To Sir Phillip With Love

Chương 8


Chương trước Chương tiếp

… em thật may mắn khi ở trường. Những chị em gái của em

đã phải trình diện với một cô gia sư mới, và cô ấy

là hiện thân của nỗi bất hạnh. Cô ta đều đều nói về phép toán số học

từ tinh mơ cho đến chập tối. Hyacinth tội nghiệp giờ đây ngập trong nước mắt

mỗi lần con bé nghe từ “bảy”. (Dù chị phải thú nhận chị không hiểu tại sao

một đứa trẻ ở độ tuổi lên sáu không suy ra những phản ứng giống vậy.)

Chị không biết chúng ta sẽ làm gì. Dìm tóc con bé vô lọ mực,

chị cho là thế. (Đó là, ý kiến của Cô Haversham, không phải của Hyacinth,

ngay cả khi chị sẽ không bao giờ chỉ dẫn ra vế sau.)

– từ Eloise Bridgerton gửi đến em trai cô, Gregory,

trong học kỳ đầu tiên khi cậu là học viên ở Eton.

Khi Phillip quay về từ khu vườn hoa hồng, anh ngạc nhiên khi thấy nhà anh lặng im và vắng lặng. Thật là hiếm hoi khi không khí không bị nổ tung ra với âm thanh của cái bàn bị lật nhào hay tiếng gào đinh tai giận dữ. Bọn trẻ, anh nghĩ, đang tạm dừng để nhấp nháp hương vị yên tĩnh. Rõ ràng, chúng không ở nhà. Bảo mẫu Edwards hẳn phải dẫn chúng ra ngoài đi dạo.

Và, anh cho là, Eloise vẫn còn ở trên giường, dù sự thật gần như rõ mười mươi, cô dường như không phải là ngoại người ăn không ngồi rồi cả ngày.

Phillip chăm chú xuống những bông hồng trong tay anh. Anh đã dành chính xác cả giờ lựa chọn những bông hoa đẹp nhất; Romney Hall tự hào với ba khu vườn hoa hồng, và anh phải đi đến khu vườn xa nhất để tìm những khóm hoa đa dạng rực rỡ, tươi mới. Sau đó anh tỉ mỉ chọn lựa, cẩn thận cắt chúng ở chỗ chính xác để tiếp tục tốt tươi, và rồi kỹ càng tỉa đi từng cái gai.

Những bông hoa anh có thể làm được. Những thực vật xanh tươi anh thậm chí có thể làm tốt hơn, nhưng bằng cách nào đó, anh không nghĩ Eloise sẽ thấy nhiều lãng mạn trong một nắm thường xuân.

Anh thơ thẩn ngoài phòng ăn, hy vọng thấy vài mẩu thức ăn vương vãi, đợi chờ sự xuất hiện của Eloise, nhưng tủ chén đĩa sạch sẽ và tinh tươm, dấu hiệu rằng buổi ăn sáng đã qua và kết thúc. Phillip cau mày và đứng lên giữa phòng, cố gắng tìm hiểu anh nên làm gì tiếp theo. Eloise chắc đã xuống giường và ăn bữa sáng, nhưng khỉ gió nếu anh biết cô ở đâu.

Chỉ vừa lúc ấy một cô hầu đi ngang qua, giữ một tấm khăn bằng lông vũ và một cái giẻ. Cô ấy khẽ nhún gối chào khi thấy anh.

“Ta cần một lọ hoa cho những cái này.” Anh nói, giơ bó hoa lên. Anh hy vọng có thể giao tận tay cho Eloise, nhưng không thích giống như nâng niu chúng suốt cả buổi sáng trong khi lùng sục cô.

Cô hầu gật đầu và bắt đầu rời đi, nhưng anh ngăn lại. “À, và cô có biết Cô Bridgerton có thể đi đâu không? Ta nhận thấy buổi sáng đã hoàn tất.”

“Ra ngoài, thưa Ngài Phillip.” Cô hầu nói. “Với bọn trẻ.”

Phillip chớp mắt ngạc nhiên. “Cô ấy ra ngoài với Oliver và Amanda? Tự nguyện?”

Cô hầu gật đầu.

“Thú vị đây.” Anh thở dài, cố không hình dung ra cảnh tượng. “Hy vọng chúng không giết cô ấy.”

Cô hầu trông hoang mang. “Ngài Phillip?”

“Đùa thôi… à… Mary?” Anh không có ý kết thúc câu nói bằng một câu hỏi, nhưng sự thật là, anh không chắc lắm về tên cô hầu.

Cô ấy gật đầu theo cách mà anh không thể chắc anh đã đúng, hay cô chỉ đang tỏ ra lịch sự.

“Cô biết họ đi đâu không?” Anh hỏi.

“Xuống về phía mặt hồ, tôi tin là thế. Đi bơi.”

Da Phillip không rét mà run. “Bơi?” Anh hỏi, giọng kỳ quái và trống rỗng với tai anh.

“Vâng. Bọn trẻ mặc đồ tắm của chúng.”

Bơi lội. Lạy Chúa.

Kể từ một năm nay, anh đã tránh mặt hồ, luôn đi đường vòng qua đó, chỉ để bản thân tránh khỏi nhìn thấy nó. Và anh đã cấm các con không bao giờ được đến nơi ấy.

Hay anh đã không?

Anh đã nói với Bảo mẫu Millsby không cho phép chúng đến gần nơi có nước, nhưng anh có nhớ nói điều tương tự với Bảo mẫu Edwards?

Anh chạy thục mạng, những đóa hồng bị vứt lại trên sàn nhà.

---o0o---

“Người về sau là một con ốc mượn hồn!” Oliver rú lên, rẽ vào làn nước với vận tốc cao nhất, chỉ ngặt nghẽo cười khi mặt nước chạm đến ngực và thằng bé bị ép chậm lại.

“Em không phải một con ốc mượn hồn. Anh là một con ốc mượn hồn!” Amanda thét trả lại, khi cô bé tóe nước xung quanh những vũng nước nông.

“Em là một con ốc mượn hồn thối rữa!”

“Được thôi, anh là một con ốc mượn hồn đã chết!”

Eloise phá ra cười khi cô lội xuyên qua làn nước cách vài dặm so với Amanda. Cô đã không mang theo đồ bơi – thật thế, người nào lại có thể nghĩ cô cần chúng? – nên cô đã buộc váy và váy lót lên, để lộ chân cho đến tận đầu gối. Để lộ chân ra như thế này thật kỳ lạ, nhưng đấy chẳng là vấn đề khi đi với hai đứa trẻ tám tuổi.

Hơn nữa, chúng quá vui vẻ chọc ghẹo nhau để thậm chí liếc một cái về phía chân cô.

Hai đứa sinh đôi đã trở nên sôi nổi với cô hơn trong suốt cuộc đi dạo của họ xuống hồ, cười đùa và trò chuyện cả đoạn đường, và Eloise tự hỏi có phải tất cả những gì chúng cần là sự chú ý không. Chúng đã mất mẹ, khoảng cách trong mối quan hệ giữa cha lại cứ dần xa, và bà bảo mẫu thương yêu đã bỏ lại chúng. Ơn Chúa là hai đứa nhóc còn có nhau.

Và có thể, có lẽ là, cả cô nữa.

Eloise cắn môi, không chắc thậm chí có nên cho phép những ý nghĩ của cô xoay theo hướng ấy.

Cô vẫn chưa quyết định có nên cưới Ngài Phillip, và cũng nhiều như hai đứa sinh đôi dường như cần cô – và chúng cần cô, cô chỉ biết là chúng cần cô – cô không thể đưa ra quyết định dựa trên Oliver và Amanda.

Cô sẽ không cưới chúng.

“Đừng ra sâu quá!” Cô gọi lớn, nhận ra Oliver đã cách xa cả gần ba mét.

Thằng bé khoác lên vẻ mặt của những cậu trai khi chúng nghĩ đang được nuông chiều, nhưng cô chú ý thằng bé bước hai bước lùi lại về phía bờ.

“Cô nên ra xa hơn, Cô Bridgerton.” Amanda nói, ngồi xuống rồi ré lên. “Ồ! Lạnh quá!”

“Vậy tại sao em ngồi xuống?” Oliver nói. “Em biết lạnh thế nào mà.”

“Phải, nhưng chân em quen rồi.” Cô bé trả lời, vòng tay ôm lấy cơ thể. “Không còn cảm thấy lạnh nữa.”

“Đừng lo.” Cu cậu nói với em gái bằng một nụ cười toe toét vô cùng khinh khỉnh. “Mông em cũng sẽ quen sớm thôi.”

“Oliver.” Eloise nghiêm khắc nói, nhưng khá chắc chắn cô đã phá hoại hiệu ứng bằng cách mỉm cười.

“Anh ấy đúng!” Amanda la lên, quay sang Eloise với biểu cảm ngạc nhiên. “Cháu không thể cảm giác ở nơi mông nữa.”

“Cô không chắc đó là điều tốt.” Eloise nói.

“Cô nên bơi.” Oliver chọc vào. “Hay ít nhất tới xa như Amanda. Cô đã làm ướt chân mình rồi.”

“Cô không có đồ bơi.” Eloise nói, dù cô đã giải thích việc ấy cho chúng ít nhất là sáu lần.

“Cháu nghĩ cô không biết làm thế nào để bơi.” Thằng nhỏ đáp.

“Cô đảm bảo với cháu cô biết bơi rất giỏi.” Cô đáp trả. “Và cháu không giống như biểu hiện sự khiêu khích trong khi cô đang mặc chiếc váy thứ ba tốt nhất dành cho buổi sáng của mình.”

Amanda nhìn cô và chớp mắt vài lần. “Cháu nên thích thấy cô trong chiếc váy tốt nhất đầu tiên và thứ hai. Chúng vô cùng đẹp.”

“Tại sao, cám ơn, Amanda.” Eloise nói, tự hỏi ai là người chọn phục trang cho cô bé con nhỏ tuổi. Bảo mẫu Edwards quái gở, chắc thế. Không có sai trái gì với những thứ Amanda đang mặc, nhưng Eloise sẽ cược là chưa từng một ai nghĩ đến ngay cả việc đưa cho con bé niềm vui tự mình chọn lấy áo quần. Cô cười với Amanda và nói. “Nếu thỉnh thoảng cháu thích đi mua sắm, cô sẽ rất vui mừng dẫn cháu đi.”

“Ôi, cháu sẽ vô cùng yêu thích.” Amanda nói không kịp thở. “Thích hơn tất cả những cái khác. Cám ơn cô!”

“Các cô gái!” Oliver khinh bỉ nói.

“Cháu sẽ sung sướng vì chúng tôi một ngày nào đó.” Eloise bình luận.

“Hở?”

Cô chỉ lắc đầu mỉm cười. Sẽ có đôi lúc trước khi thằng nhỏ nghĩ các cô gái giỏi giang bất cứ chuyện gì hơn là chỉ cột thắt những nơ buộc.

“Dừng lại!” Amanda hò hét.

Thằng nhỏ khúc khích và té nước hơn nữa.

“Oliver!” Amanda đứng dậy và tiến về phía anh trai một cách hăm dọa. Sau đó, trong khi buóc đi trở nên chậm dần, con bé lặn xuống và bắt đầu bơi. Thằng bé cười ngặt nghẽo rồi bơi ra xa, tiến tới chỉ vừa đủ xa để chế nhạo em gái.

“Em sẽ bắt được anh!” Amanda gầm gừ, dừng lại trong một lúc để đứng nước.

“Đừng đi quá xa!” Eloise gọi, nhưng điều ấy thực sự không quan trọng. Rõ là cả hai đứa đều là những tay bơi cự phách. Nếu chúng giống như Eloise và các anh chị em cô, hầu như chúng bơi lội từ hồi bốn tuổi. Những đứa trẻ nhà Bridgerton đã trải qua những giờ bơi lội không đếm xuể xung quanh ao vũng gần nhà ở Kent, mặc dù, sự thật, những lần bơi lội ấy đã giảm bớt sau cái chết của cha. Khi Edmund Bridgerton còn sống, gia đình đã trải qua phần lớn thời gian ở thôn quê, nhưng khi ông đi mất, họ đã thấy chính mình ở thị trấn nhiều hơn. Eloise đã chưa bao giờ biết có phải vì mẹ cô thích thị trấn hơn, hay đơn giản ngôi nhà nơi thôn quê của họ lưu giữ quá nhiều kỷ niệm.

Eloise yêu thích London và đã hiển nhiên tận hưởng quãng thời gian ở đấy, nhưng giờ đây cô đang ở đây, nơi Gloucestershire này, té nước trong ao vũng với hai đứa trẻ con ầm ĩ, nhận ra cô đã bỏ lỡ biết bao niềm vui nơi cuộc sống thôn quê.

Không phải cô chuẩn bị từ bỏ London cùng tất cả bạn bè, và những sự thích thú được đề ra, nhưng dù vậy, cô đang bắt đầu nghĩ không cần dành quá nhiều thời gian ở thủ đô.

Cuối cùng Amanda bắt kịp được anh trai, và lao ra trước mặt, khiến cả hai đứa đều ra xa hơn. Eloise quan sát cẩn thận; cô có thể thấy tay hay chân ngoi lên mặt nước mỗi giây mỗi khi chúng ngoi lên thở, cười phá ra và thở hổn hển và thề thốt đứa này sẽ đấm đứa kia, theo cái cách hoàn toàn chính xác là một cuộc chiến quan trọng.

“Cẩn thận đấy!” Eloise gọi lớn, gần như chỉ vì cảm giác cô nên làm thế. Thật lạ lùng khi đặt bản thân cô vào vị trí người trưởng thành với uy quyền; khi với các cháu trai và cháu gái cô đã trở thành một người dì vui vẻ và dễ tính. “Oliver! Đừng kéo tóc em gái cháu!”

Thằng bé dừng lại rồi ngay lập tức di chuyển đến cổ áo nơi đồ bơi con bé, việc mà không thể khiến Amanda thoải mái, và thật vậy, con bé bắt đầu phun phèo phèo và ho sặc sụa. “Oliver!” Eloise thét. “Dừng việc đó lại!”

Thằng bé nghe theo, khiến cô ngạc nhiên và hài lòng, nhưng Amanda đã sử dụng khoảng thời gian trì hoãn ngắn ngủi để nhảy phắt lại trước mặt anh trai, đè cu cậu xuống dưới trong khi con bé ngồi lên lưng anh nó. “Amanda!” Eloise hét.

Amanda vờ như không nghe. Ồ, tức chết được, giờ cô đang đang phải lội ra ngoài đó để tự mình chấm dứt việc ấy, và cô sẽ hoàn toàn ướt đẫm khi thực hiện công việc này. “Amanda, dừng lại ngay tức khắc!” Cô thét lớn, tận dụng cố gắng cuối cùng để cứu váy áo và vẻ nghiêm nghị nơi cô.

Amanda làm theo, và đến lượt Oliver hổn hển. “Amanda Crane, anh sẽ–”

“Không, cháu không đâu.” Eloise nghiêm khắc nói. “Không ai trong số hai cháu sẽ giết, làm thương tật, tấn công, hay thậm chí ôm người khác trong ít nhất là ba mươi phút nữa.”

Chúng chắc chắn kinh hoàng rằng Eloise đã thậm chí ám chỉ đến khả năng cho một cái ôm. “Sao nào?” Eloise đề nghị. Chùng hoàn toàn im lặng, rồi Amanda hỏi. “Vậy chúng ta sẽ làm gì?”

Câu hỏi hay đấy. Phần lớn ký ức của Eloise về việc bơi lội bao gồm những loại giống nhau của trò chơi chiến tranh với nước. “Có thể chúng ta sẽ lau khô và nghỉ ngơi cho một câu thần chú.” Cô nói.

Cả hai trông kinh hoàng với gợi ý đó.

“Chúng ta rõ ràng nên học vài bài học.” Eloise thêm vào. “Có lẽ một chút số học. Cô đã hứa với Bảo mẫu Edwards chúng ta sẽ tận dụng thời gian.”

Lời gợi ý đó gây kinh hãi cũng như gợi ý đầu.

“Được rồi.” Eloise nói. “Thế các cháu gợi ý chúng ta làm gì?”

“Cháu không biết.” lời thì thầm đến từ giọng Oliver, được nhấn mạnh bởi đôi vai rung lên của Amanda.

“À, rõ ràng là không có việc gì khi đứng đây mà chẳng làm gì.” Eloise nói, chống tay lên hông. “Bên cạnh thực tế việc ấy hoàn toàn cực kỳ buồn chán, chúng ta giống như–”

“Ra khỏi hồ ngay!”

Eloise xoay người lại, quá ngạc nhiên trước giọng gầm giận dữ đến mức cô trượt chân và rơi xuống nước. Chết thiệt và khỉ nó, thế là đi tong những ý định khô ráo và váy áo cô. “Ngài Phillip.” Cô hổn hển, cám ơn rằng cô đã chống tay và không ngã dập bàn tọa. Dù vậy, phía trước váy cô hoàn toàn ướt đẫm.

“Ra khỏi hồ ngay.” Phillip gầm vang, sải bước về phía hồ với sức mạnh và tốc độ kinh khiếp.

“Ngài Phillip.” Eloise nói, giọng vỡ ra vì ngạc nhiên khi lảo đảo trên đôi chân. “Chuyện gì–”

Nhưng anh đã túm được hai đứa con, vòng tay giam xung quanh xương sườn chúng, và đang lôi mạnh chúng lên bờ. Eloise quan sát với sự kinh hãi mê hoặc khi anh đặt chúng không chút dịu dàng xuống cỏ.

“Cha nói với các con không bao giờ, không bao giờ được đến gần hồ.” Anh gào rú, lắc vai mỗi đứa. “Hai đứa biết phải tránh xa ra. Hai đứa–”

Anh dừng lại, hoàn toàn run rẩy vì cái gì đó, và cũng bởi nhu cần cần thở. “Nhưng đó là năm trước.” Oliver thút thít.

“Con có nghe cha hủy lệnh đó không?”

“Không, nhưng con nghĩ–”

“Con nghĩ sai rồi.” Phillip quát nạt. “Giờ quay trở về nhà ngay. Cả hai.”

Cả hai đứa nhận ra vẻ nghiêm túc chết người nơi đôi mắt cha, và mau chóng bay lên ngọn đồi. Phillip không làm gì khi các con anh rời đi, và rồi, ngay khi chúng ra khỏi tầm nghe, anh quay về phía Eloise với một biểu cảm khiến cô bước lùi lại và khi anh nói. “Cô nghĩ cô đang làm cái quái gì thế?”

Có đến một khoảnh khắc cô không thể nói gì; câu hỏi của anh dường như quá lố bịch để trả lời. “Để vui vẻ.” Cuối cùng cô nói, gần như xấc láo hơn cô nghĩ.

“Tôi không muốn các con ở gần hồ.” Anh sừng sộ. “Tôi đã có những mong ước rõ ràng này–”

“Không phải với tôi.”

“Chà, cô không phải–”

“Làm sao tôi biết anh muốn chúng tránh xa khỏi nước?” Cô hỏi, ngắt ngang trước khi anh có thể buộc tội cô vô trách nhiệm hay bất cứ thứ gì anh định nói. “Tôi nói với bảo mẫu nơi chúng tôi có ý định sẽ đi, và chúng tôi định làm gì, và bà ấy không biểu hiện rằng việc này bị cấm.”

Cô có thể thấy từ gương mặt anh rằng anh biết không có cơ sở tranh luận vững chắc nào, và điều ấy khiến anh phát khùng hơn nữa. Đúng là đàn ông.

Ngày mà họ học cách thừa nhận lỗi lầm sẽ là ngày họ biến thành phụ nữ.

“Hôm nay là một ngày nóng bức.” Cô tiếp tục, giọng ghim chặt theo cái cách nó vẫn luôn thế, mỗi khi cô cố không đánh mất mình vào cuộc tranh cãi.

Điều mà, với Eloise, thường có nghĩa là bất kỳ cuộc cãi vả nào.

“Tôi đang cố cải thiện mối bất hòa,” cô bồi thêm, “vì tôi không đặc biệt cuốn hút với ý nghĩ có thêm một con mắt bầm đen nữa.”

Cô nói việc ấy để khiến anh cảm giác tội lỗi, và nó hẳn phải hiệu nghiệm, vì hai gò má anh đỏ hoe và anh lầm bầm cái gì đó có thể là tin chắc là dưới hơi thở.

Eloise dừng lại trong vài giây để xem nếu anh sẽ nói gì hơn nữa, hay thậm chí tốt hơn, nói gì đó với giọng hướng đến việc giúp dễ hiểu hơn, nhưng khi anh không làm gì ngoài việc chăm chăm nhìn cô, cô tiếp tục. “Tôi nghĩ làm việc gì đó vui có thể có tác dụng. “Có Chúa biết,” cô làu bàu, “bọn trẻ có thể có nhiều niềm vui.”

“Cô đang nói gì?” Anh hỏi, giọng điên tiết và lớn tiếng.

“Không gì hết.” Cô nhanh chóng nói. “Chỉ là tôi không thấy có bất cứ tổn hại nào trong việc bơi lội.”

“Cô đặt chúng vào nguy hiểm.”

“Nguy hiểm?” Cô lắp bắp. “Từ việc bơi?”

Phillip không nói gì, chỉ chòng chọc lườm cô.

“Ôi, Chúa lòng lành.” Cô thô bạo nói. “Việc ấy chỉ nguy hiểm nếu chúng không thể bơi.”

“Tôi không quan tâm cô có biết bơi hay không.” Anh tru tréo. “Tôi chỉ quan tâm các con tôi không thể.”

Cô chớp mắt. Đến vài lần. “Có, chúng có thể.” Cô nói. “Thực ra, cả hai đứa đều rất tài giỏi. Tôi đã tin chắc rằng anh dạy chúng.”

“Cô đang nói về cái gì?”

Cô khẽ nghiêng đầu, có lẽ vì quan tâm, có lẽ vì tò mò. “Anh không biết chúng có thể bơi?”

Trong một thoáng, Phillip cảm giác như anh không thể thở. Phổi anh siết chặt, làn da như bị kim châm nhói đau, và cả cơ thể anh dường như đông cứng thành bức tượng cứng ngắc, giá băng.

Thật là kinh khủng.

Anh thật kinh khủng.

Không biết bằng cách nào, khoảnh khắc này gần như kết tinh mọi khuyết điểm nơi anh. Không phải là việc các con anh có thể bơi, đó là việc anh đã không biết chúng có thể bơi. Làm sao một người cha lại có thể không biết việc ấy với chính những đứa con của anh ta?

Một người cha nên biết nếu con mình có thể cưỡi ngựa. Một người cha nên biết nếu chúng có thể đọc hay đếm từ một tới một trăm.

Và Chúa ơi, anh nên biết nếu chúng có thể bơi.

“Tôi–” Anh nói, từ ngữ rơi rạc sau chỉ một từ duy nhất. “Tôi–”

Cô bước tới, thầm thì. “Anh không sao chứ?”

Anh gật đầu, hay ít nhất anh nghĩ anh gật đầu. Giọng cô vang lên trong đầu anh – Có chúng có thể có chúng có thể chúng có thể chúng có thể – và thậm chí không quan trọng cô đang nói gì. Đó chính là âm giọng cô. Ngạc nhiên, và có thể là cả sự khinh miệt.

Và anh đã không biết.

Con anh đang lớn lên, đổi thay, và anh không biết chúng. Anh trông thấy chúng, nhận ra chúng, nhưng không biết chúng là ai.

Anh cảm thấy bản thân hổn hển để thở. Anh không biết những sắc màu ưa thích của chúng.

Hồng? Xanh lơ? Xanh lam?

Có nghĩa gì không, hay thậm chí đơn giản là vấn đề khi anh không biết?

Anh, trên chính con đường của mình, đang từng bước biến thành một người cha kinh khủng hơn cả cha anh. Thomas Crane có thể đánh đập con cái trong suốt quãng đời chúng, nhưng ít nhất ông biết chúng đang có khả năng làm gì. Còn Phillip làm ngơ và trốn tránh và giả vờ – bất cứ thứ gì để giữ khoảng cách cũng như tránh mất bình tĩnh. Bất cứ thứ gì để ngăn anh khỏi trở thành hơn cả cha anh lần nữa.

Ngoại trừ khoảng cách không phải luôn là điều tốt.

“Phillip?” Eloise thầm thì, đặt một tay lên tay anh. “Có chuyện gì sao?”

Anh chăm chú nhìn cô, nhưng vẫn cảm giác như đang mù lòa, và đôi mắt chỉ là không thể tập trung.

“Tôi nghĩ anh nên về nhà.” Cô nói, chầm chậm và cẩn thận. “Anh trông không khỏe.”

“Tôi–” Anh có ý nói Tôi khỏe, nhưng từ ngữ chẳng thốt thành lời. Bởi anh không khỏe, và anh không ổn, và những ngày này anh thậm chí không chắc anh là cái gì.

Eloise nhai môi dưới, rồi vòng tay cô ôm ngực anh, và khẽ liếc lên về phía bầu trời khi bóng nắng lướt qua.

Phillip miên theo ánh nhìn cô, quan sát đám mây phía trên mặt trời, hạ nhiệt độ không khí xuống ít nhất mười độ. Anh nhìn Eloise, hơi thở mắc kẹt trong cổ họng khi cô rùng mình.

Phillip cảm giác lạnh hơn bất kỳ lúc nào trong đời anh. “Cô cần vào trong nhà.” Anh nói, chộp lấy cánh tay cô và cố gắng kéo mạnh cô lên đồi.

“Phillip!” Cô ăng ẳng, vấp chân đằng sau anh. “Tôi ổn. Chỉ là hơi lạnh thôi.”

Anh chạm vào da cô. “Cô không phải chỉ là hơi lạnh, chết toi nó cô đang cực kỳ đông cứng.” Anh giật mạnh cái áo choàng ra. “Mặc nó vào.”

Eloise không tranh cãi, nhưng cô nói. “Thật đấy, tôi ổn. Không có gì cần phải chạy.”

Từ cuối cùng phát ra nửa chừng bị bóp nghẹt lại khi anh giật mạnh cô tới trước, gần như khiến cô té nhào. “Phillip, dừng lại.” Cô ăng ẳng. “Làm ơn, hãy để tôi tự đi.”

Anh tạm thời dừng lại nhanh chóng khiến cô vấp chân, xoay mòng mòng rồi rít lên. “Tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho việc cô tự đóng băng chính mình vào trận viêm phổi.”

“Nhưng bây giờ là tháng Năm.”

“Tôi cóc quan tâm nếu đây có là tháng Bảy chết dẫm đi chăng nữa. Cô sẽ không tiếp tục mặc những thứ ướt nhẹp này.”

“Dĩ nhiên là không.” Eloise trả lời, cố gắng để nghe hợp lý, vì hoàn toàn chắc chắn tranh cãi đơn giản khiến anh bướng bỉnh hơn nữa. “Nhưng chẳng có lý do gì tôi lại không thể đi được. Chỉ mất có mười phút để quay trở về nhà. Tôi sẽ không chết.”

Cô đã không nghĩ máu thật sự có thể biến mất trên gương mặt của một người, nhưng cô không có ý tưởng làm sao có thể miêu tả khác đi làn da đột nhiên trắng bệch của anh.

“Phillip?” Cô hỏi, trở nên lo lắng. “Chuyện gì vậy?”

Trong khoảnh khắc, cô nghĩ anh sẽ không trả lời, và rồi, gần như thể anh không nhận thức được đang gây ra tiếng ồn, anh thều thào. “Tôi không biết.”

Cô chạm vào tay anh, chăm chú vào gương mặt anh. Anh trông bối rối, hầu như chuếnh choáng, như thể bị rơi vào một tuồng kịch nơi sâu khấu và không biết hoàn cảnh của mình. Đôi mắt mở lớn, nhìn vào mắt cô, nhưng cô nghĩ anh không thấy bất cứ gì, chỉ có một ký ức về thứ gì đó, hẳn phải rất bàng hoàng.

Trái tim cô vỡ ra vì anh. Cô biết những hồi ức tệ hại, biết chúng có thể khiến tim ta nghẹn thắt, săn đuổi những giấc mơ cho đến khi e sợ thổi tắt ngọn nến.

Eloise đã trải qua cảm giác ấy, ở tuổi lên bảy, dõi theo cha cô khi ông qua đời, thét lên và khóc nức nở khi ông hớp lấy không khí và đổ gục xuống đất, rồi đập vào ngực ông khi ông không thể nói nữa, van xin ông mở mắt ra và nói gì đó.

Giờ đây rõ ràng ông đã chết, nhưng chẳng biết bằng cách nào, việc ấy khiến hồi ức trong cô càng tồi tệ hơn.

Nhưng Elosie đã xoay sở đặt chuyện ấy lại đằng sau cô. Cô không biết như thế nào – gần như chắc chắn là nhờ vào mẹ cô, người đã đến bên cô vào mỗi tối, nắm lấy tay cô, nói với cô sẽ ổn thôi khi nói về cha. Và cũng sẽ ổn cả khi nhớ ông.

Eloise vẫn còn nhớ rõ, nhưng điều ấy không còn ám ảnh cô, và cô đã không mơ những cơn ác một trong cả hơn thập kỷ.

Nhưng Phillip… ở anh là một câu chuyện khác hẳn. Bất cứ thứ gì đã xảy ra với anh trong quá khứ, nó vẫn còn ám ảnh anh quá nhiều.

Và không giống như Eloise, anh đang một mình đối diện với nó.

“Phillip.” Cô nói, chạm vào má anh. Anh không di chuyển, và nếu như cô không thể cảm giác hơi thở anh trên những ngón tay cô, cô có thể thề anh là một bức tượng. Cô gọi tên anh lần nữa, bước tới gần hơn.

Cô muốn xóa bỏ vẻ tan vỡ đó khỏi đôi mắt anh; muốn chữa lành cho anh.

Cô muốn khiến anh trở lại con người mà cô biết là chính anh, trong tận sâu thẳm nơi trái tim.

Cô thầm thì tên anh lần cuối, trao cho anh lòng trắc ẩn, sự thấu hiểu và lời hứa giúp đỡ, tất cả chỉ trong một từ. Cô hy vọng anh nghe thấy; cô hy vọng anh lắng nghe.

Và rồi, chậm rãi, bàn tay anh bao phủ tay cô. Làn da anh ấm áp và thô ráp, và ấn tay cô vào má anh, như thể anh đang cố gắng khắc sâu sự đụng chạm nơi cô vào tâm khảm. Rồi anh di chuyển tay cô đến môi anh, hôn vào lòng bàn tay cô, mãnh liệt, gần như tôn kính, trước khi trượt bàn tay ấy xuống ngực anh.

Ngay nơi trái tim anh đang đập từng nhịp.

“Phillip?” Cô thì thầm, giọng thắc mắc ngay cả khi biết anh định làm gì.

Tay còn lại của anh tìm đến tấm lưng mảnh dẻ nơi cô, và kéo cô về phía anh, khẽ khàng nhưng chắc chắn, với sự kiên quyết mà cô không thể chối từ.

Và rồi anh chạm vào cằm cô, nâng gương mặt cô đối diện với anh, chỉ dừng lại để thì thào tên cô, trước khi bao phủ môi cô bằng một nụ hôn lấp đầy trong xúc cảm dữ dội. Anh đói khát, đòi hỏi, và hôn cô như thể anh sẽ chết nếu thiếu cô, như thể cô là thức ăn, là tóc, là máu, là tâm hồn anh.

Đó là nụ hôn mà một người phụ nữ chẳng bao giờ có thể lãng quên, nụ hôn Eloise chưa từng một lần có thể mơ thấy.

Anh kéo cô gần hơn, đến khi toàn bộ cơ thể cô ép vào anh. Một tay anh du lịch từ lưng xuống mông cô, khum lấy, kéo cô ép sát vào cho đến khi cô hổn hển trước cử chỉ vuốt ve ấy.

“Tôi cần em.” Anh rên rỉ, thanh âm cứ như rơi rụng từ cổ họng. Môi anh trượt khỏi môi đến má cô, rồi trượt xuống cổ, trêu chọc và mơn trớn.

Cô đang tan chảy. Anh đang làm tan chảy cô, cho đến khi cô không biết mình là ai, hay cô đang làm gì.

Tất cả những gì cô muốn là anh. Nhiều hơn nữa. Tất cả của anh.

Ngoại trừ…

Ngoại trừ không phải như nó đang diễn ra. Không phải như khi anh đang sử dụng cô, như một loại cứu giúp cho việc chữa lành những vết thương anh.

“Phillip.” Cô nói, bằng cách nào đó tìm được sức mạnh để giật ra khỏi anh. “Chúng ta không thể. Không phải như thế này.”

Trong thoáng chốc, cô nghĩ anh sẽ không để cô đi, nhưng rồi, đột ngột, anh buông cô ra. “Tôi xin lỗi.” Anh nói, thở dốc. Anh trông sửng sốt, và cô không biết đó là do đến từ nụ hôn, hay đơn giản là đến từ những sự kiện hỗn độn của buổi sớm mai.

“Đừng xin lỗi.” Cô nói, vuốt những vạt áo một cách bản năng, chỉ để nhận ra chúng ẩm ướt và không còn mượt mà. Nhưng cô trượt tay khỏi chúng, cảm giác lo âu và khó chịu trong cơ thể. Nếu cô không di chuyển, không ép buộc bản thân vào vài loại cử chỉ vô nghĩa nào đó, cô sợ rằng sẽ quăng mình lại vào vòng tay anh.

“Cô nên về lại nhà.” Anh nói, giọng vẫn thấp và khàn khàn.

Cô cảm giác mắt mình mở to đầy ngạc nhiên. “Anh sẽ không đi cùng tôi nữa?”

Anh lắc đầu và nói bằng giọng thẳng thừng kỳ lạ. “Cô sẽ không lạnh cóng. Sau cùng thì, đây là tháng Năm.”

“À, vâng, nhưng…” Cô để từ ngữ rơi đi, vì thật sự chẳng biết nói gì. Cô cho là cô đã hy vọng anh cắt ngang.

Cô quay lại đi lên đồi, rồi dừng lại khi nghe giọng nói, lặng lẽ và mê mải phía sau.

“Tôi cần suy nghĩ.” Anh nói.

“Về cái gì?” Cô không nên hỏi, không nên chẳng mào đầu, nhưng cô không bao giờ có thể đặt tâm trí vào chuyện của chính cô.

“Tôi không biết.” Anh nhún vai bất lực. “Mọi thứ, tôi cho là thế.”

Eloise gật đầu và tiếp tục trở về nhà.

Nhưng đôi mắt với ánh nhìn anh trống rỗng ám ảnh cô suốt cả ngày.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...