Trần Lãng sửng sốt, nghĩ bụng: Mình và Du Thiên Dã vừa mới bước vào giai đoạn sơ cấp của quá trình yêu đương, sao đã ồn ào đến mức người người đều biết, nhà nhà đều hay nhỉ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trần Lãng vẫn thành thật gật đầu, dạ một tiếng.
Sau khi Liễu Gia Tử nghe thấy tiếng dạ từ chính miệng Trần Lãng, anh ta lại hơi chau mày: “Lão Du kia có gì tốt đẹp chứ? Đám con gái cứ người này lại nối tiếp người kia…”
Trần Lãng không hiểu, bèn mở to mắt nhìn Liễu Gia Tử: “Đám con gái? Là sao?”
Liễu Gia Tử gượng cười: “Không có gì, nhớ tới một người trước kia ấy mà. Nhưng Trần Lãng này, quan hệ giữa cháu và Du Thiên Dã tới đâu rồi?”
Trần Lãng trợn mắt nhìn Liễu Gia Tử, nghĩ bụng: Tuy cậu là bề trên của cháu, nhưng cũng chưa thân thiết đến mức có thể hỏi câu này được đâu nhỉ? Tuy cô không nói gì nhưng nét mặt ảm đạm hẳn đi. Thấy Trần Lãng không nói năng gì, lại tỏ ra khó chịu, Liễu Gia Tử cũng cảm thấy mình đã hỏi một câu chẳng ra sao, vội sửa lại: “Ý cậu là, anh ta có biết thân phận thật sự của cháu không?”
Trần Lãng lắc đầu: “Vẫn chưa tìm được cơ hội để nói với anh ấy.” nghĩ một lát lại nói: “Nhưng thân phận của cháu làm sao chứ? Vu Bác Văn, là cậu cháu cũng được, mà cha cháu cũng được, đều là sự sắp đặt của ông trời, bản thân cháu đâu có quyền lựa chọn hay thay đổi.”
Liễu Gia Tử đáp lại: “Cũng phải. Nhưng không phải cậu quen anh ta mới ngày một ngày hai, anh ta có vẻ rất chín chắn, nên đứa con gái nào cũng thích anh ta. Nhưng chỉ là cái mã ngoài thôi, anh ta có khá nhiều tật xấu, vừa cố chấp lại thanh cao, rồi hay để bụng những chuyện vặt vãnh…” Liễu Gia Tử có thành kiến với Du Thiên Dã là chuyện đã tồn tại từ rất lâu. Nghĩ đến việc Du Thiên Dã có khả năng sẽ trở thành bề dưới của mình, Liễu Gia Tử thấy vừa khó chịu lại vừa hả hê, nên những lời chê bai cứ thế tuôn ra khỏi miệng mà chưa kịp suy nghĩ. Thấy ánh mắt trong veo của Trần Lãng, anh ta không khỏi ngượng ngùng nhưng cuối cùng vẫn thốt ra một câu: “Nhưng cũng không thể quy hết tội lỗi cho anh ta được, bạn gái cũ của anh ta đâu phải cây đèn cạn dầu. Có thể coi Du Thiên Dã như con chim sẻ sợ cành cong.”
Mới nói đến đó, Trần Lãng còn chưa kịp truy hỏi rốt cuộc là có ý gì thì điện thoại của Liễu Gia Tử đã đổ chuông. Vừa nhìn tên người gọi đến, Liễu Gia Tử đã vội vàng nhấn nút nghe, mới nói đôi ba câu đã gác máy, nói với Trần Lãng: “Vợ cậu sốt ruột, không biết cậu đi đâu nên giục cậu mau về.”
Trần Lãng mím môi cười: “Lần sau cậu đưa mợ tới nhà cháu, mợ đỡ phải sốt ruột.
Liễu Gia Tử mỉm cười, không bình luận thêm, chỉ nói: “Về chuyện của nha khoa Bác Văn mà hai cậu cháu mình vừa nói, cháu hãy tranh thủ thời gian, tới chỗ cậu sớm một chút nhé.”
Có lẽ thật sự đã đến lúc nên rời khỏi nha khoa Hạo Khang rồi. Trần Lãng khẽ gật đầu.
Dưới sự dặn dò của Vu Nhã Cầm và Trần Lập Hải, Trần Lãng tiễn Liễu Gia Tử xuống sân, sau khi nhìn thấy xe của Liễu Gia Tử rời đi, cô mới quay người đi về nhà.
Nhưng trong một góc nào đó của tiểu khu, Vương Hâm ngẩng lên sau cơn “quấn quýt” với Trần Tụng, nhìn chiếc ô tô đã khuất xa bằng ánh mắt ngỡ ngàng, hỏi: “Không phải anh bị hoa mắt chứ? Sao Liễu Gia Tử lại đi từ nhà em ra?”
Mỗi lần được Vương Hâm đưa về, không lần nào Trần Tụng được về nhà ngay. Phải thân mật một hồi, cô mới được Vương Hâm thả về, lúc này, mặt mũi cô ửng hồng, giãy ra khỏi người Vương Hâm, đưa mắt nhìn ra ngoài nhưng chẳng nhìn thấy gì, chỉ có cảm giác cái tên đó rất quen nhưng trong một chốc một lát thì không sao nhớ ra được: “Liễu Gia Tử là ai? Hình như em từng nghe chị nhắc đến nhưng không nhớ nữa.”
Vương Hâm tuy rất nghi hoặc nhưng cũng không nói nhiều, ghé sát bên tai Trần Tụng mà thủ thỉ: “Ngày mai đến nhà anh nhé?”
Trần Tụng biết mẹ Vương Hâm đã khăn gói quả mướp về quê, nhà Vương Hâm bây giờ không còn ai khác. Đến nhà anh ta, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ, nhỡ bị ăn sạch thì sao? Cô bèn lắc đầu quầy quậy: “Không, không, em còn phải xem phim nữa.”
Vương Hâm nói bằng giọng điệu bất đắc dĩ: “Vẫn còn xem phim nữa sao? Chúng ta đã xem hết một lượt các phim điện ảnh, phim chiếu rạp, đến cả ‘Doraemon’ cũng xem rồi, còn chưa đủ sao?”
Trần Tụng trợn mắt, thầm oán thán: “Thế mà gọi là xem phim sao?” Nói thật, họ xem không ít phim, nhưng chỉ ông trời mới biết đã xảy ra những việc gì. Lần nào vào rạp chiếu phim, Vương Hâm cũng kéo cô đi thẳng vào góc khuất nhất, tối tăm nhất, trên màn ảnh chiếu gì thì cô không rõ lắm, nhưng dưới khán đài thì rất bận rộn, bận giở trò một cách vội vã. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến Trần Tụng không dám đến nhà Vương Hâm, cô nam quả nữ ở chung một phòng, đúng là dễ khiến rơm bén lửa. Cô còn chưa báo thù rửa hận, sao có thể để sói xám ăn mất chứ?
Nhưng Vương Hâm lại không chịu, cậu đang ở độ tuổi dồi dào tinh lực nhất, mỹ nữ gần ngay trong gang tấc, lén lút trong rạp chiếu phim nhiều lại thành nghiện, tuy chưa dám nghĩ đến chuyện “vượt rào” ngay lúc này nhưng suy cho cùng thì ở nhà cũng có thể phóng túng hơn bên ngoài. Vương Hâm giả vờ đáng thương: “Tụng Tụng, dạo này đi hơi nhiều, chân anh lại đau rồi.” Vừa nói vừa xoa nhẹ lên cái chân cơ bản đã khá lên, thậm chí có thể nói là hồi phục như xưa của mình với vẻ thật giả lẫn lộn.
Trần Tụng liếc xéo cậu một cái, không bình luận thêm, cô nghĩ tới nghĩ lui rồi nói sang chuyện khác: “Hai ngày nữa không phải đến sinh nhật anh sao? Chúng mình tính xem thế nào?”
Vương Hâm vui đến nỗi chẳng biết nên làm gì. Hóa ra Trần Tụng thực sự quan tâm đến mình, cậu liền ôm chặt lấy cô, mắt ngời sáng: “Tụng Tụng tốt quá, nhớ cả ngày sinh nhật anh nữa. Em nói đi, em tính sao?”
Trần Tụng vờ như vô tình nghĩ ra: “Lâu lắm rồi không liên lạc với đám bạn ở ‘Oai phong’, gọi họ tới ăn cơm nhé?”
Vương Hâm hơi lưỡng lự: “Anh thấy thế giới của hai người còn thú vị hơn. Đi với đám ấy chán lắm.”
Trần Tụng đẩy cậu ra, tỏ vẻ không vui: “Anh quên bài post bậy bạ của anh trên diễn đàn rồi à? Anh ném một hòn đá xuống làm nước đục ngầu rồi mặc kệ đấy hả?”
Vương Hâm chợt vỡ lẽ, thế chẳng phải là Trần Tụng muốn công khai trước mặt bàn dân thiên hạ sao? Nghĩ thế, cậu vội nói: “Biết rồi. Chuyện này cứ giao cho anh, anh sẽ nghĩ cách đưa họ tới ăn cơm.” Vừa nói vừa hớn hở: “Ha ha, anh muốn cho họ thấy Vương Hâm này biến suy nghĩ thành sự thật như thế nào!”
Trần Tụng khẽ cắn môi rồi gật đầu. Cô cười tươi nhưng trong lòng lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Là anh tự tìm đấy nhé, đừng trách tôi không khách sáo.”
Tuần sau, đặc biệt là ngày thứ Hai có ý nghĩa hết sức trọng đại với trung tâm trồng răng. Cuối cùng khuôn ván chỉ dẫn Guide cũng được gửi từ nước ngoài về, cuối cùng cũng đến ngày mà họ chờ đợi từ lâu. Giải phẫu trồng răng giả cả hàm sử dụng Guide chỉ dẫn lần đầu tiên được tiến hành trong nước, được thực hiện bởi bác sĩ mổ chính là Du Thiên Dã, sau khi phẫu thuật có thể điều trị hồi phục tổn thương ngay lập tức. Từ trên xuống dưới nha khoa Hạo Khang đều rất coi trọng, trong quá trình phẫu thuật còn được quay camera cho các chuyên gia theo dõi, các đồng nghiệp khác cũng có thể trực tiếp theo dõi quá trình phẫu thuật trồng răng trong phòng họp, đến cả Bao Hoài Đức cũng gọi điện cho Du Thiên Dã trước giờ tiến hành phẫu thuật, cổ vũ tinh thần.
Còn Trần Lãng và Vương Hâm, là hai trợ lý của Du Thiên Dã, cũng rất vinh dự được mặc áo giáp ra trận. Nhưng Vương Hâm chủ yếu chịu trách nhiệm ở phần trước là cấy implant vào hàm, còn Trần Lãng thì phụ trách công đoạn phía sau là chữa trị ngay sau khi phẫu thuật. Trong suốt quá trình phẫu thuật, không gian lặng ngắt như tờ, dĩ nhiên không tránh khỏi sự căng thẳng hồi hộp nhưng sự phối hợp ăn ý giữa họ đã khiến sự căng thẳng ấy nhanh chóng biến mất. Ngoài tiếng tích tắc của đồng hồ, chỉ còn tiếng những dụng cụ phẫu thuật thỉnh thoảng va vào nhau.
Tuy là cuộc phẫu thuật được coi như ví dụ điển hình trong nước nhưng do có sự chuẩn bị kỹ càng từ thời gian trước và các thao tác cẩn thận trong quá trình phẫu thuật nên mọi thứ diễn ra rất thuận lợi. Khi xong xuôi mọi chuyện, sau khi người bệnh ra về, Du Thiên Dã cởi bỏ mũ đội đầu, đưa mắt nhìn tất cả các thành viên của trung tâm trồng răng đều đang nhìn anh chăm chú, nói: “Ai đó đặt bàn đi, tối nay tôi mời mọi người ăn cơm.”
Mọi người bật cười huyên náo khiến cả trung tâm trồng răng náo nhiệt hẳn lên. Mọi người cùng bắt tay nhau, thậm chí là ôm chầm lấy nhau.
Trần Lãng không cần giúp Du Thiên Dã lau mồ hôi liên tục, thực tế đã chứng minh, đại thần đúng là đại thần, cả quá trình đều vượt qua một cách thuận lợi khiến Trần Lãng vô cùng khâm phục. Sau khi những người khác chúc mừng anh rồi giải tán thì Trần Lãng – người luôn đứng phía xa khẳng định mình hoàn toàn có thể cảm nhận được Du Thiên Dã chỉ vờ bình tĩnh mà thôi, chứ thực ra anh cũng hồi hộp lắm - mới đến trước mặt anh, chìa tay về phía anh: “Chúc mừng anh.”
Du Thiên Dã mỉm cười nhìn Trần Lãng, nhưng anh không để mắt tới bàn tay đang chìa ra của cô, mà chủ động ôm chầm lấy cô, nói thầm vào tai cô: “Không phải anh, mà là chúng mình.”
Nhưng tên Vương Hâm không biết điều lại ngượng ngùng bước tới, ngập ngừng lên tiếng: “Lão Đại, buổi tiệc tối nay em không tới được đâu.”
Du Thiên Dã buông Trần Lãng ra, nói: “Sao, cậu bận việc khác à?”
Vương Hâm cười khúc khích: “Hôm nay là sinh nhật em, đã hẹn trước với đám bạn trên diễn đàn Oai phong rồi. À, nếu tối nay hai người rảnh thì cùng tới tham gia nhé.”
Du Thiên Dã vờ giận dỗi: “Hay lắm. Thời khắc trọng đại như vậy mà hai đứa chúng bay nỡ bỏ anh lại một mình, Bao Huân không có ở đây, cậu thì tìm cớ chuồn mất.”
Vương Hâm cười xấu xa: “Úi chao, lão Đại ơi, chúng em có mặt hay không không quan trọng, có bác sĩ Trần là được rồi. Nhưng nói ra mới nhớ, đúng ra Bao Huân phải tới Đức lâu rồi chứ nhỉ, sao không thấy có tin tức gì? Chẳng biết con gái Đức có hợp với anh ấy không?”
Du Thiên Dã hùa theo: “Phải đó, những lần trước ra nước ngoài cậu ta đều nhắn tin về, lần này đúng là bặt vô âm tín.”
Chỉ có Trần Lãng không dám lên tiếng, vì trong di động của cô có lưu một tin nhắn được Bao Huân gửi đến sau khi đặt chân lên nước Đức, nội dung rất đơn giản: “Bình an đến Frankfurt, một tiếng nữa sẽ tới Düsseldorf. Ngày mai là buổi lễ khai mạc chính thức của triển lãm nha khoa quốc tế Köln.”
Trần Lãng buồn bã nghĩ đến lúc chia tay vội vã trước cửa tòa nhà cao tầng hôm đó. Cô được Bao Huân cứu, thêm nữa là xuất phát từ tình cảm đồng nghiệp nên khách sáo nói câu “Thượng lộ bình an” một cách tượng trưng, Bao Huân liền đáp lại “Ừm, tới nơi tôi sẽ nhắn tin cho cô.” Lúc ấy Trần Lãng không suy nghĩ nhiều, cảm thấy đó chỉ là một câu xã giao, không ngờ Bao Huân lại cho là thật.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trần Lãng cảm thấy đó chẳng qua chỉ là một tin nhắn với nội dung bình thường, chẳng có gì đáng suy nghĩ. Nên Trần Lãng đọc rồi bỏ qua luôn, dựa theo nguyên tắc “thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện” nên cô cũng không trả lời tin nhắn đó.