trong tay lên: “Mình có thể tính là có đóng góp đặc biệt, sau đó không cần trả tiền không?”

Tư Tịnh mang bộ mặt không chịu nổi tôi nữa nói: “Bồ bớt làm cho phòng ký túc của mình mất mặt đi, hôm nay là Trang Tự mời.”.

Tôi sửng sốt, Trang Tự à… Tôi liếc về phía người đang đứng xa xa đằng kia, khi nhìn thấy tôi, mọi người đều ít nhiều tiến vài bước tới gần, chỉ có anh ta đứng yên một chỗ, mặc một chiếc áo lông màu xám, cũng không có biểu hiện gì cả.

Trang Tự, tôi đối với cái tên này cũng có phản xạ có điều kiện, Trang Tự = sinh viên sáng giá nổi tiếng cả nước = chỉ cần đi ra ngoài là có thể khiến các sinh viên nam trường tôi cảm thán ở cấp độ siêu đẹp trai = là “bạn bè” đầy mờ ám với Dung Dung …

Giống như ──

Nhiếp Hi Quang ngu ngốc, đại ngu ngốc!

Hình như trong mắt có chút cay cay, đã lâu như vậy rồi mà, thật không có tiền đồ… lại có một thứ gì đó mãnh liệt muốn trào ra….

Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn trời, một giây, hai giây…

“Bồ rốt cuộc đang nhìn cái gì?” Lão đại trước giờ luôn mạnh bạo hướng tôi mà hét như muốn xé lỗ tai.

Bọn họ đại khái cũng ngẩng đầu nhìn trời theo tôi cả nửa ngày, tôi cười ấp úng, ngây thơ nháy mắt mấy cái, “Thật kỳ lạ, trên trời không có mưa đỏ nhỉ*”.

*Chỉ nước mắt của người phụ nữ

Trang Tự cũng không mời ai đi ăn bao giờ, cho dù có được học bổng hạng nhất. Tất cả mọi người đều biết bố anh sớm qua đời, trong nhà chỉ còn một người mẹ ốm yếu, lại còn có một em trai đang học trung học, nhưng anh ngay cả những lúc khó khăn nhất cũng không cầu xin ai điều gì.

Nói ra mới thấy những lời này giống như có ý châm chọc, tất cả mọi người đều thấy xấu hổ, A Phân trừng mắt nhìn tôi đầy trách cứ, mọi người cũng nhìn cô ấy véo tay tôi.

Đau quá! Móng tay của cô ấy bao lâu chưa cắt rồi! Nước mắt của tôi vì bị cô ấy véo mà rơi ra.

Thật đáng thương cho tôi, thường xuyên bị bạn cùng phòng ngược đãi thành thói quen, bây giờ giận mà cũng không dám nói gì, trong lòng ấm ức dâng lên — tôi cũng có phải cố ý đâu chứ, chó dữ đều cắn người mà…tôi mà nóng nảy đương nhiên cũng sẽ….

Cuối cùng là Dung Dung lên tiếng cười giải vây: “Trang Tự kí hợp đồng với ngân hàng A ở Thượng Hải, tiền lương khoảng 8 ngàn.”

“A!” Ngân hàng A! Lương 8 ngàn! Tiền lương thế này nghiên cứu sinh học xong cũng chưa chắc có thể kiếm được nha!

Tôi ngạc nhiên nhìn Trang Tự, anh cũng đang hướng tôi nhìn, con mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm, hình như muốn biết tôi sẽ có phản ứng như thế nào.

Cái này… cảm giác này là sai đúng không?

Mặc kệ thế nào, cũng nên chúc mừng anh, tôi bước lên trước, thật tâm thật ý nói: “Chúc mừng nhé, Trang Tự….À, việc kia, sau này ghé thăm Thượng Hải là phải nhờ cậu rồi, bao ăn bao ở, chơi bời…”

“Không phải là ngày mai cậu mới về sao?”

Mấy lời nói bậy bạ của tôi bị âm thanh trầm ấm của anh chặn ngang, tôi hơi giật mình nhìn anh đang từ trên cao thư thái nhìn xuống, đầu óc có chỗ mơ hồ, anh đang hỏi tôi cái gì?

A Phân đột nhiên nắm tay tôi, kéo tôi đi về hướng Hà Thịnh, “Trang Tự, ông còn mời cơm không đấy, tôi sắp chết đói rồi!”

Tiếp theo, tôi ngồi trước một bàn đầy thức ăn ngon ở Hà Thịnh mới nhớ lại, nếu không phải tại mẹ đuổi đi, tôi chính xác là hôm sau mới trở về, hôm qua gọi điện về ký túc xá, cũng nói là ngày mai mới về.

Trang Tự anh ta… căn bản là không muốn mời tôi mà.

Dựa theo đạo lý, đúng ra tôi nên có môt chút khí phách bỏ đũa quay đi, nhưng mà…tôi là người có khí phách như thế sao?

Hừ! Tôi hung tợn gặm một miếng sườn, phải ăn gấp bội mới phù hợp với tính cách của tôi. Vì vậy tôi chả kiêng nể gì, có gì ăn nấy, còn muốn uống nước hoa quả….

Là gió cuốn mây tan, là ăn như sói như hổ, là buông đũa như có thần…

“Dưa hấu, nhìn bồ giống như động vật vậy.”, Tiểu Phượng ngồi bên trái nhìn tôi đầy kính sợ.

Lúc này tôi mới phát hiện ra mình đã trở thành tâm điểm của bàn anh, không biết từ lúc nào mọi người đã dừng đũa mà nhìn tôi ăn. Trang Tự ngồi đối diện tôi, liếc nhìn một cái, sau đó gọi phục vụ.”

“Chúng tôi muốn gọi thêm thức ăn.”

Tôi còn chưa kịp đỏ mặt, lão đại ngồi bên phải đã hung hắng nhéo vào chân tôi, “Bồ bớt bớt lại giùm đi”.

Quá buồn, tôi không phải đang biến đau thương thành sức ăn sao, có cần dùng vũ lực thế không chứ?

Không ăn thì không ăn, dù sao tôi cũng ăn không vào nữa rồi, ngán đến nỗi cầm chiếc đũa chọc chọc vào cái chân giò trong bát, nghĩ không ra vừa rồi sao có thể ăn được nhỉ, toàn là mỡ thế này.

Không khí trên bàn ăn nhanh chóng lại trở nên náo nhiệt, trọng tâm của cuộc nói chuyện đương nhiên là về việc làm của Trang Tự. Bạn trai của A Phân và Tư Tịnh là bạn cùng phòng với Trang Tự, rượu bia vào rồi hai người một bên trái một bên phải bấu vào Trang Tự nói: “Trang Tự, trong đám chúng ta bây giờ giỏi nhất là cậu, mấy anh em sau này sẽ theo cậu lăn lộn…”

A Phân và Tư Tịnh cười khanh khách nhìn. Tư Tịnh nói: “Vậy Dung Dung phải tìm việc một lần nữa rồi.”

Tiểu Phượng vừa ăn vừa mơ hồ hỏi: “Vì sao phải tìm việc mới, công việc bây giờ cũng tốt mà.”

“Bởi vì … công việc này ở Nam Kinh, cách Thượng Hải quá xa đó.” Tư Tịnh mờ ám nói, lại nháy mắt mấy cái.

“À ~~” Tiểu Phượng kéo dài âm thanh, tỏ vẻ như đã hiểu rõ, đột nhiên chuyển hướng sang tôi: “Dưa Hấu!”

“A!” Tôi đang chăm chú chọc chọc vào giò trong bát, bị cô ấy làm cho giật mình, chẳng phải đang nói chuyện về Dung Dung sao, gọi tôi làm gì chứ.

“Gà bồ mang đến ăn ngon thật á.”

Tôi không nói gì ——

Tiểu Phượng, bồ mới là heo.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...