“Vậy, anh muốn đi lúc nào?”
“Tháng giêng năm sau, có được không?” Thấy Cố Ninh Du không cự tuyệt, tâm tình sa sút trong mắt Bùi Tư Viễn tản đi một chút: “Anh muốn cùng em đón năm mới ở nhà em, gặp bố mẹ vợ... Còn cả anh trai em nữa.”
Người này thật sự là... Còn chưa ra mắt mà mở miệng đã bố mẹ vợ.
Dưới tình huống bình thường, tâm trạng của cô nên thoải mái và vui vẻ, nhưng lúc này cô lại thất thần trong chốc lát, nghe Bùi Tư Viễn nhắc tới cha mẹ và anh trai mình, những mảnh ký ức sâu trong trí nhớ đột nhiên bị người ta mở ra. Kể từ khi cô quyết định chấp nhận Bùi Tư Viễn, cô hiếm khi cố tình để bản thân nhớ tới chuyện kiếp trước, những nỗi đau đớn và tổn thương kia dường như chưa từng tồn tại, nhưng vào lúc này, cô lại nhớ tới một lần nữa, những cảnh tượng ở kiếp trước thậm chí dường như vô cùng rõ ràng - -
Hóa ra cô chưa bao giờ quên những ký ức đó.