Đặt tên cho đội là việc khó nhất. Vương Hâm của đội B đột nhiên nêu ý kiến: “Tôi vừa thấy trong căn cứ huấn luyện có hai chú chó nhỏ hết sức đáng yêu, lông xù, chúng ta lấy tên đội là “Chó săn”, thấy thế nào?”
Bao Huân lắc đầu: “Tuyệt đối không được! Nếu đội chúng ta lấy tên là “Chó săn” mà hai đội kia biết được thì chắc chắn sẽ đổi tên thành đội “Đánh chó”.”
Thành viên đội B ai cũng cười phá lên, tiếng cười rất lớn khiến Trần Lãng ở đội A cũng phải nhìn sang với vẻ tò mò, đúng lúc thấy Bao Huân thoải mái khoác tay lên vai Vương Hâm, còn Đường Uyển ở phía đối diện thì nhìn Bao Huân bằng ánh mắt hết sức ái mộ.
Lục Tự cũng nhìn theo tầm mắt Trần Lãng, cười nói: “Em đừng nói gì cả, Bao công tử là người rất lôi cuốn đấy.”
Trần Lãng gật đầu với vẻ đồng tình rồi quay lại luôn, sự chú ý trở về với đội mình, nghe đội trưởng Du Thiên Dã quyết đoán: “Được rồi, đội chúng ta tên là “Gươm sáng”.”
Mười phút đã trôi qua, mọi người tập trung trên thao trường rất đúng giờ. Trừ Vương Hâm chống ba-toong đành phải đứng bên cạnh thì những người khác đều đứng vào hàng theo đội của mình.
Tuy nhiên ba đội đều đã hoàn thành việc biểu diễn tên đội, bài hát của đội, huy hiệu của đội và lá cờ của đội. Ví dụ như đội A do Du Thiên Dã làm đội trưởng có tên là “Gươm sáng”, đội B do Bao Huân làm đội trưởng có tên là “Anh em gắn bó”, đội C của Diệp Thần thì lại tên là “Vượng tài”, điều này khiến cả thao trường cười phá lên. Đến cả Hạ Cương phải nhịn cười nửa ngày mới kiềm chế cho bản thân không cười thành tiếng, hỏi: “Mời đội trưởng hãy giải thích một chút, đội cô nghĩ gì khi lấy cái tên này?”
Đội trưởng là Diệp Thần, chị nhanh chóng rũ bỏ sự hoài nghi của mọi người dành cho mình: “Không phải là chủ ý của tôi mà là ý của tổng giám Tạ, nhưng mọi người đều ủng hộ nên quyết định lấy cái tên này.”
Trần Lãng chợt vỡ lẽ, chẳng trách nào, Tạ Tử Phương là tổng giám bộ phận tài vụ, dĩ nhiên là thích Vượng tài (nhiều tiền).
Hạ Cương vỗ tay để mọi người trật tự: “Được rồi. Cuộc huấn luyện mở rộng hôm nay sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Nhưng trước khi bắt đầu, tôi và mọi người cùng chơi một trò chơi nhỏ, là một trò chơi mà các bạn chưa được chơi bao giờ, tên là Quốc vương và Thiên sứ.”
Hạ Cương quay lại ra hiệu, một huấn luyện viên trẻ tuổi khác liền bê một chiếc hộp lên. Hạ Cương phóng tầm mắt nhìn toàn bộ thao trường, giọng anh trầm thấp và đầy từ tính: “Trước đây có một truyền thuyết, ở một quốc gia nào đó, đằng sau mỗi Quốc vương đều có một Thiên sứ lặng lẽ giúp đỡ ông ta, giúp ông ta san sẻ ưu tư, hóa giải khó khăn, che gió chắn mưa giúp ông ta. Nhưng bất kể Thiên sứ có làm gì cho Quốc Vương, Thiên sứ cũng không nói cho Quốc Vương biết, chưa một lần mong được báo đáp.”
Bất chợt, có tiếng nói vang lên trong số mọi người: “Thiên sứ đó đầu óc có vấn đề!”
Mọi người lại cười phá lên. Hạ Cương quát về phía đội B: “Bao Huân! Đứng ra khỏi hàng!”
Bao Huân bước ra hai bước, đứng ra khỏi hàng. Hạ Cương nhìn anh một cái, đầy vẻ giận dữ: “Đây là lần đầu tiên, tôi cảnh cáo trước, nếu còn tái phạm thì hít đất một trăm cái, nghe rõ chưa?”
Câu trả lời của Bao Huân rất to tát, còn cố tình kéo dài giọng: “Nghe – rõ – rồi!”
Hạ Cương thấy thật đau đầu, nghĩ bụng: Tôi vất vả lắm mới nghĩ ra mấy trò chơi mới mẻ để mang lại niềm vui cho đám bà cô, nhóc con nhà cậu lại cản trở tôi. Thế là anh ta hô to: “Bao Huân! Vào hàng!” Bao Huân lại quay về đứng vào hàng.
Hạ Cương nói tiếp chủ đề ban nãy: “Vì thế, hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị chiếc hộp này, trong hộp có tên của tất cả các bạn, mỗi bạn sẽ bốc một tờ, tờ giấy mà các bạn bốc được viết tên ai thì người đó sẽ là Quốc vương của bạn, bạn chính là Thiên sứ của người đó!”
“Tôi muốn nói thêm một điều nữa, trong toàn bộ quá trình huấn luyện mở rộng, Thiên sứ đều phải lặng lẽ giúp đỡ Quốc vương của mình, cố gắng không được để người đó phát hiện ra mình. Thực ra trong cuộc sống sau này cũng có thể làm vậy. Đến khi kỳ huấn luyện mở rộng này kết thúc, tôi sẽ yêu cầu mọi người công bố đáp án, mà cũng có thể là không. Nhưng điều đó không quan trọng, tôi muốn mọi người được trải nghiệm một chút trong trò chơi này, thực chất, có một số sự giúp đỡ và quan tâm còn vô tư hơn so với tưởng tượng của các bạn, và cũng chẳng đòi hỏi được báo đáp.”
Khi những câu này được nói ra, hormone của các nhân viên nữ của nha khoa Hạo Khang đều tăng vọt, trên mặt cũng tỏ ra hơi kích động, lại một lần nữa xì xào ồn ào hẳn lên. Đến cả người phụ nữ đã có gia đình – Lục Tự cũng than lên rằng: “Nếu thật sự có một thiên sứ như thế thì lãng mạn quá, lãng mạn quá đi!” Trần Lãng cũng là một trong số những cô gái, vì thế cũng không hề ngoại lệ mà gật đầu tỏ vẻ đồng tình, ánh mắt cô lại đảo qua Du Thiên Dã.
Huấn luyện viên trẻ tuổi bê hộp giấy đến trước mặt mọi người, hoặc là rụt rè, hoặc là vội vã, hoặc bình tĩnh, ai ai cũng tự tay bốc thăm. Trần Lãng lấy lại bình tĩnh, thầm cầu khẩn nửa ngày mới mở tờ giấy mình bốc được ra xem, nhất thời lặng đi không thốt lên lời, cái tên trên tờ giấy lại là Đường Uyển từng có khúc mắc với mình.
Trần Lãng ngẩng lên với vẻ buồn bực, cô đưa mắt nhìn những người khác. Du Thiên Dã là mục tiêu tìm kiếm đầu tiên của Trần Lãng, cô chỉ trông thấy anh cúi đầu nhìn tờ giấy, khóe miệng nhếch lên, thấp thoáng còn có thể trông thấy nét cười mờ mờ, khiến Trần Lãng vô cùng tò mò, bối rối âu lo nghĩ: “Anh ấy bốc được tên ai nhỉ? Ai sẽ là Quốc vương của anh ấy? Anh ấy sẽ là Thiên sứ của ai?” Trong lúc vô tình, ánh mắt cô lướt qua Vương Hâm đang đứng ngoài hàng ngũ, đúng lúc này, ánh mắt của Vương Hâm và Trần Lãng gặp nhau, cậu cười khúc khích rồi giơ tờ giấy trên tay, vẫy vẫy với Trần Lãng. Trần Lãng không khỏi thấy hơi lo lắng, lẽ nào cậu ấy bốc trúng tên mình? Lúc Trần Lãng nở nụ cười bối rối với Vương Hâm rồi quay đi thì nhận ra Bao Huân tỉnh bơ như không, hai tay bỏ trong túi quần, nét mặt ung dung tự tại vô cùng, đang nói chuyện gì đó với Đường Uyển, khiến hai mắt cô gái trẻ sáng bừng lên, đuôi mày khóe mắt đều lấp lánh ý cười.
Hạ Cương lại tập hợp mọi người: “Tập hợp, tập hợp! Trước tiên là chụp ảnh tập thể!”
Mọi người đứng ngay ngắn theo thứ tự chiều cao, hơn trăm người nhất tề nhìn vào ống kính chụp ảnh phía trước, nghe Hạ Cương chỉ đạo.
Gương mặt luôn tỏ ra nghiêm khắc của Hạ Cương lần đầu tiên có chút thả lỏng, mỉm cười nói: “Hôm nay chúng ta không hô “chụp” nữa, tôi hỏi gì mọi người hãy trả lời cái đó nhé?”
Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì câu hỏi đã được Hạ Cương đưa ra: “Trong ngân hàng có gì?”
Mọi người nhất tề há miệng hô to: “Tiền!” Tách, người chụp hình chụp được một tấm.
Hạ Cương hỏi tiếp: “Tiền để làm gì?”
Mọi người tiếp tục dài giọng hô to: “Tiêu!” Tách, người chụp hình lại chụp được tấm nữa.
Đôi mắt Hạ Cương đảo một vòng: “Tiêu hết thì phải làm sao?”
Sau đó mọi người dừng lại một giây, lần thứ ba hô to: “Cướp!” Tách, người chụp hình lại chụp thêm tấm nữa.
Trong tiếng cười phá lên, Hạ Cương hô: “Chụp xong, giải tán! Năm phút sau sẽ tập hợp ở thao trường, bắt đầu chia đội huấn luyện!”
(Đố các bạn ai bốc được tên ai nào?)