Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 15: Ta sĩ diện, không sai


Chương trước Chương tiếp

Nhạc Phong hồn nhiên, tiếp tục say sưa: "Đến đến đến, Tần huynh chúng ta tiếp tục uống. Ta trước kính một ly, chúc các ngươi trăm năm hảo hợp, bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử..."

"Dừng thuyền, dừng thuyền!" Ta thật sự tức giận, "Ta muốn về nhà, ngươi mau bảo bọn họ dừng thuyền!"

"Dừng thuyền làm gì, thật vất vả đi chơi một lần, ta chơi cho đã, chơi cho đã..."

Nhạc Phong say khướt, miệng đầy mùi rượu. Đều nói rượu có thể tiếp thêm can đảm, lúc này ta xem như được lĩnh giáo. Bình thường cho hắn đảm lược gấp ba lần, hắn cũng không dám nói vậy. Ta giận run cả người, Nhạc Phong dường như nói không dứt, ba câu không rời chúc ta cùng Tần Lãng trăm năm hảo hợp vân vân..

Tôn Nhược Sắc cũng trợn mắt, miệng mở to, quay đầu liếc ta. Ta lén nhìn Tần Lãng, tiểu tử kia ngay cả mắt cũng không chớp, ngồi trên ghế vững như Thái Sơn, tiếp tục hưng trí uống rượu. Tình hình này giống như ba chúng ta đang diễn trò cho hắn xem, hơn nữa hắn là khán giả không có tố chất, người ta xem diễn còn phải vỗ tay khen hay. Hắn ngược lại còn tỏ ra tự cao tự đại, chẳng giống ai.

"Nhiễm Nhiễm, không phải ta nói ngươi, Tần nhị công tử hơn Tiêu Mộc Trần ngu ngốc kia nhiều. Tiêu Mộc Trần có gì tốt, đáng để ngươi chung tình với hắn..."

Ngay từ đầu đã làm ta tức giận nhưng những lời này hoàn toàn đâm sâu vào nội tâm đang bốc hỏa của ta. Chuyện ta thầm mến nhị sư huynh là chuyện từ trước tới nay khó ai biết, ngoại trừ hắn, ta chưa từng nói cho bất kỳ kẻ nào, ngay cả Dao Băng sư tỷ có quan hệ mật thiết với ta cũng bị gạt, sợ mất thể diện. Nhưng sau này bị Dao Băng sư tỷ phát hiện. Mà Nhạc Phong hiện tại dám mượn rượu nổi điên làm sáng tỏ việc này, không phải có ý định khiến ta không thể ngẩng mặt nhìn Tần Lãng sao.

Mắt vừa liếc Tần Lãng, xem hắn có phản ứng gì, nếu hắn dám cười ta, ta lập tức tung "Thất lý hương" làm hắn thất điên bát đảo. May mắn Tần nhị công tử là tòa băng sơn, nghe xong sự tình bát quái không có phản ứng. Thế nhưng ta còn rất tức giận.

"Họ Nhạc ngươi có để yên không, ta bảo ngươi dừng thuyền, có nghe thấy không!" Ta trở mặt.

"Đừng nóng giận, ta kính ngươi một ly, đến..."

"Ngươi không dừng, tốt lắm, ta tự đi!"

Ta cũng biết không nên tỏ ra anh dũng nhưng đang nóng nảy nên không để ý, chúi đầu nhảy xuống thuyền. Một tiếng ‘bùm’ vang lên. Sau đó ta nghe thêm một tiếng ‘bùm’ nữa, dường như có ai nhảy xuống cùng ta. Không lo được nhiều như vậy, ta liều mạng bơi về phía bờ. Bây giờ còn là mùa xuân, nước trong hồ thật lạnh, lạnh đến tận xương tủy. Ta trước khi nhảy xuống vốn không nghĩ tới điểm này, xem ra hôm nay cho dù ta không bị Nhạc Phong làm tức chết cũng bị đông chết.

Lúc ở Thục Sơn, ta thường xuyên bơi lội ở hồ nước sau núi cùng nhóm sư tỷ muội, kỹ năng bơi rất tốt. Dù nước lạnh như băng, ta rất nhanh đã bơi tới bờ.

Đời này Tô Nhiễm ta chưa từng chật vật như vậy. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có ta khi dễ người, các ca ca của ta dù thật sự bị ta ăn hiếp cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, tự nhận mình không may. Sau khi đến Thục Sơn, vì có sư nương che chở, ta và Dao Băng sư tỷ càng không sợ ai, trở thành rắn chúa không hơn không kém, ai dám khi dễ ta trừ phi hắn không muốn sống ở Thục Sơn nữa.

Quỷ mới biết được thần kinh Nhạc Phong hôm nay bị đứt chỗ nào, nhiều lần đối nghịch cùng ta. Nếu là chuyện lông gà vỏ tỏi khác, ta cũng hiểu cho nhưng nhị sư huynh là điểm yếu duy nhất của ta, thế mà hắn khai hết mọi gốc gác, ta còn có thể nén giận thì ta đây chính là thần tiên.

Đến bờ rồi, cả người ta đều ướt sũng, búi tóc bị nước tách ra, hỗn độn dán trên người, quả thực hệt như quỷ sông, người nào yếu bóng vía nhìn thấy bộ dạng này không bị hù chết cũng sẽ bị dọa thành ngốc.

Ta kéo chân, hữu khí vô lực đi về trước, thầm mong nhanh về tới nhà, bộ dáng này tuyệt đối không tốt đẹp gì, hơn nữa, ta còn là một người sĩ diện đến chết.

Nơi này rất xa kinh thành, hai bên bờ đều là cỏ lau, nhìn qua thật hoang vắng, hơn nữa vừa rồi ngâm trong nước lâu vậy, ta lạnh cả người. Đi được vài bước, ta loáng thoáng nghe phía sau có tiếng động, ngay lúc đó phản ứng đầu tiên chính là không thể để người ta bắt gặp bộ dáng chật vật này của ta. Không hề nghĩ ngợi, ta chui đầu vào đám lau lách rậm rạp bên cạnh.

Nhìn qua khe hở của đám lau, quả nhiên có người đi cùng ta. Người kia cũng ướt đẫm, nước trên quần áo nhỏ giọt. Chờ ta thấy rõ mặt hắn, ta kinh ngạc xém nuốt mất lưỡi. Oa, cư nhiên là Tần Lãng.

Tần Lãng nhìn trái phải xung quanh trong chốc lát, không thấy bóng ta, bèn bước đi. Ta không dám liều, đợi hắn đi thật lâu mới chui ra. Ta tùy tiện lục lọi trong đầu, do dự tại chỗ nửa ngày mới kiếm ra đường về nhà.

Vừa đi ta vừa cân nhắc, làm sao về đến nhà tránh bị phụ thân bắt gặp, nếu không lại bị thuyết giáo một phen, nội dung đơn giản là đường đường thiên kim tướng phủ biến mình thành bộ dáng khó coi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, làm mất mặt lão nhân gia, mất mặt tướng phủ. Nói nghiêm trọng hơn một chút, không chừng sẽ đụng đến ông cậu hoàng đế, thậm chí còn có thể là giang sơn xã tắc gì đó... Chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ, ta không phải tắm sông thôi sao, tự dưng lại thành tội nhân thiên cổ, bại hoại hình tượng quốc gia.

Nghĩ đến đây, ta phải kết luận, ta sĩ diện thế này tuyệt đối là di truyền từ phụ thân nhưng ta vẫn đỡ hơn. Lão nhân gia người làm quan đã lâu, chuyện gì cũng thích quy về giang sơn xã tắc, không chỉ ta, các ca ca ta cũng sợ một chiêu này của phụ thân nhất.

Tại thời điểm mấu chốt, trăm ngàn lần ta cũng không thể để phụ thân tóm được nhược điểm. Vạn nhất người nhất mực cấm đoán, trước tiên kế hoạch đào hôn vĩ đại sẽ chết non, mạng nhỏ của Lương Gia cũng sẽ chết trong tay ta. Cho nên, ta quyết định đi mua quần áo thay đổi trước khi về nhà, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực hoa lệ bước vào cổng chính.

Trước khi trời tối, cuối cùng ta đã đến nơi phồn hoa nhất kinh thành, điều này có nghĩa ta không rời xa nhà. Chuyện làm một kẻ mù đường như ta cảm thấy tự hào là, từ ngoại thành trở về, ta không lạc đường, rất thần kỳ.

Mọi người xung quanh nhịn không được đều liếc nhìn ta, ta thực ngượng ngùng, cơ hồ đầu rụt vào cổ, thật sự là dọa người mà. Vì mau chóng thoát khỏi lễ rửa tội bằng mắt của mọi người, khi vừa đến một tiệm bán quần áo, ta liền chui tọt vào trong.

"Cô nương, muốn mua quần áo?" Một tên giống hệt tiểu nhị hỏi ta.Thật vô nghĩa, đến tiệm quần áo không mua quần áo chẳng lẽ ta đến đánh bạc.

"Đúng vậy," Ta chỉ chỉ một bộ màu vàng nhạt trên vách tường nói với hắn, "Ngươi đem bộ kia cho ta thử."

"Đây..." Tiểu nhị có chút khó xử.

Ta vô cùng mất hứng: "Sao, sợ ta không trả tiền?"

"Không đúng, không đúng, cô nương đừng hiểu lầm. Bộ này đã có người đặt cọc, lập tức sẽ tới lấy ——đây đây, chính là làm theo yêu cầu của vị cô nương này." Tiểu nhị hai mắt tỏa sáng, chỉ vào người đằng sau ta.

Ta nhìn lại, không thể không tán thưởng vận khí kinh thành thật quá tốt, nuôi dưỡng ra toàn mỹ nữ hiếm có. Vị mỹ nhân áo trắng trước mắt có thể nói là siêu phàm thoát tục, gọi nàng là thần tiên tỷ tỷ cũng không xứng. Nghĩ lại bộ dáng chật vật của mình, thật xấu hổ, căn bản là không cùng đẳng cấp. Thần tiên tỷ tỷ thấy ta nhìn nàng, mặt đỏ lên, gật đầu mỉm cười với ta. Thật lễ phép.

Tranh giành cùng mỹ nữ thực không phúc hậu, huống hồ vẫn là người ta đặt trước. Ta cũng không thể không có bộ quần áo kia, chỉ là vừa vặn nhìn thấy. Vì thế ta nói với tiểu nhị: "Quên đi, quên đi, ngươi xem rồi chọn giùm ta một bộ khác."

"Được rồi, cái này thế nào?" Tiểu nhị chỉ vào một bộ có quần lụa xanh nhạt bên cạnh.

"Được, lấy bộ đó đi."

"Cô nương vào phòng trong thử xem, không vừa ta lại tìm một bộ khác cho ngươi."

Ta nhận quần áo, còn chưa kịp vào phòng trong thì từ cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Ý Ý, lấy quần áo xong chưa?"

Định luật vàng "oan gia ngõ hẹp" lại lần nữa được minh xác. Ta hoàn toàn sửng sốt, khuôn mặt rất tuấn tú của Lâu Huyên ở kia nhưng ta không tài nào thưởng thức được trong tình trạng hóa đá này. Đáng tiếc vận khí ta thật kém, chạm mặt hai kẻ thù trong một ngày, ta đúng là người hiếm có.

Bỗng nhiên có chút nghi hoặc, ý trung nhân của Lâu Huyên không phải Diệp Khuynh Thiên sao, sao lại dạo phố mua sắm cùng thần tiên tỷ tỷ? Nhưng nói thật, hắn với thần tiên tỷ tỷ thật xứng. Một người trong bọn họ cũng đủ làm ta tự biết xấu hổ, hiện tại hai người cùng một chỗ, phân lượng không phải bình thường.

Ta làm bộ không biết hắn, thong dong cầm lấy quần áo vào phòng trong.

"Tô tiểu thư mua quần áo?" Lâu Huyên mở miệng đúng lúc ta dừng bước.

Ta quay đầu, hắn thản nhiên nhìn ta, không có biểu tình đặc biệt. Bất quá trong mắt hắn có cảm giác không để ta yên khiến ta e ngại. Chỉ cần liếc một cái, ta có thể nhìn ra hắn là người khôn khéo, không phí công trời ban cho hắn lớp da ngoài hoàn mỹ.

"Đại ca, ngươi quen nàng?" Thần tiên tỷ tỷ nhíu mi.

Thì ra thần tiên tỷ tỷ là muội muội Lâu Huyên. Ta nói, càng nhìn càng thấy bọn hắn có tướng phu thê, thì ra là vì huynh muội người ta lớn lên giống nhau.

Lâu Huyên nói với thần tiên tỷ tỷ: "Ý Ý ngươi về nhà trước, ta có việc nói với Tô tiểu thư."

Nghĩ tới Lương Gia ta liền nổi giận, vì thế thực không nể mặt phản bác: "Ta không muốn nói gì với ngươi. Ngươi cũng quá dày mặt, hại biểu tỷ ta thảm như vậy, lại còn không biết xấu hổ nói quen ta. Ta muốn nói, thấy người Tô gia từ xa thì đi đường vòng đi."

Lâu Huyên bị ta mắng xối xả. Nếu hắn đã biết thân phận ta, không thể nào không rõ quan hệ giữa ta và Lương Gia.

Kết quả không đợi Lâu Huyên nói, thần tiên tỷ tỷ Lâu Ý Ý cười run hết cả người: "Đại ca, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi bị nữ nhân chấn trụ, cười chết ta. Ngươi xứng đáng!"

Thần tiên tỷ tỷ vừa mở miệng lập tức sẽ không thần tiên, Lâu Huyên trừng nàng một cái, nàng vội thu ý cười: "Các ngươi từ từ tán gẫu, ta về trước."

Lâu Ý Ý nhẹ nhàng ra khỏi cửa, như liễu rũ trong gió, dáng người thướt tha, thân thể nhẹ nhàng, thân là nữ nhân ta cũng không thể dời mắt khỏi nàng.

"Có gì nói mau, ta muốn thay quần áo." Ta thực mất kiên nhẫn.

Lâu Huyên nhìn nhìn ta, vẫy vẫy tay: "Ngươi thay quần áo trước đi."


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...