Tôi Không Phải Thiên Tài
Chương 11: Năm năm và hai mươi lăm năm (1)
Bận rộn cả nửa ngày trời cuối cùng trở về văn phòng, Cao Hải Hà ngồi phịch xuống ghế, thần sắc lộ vẻ mệt mỏi, chỉ thấy huyệt ở thái dương đập thình thịch. Hôm nay đúng là một ngày “náo nhiệt”, nhất là vụ buổi chiều, thật sự khiến người ta khó xử vô cùng.
Vợ và cô em vợ đã tùy tiện vượt đèn đỏ thì chớ, lại còn vì mất mấy trăm đồng, làm cho hai chủ xe phải vào đồn công an. Lúc ấy còn sống chết không nói với cảnh sát là mất bao nhiêu, nhất định đợi mình đến mới chịu mở miệng, bảo sợ cảnh sát thiên vị, coi thường người ngoại tỉnh.
Kỳ thực nếu không phải người ta phản ứng kịp thời thắng xe, hai chị em họ chắc không chỉ đơn giản trẹo chân sượt da thế thôi đâu. Vả lại tiền có mất cũng chưa chắc đã là ở đó, mà kể cả là ở đó thật đi chăng nữa, lúc đó người xúm lại hóng chuyện đông như thế, khó tránh khỏi có cả kẻ trộm, liên quan gì tới chủ xe người ta chứ.
Cứ nhớ lại vẻ mặt của hai chủ xe ấy, Cao Hải Hà lại thấy mặt mình nóng bừng. Tên béo đấy còn nói gì nhỉ, các người không phải rõ ràng là bày trò lừa người hay sao, cảnh sát giao thông cũng đều nói là chúng tôi không sai gì cả, nếu không tại hai mụ lắm chuyện, chúng tôi sao phải mất thời gian vô ích như thế, ừ thì mất thời gian, mà lại còn vì 500 đồng bọ, anh biết một giờ của tôi đáng bao nhiêu lần 500 đồng ấy không?
Cô gái xinh đẹp ấy lại còn lôi ngay ra 500 đồng đặt lên bàn, lạnh nhạt buông một câu, thế tôi đi được rồi chứ. Nếu không phải vợ hiểu được sự phẫn nộ của mình mà ngăn Mỹ Ngọc lại, nhìn cái lúc cô ta còn định giơ tay ra lấy, mình thật sự chỉ muốn… Ôi, Cao Hải Hà không kìm nổi tiếng thở dài ngao ngán.
“Lão Cao, sao lại ở đây? Tôi vừa gặp cậu sĩ quan hậu cần, thấy bảo vợ cậu đến từ chiều rồi mà!”, tiếng lão Bạch chính trị viên bỗng nhiên vang lên. Cao Hải Hà đang xoa huyệt thái dương ngoái đầu lại, trông thấy lão Bạch đi họp trên trung đoàn về ôm một chồng tài liệu cố sức đẩy cửa bước vào, anh vội đứng dậy chạy lại giúp.
“Cái gì mà lắm thế này?”, Cao Hải Hà đặt sách lên bàn, tiện tay lật giở, “Tài liệu học tập Ba Đại Diện[1], về tổ chức cho đội trưởng đại đội học tập trước, rồi truyền đạt lại cho anh em chiến sĩ”, lão Bạch vừa cầm mũ quạt mát vừa nói. “Mà này, thành quả học tập hôm nay của anh thế nào?”, Cao Hải Hà thuận tay đẩy cốc inox của mình qua.
[1] Thuyết Ba Đại Diện: Đảng Cộng sản Trung Quốc đại diện cho sức sản xuất tiên tiến, đại diện cho nền văn hóa tiên tiến, đại diện cho lợi ích của đại đa số nhân dân Trung Quốc.
Lão Bạch đón lấy cúi người tu ừng ực, khà một tiếng khoan khoái rồi đưa tay lau miệng định trả lời, bỗng nhớ ra câu hỏi lúc trước, “Ơ này, suýt nữa thì bị cậu dắt mũi, sao cậu vẫn chưa về nhà, khó khăn lắm vợ mới lên thăm, không mau về nhà hâm nóng tình cảm, còn ở đây làm gì hả?”. Cao Hải Hà cười, “Lúc chập tối một chiến sĩ đại đội 2 ngã từ trên dụng cụ tập thể thao xuống, em theo tới bệnh viên xem tình hình thế nào”.
“Thế à? Có nghiêm trọng không?”, lão Bạch vồn vã hỏi. “Không có gì to tát cả, bong gân cổ tay thôi, nghỉ ngơi một chút là được”, Cao Hải Hà đáp. “Phù…”, lão Bạch thở phào nhẹ nhõm, “Thế thì tốt, bây giờ sợ nhất là trung đoàn có sự cố. Tháng trước vụ cậu lính ở tiểu đoàn 3 còn chưa làm rõ kia kìa, chuyến này về phải nhấn mạnh lại cho cấp dưới, thời gian rảnh chơi thể thao dụng cụ cũng phải chú ý! An toàn là trên hết!”. Cao Hải Hà gật đầu tán đồng.
“Được rồi, việc đó cũng không gấp, cậu mau về đi, đừng để em dâu phải đợi!”, lão Bạch nháy mắt ra hiệu, miệng cười rõ gian. Cao Hải Hà mỉm cười, “Vợ chồng già cả rồi, có gì gấp gáp đâu!”. Lão Bạch trợn mắt, “Bậy nào, cô cậu cả năm không gặp, cậu không gấp? Cứ cho là cậu không gấp đi, em dâu đang sốt xình xịch lên kia kìa, mau về đi!”. Cao Hải Hà đành cười cười với lấy mũ bước ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước, lão Bạch lại thò đầu ra hét, “Tối đến làm ăn nhẹ nhàng thôi, cẩn thận mấy tên tiểu tử chuyên nghe trộm!”, anh em lính tráng trong trung đoàn đều bụm miệng cười, Cao Hải Hà lúng túng dứ dứ nắm đấm về phía lão Bạch, xong lại trừng mắt nhìn mấy cậu lính một cái, rồi mới rảo bước đi.
“Chị, phòng của bộ đội này chẳng hơn nhà mình là mấy nhỉ!”. Dương Mỹ Ngọc ngồi trước bàn cắn hạt dưa, Dương Mỹ Lan thì cầm cái lót giày ngồi khâu bên mép giường, họ được sắp xếp ở phòng khách. Nghe em gái nói vậy, Dương Mỹ Lan ngẩng đầu mỉm cười, “Chị thấy rất tốt đấy chứ”. Dương Mỹ Ngọc dẩu môi định cãi lại, cửa bỗng bị đẩy mở ra, cô phấn khởi đứng lên, “Anh rể, anh về…”, chưa nói hết câu, liền phát hiện người bước vào là phụ nữ.
“Ô, đều ở đây cả à, cô chính là em dâu nhà họ Cao đúng không?”. Người phụ nữ từ nụ cười đến giọng nói đều rất cởi mở, giọng nói tiếng phổ thông còn mang âm điệu vùng Đông Bắc, dáng người không cao, thân hình lại rất đẫy đà, áng chừng độ ba mươi tuổi, tóc búi sau đầu. Hai người phụ nữ trong phòng, một người trông còn rất trẻ, nên ánh mắt chị tự nhiên dừng lại ở Dương Mỹ Lan có phần nhiều tuổi hơn.
“Vâng, là em đây”, Dương Mỹ Lan vội đứng dậy, người phụ nữ ấy bước mấy bước lại gần, đặt đồ trong tay xuống, rồi cầm tay Dương Mỹ Lan cười nói, “Nhà tôi là chính trị viên trung đoàn, là cộng sự với Cao Hải Hà nhà em, chị họ Lưu, nghe mọi người nói em lên chơi, chị liền chạy qua thăm, Tiểu Cao vẫn chưa về à? Anh nhà chị cũng chưa thấy đâu, lính các anh ấy là vậy, không ngày nào không bận tới tối mịt tối mò”, bô lô ba la một hồi, xong chị ta lại như chợt nhớ ra cái gì chỉ tay vào túi nilon trên bàn, “Đây là ít quả anh đào, ở Tây Sơn Bắc Kinh này là ngon nhất đấy, đang còn tươi lắm!”.
“Cám ơn chị, cám ơn chị!”, Dương Mỹ Lan không thạo ăn nói chỉ biết luôn miệng cảm ơn, mặt đỏ hồng, có phần luống cuống. Trái lại Dương Mỹ Ngọc đứng bên nhón lấy một quả lấy tay xoa xoa rồi bỏ tọt vào miệng, chép miệng một cái cười nói, “Chị, đúng là rất ngọt, chị nếm thử xem!”, cô nhón lấy hai quả định đưa cho Dương Mỹ Lan.
“Em gái!”, Dương Mỹ Lan cảm thấy có phần không phải, chị Lưu thì lại cười, “Đây là em gái cô à? Bao nhiêu tuổi rồi, trông cũng xinh xắn đấy chứ!”. Dương Mỹ Ngọc gọi ngọt lịm, “Em chào chị Lưu, đến tháng sáu năm nay là em tròn hai mươi”. Chị Lưu gật gù, “Ừ, trẻ trung đúng là tốt thật”. “Xem chị nói kìa, chị cũng còn trẻ chán, năm nay chắc độ hai mươi lăm chứ mấy?”, Dương Mỹ Ngọc nghiêng đầu xem xét đánh giá.
Chị Lưu phá lên cười ha ha, “Cô em thật khéo nói, hai mươi lăm? Chị đã sắp ba mươi lăm rồi đấy!”. Dương Mỹ Ngọc làm ra vẻ kinh ngạc, “Không thể tin được! Nếu không thì là các chị ở thành phố thật biết cách chăm, phải rồi, chăm sóc! Không như bọn em dưới quê”. Chị Lưu nghe xong câu này càng cao hứng hơn, Dương Mỹ Lan cũng lo lắng cười theo.
Chị Lưu cũng là theo chồng tới đây, quê chị ở một thị trấn nhỏ thuộc Diên Cát[2], mọi người trong thị trấn đều biết chồng chị làm sĩ quan ở Bắc Kinh. Ở quê chị số người lấy chồng sĩ quan không nhiều, có thể theo chồng đến thành phố lớn như Bắc Kinh chỉ có mình chị, cho nên chị ở quê rất được ngưỡng mộ, bố mẹ cũng nở mày nở mặt, mở miệng ra là nói con gái tôi là người nội thành Bắc Kinh, đơn vị hàng tháng còn phát lương cho nữa!
[2] Thành phố Diên Cát: ở phía Đông tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc.
Dương Mỹ Lan tính vốn hướng nội, gặp người ngoài thường ít nói, nhưng lần này là vợ đồng nghiệp của chồng tới, cô sợ mình nói năng không gãy gọn, làm mất mặt chồng, cho nên đành tìm cơ hội khách sáo có phần gượng gạo, “Chị, chị ngồi xuống đi, để em rót nước cho chị”. Chị Lưu quay người vừa ngồi xuống, Dương Mỹ Ngọc nhanh nhẹn bưng ra một vốc lạc, “Chị, chị nếm thử xem, đây là choa mang từ quê ra đấy, giòn mà thơm cực”. Chị Lưu vui vẻ đón lấy.
Nhìn chị và em gái chuyện trò rôm rả, Dương Mỹ Lan lặng lẽ đặt cốc nước xuống, xong lại ngồi yên bên giường tiếp tục khâu lót giày. Bỗng chị Lưu quay sang hỏi, “Nghe lão Bạch nhà tôi nói chuyện, Tiểu Cao lên chức tiểu đoàn phó cũng một thời gian rồi, sao bây giờ chị em cô mới tới?”, “Vâng, gia đình chúng em có chút việc không đi ngay được”, Dương Mỹ Lan mỉm cười đáp.
Chị Lưu lại hỏi, “Thế cô cậu xa nhau bao lâu rồi?”. “Năm năm rồi ạ”, Dương Mỹ Lan đáp, “Hừ, lúc đầu tôi cũng phải chịu đựng bảy, tám năm mới được theo về đây đấy, gần bằng tám năm kháng chiến rồi!”, chị Lưu lắc đầu nói, “Lấy người trong quân ngũ khổ ở chỗ ấy, cấp bậc không đủ thì mình đừng mong được đi theo, một năm chỉ được gặp một lần. Phụ nữ đành ở nhà mà khô héo, đàn ông trong lòng thì cứ như mèo cào, cũng đành nhịn thôi!”. “Ha ha!”, Dương Mỹ Ngọc bật cười khanh khách, “Chị em còn không muốn đến cơ, sợ làm ảnh hưởng công việc của anh rể!”. Dương Mỹ Lan thì cúi đầu càng thấp hơn, chỉ có cổ là đỏ ửng hết cả lên.
Cắn lạc khát nước, chị Lưu cầm cốc uống mấy ngụm rồi lại nói, “Em gái, không phải chị nói, em đến là phải rồi, Cao Hải Hà nhà em chưa đến ba mươi tuổi đã là tiểu đoàn phó rồi, nghe lão Bạch nhà chị nói, lãnh đạo rất coi trọng cậu ấy, mặt mũi sáng sủa, dáng vóc cao ráo! Đây lại là Bắc Kinh, chứ không phải chốn quê mùa nhà mình, con gái đẹp nhiều không kể xiết”, nói đến đây, chị hạ giọng làm ra vẻ thần bí, “Trong đơn vị này cũng có không ít sĩ quan được điều đến xong là bỏ vợ đấy!”.
“Á!”, Dương Mỹ Lan khẽ kêu lên một tiếng, hình như đâm vào tay, cô đưa tay lên miệng khẽ mút. “Ô, không sao chứ hả?”, chị Lưu nhoài người tới hỏi. Dương Mỹ Lan lắc đầu lia lịa, Dương Mỹ Ngọc thì không để tâm, cái cô quan tâm là chuyện ly hôn vừa nãy cơ, “Không phải hôn nhân của quân nhân phải được bảo vệ sao? Sao nói bỏ là bỏ được?”.
Chị Lưu cười, nụ cười bao hàm nhiều điều khó nói bằng lời, trên cao nhìn xuống, xem thường, cảm thấy người hỏi câu này thật quá ngốc, quá đáng thương… “Bảo vệ thì có ích gì, cô cũng làm được gì đâu! Người ta nói không còn tình cảm nữa, có làm ầm ĩ lên, sau cùng nhiều lắm là lột được bộ quân phục trên người anh ta, vừa hay, người ta chuyển nghề ở lại Bắc Kinh luôn!”. Dương Mỹ Lan cắn môi không nói gì, Dương Mỹ Ngọc đảo mắt qua lại không biết đang nghĩ gì.
“Thôi nào, thôi nào, tôi chỉ tiện kể chuyện thế thôi, Tiểu Cao nhà cô không phải là người như thế, có điều đàn ông cứ phải quản chặt một chút, có câu châm ngôn không biết các cô đã nghe chưa?”. Nhìn hai chị em họ Dương đều đang chăm chú lắng nghe, chị Lưu vô cùng hài lòng, nói như truyền đạo, “Trượng phu[3], trượng phu, trong vòng một trượng thì là phu, ra khỏi một trượng, không biết thành ai mất rồi!”.
[3] Trượng phu: chồng.
“Sắc mặt em có vẻ không tốt lắm, lát nữa nghỉ sớm đi, hôm nay chắc mệt nhoài rồi đúng không?”, Cao Hải Hà đón lấy khăn bông vợ đưa cho vừa lau mặt vừa nói. Dương Mỹ Lan khẽ lắc đầu, “Em không mệt”, nói xong khom lưng bê chậu rửa mặt trên giá định đem đi đổ nước, Cao Hải Hà vội giơ tay đón lấy, “Để anh!”. Dương Mỹ Lan nhẹ lách người tránh.
Cao Hải Hà theo thói quen gấp khăn mặt gọn gàng rồi mới treo lên giá, quay lại, Dương Mỹ Lan đã để một cốc nước nguội trên bàn, nhìn anh cười gượng gạo, ngồi lại xuống mép giường cúi đầu vò áo.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh, Cao Hải Hà cảm giác tiếng thở của mình hình như còn lớn hơn tiếng ầm vang của xe bộ chiến, anh gượng gạo cầm cốc nước định tìm cái ghế ngồi xuống, thì phát hiện ra cái ghế duy nhất đã bị một bao tải to chiếm dụng. Dương Mỹ Lan không nói gì, mà nhích người sang một bên nhường chỗ, Cao Hải Hà do dự một chút, rồi bước tới ngồi xuống cạnh cô, hai người cách nhau không đến một bàn tay.
“Ừng ực ừng ực”, uống xong hai ngụm nước, Cao Hải Hà mỉm cười nói, “Ngon thật đấy, nửa ngày nay anh không uống nước rồi, cảm ơn em”. Dương Mỹ Lan khẽ trách, “Anh khách sáo với em mà làm gì”. Cao Hải Hà cười không đáp, hai người lại chiến tranh lạnh. Lấy nhau đã gần sáu năm, thời gian thực tế hai người ở bên nhau cộng cả lại chưa đầy sáu tháng, cô vợ lại sống hướng nội, mỗi lần hai người gặp lại đều có phần ngượng ngập, như bài hát nào vẫn hát, chúng ta là những người xa lạ thân thuộc nhất.
“Đâu phải người ngoài gì, anh ngồi thẳng mãi thế, không mệt sao”, Dương Mỹ Lan khẽ nói, Cao Hải Hà hơi khom lưng thả lỏng, “Quen thế rồi, hơn nữa bình thường bọn anh không ngồi giường, nên có chút không quen, à phải rồi, em gái em sao cũng đến, trong điện thoại có thấy em nói gì đâu.”
“Nó tốt nghiệp trung học đã hai năm rồi, cũng chưa tìm được công việc gì thích hợp, nó lại không muốn làm ruộng, lần này có thể theo anh tới đơn vị, bố bảo Bắc Kinh lớn như thế, anh lại là sĩ quan, cho nó đi mở mang tầm mắt, chúng ta có thể chăm nom nó một chút, em nghĩ tốt nhất là tìm cho nó một việc gì đó, cô ba nhà bác họ cũng làm ở Bắc Kinh, năm ngoái đem về nhà 2 vạn đồng, xây hẳn nhà ngói mới rồi”, Dương Mỹ Lan cúi đầu nói.
Cao Hải Hà bất giác chau mày, không cần hỏi cũng biết, tuy vợ nói là mình muốn tìm việc cho em gái, nhưng chắc chắn đấy là ý của bố vợ. Kể chuyện nhà chú Đường xây nhà mới này nọ, kỳ thực là nói bóng gió chê mình thường ngày gửi về ít tiền quá, nhưng một sĩ quan thì kiếm được bao nhiêu tiền, lương hàng tháng đã gửi về cho vợ mất hai phần ba, may mà việc ăn, mặc, ở đã có đơn vị lo, giữ lại chút ít mua kem đánh răng, xà phòng rồi tiền sách vở cũng vừa hết.
Thấy chồng không nói gì, Dương Mỹ Lan đưa mắt lên trộm nhìn anh, cô biết bố mình thật là phiền phức, nhưng nếu cô không nói, mai đây bố cô nhất định sẽ viết thư hoặc gọi điện nói chuyện trực tiếp với chồng mình, đến lúc ấy nói ra còn khó nghe hơn.
“Anh biết rồi, trước mắt cứ để em gái ở Bắc Kinh chơi đã, có chuyện gì sau này nói sau”, tiếng chồng nói ngắt ngang mạch suy nghĩ của Dương Mỹ Lan, cô vội gật đầu, “Vậy mọi chuyện em nghe anh”. Cao Hải Hà cứ nghĩ đến cái mặt khô quắt của bố vợ là trong lòng lại thấy phiền muộn, bố anh là thanh niên trí thức Thiên Tân, ở vùng sơn cốc ấy vất vả cả nửa đời người mà không có cơ hội về thành phố, cho nên ông đặt tên cho cậu con trai duy nhất là Hải Hà, để hoài niệm cố hương.
Bố mất trong một tai nạn lao động ở đội sản xuất, mẹ anh vốn sức yếu nhiều bệnh cũng theo bố mà đi năm anh thi đỗ vào trường quân đội. Bố vợ hiện tại của anh khi ấy là kế toán thôn, dù là việc anh đi lính hay giúp đỡ chăm nom mẹ già yếu, ông đều có vai trò rất lớn, có điều, ông không giúp không công.
Nghĩ tới đây, một cơn bực bội xông thẳng vào đầu Cao Hải Hà, “Thôi, cũng muộn rồi, nghỉ đi thôi”. Anh đứng dậy cởi quần áo, chỉ hận không thể trút bỏ những buồn bực kia đi như cởi quần áo ra thế này, cởi sạch sành sanh. Nhưng cởi được một nửa mới chợt nhớ ra bây giờ không chỉ có mình anh, anh vô thức liếc nhìn vợ một cái, Dương Mỹ Lan quay lưng về phía anh đang nhanh chóng giở chăn, chui vào trong, quần áo cởi ra được cô khẽ đặt ở ngoài chăn. Tiếp đó cô lật người quay mặt vào tường, kéo chăn lên tận cằm, song vành tai đỏ ửng cả lên không thể giấu được.
Cao Hải Hà lúng túng nuốt nước bọt, nghiến răng, anh nhanh chóng cởi áo khoác ngoài, tắt đèn, trèo lên giường. Căn phòng tức khắc tối om, Cao Hải Hà khẽ thở phào, bóng đêm có thể che giấu nhiều, ít nhất thì bây giờ mình không cần nghĩ xem phải tỏ vẻ thế nào mới thích hợp.
Nói ngại ngần cũng được, khó chịu cũng chẳng sai, Cao Hải Hà tạm thời không có ý định chui vào chăn cùng vợ, dẫu sao giờ cũng là tháng Sáu rồi, tiết trời ấm áp, dù không đắp chăn anh vẫn ngủ được như thường. Cao Hải Hà ra lệnh cho bản thân không được nghĩ gì hết, cứ thế đi vào giấc ngủ như mọi khi. Nhưng không đợi anh thôi miên thành công bản thân mình, có tiếng sột soạt truyền lại, Cao Hải Hà bất giác căng cứng cơ bắp, rồi cảm thấy một thân người hừng hực sáp lại gần, khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
Dương Mỹ Lan và anh gần như lớn lên cùng nhau, cái tính thẹn thùng của cô dường như đã ăn sâu vào xương tủy, tuy làm vợ đã lâu, nhưng cô chưa bao giờ chủ động yêu cầu anh. Cao Hải Hà nhất thời hồ đồ bỗng phát hiện vợ đang túm lấy tay anh kéo về bên ấy, anh kinh ngạc theo phản xạ có điều kiện định rụt tay lại, nhưng lý trí lập tức ngăn anh lại, để mặc bàn tay từ từ hạ cánh xuống nơi mềm mại nóng bỏng.
Cao Hải Hà có thể cảm nhận rất rõ hơi thở và nhịp tim gấp gáp của vợ, “Bịch, bịch,…”, cứ thế giằng co mất một lúc, Cao Hải Hà hít thở sâu, lật người sang bên. Đang vừa xấu hổ vừa căng thẳng vì hành động của mình, Dương Mỹ Lan liền thở phào, cái cảm giác bối rối ấy cũng tan tành mây khói trên cơ thể ấm nóng của chồng.
Hôm nay những người định đứng ngoài nghe trộm đều đã bị lão Bạch cẩn thận xua đi hết, song dù có không đi thì họ cũng sẽ phải thất vọng tràn trề. Bởi chưa đầy năm phút sau, đèn trong phòng đã bật sáng, Cao Hải Hà chui ra khỏi giường với tốc độ tập hợp khẩn cấp, anh theo thói quen của vợ nhanh chóng tìm thuốc ở trong túi, rồi mang lại giường, “Mỹ Lan, há miệng ra, mau uống thuốc nào!”
Rồi cùng với nửa cốc nước nguội còn lại khi nãy, Dương Mỹ Lan miễn cưỡng nuốt thuốc vào. Cao Hải Hà một tay ôm chặt cô, tay kia khẽ vuốt dưới cằm, để tránh vì co giật mà cắn phải lưỡi. Cũng không biết bao lâu sau đó, có thể chỉ một lát, Dương Mỹ Lan bình tĩnh lại, cơn co giật thần kinh toàn thân cũng chấm dứt, Cao Hải Hà lúc này mới nới lỏng tay, hai người mồ hôi mồ kê đầm đìa.
Dương Mỹ Lan ngẩn ngơ nhìn chồng một lúc, đột nhiên đẩy anh ra, tự mình chui vào chăn bắt đầu khóc. Gần như không nghe tiếng cô khóc, chỉ thấy bờ vai gầy run run. Cao Hải Hà vốn định khuyên vợ đừng khóc nữa, để tránh tinh thần kích động mà lại tái phát bệnh, nhưng giờ mà nói vậy, chẳng khác gì làm tổn thương thêm vợ, anh đành lặng im lấy tay khẽ vỗ về vai vợ an ủi.
Cách một bức tường, Dương Mỹ Ngọc đang vò đầu bứt tai đứng dậy, tuy vách tường phòng khách của đơn vị rất mỏng, nhưng tiếng chị gái với anh rể nói chuyện không lớn, muốn nghe trộm cũng không phải dễ dàng gì, có điều vừa rồi anh rể hét cái gì mà uống thuốc mình lại nghe thấy rất rõ ràng.
Cô nhón chân khẽ trở lại giường, lời bố dặn trước khi đi lại văng vẳng, “Chứng động kinh của chị con chắc không thể chữa khỏi, thành thân bao nhiêu năm thế rồi, mà vẫn chưa sinh được lấy một mụn con, giờ anh rể con lại đi Bắc Kinh làm quan rồi, không thể để nó nhân cớ đó giũ bỏ chúng ta được, giờ bố chỉ còn biết trông cậy vào con nữa thôi!”.