Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo

Chương 18


Chương trước Chương tiếp

Khi biết tin bản thân đang mang thai, Vân Nhàn có chút hốt hoảng. Đầu tiên cô chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ, đặc biệt là một người mẹ đúng mực. Làm mẹ, nghe rất nhẹ nhàng nhưng ai đã từng sinh con mới biết muốn trở thành từ mẫu là chuyện khó khăn và gian nan cỡ nào. Bạn phải nuôi dưỡng đứa bé chín tháng mười ngày trong thân thể, cho uống từng ngụm sữa, vỗ về từng giấc ngủ, dạy nói những tiếng vỡ lòng, tập bé bước những bước chân đầu tiên chập chững mà kiên định, thức trăng đêm khi bé bị bệnh, tìm hiểu suy nghĩ của bé, cưng chìu quá bé sẽ khó nghe lời bạn còn nghiêm khắc quá bé sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi bạn.... đấy mới chỉ là giai điệu đầu tiên, sau đó còn hàng hà sa số việc mà bạn phải làm cho bé con. Tuy rất bận rộn, đôi khi gian nan, nhưng tình cảm thiêng liêng mẫu tử sẽ chiến thắng tất cả. Trừ phi tâm can lạnh hơn băng mới không thương con, còn lại tất cả các bà mẹ trên thế giới đều yêu con hơn bản thân mình.

Vân Nhàn đạm mạc chứ không phải loại người vô cảm, cô chưa bao giờ có ý định bỏ đi đứa bé đang hoài thai. Điều thứ hai làm Vân Nhàn hoảng hốt là cô sợ với hoàn cảnh của cô, đứa bé có thể không được trưởng bối yêu quý và tự ti vì bé 'có mẹ sinh nhưng không có cha dưỡng', bị người đời khinh miệt là con riêng bị vứt bỏ. Cuộc đời cô không phải chịu cái danh kia nhưng cũng hiểu được nỗi xót xa đó. Tuy cô là trưởng nữ của Vân gia nhưng ai mắt sáng đều biết cô không được An Tố Tố ưa thích, cho nên vị trí của cô chẳng khác cái bình to mà rỗng, chỉ cần An Tố Tố còn chấp chưởng Vân gia ngày nào thì cô không có chút thực quyền nào. Như thế có khác bị xem là con riêng là bao?

Tại sao Vân Nhàn chỉ có một người bạn thân duy nhất? Đơn giản vì trong ngôi trường quý tộc mà Vân Trường cho cô theo học chẳng ai thật lòng kết bạn với cô. Con cháu các thế gia thường trưởng thành sớm, ngay từ nhỏ đã được giáo dục làm thế nào để có lợi cho gia tộc. Với kiểu trưởng nữ như Vân Nhàn thì không đủ để trở thành mục tiêu cho các tiểu thế gia 'săn đón'.

Cũng bởi vì vậy nên Vân Nhàn mới lo lắng cho đứa con mới hình thành của cô. Khi sang Canada, nhiều người đã khuyên cô nên bỏ cái thai vì nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cô nhưng đều bị Vân Nhàn bỏ ngoài tai. Đúng như Thủy Thiên Phong nói :"Đứa trẻ là vô tội, chẳng ai có quyền quyết định cha mẹ, hoàn cảnh chào đời cả. Mỗi người đều có quyền được sống, truy cầu sự sống. Đứa bé này chỉ vì còn quá nhỏ nên chưa thể tự lên tiếng bảo vệ quyền lợi của mình. Hơn nữa, phải để lại chứng cứ để sau này còn tóm được cha nó, rồi sau đấy cứ để tớ tận tình 'chiêu đãi' hắn! Đảm bảo sẽ là trải nghiệm vĩnh viễn khó quên!"

Nhìn thấy nụ cười bay mùi âm mưu nồng nặc của Thủy Thiên Phong, Vân Nhàn thầm chúc phúc cho kẻ nào đó. Chuyện cô mang thai là ngoài ý muốn, cô không hoàn toàn trách hắn ta, một phần cũng vì cô quá chủ quan mới bị người hãm hại. Cái cô quan tâm nhất chính là hắn có bị dị tật gì hay không, lỡ đâu đứa trẻ sinh ra không thừa kế sự xinh đẹp của cô mà xấu giống cha nó thì có lẽ ý định về thành phố K của cô sẽ còn hoãn dài dài. Rất may người nào đó có bộ dạng thuộc dạng yêu nghiệt, không thì e rằng phải còn lâu lắm hắn mới gặp lại vợ con.

Vào một ngày đẹp trời trong tương lai, Vân Nhàn kể lại cho Cung Cảnh Hàn nghe những gì Thủy Thiên Phong đã nói, lúc đó hắn mới hiểu nguyên do vì sao cô bạn thân của Vân Nhàn mới đầu luôn gây khó dễ cho hắn mà hắn chỉ có thể nhịn, ai bảo đó là người dạy dỗ con hắn a! Cung Cảnh Hàn cảm thấy may mắn, may là người con gái hắn yêu nhất không có hận hắn, nếu không con đường đi tới mục tiêu 'gia đình hoàn hảo' của hắn chẳng biết phải đến năm nào tháng nào mới thực hiện được.

.....

Với Vân Nhàn, sự thừa nhận của Vân Trường có ý nghĩa vô cùng hệ trọng. Có thể nói ở nơi thành phố này, cô chỉ có ba là nguồn ấm duy nhất. Nếu thái độ của Vân Trường y như An Tố Tố đối xử với cô thì chắc chắn sẽ là một đả kích nghiêm trọng, thậm chí là vết thương khó lành. Còn gì thất vọng hơn việc bạn đặt toàn bộ trông chờ vào ai đó, đổi lại là một bóng lưng lạnh lẽo?

Thấy ba ông cháu ôm chặt lấy nhau, Vân Nhàn biết, cô đã đặt niềm tin vào đúng chỗ. Ba cô vẫn luôn yêu thương cô.

"Ba, Thiên Thần, ba người định để con đói xanh da luôn à?" Vân Nhàn mở miệng trêu đùa.

Vân Trường bật cười, xoa đầu hai đứa cháu ngoại đáng yêu :"Chắc các con đã đói lắm rồi, mau gọi món ăn đi!"

Vân Thiên và Vân Thần híp mắt hưởng thụ độ ấm từ bàn tay ông ngoại, tâm nói —— Mở đầu buổi gặp mặt thật tốt a!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...