Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!
Chương 23
Nó ngạc nhiên:
– Sao mình lại dừng chỗ này.
Trâm Trâm nhìn em cười:
– Đã đến lúc chị phải trả nợ em rồi chứ. Đi thôi.
Hai chị em đi vào, nó choáng ngợp trước bao nhiêu là con chó, mèo, chim,… Trâm Trâm hơi rùng mình nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh:
– em chọn một con đi.
– Thật chứ? – Mắt nó tròn xoe.
Trâm Trâm gật đầu, nó lập tức chạy khắp că phòng, nhưng rồi dừng lại trước một chú chó lông rập rạp màu nâu đen, đuôi chú ngoe ngẩy hẹ nhàn khi thấy nó. Nó áp sát vào lồng nhìn và mỉn cười:
– Giống Lucy quá.
Rồi nó chỉ vào con chó và nói với chị:
– Em lấy con này.
Trâm lại gần, cô cũng cười:
– Trông nó giông Lucy quá.
– Ừ. thế nên em mới chọn nó.
Tối đó…
Nó quay đầu bảo chị:
– Chị dừng ở đây được rồi, em tự đi vào được, chị còn phải về nữa mà.
– Nhưng phải vòng qua một đoạn nữa mới tới nhà mà?
– Không sao đâu, em tự về được.
Rồi nó đi ra khỏi xe cùng với Lucy – Tên của chú chó. Chào chị và đi thẳng. Nó liềm lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho hắn:
” Ê, anh ra ngoài này đón tôi với, sợ chết đi được”
Trâm Trâm nhìn bóng dáng của đứa em, cô thấy thật xa cách, nếu lúc đó cô nương tay, thì có lẽ tình chị em của hai người sẽ không phải là bức tường dày như thế này đâu.
– Tránh ra. – Có tiếng thét làm Trâm tỉnh mộng.
Cô quay đầy về phía đứa em của mình, dưới ánh đèn đường, nó đang bị một đám người khoảng chừng 7 người bu quanh. Trâm Trâm thở dài liền bước ra khỏi xe, vừa từng bước đi thẳng vừa nói:
– Thả con bé ra.
Tất cả ai cũng ngẩn lên nhìn, nó lắc đầu ngán ngẩn, kì này bọn này tiêu rồi. Một tên lưu manh liếm mép nói khi thấy thân hình uyển chuyển của Trâm Trâm:
– Cô em lạ quá, có gì liên qua sao, hay là… muốn nhập bọn hả?
– Co bé là em gái của tao.
Một chất giọng đầy anh thép và đậm chất…ginag hồ từ chính miệng của Bà La Sát thốt lên, nó thật sự không muốn nhìn chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, lúc này nó chỉ mong hắn xuất hiện thật sớm để đưa nó về.
Trâm Trâm nắm lấy tay em gái và kéo về phái sau lưng mình, du côn thấy thế thì nhăn mặt, Trâm Trâm cười:
– Muốn chơi thì chơi với ta đây này.
– Được thôi
Thế là bọn chúng nhẻo miện cười, một tên đưa bàn tay bẩn thiểu lên định vuốt khuôn mặt sắc sảo của Bà Chị thì… ” Chát” Một đòn ngay mặt, ”bàn tay nhỏ bé vẫn còn in trên má em”. Tên đó đi giật lùi vào bước rồi cả bọn chúng đều nhăn mặt lên, tên đó thét lên:
– Con khốn.
Rồi xông vào cùng lúc bảy người. Trâm Trâm tiền đẩy nhẹ em gái ra xa tí nữa, còn mình thì cởi đôi dày cao gót vướng víu. Cô còn nhẻo miệng cười lẩm bẩm:
– Rốt cuộc cũng được vận động rồi.
Còn nó… nhìn đám đánh nhau trước mặt, nó biết chị nó sẽ không sao, nhưng nó lại thấy nhớ đến cái lúc mà chị nó đánh nó, nước mắt của nó chảy dài.
Bà Chị của chúng ta thì vừa đánh vừa cười mãn nguyện, nhưng đỉnh điểm của cuộc đánh nhau này là lúc một tên đã nắp lấy chiếc áo khoác lửng và xé toạc nó ra. Bây giờ cô thật sự tức giận, chiếc áo này là do một người quan trọng tặng cô, bây giờ một mảng sau lưng rách lớn. Cô quay đầu nhìn tên đó bằng ánh mắt của Sư Tử rồi đánh những đứa khác phải nằm liện tại chỗ. Cô tiếng đến chỗ thằng đó bước nào thì hắn lại lùi ra gấp đôi, cô vừa nói:
– Mày có nhận ra là tao chỉ đánh bọn chúng để bị thương nhẹ không, hình như là mày muốn hơn thì phải, tao chiều.
Cô xông lên như hổ đói, tên đó chỉ đỡ được vài chiêu là lại bị một đòn, cứ thế cho đến khi hắn nằm gục xuống đấy với bao nhiêu là máu trên mặt. Trâm Trâm nhìn nhìn anh ta rồi thở hổn hển. Cô kjoong nói gì nhiều mà liền quay lại chỗ em gái. Cô đưa tay vuốt những giọt nước mắt của đứa em mình rồi nhẹ nhàng nói:
– Chị thấy Jihun đang đứng ở bên kia kìa. Em đừng khóc.
Nó không nói gì, liền cứ nhưng người mất hốn mà đi thẳng, đúng là Jihun ở đó và…cũng mất hồn. Nhưng khi thấy nó đang đi tới với một con chó đầy lông, hắn liền trở về là một con người mạnh bạo. Khi nó vừa chạm được vào tay của hắn thì nó như muốn ngất ngay tay chỗ, may quá, hắn đã ở đây.
)=