Tình Yêu Trước Mắt Nhưng Nhận Ra Muộn Màng

Chương 2: Chứng mất ngủ


Chương trước Chương tiếp

Nằm xuống chiếc giường êm ái thật là thích, mà mỗi khi trời đổ lạnh Lâm Hữu rất hay có thói quen khi nằm xuống giường đắp chăn vào là sẽ rẫy rẫy, đung đưa như con sâu để cơ thể ấm lên sau đó mới yên tâm nhắm mắt ngủ
Cậu bạn Thiên nằm phòng bên cạnh thì có vẻ như không ngủ được, quay đi quay lại chóng hết cả mặt liền bật dậy đi hít đất, hít đất xong lại nằm lên giường mở điện thoại ra xem
" 1 giờ sáng rồi cơ à, haizzz chết tiệt làm thế nào cũng không ngủ được "
" Tự nhiên muốn sang tâm sự chuyện đời với Lâm Hữu quá"
Hạ Thiên người rất quyết đoán, không do dự một giây một phút nào liền sang phòng Lâm Hữu.
"Cậu ấy ngủ ngon thật, cho tôi xin phép được lấy một phần giấc ngủ ngon của cậu nhé"
Kết thúc câu liền nhẹ nhàng bò lên giường đẩn nhẹ Lâm Hữu vào trong rồi nằm xuống ôm cậu vào lòng cứ thế rồi say giấc mộng
Quả thật rất thần kì khi Hạ Thiên mất ngủ chỉ cần sang nằm ngủ cùng cậu là sẽ được đánh một giấc ngon đến sáng
Căn bệnh mất ngủ này phải kể đến khi Hạ Thiên lên, ngày nào cũng như ngày nào mất ngủ triền miên đến nỗi suy nhược cơ thể. Gia đình cậu rất lo lắng khi tình trạng này diễn ra liên tục vì nếu cứ như thế cậu sẽ rất yếu
Nhà cậu cũng thuộc dạng thượng lưu, muốn gì được đó, sinh ra đã ngậm thìa vàng. Vì là thiếu gia con một của gia đình cho nên rất được cưng chiều, chứng mất ngủ của thiếu gia có thể sẽ dẫn đến nguy hiểm cho cơ thể nên một năm phải đi bệnh viện quá nhiều khiến cậu ngán ngẩm chỉ muốn ra bên ngoài chơi hít thở không khí
Chính từ lúc này duyên số đã cho cậu và Lâm Hữu được gặp nhau, cuộc chạm trán rát bất ngờ vì cậu bị ngã Lâm Hữu thấy vậy liền lon ton chạy ra đỡ cậu
Khoảnh khắc Lâm Hữu chạy ra đỡ cậu hệt như một thiên sứ nhỏ vậy. Bé bé xinh xinh cùng hai má bánh bao núng nính ở má
Cậu thiếu gia nhỏ từ bé đã rất được chiều nên không biết cư xử thế nào cho phải chăng với lòng tốt của Lâm Hữu liền đẩy cậu ra đứng phắt dậy rồi đi ra chỗ khác, lúc đi còn không quên ngoảnh mặt lại nói một câu
" Là con của người ở thì đừng có động vào tôi, thật dơ dáy"
Điều này làm cho Lâm Hữu nhỏ rất sốc, không hiểu sao cậu bạn lại nói mình như vậy rồi oà lên khóc. Bố mẹ Hạ Thiên cũng ở đó nghe hết được sự tình liền ngán ngẩm thằng con trai, cả hai người đều rát tốt và dễ tính cho nên đã ra dỗ Lâm Hữu rồi gọi Hạ Thiên lại bảo cậu xin lỗi vì hành động cậu đã làm
Bảo cậu xin lỗi là thế, nhưng cậu thì ngược lại với bố mẹ bướng bỉnh không thôi
" Không thích, có chết con cũng không xin lỗi cậu ta đâu"
Bố Hạ Thiên khá tức giận đứng dậy định cho cậu một trận liền bị mẹ Hạ Thiên ngăn lại
" Đừng đánh con, có lẽ con còn bé quá chưa hiểu được nên cư xử thế nào thôi"
Bố Hạ Thiên thở dài
" Con trai của nhà chúng ta cũng bắt đầu lớn rồi nên dạy bảo từ bây giờ để cho quen, không mai sau gây chuyện sẽ rất khó xử lý"
Trong tình hình không biết phải làm sao cho phù hợp mẹ Hạ Thiên liền nảy số nghĩ ra một cách rất hay để hai thằng bé có thể thân thiết hơn
Đó chính là để hai thằng nhóc chơi với nhau nhiều hơn, ở với nhau 24/24 luôn
Bố mẹ Lâm Hữu thấy ý kiến thế này liền lắc đầu không đồng ý được vì họ là người ở nếu mà để con của họ ở cùng với thiếu gia thì rất ngại đã thế còn được đi học cùng nữa
" Không sao đâu anh chị cứ yên tâm đi, dù sao Hạ Thiên cũng cần có bạn thân mà" Bố mẹ Hạ Thiên an ủi
Mấy ngày đầu còn rất ngại ngùng Hạ Thiên còn giận dỗi không thèm nhìn mặt bố mẹ luôn, còn Lâm Hữu ngày nào cũng bám dính theo Hạ Thiên vì bà chủ đã nhờ cậu đi theo chăm sóc và bảo vệ cho Hạ Thiên
Sau đó Lâm Hữu nhỉ cũng đã hứa bảo vệ Hạ Thiên thật tốt cho nên bây giờ cậu không khác gì bóng của Hạ Thiên cả. Dù cho có đi vệ sinh cậu cũng ở bên ngoài đợi vì lỡ như thiếu gia của bà chủ có làm sao thì đó cũng là một phần lỗi của cậu
Lúc nào cậu cũng bám theo khiến thiếu gia nhỏ rất ghét cậu, ngày nào cả hai cũng người trốn, người tìm
Tuy nhiên quan hệ oái oăm này đã được cảm hoá vào một đêm gió rét như ngày hôm nay khi thiếu gia lại bị mất ngủ, cơ thể cũng vì thế mà dần trở nên khó chịu. Cậu cựa quậy tạo ra tiếng động khá lớn ở trên giường điều này cũng tác động tới Lâm Hữu nằm bên cạnh
Cậu dậy xem thiếu gia của mình đang bị sao thì thấy trán của Hạ Thiên hơi nóng định chạy đi bảo bà chủ liền bị Hạ Thiên nắm tay cản lại năn nỉ cậu
"Lâm Hữu đừng đi bảo mẹ tôi mà, tôi rất sợ bệnh viện. Không muốn đi bệnh viện nữa đâu hu hu..."
Lâm Hữu tay chân luống cuống rối bời không biết phải làm sao liền nhớ tới lúc mình bị sốt mẹ cậu sẽ lấy khăn nhúng vào nước lạnh chườm vào đầu cho cậu rồi ru cậu ngủ
Nhớ ra điều quan trọng này cậu liền tận dụng bàn tay đang lạnh của cậu đặt lên đầu thiếu gia nhỏ rồi vỗ về
" Thiếu gia nhỏ nếu không muốn đi bệnh viện thì giờ cậu hãy nhắm mắt vào rồi yên tâm ngủ nhé. Tớ sẽ không đi đâu hết mà ở đây bảo vệ cậu"
Cứ thế thiếu gia nhỏ liền ngủ được thậm chí còn ngủ rất ngon. Sáng dậy thiếu gia nhỏ thấy mình đang được Lâm Hữu ôm trong lòng ngực liền đỏ hết mặt nhưng không kháng cự mà còn vòng tay ra ôm eo của Lâm Hữu ngủ thêm giấc nữa
Từ đấy quan hệ hai bạn nhỏ thân thiết hơn rất nhiều, có ngày khi Lâm Hữu bận một số việc phải đi làm ngay không báo cho Hạ Thiên biết liền làm cậu chủ cả ngày đi kiếm còn tưởng cậu rời đi bỏ cậu chủ nhỏ ở lại một mình nên oà lên khóc đòi Lâm Hữu
Sau ngày hôm đó Lâm Hữu xong việc khi quay về đã bị cậu chủ nhỏ ôm cho ngạt thở, hồi trước là Lâm Hữu bám cậu còn bây giờ là cậu bám Lâm Hữu. Hở ra là Lâm Hữu
Bố mẹ cậu rất hài lòng với Lâm Hữu luôn coi cậu như là con cháu trong nhà vậy



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...