Tình Yêu Trở Lại

Chương 12


Chương trước Chương tiếp

Daisy đặt Pippen lên giường mẹ cô và khép hờ cửa. Thế giới nhỏ bé của cậu đang hỗn loạn, mấy ngày qua cậu đã rất mệt mỏi và hay quấy. Sáng nay Daisy đã đưa cậu tới bệnh viện để gặp Lily và cậu không muốn rời đi. Cậu sợ hãi, buồn bã và khóc suốt quãng đường về nhà, cuối cùng thì ngủ thiếp đi khi họ lái vào đường lái xe. Mẹ cô vẫn ở bệnh viện với Lily, chờ nghe bác sĩ thông báo khi nào Lily có thể về nhà.

Daisy thay sang áo ba lỗ màu xanh lục và quần soóc kaki. Cô quấn tóc lên sau gáy và cố định tóc bằng một cái kẹp lớn màu đen. Cô kiệt sức và cực kỳ cần caffeine. Cô có thể đã cuộn người lại nằm cạnh Pippen, nhưng Nathan không có nhà và cô không muốn mình ngủ khi cậu quay lại.

Bước xuống cầu thang, cô đi vào bếp và lấy một lon Coca ra khỏi tủ lạnh. Nathan đã dán một tờ giấy nhớ lên cửa tủ lạnh bằng một mẩu nam châm nhỏ hình Texas. Cậu viết rằng cậu ra ngoài trượt ván.

Dù vậy trên tờ giấy không ghi khi nào thì cậu về. Cô đã muốn nhắc nhở cậu là cậu cần phải ước tính xem khi nào cậu sẽ về để cô không quá lo lắng.

Đây là Lovett, cô nhắc mình. Thực sự chẳng có mấy thứ đáng lo. Chẳng có nhiều chỗ để cậu có thể vướng vào rắc rối, nhưng nếu có một điều cô học được từ việc có con trai, thì đó là nếu như không có rắc rối nào thì chúng sẽ tự mình tạo ra rắc rối. Nếu có một vũng nước, chúng sẽ nhảy ngay vào chính giữa. Một hòn đá, chúng sẽ ném nó. Một lon Coca, chúng sẽ đập bẹt nó. Một con chim, chúng sẽ giả vờ bắn nó. Một tay vịn hay từ năm bậc thang trở lên, chúng sẽ trượt ván trên đó, ngã và cần khâu.

Daisy vừa bật nắp lon Coca thì chuông cửa reo. Cô uống một ngụm khi đi qua phòng khách rồi đặt lon nước xuống cạnh một bát hoa quả thủy tinh trên chiếc bàn gỗ. Cô mở cửa và cứ nghĩ sẽ thấy Nathan đang bày ra trò đùa ngớ ngẩn bằng cách khiến cô ra đón khách. Thỉnh thoảng cậu như vậy. Muốn được đối xử như một người lớn, nhưng vẫn có những lúc cư xử như đứa con trai bé bỏng của cô. Nhưng bên ngoài không phải con trai cô.

Jack đứng ngoài hiên nhà, ánh nắng rọi trên đầu. Bóng chiếc mũ cao bồi bằng rơm che mất nửa mặt trên của anh. Cảm giác rộn ràng làm ngực cô ngưa ngứa và trước khi kịp nghĩ kỹ, hai mép cô nhếch lên. “Xin chào.”

“Cô ở nhà một mình chứ?” anh hỏi, nụ cười trên môi cô vụt tắt trước tông giọng lạnh lùng và cái miệng mím thành một đường dữ tợn của anh.

Anh biết rồi, là suy nghĩ đầu tiên của cô, nhưng cô ngay lập tức gạt bỏ ý nghĩ ấy. Làm sao anh không biết được. “Có Pippen nữa, nhưng thằng bé đang ngủ.”

“Nathan đâu?”

Ôi Chúa ơi. Cảm giác nhộn nhạo trong ngực cô tăng lên một hai nấc. “Thằng bé đang đi trượt ván.”

Anh không đợi cô mời mình vào. “Không phải đâu,” vừa nói anh vừa bước vào nhà, mang theo trên da thịt hương thơm của buổi sáng Texas ấm áp. Anh đưa cô ván trượt của Nathan khi đi qua.

Cô nhận lấy nó từ tay anh và ôm vào ngực. Một cái áo phông kẻ sọc ôm lấy cơ bắp ở cánh tay và lồng ngực Jack khiến anh có vẻ to lớn và xấu xa hơn thường ngày. “Thằng bé đâu rồi?”

Anh quay lại nhìn cô trong vài giây tra-tấn-tinh-thần trước khi nói, “Tôi không biết.”

“Làm sao anh có cái này?”

“Sáng nay thằng bé đã đến gặp tôi.”

“Vậy sao?” Việc Nathan đến xưởng xe không phải là chuyện tình cờ. Nó đáng ngạc nhiên thật đấy, nhưng cũng không đến nỗi sốc lắm. Nathan là tuýp trẻ con đâm đầu vào làm trước rồi nghĩ sau. Rất giống Jack hồi trước.

“Thằng bé đã bỏ lại chiếc ván trên đường đi ra.”

Cô không nghĩ là cậu đã nói gì đó với Jack về việc cậu là con anh. Tất nhiên là, cô cũng chưa hề nghĩ đến việc cậu sẽ tự ý đến xưởng xe. “Nó đã nói gì?”

“Nó nói chuyện về Steven và ‘Xưởng xe quái vật.’”

Có lẽ anh chưa biết. Có lẽ anh đang tỏ ra khó chịu vì một nguyên nhân hoàn toàn khác. Sau rốt thì, đây là Jack. Vua khó chịu. “Thế thôi à?”

“Tôi nghĩ thực sự thì thằng bé ghé qua là để nhìn tôi cho kỹ.” Anh đẩy vành mũ rơm lên và cô nhìn kỹ anh. Nếu cơn thịnh nộ rực cháy trong đôi mắt xanh kia chưa loại bỏ hết nghi ngờ về những gì anh biết hay hoài nghi, thì những từ tiếp theo thoát khỏi miệng anh cũng làm được điều đó. “Tôi đã đọc thư của Steven.”

Giờ thì cô mới thấy sốc. “Làm sao anh lấy được thư của Steven?”

“Cô đã bỏ lại nó hôm thứ Bảy.”

Vậy sao? Cô không nhớ. Thứ Bảy có rất nhiều chuyện xảy ra. “Anh vừa mới đọc nó hôm nay à?”

“Bất đắc dĩ thôi.” Giọng anh bình tĩnh chết người khi anh nói, “Nói cho tôi biết đi, Daisy. Tôi muốn nghe cô nói ra điều ấy. Sau tất cả chừng ấy năm.”

Vẻ bình tĩnh bên ngoài của anh không lừa được cô lấy một giây. Sự giận dữ cuồn cuộn bốc lên từ người anh như hơi nóng bốc lên trên nhựa đường. Trái tim đập hối hả của cô rơi tõm xuống dạ dày. Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này mười lăm năm. Biết rằng một lúc nào đó nó phải xảy ra, và chẳng có cách nào khác để nói trừ, “Thằng bé là con trai anh, Jack.”

Vẻ mặt anh không thay đổi. “Thằng bé biết không?”

“Có. Gần như cả cuộc đời nó.”

“Vậy ra tôi là người duy nhất chẳng biết mô tê gì.”

“Phải.”

“Cô có biết,” anh vẫn nói bằng tông giọng bình tĩnh đáng sợ đó, “những việc tôi muốn làm với cô không?”

Có, cô khá rõ. Cô không nghĩ Jack sẽ làm đau cô, nhưng cô vẫn lùi lại một bước. “Tôi đã định nói với anh.”

“Vậy hả?” Một bên mày anh nhướn lên tận trán. “Khi nào?”

“Buổi tối đầu tiên tôi gặp anh. Tôi đã tới nhà anh để kể cho anh, nhưng Gina ở đó. Tôi bảo anh là tôi cần nói với anh một chuyện quan trọng. Tôi đã bảo anh vào tối hôm đó và tối hôm đám cưới Shay, ở quán pizza, và cả ở quán Slim nữa.” Mặt cô có cảm giác bỏng rát, và cô bước lùi lại một bước, ném ván trượt lên cái tràng kỷ bằng vải hoa màu xanh dương của mẹ mình. “Hôm thứ Bảy tôi tới xưởng xe định kể cho anh, nhưng rồi... Lily đâm xe vào phòng khách của Ronnie. Tôi đoán đó cũng là lý do khiến tôi quên sạch về bức thư của Steven.” Cô rút kẹp tóc ra khỏi đầu và hít một hơi thật sâu. Anh có quyền tức giận. Cô nên kể anh nghe từ nhiều năm trước. Cô là một kẻ nhất gan. “Đó là vì sao tôi về thị trấn. Tôi ở đây để báo anh biết là anh có một đứa con trai.”

Mắt anh khóa chặt vào mắt cô. “Đã mười lăm rồi.”

Cô cuộn tóc lên, vặn chặt và cố định nó lại. “Phải, đúng vậy.”

“Cô nói với tôi muộn mất mười lăm năm. Đáng ra cô nên nói với tôi khi cô lỡ mất kỳ kinh đầu tiên.”

Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi nói thêm, “Trừ phi lúc ấy cô không biết nó là con ai.”

“Tôi biết chứ.” Lúc này anh đang tỏ ra nhỏ mọn. “Anh là người đầu tiên tôi gần gũi. Làm sao anh có thể nghĩ ra một điều khủng khiếp như vậy?”

“Có lẽ vì cho tới tận vài ngày trước khi cô cưới bạn thân của tôi, cô đã ngủ với tôi. Làm sao tôi biết được cô không đồng thời ngủ với cả hai bọn tôi chứ?”

“Anh biết rõ là tôi không như vậy. Bây giờ anh chỉ đang tỏ ra xấu xa mà thôi.”

“Cô không biết xấu xa là gì,” anh nói và cuối cùng cơn tức giận của anh cũng trào ra ngoài. Anh bước một bước về phía cô và nhìn thẳng xuống mặt cô. Mắt anh nheo lại và quai hàm nghiến chặt. “Cô đã làm điều thấp kém nhất mà một người phụ nữ có thể làm với một người đàn ông. Cô mang thai con tôi và giữ nó cách xa tôi. Tôi đáng ra phải có mặt ở đó khi nó chào đời. Tôi đáng ra phải được ở đó để nhìn nó. Để thấy nó bước những bước chập chững đầu tiên và đi chiếc xe đạp đầu tiên. Tôi đáng ra phải được ở đó để nghe những từ đầu tiên nó nói, nhưng tôi đâu có. Dù vậy, Steven thì được, Steven đã được nghe nó gọi cha, chứ không phải tôi.” Anh nghiêm túc chết người khi thêm vào, “May là cô không phải đàn ông, bởi vì tôi sẽ đánh cô nhừ tử. Tôi cũng sẽ rất thích thú làm điều đó.”

Một trong những điều khó khăn nhất cô từng làm là đứng mặt đối mặt với Jack ở đó mà không lùi lại một bước hay ngoảnh mặt đi trước đôi mắt giận dữ của anh. “Anh phải hiểu là chúng tôi chưa bao giờ có ý làm tổn thương anh. Cả hai bọn tôi đều yêu quý anh.”

“Vớ vẩn.”

“Đó là sự thực.”

“Nếu đó là những việc cô làm với những người cô yêu thương, thì tôi không thể tưởng tượng nổi những gì cô để dành cho những người cô ghét.”

Đầu cô bắt đầu nện như búa bổ và cô ép một tay lên chân mày nhưng mắt không rời khỏi anh. “Anh phải nhớ lại chuyện giữa chúng ta khi đó ra sao. Lúc nào chúng ta cũng cãi nhau rồi làm hòa. Tháng đầu tiên ấy, tôi đã vô cùng sợ hãi, và tôi tự nhủ rằng mình chỉ trễ kinh thôi. Rồi tháng thứ hai, tôi bảo mình đừng nghĩ gì, nhưng đến tháng thứ ba, tôi phải đối mặt với nó.” Cô buông thõng tay xuống. “Bố mẹ anh vừa mất và anh đang phải trải qua một thời kỳ vô cùng khó khăn. Buổi tối tôi đến để nói với anh rằng tôi có thai, anh đã nói là anh cần tạm chia tay tôi. Lúc ấy tôi không nghĩ là anh vẫn còn yêu tôi. Tôi không hề biết phải làm gì.” Mống mắt cô cay xè nhưng cô từ chối đầu hàng nước mắt. “Khi ấy tôi chẳng có ai để nói chuyện đó trừ Steven. Tôi đã tới chỗ anh ấy và anh ấy đã bảo tôi cưới anh ấy. Anh ấy nói sẽ chăm sóc cho tôi và con tôi.”

“Cô vẫn quên rằng đứa trẻ đó là con tôi. Rằng tôi nên được kể về nó trước khi hai người các người chạy đến Seattle.”

“Chúng tôi đã bàn đến việc kể cho anh, nhưng khi ấy chúng tôi nghĩ rằng nếu anh biết, anh sẽ muốn cưới tôi vì nghĩa vụ, nhưng Jack, khi ấy anh không ở vào thế có thể chăm sóc tôi và một đứa bé. Anh chỉ mới mười tám và đang phải đối phó với quá nhiều chuyện rồi. Khi đó nó dường như là giải pháp duy nhất.”

“Không, đó là lựa chọn dễ dàng cho cô. Steven có tiền và tôi chẳng có gì hết.”

“Đó không phải là lý do tôi cưới anh ấy. Anh biết rằng tôi luôn yêu quý Steven. Nếu anh không quá tức giận, thì anh sẽ nhớ là mình cũng từng yêu quý anh ấy.” Cô đặt tay lên cánh tay trần của anh. Jack có thể sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, nhưng cô phải làm cho anh hiểu. “Tôi đã cưới anh ấy vì tôi sợ hãi. Anh không còn yêu tôi nữa và tôi không hề biết phải làm gì.”

“Cảm giác thế nào, Daisy?” Giọng anh thấp xuống, thô ráp hơn, vậy mà cùng lúc ấy vẫn êm tai. “Cảm giác thế nào khi trả đũa tôi vì không yêu cô? Mang con tôi đi có khiến cô cảm thấy tuyệt vời không? Nó có thỏa mãn được ý muốn trả thù của cô không?”

“Việc đó chẳng liên quan gì tới ý muốn trả thù hết.”

Anh túm lấy cổ tay cô và bỏ tay cô ra khỏi cánh tay anh. “Ngủ với Steven Monroe có xóa được tôi ra khỏi đầu cô không? Tim cô? Khi cô ở cùng cậu ta, cô có nghĩ đến tôi không?”

“Không!”

“Còn nhớ giữa chúng ta từng thế nào không?” Giọng anh thấp xuống nữa và anh khóa chặt cổ tay cô sau lưng cô. “Lúc ấy đã tuyệt biết dường nào.” Anh kéo cô lên áp vào người mình và nói bên thái dương cô, “Và bây giờ vẫn tuyệt đến đâu.”

Vành mũ anh chạm vào đỉnh đầu cô. “Dừng lại đi, Jack.”

“Suốt chừng ấy năm, hai người có cười ngất trước những gì các người đã làm với tôi không?”

“Không, Jack. Không phải vậy. Chẳng có ai cười hết.” Tim cô gõ vào lồng ngực và cô nuốt nước bọt thật mạnh. “Tin tôi đi. Tôi biết mình nên nói với anh sớm hơn.”

Giọng anh trở nên cực kỳ bĩnh tĩnh bên tai cô khi anh hỏi, “Ai được điền tên là cha của đứa bé trong giấy sơ sinh?”

“Steven.”

Anh lùi lại đủ xa để nhìn vào mặt cô. “Quỷ tha ma bắt cô đi, Daisy.”

“Chúng tôi đã nghĩ điều đó sẽ dễ dàng hơn cho thằng bé khi nó đi học. Tôi rất tiếc.”

“Tôi cóc quan tâm cô hối hận ra sao. Bởi vì nó sẽ chẳng bằng được một nửa những gì cô phải hối tiếc sau này đâu.”

“Ý anh là gì?”

Anh thả cô xuống và rê tay lên vai cô. “Nhiều năm trước, khi cô chọn Steven thay vì tôi bởi tôi chỉ là một đứa trẻ nghèo khổ tay dính đầy dầu mỡ phải làm việc trong xưởng xe của cha mình - bây giờ mọi chuyện không còn như thế. Tôi không còn khốn khó nữa, Daisy. Tôi đủ sức thuê một luật sư cực kỳ giỏi, và nếu bắt buộc, thì tôi sẽ giành quyền nuôi con với cô.”

“Sẽ chẳng có tranh giành hết.”

“Tôi muốn biết chuyện con trai mình.”

“Anh có thể làm thân với nó. Tôi muốn vậy. Và khi chúng tôi rời đi...”

“Khi cô rời đi,” anh ngắt lời. “Nó ở lại.”

“Thật lố bịch. Nó sẽ không ở lại đây với anh. Nhà của thằng bé là ở cùng tôi. Ở Seattle.”

“Chúng ta sẽ xem xem thế nào.”

“Tôi biết anh đang giận dữ. Tôi không trách anh.”

“Thật mừng được biết cô không trách tôi.” Anh thả tay cô ra và quay ra cửa.

“Tôi nên kể cho anh nghe về Nathan nhiều năm trước, nhưng đừng trừng phạt thằng bé vì anh giận tôi.” Cô theo sát lưng anh tới hiên trước. “Thằng bé phải trải qua nhiều chuyện lắm rồi. Nó đã mất cha và giờ lại còn chuyện này nữa.”

Jack quay người lại nhanh đến mức cô suýt đập vào ngực anh. “Nó không mất cha. Steven Monroe không phải cha nó.” Daisy thừa biết khôn để không chỉ ra rằng Nathan nghĩ Steven là cha mình và yêu anh ấy. “Mấy năm qua Nathan đã trải qua rất nhiều chuyện. Nó cần chút yên bình. Chút tĩnh lặng trong cuộc sống.” Cô không nói thêm là mình cũng cần điều ấy. “Tôi sẽ nói chuyện với nó. Xem xem nó muốn làm gì, và tôi sẽ gọi cho anh.”

“Tôi sẽ không ngồi đợi cô gọi cho tôi, Daisy Lee.” Anh đi xuống bậc thềm về phía chiếc Mustang đang đỗ cạnh vỉa hè. “Sau khi tôi nói chuyện với Nathan, tôi sẽ cho cô biết chuyện sắp tới ra sao,” nói rồi anh bỏ đi, ánh nắng ban mai chiếu xuống chiếc mũ rơm và bờ vai rộng của anh.

“Chờ đã.” Cô chạy theo anh xuống các bậc thềm. “Anh không thể một mình nói chuyện với nó. Tôi là mẹ nó. Nó không biết anh.”

Anh đi vòng qua đầu xe rồi nhét chìa khóa vào cửa bên ghế lái xe. “Lỗi của ai chứ?”

Cô nhìn anh từ bên kia ô-tô. “Tôi nên có mặt ở đó.”

Anh nhìn cô và cười phá lên. “Như là tôi nên ở đó trong mười lăm năm qua?”

Cô túm lấy tay nắm cửa để nhảy vào xe anh nhưng cửa đã bị khóa. Rồi cô nhớ đến Pippen và nhận ra rằng cô không thể đi dù cho có chui được vào xe anh. “Nathan là con trai tôi. Anh không thể loại tôi ra.”

“Làm quen với điều đó đi.”

“Chúng ta có thể dàn xếp được. Tôi biết chúng ta có thể.” Cô không biết cách gì hết, nhưng cô quyết tâm khiến sự việc không trở nên quá xáu. “Đáng ra tôi nên nói với anh. Tôi biết điều đó, và trừ việc trao con trai ra, tôi sẽ cố gắng bù đắp cho anh.”

“Bằng cách nào? Trên nắp ca-pô ô-tô hả?” Anh mở khóa cửa chiếc Mustang. “Không hứng thú.”

Quá nhiều việc phải làm để ngăn cho mọi thứ không trở nên dở tệ.

Nathan ngồi tựa lưng vào cột bóng rổ của trường trung học Lovett. Bảng rổ và vành rổ tạo thành một cái bóng thuôn dài kéo đến tận vạch ném tự do trên sân.

Cậu nhìn từ sân bóng bầu dục sang sân tennis. Cậu không thích nơi này. Cậu không biết mình kỳ vọng Texas trông ra sao, có lẽ giống Montana. Cậu và cha cậu đã từng tới Motana, nhưng Texas không giống vậy. Texas tẻ nhạt. Nóng nực. Và rám nắng.

Texas không hề giống Seattle.

Cậu dùng chân đẩy người dậy và trượt dọc cái cột cho tới khi đứng lên. Cậu chỉnh lại dây xích quanh cổ và liếc nhìn trường trung học sau lưng. “Trung học,” cậu chế giễu. Nó còn chẳng lớn bằng trường tiểu học của cậu. Hẳn là tất cả bọn họ đều đi bốt cao bồi và cưỡi ngựa tới trường. Hẳn là tất cả đều nghe thứ nhạc đồng quê, nhạc miền tây dở ẹc và nhai thuốc lá. Hẳn là chẳng có ai trượt ván, nghe Korn, Weezer hoặc chơi Sniper Fantasy cho XBOX.

Nathan kéo quần lên và hầu như không để tâm khi chúng trượt lại xuống hông. Có những rắc rối còn quan trọng hơn cái quần thụng đang chiếm đóng tâm trí cậu. Cậu đã làm rơi ván trượt của mình ở xưởng xe của chú Jack Parrish, và rồi cậu đã bỏ chạy như một đứa trẻ to xác đang sợ hãi.

Cậu thật sự ước là mình đã không làm như vậy, nhưng cái cách chú Jack túm chặt tay cậu đã làm cậu hết vía. Cả cái cách ông nhìn và chửi thề với cậu cũng vậy. Một giây trước tất cả bọn họ còn đang cười đùa, giây tiếp theo, chú Jack đã túm chặt lấy cậu và nhìn chằm chằm vào cậu gay gắt đến mức cậu gần như tụt cả quần. Nathan không biết có phải chú Jack đã đoán được gì vào khoảnh khắc đó không, nhưng theo nét mặt, cậu nghĩ có lẽ ông đã đoán ra. Rồi trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì, Nathan đã bỏ chạy như một đứa nhóc.

Chú Jack hẳn sẽ nghĩ cậu là đồ kém cỏi.

Với một cái nhún vai, cậu tự nhủ rằng mình không quan tâm. Cha cậu đã kể cho cậu rất nhiều chuyện về chú Jack. Cha đã khiến ông ấy nghe có vẻ tuyệt vời, như là một người mà Nathan sẽ rất thích. Nhưng cậu không nghĩ mình thích chú Jack. Dù vậy, cậu thích chú Billy. Chú Billy xem “Xưởng xe quái vật.” Chú Billy rất tuyệt.

Cậu nhặt một hòn đá lên và ném thật mạnh vào bảng rổ. Nó phát ra một tiếng độp dễ chịu, bật ra và suýt thì đập vào đầu cậu. Rõ ràng là mẹ cậu vẫn chưa kể gì cho chú Jack. Nathan mặc nhiên kết luận là bà đã kể cho ông rồi, nếu không hôm nay cậu đã chẳng bao giờ bước vào cái xưởng xe đó. Sau rốt thì, đó là lý do bà ở đây. Để kể cho chú Jack về cậu. Ít nhất thì bà cũng từng nói đó là lý do khiến bà về đây.

Cậu băng qua sân bóng đi về hướng cổng ở hàng rào mắt gai. Cậu hơi giận mẹ và thấy mình thật ngốc. Thêm vào đó, cậu phải tìm ra cách lấy lại ván trượt. Có lẽ cậu cứ để chú Jack giữ nó cũng được, bởi vì cậu thực sự không muốn quay lại xưởng xe đó và xin nó về. Không phải bây giờ.

Đám cỏ bên dưới đôi giày trượt ván màu đen của cậu rạp xuống và cậu đoán là sáng nay nó đã được tưới nước. Các giọt nước đọng trên phần mũi giày bằng da và cậu nhìn chúng lăn xuống. Đến giờ này mẹ cậu hẳn đã từ viện về rồi. Cậu phải nói cho bà biết mình đã đi đâu. Chắc bà sẽ tức điên lên với cậu, nhưng cậu không quan tâm lắm. Càng nghĩ cậu càng thấy giận bà hơn. Nếu mẹ cậu đã kể cho chú Jack nghe, hay ít nhất bảo Nathan là bà chưa kể, thì cậu đã chẳng đi tới cái xưởng xe đó và tự biến mình thành một tên nhất cáy như thế.

Khi ngước lên, cậu nhận thấy có một cô gái đang đi về phía này, cách cậu vài mét ở bên kia hàng rào. Qua các mắt rào cậu có thể thấy cô có mái tóc đen bóng mượt và làn da rám nắng mịn màng như thể cô đã tắm nắng. Họ chạm mặt nhau ở chỗ khe hở hàng rào, và cậu bước tránh sang một bên để cô đi qua trước. Thay vào đó, cô dừng lại và nhìn cậu chằm chằm.

“Cậu không phải người ở đây. Tớ biết gần hết tất cả mọi người, nhưng tớ chưa bao giờ gặp cậu,” cô nói bằng giọng mũi Texas thấy rõ, kéo dài các từ. Cô có đôi mắt nâu to tròn, và dưới một cánh tay cô cầm bảng trắng và giấy màu cứng.

“Tớ sống ở Washington,” cậu bảo cô.

“Washington D.C?” Cô phát âm giống hệt mẹ và bà cậu. Như thể có âm r trong từ “wash.” Cô mặc áo phông xanh với dòng chữ Ambercrombie and Fitch màu bạc lấp lánh. Cô là tuýp con gái giàu có, và cậu không thích những cô nàng như thế. Những cô nàng mua sắm ở Ambercrombie and Fitch và The Gap. Những cô nàng chảnh chọe.

“Không, bang Washington.”

“Cậu đến đây để thăm người thân à?”

Không, cậu chẳng thích những cô nàng giàu có... nhưng đôi môi cô khiến cậu liên tưởng đến việc hôn hít. Một việc mà dạo gần đây cậu rất hay nghĩ đến. “Ừ, bà tớ, bà Louella Brooks, và dì Lily của tớ.” Cậu đã từng hôn một cô gái năm lớp sáu, nhưng cậu không nghĩ vụ đó đáng được tính.

Chân mày cô chau lại. “Lily Darlington?”

“Ừ.”

“Anh họ Bull của chú Ronnie đã cưới cô Jessica của tớ.” Cô bật cười. “Chúng ta gần như có họ hàng đấy.”

Cậu ngờ là điều đó chẳng thể biến họ thành họ hàng được. Và tên Bull là cái thể loại tên gì vậy? “Tên cậu là gì?”

“Brandy Jo. Tên cậu?”

Bất chấp việc là một cô tiểu thư giàu có và có giọng nói kéo dài, Brandy Jo rất nóng bỏng. Loại nóng bỏng khiến dạ dày cậu có cảm giác nhộn nhạo, ngực nặng trĩu và khiến cậu nghĩ đến sự phức tạp của con gái. Và chính những lúc ấy, khi cậu nghĩ đến đám con gái, là những lúc cậu nhớ cha mình nhất. “Nathan,” cậu trả lời. Có một số chuyện mà một cậu con trai chẳng thể hỏi mẹ mình.

Cô nhìn kỹ cậu một lúc và hạ mắt xuống nhìn môi cậu. “Nó có đau không?”

Cậu không cần phải hỏi cô đang nói về cái gì. “Không,” cậu trả lời và hy vọng giọng cậu không lạc đi. Cậu ghét những khi chuyện đó xảy ra. “Tiếp theo tớ sẽ đi xăm người.”

Đôi mắt nâu của cô tròn xoe và cậu có thể thấy là cô bị án tượng. “Cha mẹ cậu sẽ cho phép à?”

Không. Bằng cách nào đó cậu sẽ phải xăm người mà không để mẹ biết. Vài tháng trước họ đã lập ra một thỏa thuận, cậu có thể giữ khuyên môi nếu cậu hứa sẽ không bao giờ xăm người đến khi chết. Cậu đã hứa, nhưng cậu cho là mình chỉ phải giữ lời cho tới khi cậu mười tám và đủ lớn để tự đi xăm. Có hình xăm rất phong độ. “Chắc chắn.”

“ở đâu?”

Cậu chỉ vào vai. “Ngay đây. Tớ chưa biết mình muốn gì, nhưng khi tớ biết, tớ nhất định sẽ đi xăm.”

“Nếu có thể, tớ nghĩ mình sẽ xăm một trái tim nhỏ màu đỏ lên hông.”

Một hình xăm mà Nathan nghĩ là khá nhạt nhẽo và cực kỳ con gái. “Tuyệt đấy.” Cậu nhìn xuống tấm bảng trắng dưới cánh tay cô. “Cậu đang làm gì với thứ đó vậy?”

“Mùa hè này tớ sẽ dạy các lớp mỹ thuật ở công viên thành phố cho tụi trẻ con. Nó sẽ cực kỳ vui và tớ sẽ được trả năm đô bảy lăm cent một giờ.”

Dạy mỹ thuật cho trẻ con chẳng có gì vui vẻ với Nathan, nhưng được trả năm đô bảy lăm cent một giờ đúng là rất tuyệt. Cậu nhanh chóng tính nhẩm trong đầu và thấy rằng nếu một đứa trẻ làm việc năm tiếng một ngày, năm ngày một tuần, cậu ta có thể kiếm năm trăm bảy mươi đô trong một tháng. Cậu có thể mua rất nhiều CD hoặc ván trượt mới với số tiền đó.

Một chiếc Mustang đen đỗ lại dọc vỉa hè ở bên kia hàng rào, và Nathan nhìn chú Jack Parrish bước ra ngoài, ông đẩy cái mũ cao bồi lên trán và nhìn Nathan qua nóc xe. “Con đã quên ván trượt ở xưởng xe.”

Lần này trông chú Jack không còn quá đáng sợ nữa, nhưng cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày Nathan lại tệ hơn.

Như khi cậu chơi trò Zipper quá nhiều lần ở hội chợ Puyallup. “Vâng.”

Brandy nhìn từ Nathan sang chú Jack rồi lại nhìn ngược lại. “Gặp cậu sau nhé.”

Nathan liếc nhìn cô. “Ừ, gặp cậu sau.” Khi cô đi rồi, cậu tập trung chú ý vào người đàn ông mà cả cha và mẹ đều nói là cha ruột cậu. Theo Nathan nhận thấy, trông cậu không giống chú Jack mấy.

“Ta đã đem ván trượt của con đến chỗ mẹ con.”

Nathan bước qua khe rào hở và đứng cạnh ghế hành khách. Nếu cảm giác này không biến đi, cậu sợ rằng mình sẽ nôn ra mất. Và cậu thực lòng không muốn vậy. “Mẹ con có ở nhà không?”

“Có. Mẹ con và ta đã nói chuyện.” ông tựa cẳng tay lên nóc xe. “Cô ấy nói con luôn biết ta là cha con.”

“Phải.” Cậu nuốt nước bọt xuống qua cục nghẹn đang dần hình thành trong họng. Cậu không biết vì sao mình lại thấy quái gở thế này. Cậu đâu có quan tâm chú Jack nghĩ gì. Lúc trước cậu đã tới xưởng xe chỉ vì lòng hiếu kỳ. Chỉ có vậy. Cậu không quan tâm người ta nghĩ gì. “Con biết.”

“Chà, ta mừng là ít nhất cô ấy cũng không nói dối con.” Chú Jack nhìn vào chiếc đồng hồ đeo quanh cổ tay và gõ ngón tay ba lần xuống nóc ô-tô. “Con có muốn quá giang về nhà không?”

“Có ạ.” Nathan chờ chú Jack mở khóa cửa rồi cậu trèo vào trong. Cậu ngồi trong chiếc ghế da màu be êm ái và dạ dày cậu lại sôi sục thêm một chút. Cậu không biết chiếc xe này đáng giá bao nhiêu, nhưng nó đắt hơn rất nhiều so với chiếc minivan ngớ ngẩn của mẹ cậu ở Seattle. Chắc chắn thế. “Đây có phải là một chiếc Shelby không?”

“Phải. Nó là một chiếc GT 500 sản xuất năm 1967.”

Nathan không biết nhiều về xe Mustang trừ việc nếu bạn định mua một chiếc, thì phải là chiếc này.

“Động cơ gì ạ?” cậu hỏi khi đóng cửa.

“Động cơ 428 Police Interceptor nguyên bản.”

“Hết xẩy.”

“Ta thích nó.” Jack lên số, liếc sau lưng rồi đi ra đường.

“Nó đi nhanh không ạ?”

“Hai trăm mười hai. Tất nhiên nó chẳng là gì khi so sánh với Daytona. Con nói nó được đo là nhanh bao nhiêu trên đường đua kín nhỉ?”

“Ba trăm hai mươi[16] trên đường đua kín. Hai trăm chín mươi khi ra khỏi cửa hàng trưng bày năm 1969.”

[16] Đơn vị km/h.

Jack bật cười và dời tay từ vô lăng sang cần số. “Con biết không, Billy cần được giúp một tay với chiếc Barracuda trong cửa hàng. Vì con sẽ ở đây một thời gian và một ngày nào đó sẽ sở hữu một chiếc Daytona, có lẽ con sẽ muốn giúp chú ấy với cái động cơ Hemi đó.”

Ông đang đùa sao? Nathan sẽ đổ cả thùng rác lên người mình chỉ để được chạm vào một cái động cơ Hemi. “Con cho là như thế sẽ rất tuyệt. Nhưng con không biết mình sẽ ở lại thị trấn bao lâu.”

Jack nhìn sang cậu, bóng mũ chạm ngang mũi ông. “Chúng ta sẽ nói chuyện với mẹ con và xem xem con sẽ ở lại đây bao lâu.” ông chú ý trở lại với đường đi và sang số ba. “Tất nhiên, chỉ vì con là người trong gia đình không có nghĩa là chúng ta có thể trả con nhiều hơn những người khác.”

Trả tiền sao? Nghĩa là vừa kiếm được tiền vừa được động tay lên một cái động cơ Hemi sao? Cậu sẽ tự đổ rác lên người mình hai lần. Nathan nhìn xuống sợi dây xích móc lủng lẳng ở đỉa quần. Cậu hắng giọng và gục gặc đầu vài lần. “Tốt ạ.”

“Chúng ta sẽ bắt đầu trả cho con bảy đô năm mươi cent một giờ.”

Cậu cố tính nhẩm trong đầu, nhưng một thứ thường đến khá là dễ dàng với cậu vào lúc này lại là sự bất khả thi. “Được ạ.”

“Nathan?”

Cậu quay lại nhìn chú Jack ở bên kia xe. “Vâng?”

“Ta đáng ra phải được biết về con từ trước hôm nay,” ông nói trong lúc mắt vẫn nhìn đường.

Nathan đồng ý, nhưng không nói ra miệng.

“Nếu biết, ta sẽ có mặt trong đời con. Sẽ không có một ai có thể biến ta thành người ngoài cuộc.”

Không biết phải nói gì trước điều đó nên cậu im lặng.

“Có lẽ trong khi con ở đây, chúng ta có thể làm quen với nhau.”

“Tuyệt.”

“Và nếu chúng ta không làm nhau quá khó chịu, con có thể nghĩ đến việc ở lại cả mùa hè.”

Cả mùa hè? Ở thị trấn Chán Chết sao? Không đời nào.

“Khi chiếc ‘Cuda được sửa xong, ta sẽ cần người lái thử nó cho ta. Con nghĩ mình có thể làm việc đó không?”

Cậu cắn thành môi để khỏi mỉm cười. Ôi trời ơi! “Con có thể làm được.”

“Con có bằng lái xe rồi chứ?”

Sự phấn khích của cậu tuột dốc không phanh. “Không, con chỉ mới mười lăm. Phải mười sáu mới được.”

“Ở Texas thì không cần. Con có thể lấy bằng khi con mười lăm.”

“Thật sao?”

“Ừ. Con phải có bằng lái để lái thử chiếc Cuda cho ta. Đó là chính sách của công ty về vấn đề bảo hiểm. Điều đó có nghĩa là con phải đăng ký học lái xe. Việc đó có thể mất của con nửa mùa hè đấy.”

Từ cách đây lâu lắm rồi mà Nathan không thể nhớ được là bao lâu, cậu đã mơ đến cái ngày được lấy bằng lái xe.

“Con không phải trả lời ta ngay hôm nay. Cứ nghĩ cho kỹ rồi cho ta biết.”

Nếu ở lại Texas cả mùa hè, cậu có thể lấy bằng sớm. Cộng thêm được làm việc với một động cơ Hemi và tiết kiệm được nhiều tiền. Cậu chỉnh lại sợi xích quanh cổ. “Con sẽ phải hỏi mẹ trước.” Và bà sẽ không thích chuyện này chút nào. Lúc nào bà cũng nói không với cậu. Bà không muốn cậu vui chơi hay trưởng thành. Bà muốn cậu buồn tẻ và mãi mãi là một đứa nhóc con.

“Ta sẽ nói chuyện với cô ấy hộ con.”

“Thật ạ?”

“Ồ tuyệt.”

Nụ cười của ông khoe ra hàm răng trắng bóng. “Ta sẽ rất vui được làm điều đó.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...