Tỏa Ưng

Chương 8


Chương trước Chương tiếp

Thu Tri Phong ngồi trong thư phòng cả ngày vẫn chưa bước ra.

Không ai có can đảm xông vào tổng đàn ma giáo dù chỉ còn hai người hắn và Độc Y ở trong. Những người còn lại đều bị hắn phái đi cấp tốc cứu viện Hắc Ưng.

Kỳ thật cứu hay không, cũng không có gì khác biệt

Hắc Ưng không sống nổi. hắn biết rõ.

Chỉ là, không muốn tin tưởng. khi hắn còn chưa tận mắt thấy thi thể Hắc Ưng.

Đều là lỗi của hắn, là hắn quá mức lơ là sơ suất, vậy mà lại quên nói với Hắc Ưng nhiệm vụ ám sát kia đã bị hủy bỏ.

Hắn hiểu rõ nhất là Hắc Ưng sẽ làm tất cả kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.

Nắm chặt tấm phù chú màu xanh sẫm đã không còn nguyên dạng vào trong tay, Thu Tri Phong đột nhiên lớn tiếng cười như điên.

Đây là món đồ lúc Thanh Tùng hấp hối đưa cho hắn, vốn định giữ lại niệm tưởng không ngờ vậy mà lại trở thành đoạt mệnh phù cho Hắc Ưng!

Thanh Tùng, đây là trả thù của ngươi đối với việc ta di tình biệt luyến sao? Vậy vì sao ngươi không trừng phạt ta lại muốn tổn thương Hắc Ưng?! Rõ ràng người có lỗi với ngươi chỉ là ta mà thôi!

Thu Tri Phong như kẻ điên mà cầm phù chú trong tay tự lẩm bẩm, Độc Y chợt cả kinh, rồi lại lạnh nhạt mặc kệ hắn phát tiết.

Năm đó lúc gã mất nàng, dáng vẻ của gã cũng không khá hơn bao nhiêu.

Mà cảm giác của Thu Tri Phong lúc này, cũng chỉ gã có thể hiểu được.

Khuyến cáo của gã dường như không có tác dụng, như vậy thì không tính là việc thiện cũng không tích được phúc, khó trách hôm qua nàng không chịu đi vào giấc mơ của gã.

Tiếng thở dài như thoải mái, lại như tiếc hận của gã kinh động đến Thu Tri Phong.

Hắn giật mình như vừa từ mộng bừng tỉnh, giống như nửa đứng dậy, muốn đứng, lại do dự. Muốn ngồi xuống, lại do dự.

Hành vi chẳng dứt khoát như thế khiến Độc Y hừ lạnh một tiếng, thay đổi một cái hai chân lại hoán đổi vị trí.

Không phải gã muốn mạo phạm giáo chủ, mà là những gì hắn làm thật khiến gã coi thường.

Hắn là người đứng xem còn nhìn ra được tình cảm, không có lý do gì mà giáo chủ anh minh thần võ lại không phát hiện được. chẳng lẽ đây là cái mà mọi người nói là người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường?

Sờ sờ cằm, nam tử ăn mặc đẹp đẽ đang nhìn bầu trời, suy nghĩ từng chút từng chút đến người con gái mình thầm yêu.

Mà thanh âm hừ lạnh vô tình của y kia, lại để Thu Tri Phong biết xấu hổ rốt cục hạ quyết định.

Hắn đứng lên, vận khinh công chạy về phía cửa lớn tổng đàn.

Nhưng mà, cước bộ của hắn chỉ đứng cách cánh cửa một bước.

Người đi cứu viện Hắc Ưng đã rở về, hai tay trống trơn.

Quay lại một giờ trước đó.

Hắc Ưng lấy một địch trăm, toàn thân đẫm máu, giống như chó cùng rứt giậu.

Mái tóc đen mất trật tự tán loạn, y phục màu đen rách mướp, dường như mái tóc che đậy toàn bộ khuôn mặt chỉ lộ ra một đôi mắt lợi hại.

Tay phải của y điên cuồng run rẩy, cơ hồ không cầm được chuôi kiếm. mà tay trái của y, đã bị chém đứt rồi.

Cả đời này Hắc Ưng chưa bao giờ chật vật như thế. Máu bắn đầy mặt, đứt một tay, đùi phải trúng liền chín mũi tên, sức nặng thân thể dồn hết lên chân trái, cơ hồ không trụ được, chỉ có thể lảo đảo đi về phía trước.

Càng đừng nói tới trong người của y điên cuồng đau đớn khiến mồ hôi lạnh toàn thân rơi như mưa.

Cho dù như thế, kiếm trong tay y vẫn như trước khiến những cao thủ bạch đạo nơi đây kiêng kỵ

Nhưng mà, sau nửa giờ cuối cùng thể lực của y cũng khô kiệt, tuy trường kiếm không rời tay cũng đã không còn khí lực huy động nó.

Tay cầm trường kiếm, Hắc Ưng lung lay đứng ở đó, máu nhuốm khắp khiến hai mắt y cơ hồ không nhìn rõ cái gì, chỉ có từng mảnh bóng đen lúc ẩn lúc hiện.

Đau đớn bên trong cùng cái đau bên ngoài kết hợp lại, đau nhức đến tận cùng chỉ còn cảm giác ở tai là rõ ràng nhất.

Dự cảm trở thành sự thật, y chết ở chỗ này.

May mà y đã hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao cho. Đây là chuyện duy nhất đáng để kiêu ngạo.

Nếu quả thật có kiếp sau, y vẫn muốn làm ảnh vệ của chủ nhân, làm kiếm của hắn, làm lá chắn của hắn, đời đời kiếp kiếp.

Dù vĩnh viễn cũng không thể mang ý nghĩ yêu thương vốn đã nảy mầm từ sâu đáy lòng của mình nói với hắn cũng không sao.

Chỉ cần chủ nhân bình an, chỉ cần chủ nhân cao hứng, bất cứ chuyện gì hắn cũng làm, dù muốn hắn thịt nát xương tan cũng vui vẻ chịu đựng.

Hơi hếch cằm lên, Hắc Ưng nhắm đôi mắt vốn đã không thấy rõ cái gì lại, máu chảy quá nhiều khiến nhiệt độ cơ thể y nhanh chóng hạ thấp, lúc này đối với y mà nói, ngược lại là không khí mùa hạ lại càng thêm mát mẻ.

Giống như bàn tay của chủ nhân.

Loại cảm giác vuốt ve này, thật sự giống tay của chủ nhân. Chết trong cảm giác hạnh phúc này, dường như đối với y mà nói là quá xa xỉ

Bất quá y đã không còn nhiều thời gian, lúc này xa xỉ cũng tốt.

Hàm chứa một nụ cười thản nhiên, một tia hô hấp cuối cùng đình chỉ, thân thể Hắc Ưng từ từ trở nên cứng ngắc.

Mà cái gọi là cao thủ bạch đạo lúc này cũng không cần cố kỵ gì nữa, cùng nhau tiến lên, dưới đao quang kiếm ảnh, máu của Hắc Ưng phun tung tóe, thân thể nhanh chóng bị chặt thành vài đoạn, hài cốt chân chính không còn.

Cuối cùng cuối cùng, y thật sự không hề ngã xuống, y đứng đấy nhắm mắt, đứng đấy tắt thở.

Ngay tại lúc y tắt thở, một đám khói màu đen nhàn nhạt từ thân thể y bay ra, trong lúc mọi người chuyên chú xông đến phanh thây, bay đến trong tay một thân ảnh màu trắng đang đứng ở chỗ bí mật chờ giờ phút này đã lâu.

Nhẹ nhàng khép lại ngón tay trắng nõn kinh người, cánh môi duyên dáng nhẹ cong lên.

"Tới tay ."

Thu Tri Phong lại lần nữa quay về thư phòng, là một nén nhang sau khi từ trong miệng giáo chúng biết được chuyện Hắc Ưng chết thảm.

Trong một nén nhang này, hắn bình tĩnh dị thường mà hạ mấy đạo mệnh lệnh.

Từ giờ khắc này, toàn bộ thiên hạ tẩy bài một lần nữa.

Ma giáo dốc toàn bộ lực lượng, bên dưới trời xanh vẫn còn cảnh máu tanh nhuốm đầy, tiếng gào khóc khắp nơi như địa ngục. Trận giết chóc tàn khốc này kéo dài suốt nửa tháng, toàn bộ môn phái bạch đạo đều bị tiêu diệt, không một kẻ may mắn sống sót.

Quốc gia cũng đồng thời thay đổi triều đại, hoàng tộc Phong thị toàn bộ đi về hoàng tuyền, mà chế pháp cùng giải dược của huyết khôi từ nay về sau biến mất không còn tăm tích, sạch sẽ như chưa từng tồn tại.

Nhưng mà, hết thảy những thứ này cũng không thể khiến Hắc Ưng trở về.

Ngón tay bấm vào lòng bàn tay, dòng máu nóng theo nắm đấm bàn tay chảy xuống, nhuốm đỏ cả bàn tay, giống như trên gương mặt bình tĩnh của Thu Tri Phong chảy xuống một giọt nước mắt đẹp như máu.

Độc Y dựa vào vách tường si ngốc nhìn đóa hoa đã tàn trong đình, Thu Tri Phong ngồi ở trên thạch lan cạnh gã, tay không ngừng vuốt ve một chiếc trường bào màu đen.

Đó là đồ chuyên dụng của Ảnh vệ, mà bộ này Hắc Ưng đã từng mặc qua.

Hắn lại vuốt ve một lần nữa, trân trọng lại thâm sâu, phảng phất như đó chính là hóa thân của tình nhân đã qua đời.

Từ sau khi Hắc Ưng chết thảm, Thu Tri Phong ngày ngày đều trải qua sinh hoạt độc nhất vô nhị.

Lúc gà gáy, đến đại sảnh xử lý việc trong giáo vụ. sau đó mê muội đi vào ngồi trong căn phòng mà Hắc Ưng đã từng ở qua hơn mười ngày, ánh mắt liếc từng chút từng chút, y như con rối.

Mãi đến khi mặt trời lặn về phía tây, hắn đứng dậy, sờ qua từng đồ vật mà Hắc Ưng đã dùng, cuối cùng ôm bộ quần áo mà y từng mặc cùng nằm trên trên chiếc giường mà bọn hắn hoan ái lần cuối, một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, lại lặp lại như vậy.

Điều ngoại lệ duy nhất chính là đôi khi Thu Tri Phong sẽ ở dưới ánh nắng, ngồi trên thạch lan, cùng Độc Y nhìn vật nhớ người.

Hắn nhớ tình nhân của hắn, hắn nhớ Hắc Ưng.

Thời gian dường như vĩnh viễn đọng lại trên người của hắn, đến cả Độc Y lúc đầu nghĩ rằng tất cả là do hắn tự làm tự chịu cũng không nhìn được nữa.

Tiếp tục như vậy, đại khái Ma giáo cần thay giáo chủ rồi.

Nhưng mà khuyến cáo của gã, Thu Tri Phong hoàn toàn không nghe lọt, không đúng, căn bản là hắn không hề nghe.

Ngoại trừ lúc xử lý giáo vụ, cả người Thu Tri Phong dường như đều sống trong huyễn cảnh hắn và Hắc Ưng ở cùng nhau, bất luận kẻ nào chuyện gì cũng không thể quấy rầy hắn.

Sớm biết như vậy tại sao lúc trước còn làm thế.

Độc Y thở dài, rồi lại không thể làm gì với hắn

Tâm bệnh cần tâm dược, mà thuốc của Thu Tri Phong sớm đã biến mất khỏi thế gian này, hắn cũng không có khả năng trị khỏi nữa.

Lẳng lặng bỏ đi, Độc Y để Thu Tri Phong cùng "Hắc Ưng" ở chung một không gian.

Dịu dàng nhìn chăm chú ngón tay Hắc Ưng, khóe môi Thu Tri Phong chậm rãi nhếch lên, thâm tình mềm mại mỉm cười dường như sợ kinh động đến giấc ngủ của Hắc Ưng.

Những ngày gần đây, hắn chậm rãi tinh tế mà nghĩ lại từng ly từng tý về hồi ức của bọn hắn, mới giật mình nhận ra thì ra hắn ghi nhớ mọi chuyện sâu như thế, tinh tường như thế.

Hắn nhỡ rõ ràng khi mới gặp Hắc Ưng dáng vẻ y gầy teo nho nhỏ, cũng nhớ rõ thời niên thiếu bị chính mình trêu cợt ác liệt, bộ dáng ngây ngốc lại không hiểu ủy khuất đáng thương của kẻ kia, thậm chí hắn con nhớ rõ lúc mình phát sốt nửa tỉnh nửa mê, Hắc Ưng như một tên đầu gỗ đứng trước giường hắn, gấp đến độ nước mắt lưng tròng nhưng cái gì cũng không giúp được, bộ dáng lo lắng.

Tất cả tất cả, kỳ thật hắn đều nhớ. Hắc Ưng vẫn luôn ẩn dấu trong đáy lòng hắn nơi hẻo lánh dễ bị sơ sót nhất.

Tình cảm của hắn không phải đột nhiên ý loạn tình mê cũng không phải do độc tình, mà là từng chút từng chút, từ khi bọn hắn còn chưa biết gì đã từ từ tích lũy, gặp được cơ hội mới nảy mầm, đâm chồi, nhanh chóng trở thành đại thụ.

Không có cái gì tự nhiên sinh ra, thế gian đều có nhân quả.

Nghĩ kỹ lại, hắn bị Thanh Tùng hấp dẫn cũng bởi vì y ngây thơ ngốc ngốc nhưng lại thành thật khéo léo, bộ dáng cực kỳ giống Hắc Ưng khi còn bé.

Chỉ là cho đến giờ hắn chưa từng nổi nên ý niệm đối với một người ảnh vệ là Hắc Ưng, cho nên khát vọng dưới đáy lòng của hắn đối với Hắc Ưng cần phải tìm một chỗ phát tiết. mà lối đi này chính là Thanh tùng không thể ngờ.

Đây chính là lý do vì sao trước nay hắn chỉ ôm nữ nhân bỗng nhiên chuyển sang ôm nam nhân là Thanh Tùng. Đương nhiên không thể phủ nhận, sự yêu mị của thanh tùng cũng là động lực tác dụng.

Nhưng là từ tận đáy lòng người mà hắn thực sự muốn ôm, là Hắc Ưng. lần say rượu mất lý trí kia không phải ngẫu nhiên mà là khát vọng từ tiềm thức.

Chỉ là giờ này hắn suy nghĩ thấu đáo cũng không còn tác dụng.

Hắc Ưng chết rồi, cho dù hắn làm bộ như y còn ở đây, sự thật này cũng không thay đổi.

Quá mức thông minh quá mức lý trí, đến lừa gạt chính mình cũng làm không được, đôi khi lại là chuyện bi ai.

Hắn tình nguyện chính mình cho đến giờ cũng không phát giác ra tình cảm đối với Hắc Ưng, một mực làm một giáo chủ ma giáo lãnh huyết tàn khốc!

Nhưng mà chuyện đã phát sinh thì không cách nào xóa đi. Là hắn quá mức tự tin quá mức cuồng vọng nên lúc tình cảm vượt quá dự tính mới thất kinh.

Thậm chí vì che dấu loại chật vật này mà hại chết chính người mình yêu sâu đậm...

Một giọt máu nước mắt chậm rãi từ gương mặt hắn chảy xuống, dừng ở quai hàm một hồi, rồi rơi xuống.

Kể từ hôm đó, chỉ cần hắn chảy nước mắt, tất cả đều là huyết lệ đỏ tươi.

Độc Y nói đây là do bi thương quá độ mà thành, không có phương pháp trị hết, nhưng nếu tiếp tục như vậy nữa tâm bệnh sẽ dần dần nặng thêm, thậm chí tiều tụy mà chét.

Mà Thu Tri Phong đối với việc này không thèm để ý. Hại chết người hắn yêu nhất, hắn đã mất đi động lực sống sót. Nếu không phải có giáo chúng ma giáo cần hắn, hắn đã sớm đi theo Hắc Ưng.

Ngày hôm nay mặt dàn mày dày mà tiếp tục sống cuộc sống nửa sống nửa chết, là vì trừng phạt chính mình, cũng là vì thương tiếc Hắc Ưng.

Một bàn tay trắng noãn hứng lấy giọt huyết lệ tình cảm của hắn đối với Hắc Ưng, cẩn thận thu vào trong bình.

"Cút ngay ! Ai cho ngươi vào . . .!"

Hắc Ưng tức giận ngẩng đầu, đôi mắt đột nhiên trừng lớn.

"Thu đại giáo chủ, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ."

Mái tóc dài màu xanh nhạt, đôi mắt màu xanh nhạt, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, thanh lệ không dính chút khói bụi giang hồ, hồ yêu nhàn nhạt cười một tiếng mở miệng, dưới ánh mặt trời hư ảo như trong mộng cảnh.

Phức tạp liếc nhìn hắn một cái, Thu Tri Phong cúi đầu tiếp tục vuốt ve chiếc áo bào của Hắc Ưng, dường như không trông thấy con hồ yêu này.

Mấy ngày lại gặp lại hắn, giống như một cây đao cắm vào trái tim vốn đã đầm đìa vết thương của Hắc Ưng.

Hắn không nên không nghe sự khích lệ của dị loài. Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.

Lúc đó hắn đã chìm trong tình cảm của mình mà mất phương hướng, vì vậy trời cao trừng phạt hắn đã tuyệt tình với Hắc Ưng. nhưng là, vì cái gì người chết kia lại là Hắc Ưng? Rõ ràng đáng chết nhất là mình mới đúng!

"Khụ khụ !. . ." trong cổ họng cuồn cuộn dâng nên một mùi tanh, ngực Hắc Ưng buồn bực, ho vài tiếng, vài giọt máu lại phun tung tóe.

Nhưng không có chuyện gì lau vệt máu trên môi, Thu Tri Phong mím muôi nuốt xuống mùi tanh lại lần nữa dâng nên trong cổ họng, ngón tay khẽ run lại lần nữa mơn trớn, chiếc áo bào trên đầu gối.

Ánh mắt hắn dịu dàng lại thâm sâu, bi thương mà tuyệt vọng, nhiều loại tình cảm hỗn hợp lại với nhau, phức tạp khiến người ta đồng cảm thê lương.

Nghê Thường mím môi, lông mi dài chớp chớp như cánh bướm.

"Muốn Hắc Ưng trở lại bên cạnh ngươi sao?"

Cơ thể run lên bần bật, Thu Tri Phong nhếch mắt lên, lập tức ngưng tụ bão tuyết rét lạnh trong trời đất.

"Đừng.Mang.Y.Ra.Đùa.Cợt!"

Từng chữ từng chữ, âm thanh thấu nhĩ tai.

Lúc phát cuồng Thu Tri Phong không tự chủ được mà sử dụng Sư rống công.

May mà Nghê Thường không phải nhân loại, nếu không ở khoảng cách gần như thế không chết cũng bị thương, ít nhất là tàn phế nằm trên giường cả đời.

"Ta chưa bao giờ nói đùa." Mấp máy môi, Nghê Thường rất nghiêm túc nói.

"Ta cam đoan" Một bàn tay to lớn đặt trên bả vai Nghê Thường, Viêm Hồ Diễm Mạc một thân hồng y mang theo khí tức sát phạt, trên vai khiêng một cái quan tài màu đen xuất hiện.

"Đã làm xong?"

"Ừm."

Nửa tựa vào trong ngực người yêu, tay Nghê Thường nhẹ nâng lên một chút, chiếc quan tài trên vai Diễm Mạc từ từ rời khỏi vai hắn, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

"Mở ra nhìn xem, ngươi sẽ biết rõ đến cùng có phải là ta nói đùa hay không."

Cười nhạt một tiếng, Nghê Thường làm dấu tay xin mời.

Thu Tri Phong ngờ vực vô căn cứu mà ngưng mắt nhìn hắn hồi lâu, rốt cục cử động

Nhưng chỉ là phát một lực kình khí, nắp quan tài "Viu" một cái bay ra ngoài, tứ hiện ra trước mắt khiến ngón tay hắn run lên, áo bào đen trên đầu gối rơi xuống đất.

"Hắc Ưng?!"

Hắn nghẹn ngào kêu lên, mạnh mẽ chạy về phía cỗ quan tài. Giữa đường hơi khuỵu chân một chút, thiếu chút nữa là ngã xuống.

Chỉ là hắn đã không để ý những thứ này, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào người đang nằm trong quan tài như đang ngủ, ngón tay rung động mạnh, hồi lâu không dám sờ lên gò má đối phương.

Là Hắc Ưng! Là Hắc Ưng của hắn! Hắc Ưng của hắn rốt cục đã trở về!

"Đừng cao hứng quá sớm, đây chỉ là chiếc vỏ rỗng mà thôi."

Vẫn còn ghi hận trước đó Thu Tri Phong vô lễ với Nghê Thường, Diễm Mạc giội một chậu nước đá xuống.

"Ngươi có ý tứ gì?"

Đầu óc minh mẫn cùng với lý trí quay trowrlaij, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Hắc Ưng và hai con yêu hồ, Thu Tri Phong dường như không thể tin được chuyện có thể xảy ra như lời bọn hắn nói.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ bọn hắn thật sự có thể...

Thu Tri Phong kích động đến mức dường như không đứng vững, ánh mắt chăm chú gắt gao nhìn Nghê Thường, giống như đang đợi hắn tuyên án tử hình hoặc cứu rỗi.

"Cho ta một nửa máu huyết tâm hồn, ta liền cứu Hắc Ưng lại sống sờ. chỉ là nếu một người thiếu một nửa máu huyết tâm hồn, không chỉ hao tổn năm phần mười võ công, dung nhan già yếu, tuổi thọ cũng sẽ giảm một nửa, ngươi cần phải hiểu rõ.

Ngón giữa vuốt vuốt chiếc bình nhỏ chứa một vài giọt lệ của Thu Tri Phong, giọng Nghê Thường đột nhiên trở nên nguy hiểm lạnh lùng.

Tựa như một vị tiên nhân lãnh khốc, muốn lấy của hắn cái gì, phải trả lại giá tương ứng.

"Ta cho ngươi. Nhưng mà ngược lại, ngươi nhất định phải mang Hắc Ưng trở về bên ta!"

Thu Tri Phong vội vàng trả lời ngay, hoàn toàn không chần chờ. Lưng thẳng tắp, khí thế đột nhiên trở nên mạnh mẽ, dường như có sự bễ nghễ uy nghiêm.

Lúc này, hắn mới thật sự là giáo chủ ma giáo Thu Tri Phong!

Vì lấy lại tình cảm chân thành của mình, hắn nguyện ý trả bất cứ giá nào, vĩnh viễn không bao giờ nói hối hận!

Đạt được đáp án như vậy, Nghê Thường hơi khẽ gật đầu với Diễm Mạc.

Bàn tay yêu quái mọc ra móng tay bén nhọn, chậm rãi hướng đến ngực trái Thu Tri Phong, con mắt đỏ ngòm của Diễm Mạc nheo lại, khẽ liếm môi.

Bây giờ hối hận vẫn còn kịp. chúng ta là yêu, không có hảo cảm với nhân loại, ngươi thật sự tin tưởng chúng ta sao? Vạn nhất sau khi chúng ta lấy được máu huyết tâm hồn ngươi lại đổi ý, ngươi muốn khóc cũng không kịp.

Ngôn từ cực kì khiêu khích, bên tai Thu Tri Phong càng không ngừng kể rõ các loại khả năng đáng sợ. nhưng là hắn thủy chung không nhúc nhích, đứng yên đó.

Yên lặng mà nhìn bàn tay dị loài kia đâm vào ngực trái mình.

Trong nháy mắt ngực trái đau đớn kịch liệt như muốn nổ tung, tác động đến tứ chi của hắn.

Mạnh cắn chặt môi, hàm răng lõm sâu vào trong thịt, Thu Tri Phong đau đớn hừ một tiếng, toàn thân co rút kịch liệt.

Mà số lượng lớn máu tươi ở vị trí bàn tay đối phương đâm vào ngực hắn nháy mắt phun tung tóe khắp nơi. Máu tươi từ vết thương chảy xuống không chỉ thấm ướt áo bào của hắn,

d dồng thời cũng dọc theo cánh tay Diễm Mạc chảy xuống, cuối cùng đều rơi xuống trên mặt đất.

"A! cái này chỉ là bắt đầu mà thôi, nếu như chịu không được có thể kêu lên hoặc đổi ý nhé!"

Thanh âm Diễm Mạc tràn đầy dụ dỗ phảng phất vang trong đầu óc của hắn, nháy mắt đánh thẳng vào sự nhẫn nại kiềm chế đau đớn của hắn, cơ hồ đoạt đi thần trí của hắn.

"... Tiếp... tục..."

Cắn răng phun ra hai chữ này, Thu Tri Phong hung hăng trừng mắt nhìn huyết sắc hồ yêu đang gần trong gang tấc, bờ môi bị cắn đến chảy máu, theo đường cong ở cằm chảy xuống, nhỏ tại vạt áo của hắn như nhiều đóa hoa mai đỏ nở rộ, thê diễm buồn bã tuyệt vọng.

Hắc Ưng của hắn, lúc trước cũng là một thân đẫm máu như vậy chạy về. nếu như hắn tỉnh táo suy nghĩ vài phần, có lẽ hết thảy những việc phát sinh sau đó đều có thể tránh được.

Hắc Ưng của hắn, rõ ràng đã bị thương nặng như vậy rồi, hắn lại vẫn phái y đi chấp hành nhiệm vụ chó má! Hắn chính là tên khốn kiếp! heo chó cũng không khốn nạn bằng!

Trong lòng tự chửi mắng chính mình, Thu Tri Phong chỉ cảm thấy đau nhức trên người căn bản không có gì lớn.

So với những việc Hắc Ưng làm vì hắn chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.

"Được, ta tán thưởng ngươi ."

Vành môi tạo thành một độ cong quỷ dị, chứa đầy ác ý, tay càng vói sâu vào trong ngực.

Máu chảy ra càng nhiều, thậm chí Thu Tri Phong còn có thể cảm giác được hình dạng đốt ngón tay của Diễm Mạc.

"Ô . . ."

Tiếng rên rỉ khẽ khàng phá vỡ phòng tuyến mà chui ra, Thu Tri Phong gắt gao nắm chặt hai nắm đấm, liều mạng dốc sức bảo trì thanh tỉnh dưới sự tra tấn tàn khốc này.

Sau một lát, một người đàn ông cỡ bàn tay giữa vũng máu của hắn tụ tập thành hình.

Trên mặt giăng đầy những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu, chảy xuống cổ, sắc mặt Thu Tri Phong tái nhợt như tờ giấy, bờ môi bị nghiền nát đến chảy máu, màu đỏ kia nổi bật trên da của hắn thoạt nhìn dị thường chói mắt.

"Lấy được !"

Thở nhẹ một tiếng, sắc mặt Diễm Mạc lập tức trở nên ngưng trọng, hắn cẩn thận cầm một nửa máu huyết tâm hồn chậm rãi lấy ra khỏi thân thể Thu Tri Phong.

Ngay lúc máu huyết tâm hồn còn đang phát ra nhiệt khí nhàn nhạt rời khỏi cơ thể Thu Tri Phong, eo của hắn lập tức ngoặt xuống, mái tóc nhiễm bạch sương, trên mặt cũng hiện nên rất nhiều nếp nhăn.

Nửa quỵ dưới đất, Thu Tri Phong cảm giác được lực lượng trong cơ thể mạnh mẽ xói mòn, khí lực ở hai tay chân dần dần biến yếu, cuối cùng thậm chí không thể không chống hai tay xuống đất, nếu không hắn sẽ ngã sấp xuống.

May mà Diễm Mạc đã vung tay lên máu trên ngực hắn ngừng không chảy nữa, thậm chí ngay cả vết thương cũng nhanh chóng khép miệng.

Nếu không đại khái trong nháy mắt này, ngay lúc Hắc Ưng sắp phục sinh Thu Tri Phong sẽ lại đánh mất lần nữa.

Đập vào mắt là mu bàn tay đầy nếp nhăn, Thu Tri Phong hoảng sợ sờ sờ mặt, cảm giác được khuôn mặt già khọm như đôi tay.

"Này, đây chính là dáng vẻ hiện giờ của ngươi.."

"hảo tâm" biến ra một vũng nước trong, Diễm Mạc đưa một nửa máu huyết tâm hồn trân quý cho Nghê Thường.

"Bây giờ ngươi có hối hận không? Có lẽ, còn kịp đấy."

Tiếp tục đưa ra lời dụ dỗ Thu Tri Phong, trong đôi mắt hẹp dài của Diễm Mạc tràn đầy trào phúng cùng ác ý.

". . . Ta . . . Không hối hận . . ."

Lúc này Thu Tri Phong trở nên già nua phấn chấn trả lời bằng giọng khàn khàn, đột nhiên mất đi hơn phân nửa võ công, thân thể của hắn suy yếu như bộ xác không, tiếng nói cũng trở nên nhje bỗng.

"Thực hiện... hứa, khụ khụ! Hứa hẹn của các ngươi đi!" ho khan không ngừng, ánh mắt Thu Tri Phong lại vẫn kiên định không chút thay đổi.

Dù là trước vũng nước trong chiếu rõ ràng bộ dáng già nua của hắn, dù kiếp này phải dùng cái dạng này mà sống, hắn vẫn muốn Hắc Ưng quay lại bên cạnh hắn.

Dù cho cái này rất ích kỷ.

Nhưng mà thế thì sao? Hắn là giáo chủ ma giáo, trời sinh có được quyền lực tùy hứng làm bậy

Chỉ là lúc này tùy hứng, là vì Hắc Ưng. chỉ vì y!

Ánh mắt từ từ chuyển đổi, hắn lập tức trở lại cơ trí như lúc đầu, vì tương lai của hắn và Hắc Ưng mà tính toán.

Cho dù bề ngoài già nua, công lựa hao tổn năm phần mười, Thu Tri Phong vẫn như cũ là Thu Tri Phong hùng bá thiên hạ trước kia, một chút dao động cũng không có.

"Chúng ta sẽ không nuốt lời."

Nghê Thường nhếch môi, láy từ tay áo ra một cái hũ nho nhỏ màu xám. Mở cái chai đựng giọt huyết lệ của Thu Tri Phong ra, đổ vào, lắc một cái, một cỗ khói đen nhàn nhạt bay ra, dừng lại trên không trung một tích tắc rồi ngay lập tức nhập vào thân thể Hắc Ưng.

Nhất thời toàn bộ không vào hết.

"Cái đó. . . Khụ khụ khục !. . . là cái gì?"

Trừng to mắt nhìn, Thu Tri Phong sợ bỏ qua bất kỳ một dấu hiệu tỉnh lại nào của Hắc Ưng, ngay cả chính mình liên tục ho khan cũng không để ý.

"Ba hồn bảy vía của y. dùng nước mắt thương tâm của người yêu để định hồn không còn gì tốt hơn."

Vừa nói, bàn tay hoạt động liên tục, Nghê Thường duỗi móng tay bén nhọn vẽ trước ngực Hắc Ưng một cái, một vết thương hẹp dài xuất hiện, tuy nhiên lại không hè chảy ra một giọt máu.

Vuốt vuốt ngực nhìn không chớp mắt, Thu Tri Phong biết khôn mà im miệng.

Lấy một nửa máu huyết tâm hồn kia ra, bàn tay Nghê Thường duyên dáng để nó vào vết thương trên người Hắc Ưng, sau đó rút tay về, lại vẽ một vòng ở vết thương kia, miệng vết thương đáng sợ khép lại, một chút dấu vết cũng không còn.

Sợ haixi thán phục năng lượng đặc thù của bọn phi nhân loại, Thu Tri Phong nhìn họ làm hết thảy, sau đó đến bên người Hắc Ưng.

"Đến nhìn xem thâm tình của ngươi có thể khóa được ba hồn bảy vía của y không, hơn nữa đánh thức thần trí của y."

"Ngươi là . . . Khụ khụ khục...!"

Nói nhanh quá khiến Thu Tri Phong lại ho khan mãnh liệt một hồi.

"tuy chúng ta dùng trân bảo của thiên địa cải tạo lại thân thể cho Hắc Ưng nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một bộ xcs. Tuổi thọ đã hết thì hồn phách không cách nào dừng tại thế gian quá lâu, nếu không sẽ biến thành ác linh Lệ Quỷ, cho nên mới mượn nước mắt của ngươi định hồn y.

"Ngươi càng nặng tình với y, càng có thể khóa ba hồn bảy vía của hắn trong thân thể, không bị tà khí làm hại. chỉ cần dùng một nửa máu huyết tâm hồn của ngươi rót nhân khí vào máu người, cỗ thân thể này có thể thành một cơ thể người chân chính.

"Sau này, muốn xem tình cảm của ngươi phải chăng sâu nặng đến mức có thể đánh thức thần trí của y, khiến y thực sự trở về nhân gian. Về điểm này, chúng ta không giúp ddowjwc gì.

Mà Thu Tri Phong từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Hắc Ưng, thử mấy lần cuối cùng mới giơ tay ra cầm lấy bàn tay lawnhj như băng của Hắc Ưng.

Đây không phải độ ấm mà con người nên có.

Tất cả đều bị hắn hại thành dạng này.

Nhưng là, hắn thật sự thương y.

Cho nên, van cầu ngươi, Hắc Ưng! Ta Thu Tri Phong bình thường không cầu ai, nhưng hiện tại ta nguyện ý cúi đầu, phủ phục dưới đất khẩn cầu ngươi! Cầu ngươi tỉnh lại, trở lại bên cạnh ta! Ta van cầu ngươi.....!

Khi Thu Tri Phong lặng lẽ cầu xin thời gian chầm chậm trôi qua, từ ngày đén đêm, từ đêm lại đến ngày.

Nhưng mà không có cái gì phát sinh.

Hắc Ưng lẳng lặng nằm yên, dường như một con rối chế tác tinh xảo, không có hô hấp, không có nhịp tim, thậm chí đến cả Thu Tri Phong vẫn luôn nắm chặt tay cũng không ấm lên một chút.

"Vì sao? Vì sao y vẫn không tỉnh lại?"

Thu Tri Phong già nua điên cuồng mà túm lấy vạt váo Diễm Mạc, vành mắt thâm đen hiện lên những tia máu vằn vện càng khiến người ta sợ hãi.

Tàn khốc nhất trên đời, không qua được việc cho một người tuyệt vọng có được hi vọng, rồi lại biến hi vọng đó thành tuyệt vọng.

"Là tình cảm của ta không đủ sâu? Là do ta yêu không đủ sao? Hắc Ưng, ta thật sự yêu ngươi! Van cầu ngươi, trở lại bên ta! Ta nhận sai, ta không nên để ngươi đi vào chỗ chết! . . . Khụ khụ khục khục... Hắc Ưng ! Hắc Ưng ! đến cùng ngươi muốn thế nào mới chịu tỉnh lại? ngươi nói cho ta biết đi! bất cứ chuyện gì ta cũng làm vì ngươi! chỉ cần ngươi tỉnh lại chính miệng nói cho ta biết! Hắc . . . Khụ khụ khục..."

Thân thể mất một lượng máu lớn, lại mất đi hơn nửa nội lực, thậm chí còn trở nên già nua, Thu Tri Phong giống như ngọn đèn trước gió, sinh mệnh lung lay sắp tắt.

". . . Khụ khụ khục...! Khục ! Phốc . . ."

Dường như muốn mang cả tim phổi của mình đều ho ra, Thu Tri Phong già nua đang điên cuồng ho khan mấy tiếng, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Mà ngay cả Nghê Thường ngây thơ nhưng lạnh lùng cũng bắt đầu cảm thấy không đành lòng.

Ngụm máu kia, phun thẳng lên mặt Hắc Ưng, nhuộm đỏ cả gương mặt y.

Cố gắng trở mình, Thu Tri Phong cẩn thận từng chút từng chút lau đi vết máu trên mặt Hắc Ưng, gần đấy ánh sáng trong mắt ảm đạm như bầu trời u ám.

"Hắc Ưng, ngươi không chịu tỉnh lại có phải là do không muốn tha thứ cho ta? không sao, ngươi không tỉnh lại, ta sẽ xuống đó cùng ngươi. đến lúc đó, ngươi không muốn gặp ta nữa cũng không được . Ha ha ha a . . ."

Tiếng cười thê lương từ khuôn miệng dính đầy máu tươi của Thu Tri Phong phát ra, một giọt huyết lệ đỏ thẫm lại từ khóe mắt hắn chảy xuống.

Lệ kia rơi vào trên mu bàn tay Hắc Ưng, lóe lóe, vậy mà lại chậm rãi thẩm thấu vào thân thể y.

Nhưng mà lúc này, Thu Tri Phong đã nhưu đèn cạn dầu, mắt mờ tay run không thấy được dị tượng nhỏ bé này.

Ngay khi Thu Tri Phong lung lay như muốn ngã, bàn tay bị hắn nắm trong tay thật chặt bỗng nhúc nhích. sau đó cử động.

"Hắc . . . Hắc Ưng?! Ngươi đã tỉnh? Ngươi khôi phục thần trí rồi hả?"

Dưới sự kích động, Thu Tri Phong cố xốc tính thần mở to hai mắt, nói năng lộn xộn. chỉ nhớ rõ ràng nắm thật chặt tay của Thu Tri Phong, một chút cũng không nỡ buông ra.

Dù chết, hắn cũng phải nhìn thấy Hắc Ưng thật sự sống lại.

Ha ha, thì ra hắn cũng không ích kỷ như mình tưởng tượng. Nếu như Hắc Ưng có thể sống sót, dùng mạng của hắn để đổi cũng coi như đáng giá.

Nửa nằm trong quan tài vốn bình thường bỗng trên mặt nhiễm lên một chút khí tức nhàn nhạt, Sau đó màu sắc đôi môi cũng hồng nhuận, cuối cùng lông mi của y lại động động, chậm rãi mở ra, thần thái ngây thơ kia, đơn thuần như hài tử vừa mới tỉnh giấc.

Thu Tri Phong liều mạng ôm lấy y, vui đến phát khóc.

Thu Tri Phong hai mắt vô thần bị người ôm vào trong ngực, ngây ngốc như búp bê không có linh hồn.

Nghê Thường cẩn thận dò xét gương mặt lộ ra qua vai Thu Tri Phong, ngón tay bắn ra một đạo lam quang bắn vào trán Hắc Ưng.

"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh! ngươi cuối cùng cũng tỉnh! Ngươi không được rời khỏi ta! Vĩnh viễn không được rời khỏi ta!"

Thu Tri Phong vẫn kích động đến mức nói năng lộn xộn như trước, hai tay ôm chặt người yêu mất rồi lại quay về,hận không thể vĩnh viễn như vậy.

Bởi vì tư thế này của hai người mà hắn không thể thấy những gì Nghê Thường làm với Hắc Ưng.

Hô ! Rốt cục chính thức hoàn thành !

Nghê Thường kín đáo thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn thấy đôi mắt Hắc Ưng trở nên thanh minh, trên môi mới lộ ra nụ cười hài lòng.

Kỳ thật bọn hắn đối với phương pháp này có thành công hay không cũng không dám chắc, dù sao phương pháp này tìm được trong cuốn sách cũ nát trong tộc, hơn nữa theo lời tộc trưởng nói cũng chưa có tiền lệ thành công để tham khảo.

Sở dĩ bọn hắn chọn phương pháp này bởi vì chỉ có phương pháp này mới có thể làm một lần vất vả suốt đời nhãn nhã trị gọn tận gốc. chỉ cần thành công, số mệnh chết sớm của Thu Tri Phong cũng sẽ thay đổi, đoạn tình yêu bi kịch này cũng sẽ nghịch chuyển.

Cái gọi là giúp người giúp cho trót, tiễn phật tiễn đến tây phương, bọn hắn muốn trả lại ân tình mà Thanh Tùng nợ Thu Tri Phong, đã trả được triệt để!

Giây lát, chốc lát , cảm xúc rốt cục bình phục Thu Tri Phong mới phát giác được Hắc Ưng không đúng .

Sao y vẫn không có phản ứng gì? dường như còn chưa mở miệng nói câu nào?

Trong lòng hắn đập mạnh, Thu Tri Phong đột nhiên có loại dự cảm xấu.

Hắn đột nhiên kéo Hắc Ưng từ trong lòng ra, khẩn trương nhìn y. mà một động tác đơn giản như vậy đã đủ khiến hắn hết sức, thở gấp.

"Ngươi . . . Ngươi là . . . Ai?"

Hắc Ưng trừng mắt nhìn, sau đó ngắc ngứ mở miệng, mỗi chữ đều đánh mạnh vào lòng Thu Tri Phong.

Đả kích quá lớn thế nên Thu Tri Phong hoàn toàn không phát hiện ngay khi Hắc Ưng mở miệng thì trên người mình đã phát sinh biến hóa.

Tóc của hắn lần nữa trở nên đen nhánh, nếp nhăn trên khuôn mặt cũng nhanh chóng biến mất, sống lưng thẳng lên, tin tưởng võ công của hắn cũng hoàn toàn khôi phục. bởi vì hắn nắm tay của Hắc Ưng là mạnh mẽ mà hữu lực như vậy.

Trong phút chốc, một lão nhân đèn cạn dầu lại lần nữa khôi phục thành một thanh niên cường tráng hữu lực, thậm chí lượng máu cùng tinh lực mất đi cũng cùng nhau quay về thân thể.

Trong nháy mắt Hắc Ưng ngơ ngác.

"Ngươi là... chủ nhân? Vừa mới là một ông già sao nhanh như vậy đã biến thành chủ nhân?

". . . Ôi chao?"

Vừa mừng vừa sợ, Thu Tri Phong cũng bị làm cho hồ đồ.

"Ngươi thay đổi về như cũ rồi."

Diễm Mạc lạnh lùng chỉ điểm cho hắn.

". . .!"

Nhàn rỗi lấy một cái gương đặt vào tay hắn, Hắc Ưng vui mừng phát hiện chính mình lại khôi phục dáng vẻ tuổi trẻ hữu lực, sờ sờ mặt, nếp nhăn cũng đã biến mất.

"Đây là . . . ?" Thu Tri Phong khó hiểu .

"Bởi vì tình yêu của ngươi đối với hắn đủ sâu nặng nên một nửa máu huyết tâm hồn chẳng những chấn hưng lại hồn phách cùng thần trí của y, khiến y trở về nhân gian đồng thời cũng tạo thành [khế ước cộng sinh]"

"Từ nay về sau trên ý nghĩa mà nói, một nửa máu huyết tâm hồn của ngươi không hề mất đi, cho nên ngươi khôi phục bộ dáng lúc trước. Từ giờ trở đi, các ngươi đồng sinh cộng tử, trừ phi tình yêu của ngươi đối với hắn biến mất, hắn sẽ lại hồn phi phách tán, nhập vào địa phủ."

Hết thảy đều ở lòng của ngươi.

Diễm Mạc ôm người yêu của mình nhanh chóng biến mất, nhưng Thu Tri Phong ngay cả nhìn cũng không nhìn, chỉ lo ôm chặt Hắc Ưng cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của y.

Hắn rốt cục có thể dùng tình yêu của mình khóa Hắc Ưng lại một đời một kiếp! hắn vĩnh viễn sẽ không lại để mất y!

Mà Hắc Ưng cảm nhận cái ôm của chủ nhân, ngón tay rung động rồi lại rung động, cuối cùng chậm rãi đặt lên hai vai Thu Tri Phong.

Tình cảm của chủ nhân, yêu của chủ nhân, tất cả y đều cảm nhận được. thâm trầm như vậy, ôn nhu như vậy, giật mình như trong mộng cảnh.

Môi khẽ cong lên, vẻ hạnh phúc mừng rỡ tươi cười còn chưa tắt, nước mắt đã rơi xuống trước.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...