Tình Yêu Thứ 3

Chương 29: Ngoại truyện 2 - Nếu để tôi gặp anh (Hết)


Chương trước

Nếu cho tôi gặp anh, tôi sẽ làm thế nào?

Gần đây, tôi luôn nghĩ về vấn đề này.

Anh trở về, anh lại trở về, anh thường như vậy, trở về, ở lại vài ngày rồi lại đi.

Sau đó luôn sẽ có người vẻ mặt thế này thế kia, dùng ngữ khí thế này thế kia, thần bí, uyển chuyển, lộ ra tung tích của anh, hy vọng nhìn thấy vết tích của sự việc trên mặt tôi.

Đương nhiên, tôi có một scandal, gánh trên vai, người đi đường đều biết.

Tôi sẽ không để những người này đạt được, vì vậy tôi chỉ vô cảm, ngây ngô trả lời: "Ừ".

Đây cũng nên là scandal của anh nữa nhỉ! Tôi thường nghĩ, có người vô tình dường như cố ý nhắc tới tôi trước mặt anh không?

Sợ rằng không. Anh không phải là tôi, không ai dám mạo phạm.

Vậy thì, nếu cho tôi gặp anh, tôi liền hỏi: "Có việc gì không, thường quay về làm gì?" – Thường quay về làm gì? Thực ra trong lời này vẫn mang ý yêu chiều. Trâu Vũ, mày mãi mãi đều như vậy, chết không thay đổi.

Tôi đang đi trên cầu dành cho người đi bộ, nghĩ tới đây, tự cười chế giễu mình. Chuyển ánh mắt một chút vào một góc, hai người công nhân đang quỳ ở đó, cầm hàn điện hàn gì đó.

Tôi dừng bước, nhìn thấy tên anh, trong những hoa lửa chói mắt tóe ra từ hàn điện.

Một người công nhân oán trách: "Nói với cấp trên từ sớm, đừng dùng đồng, gắn lên sẽ bị người ta ăn trộm mà".

"Đúng vậy, dùng xi măng tốt hơn không". Một người khác đáp.

"Không bằng đừng lắp nữa, người giàu quyên góp một cây cầu tính làm gì!"

Mắt tôi nhói đau, hoa lửa của hàn điện sáng chói, không thể nhìn trực diện, còn có một cái tên nào đó, biến mất, lại hiện ra, cũng không thể nhìn thẳng.

Tôi lập tức trốn chạy về văn phòng.

Đi vội quá, giày dẫm lên rất nhiều bùn, Cao Triển Kỳ không biết xuất hiện khi nào, đi sau tôi, chậc lưỡi: "Cô nhìn cô kìa, về nông thôn giúp đỡ người nghèo à? Dính bùn vào gót giầy rồi, mất hình tượng".

Tôi quay đầu nhìn, chỉ nói: "À, đợi chút đi lau".

"Đi đâu? Trưa nay gọi điện cô không nhận".

"Đi với thẩm phán thực thi một vụ án, buổi trưa mời họ ăn cơm, không nghe thấy, có việc à?"

"Chả phải vì bữa cơm tối nay, buổi trưa chỉ thị tôi đi đặt phòng, ông ta cũng chẳng thèm nhìn giờ là lúc nào? Đêm Bình an mà! Đâu ra có phòng chứ? Mỗi người chúng ta đội một tờ giấy ngồi ở ngoài ăn cơm hộp cũng tương đương".

Cao Triển Kỳ nói vô cùng khoa trương, tôi không nén được bật cười: "Anh tìm tôi, tôi cũng chỉ có thể đưa cho anh hai thùng giấy! Bây giờ giải quyết rồi chứ?"

"Giải quyết rồi. Tên họ Âu Dương ấy cũng đủ tốt, công ty bọn họ đặt vài phòng tiếp khách tiệc lớn, vừa vặn có vài người không tham gia, thừa một phòng cho chúng ta".

Sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi.

Cao Triển Kỳ vẫn đang nói: "Mẹ nó chứ, Thiên Nhất thật sự là biết giết khách, tối nay giá phòng bao thấp nhất là 5888, không bằng chúng ta đề nghị chủ nhiệm phát tiền cho mọi người là được, ăn cũng không biết ăn những gì!"

"Tôi... tối nay... nhà tôi có chút chuyện, tôi không đi được!" Tôi ấp a ấp úng muốn mượn cớ.

Cao Triển Kỳ lúc này mới dừng lại việc hoang tưởng chia tiền, quay đầu chú ý biểu hiện của tôi. Sau đó anh ta vỗ vai tôi, tình ý sâu xa: "Yên tâm, chính vì mấy người nào đó không đến mới có thể thừa ra một phòng".

Hóa ra như vậy. Đương nhiên, lễ Giáng sinh là một ngày quan trọng.

Tôi hít sâu một hơi, ngồi về trước bàn làm việc, bắt đầu làm việc.

Cao Triển Kỳ vẫn như cũ không buông tha tôi, ngồi đối diện với tôi, nghiên cứu biểu hiện của tôi: "Trâu Vũ, hơn hai năm rồi, cô cũng nên bước ra đi, tôi đề nghị cô tìm một bác sỹ tâm lý xem sao".

Tôi không đáp.

"Cô như vậy, đối với ai cũng không tốt. Chuyện trước đây, qua rồi thì cho qua đi, cô không thể mãi mãi một mình gánh vác, gánh đến lúc nào mới dừng! Cô nhìn người khác sống tốt biết bao! Kinh doanh càng lúc càng lớn, tới đâu cũng có yên trước ngựa sau, náo nhiệt tám hướng, cô cũng không thể quá kém!"

Tôi vẫn không đáp lời.

"Được, cô cứ như vậy đi! Chết cũng không hối cải! Đàn ông tốt đều tuột mất, xem tương lai cô sống thế nào!" Cao Triển Kỳ nói xong tức giận, đập bàn một cái rồi bước đi.

Lúc này tôi mới ngẩng đầu lên, thở phào một hơi dài.

Tôi không buồn, chẳng có gì buồn cả, tôi chỉ nghĩ: Yên trước ngựa sau... náo nhiệt tám hướng... Cao Triển Kỳ nhất định đã gặp anh ấy, anh ấy nhất định rất tốt.

Nếu để tôi gặp anh ấy, tôi sẽ làm thế nào?

Buổi tối tôi vẫn đi, bạn học cũ của chủ nhiệm- phó bí thư ủy ban chính trị và pháp luật Vinh Thăng Tỉnh, gặp mặt, kết giao, sau này làm việc giải quyết vụ án cũng có tác dụng. Nói ra mọi người đều là những kẻ nịnh bợ.

Trên bàn rượu, ai cũng đều uống rất vui vẻ, khi Cao Triển Kỳ kính rượu quá kích động, nửa ly vang đỏ đổ lên người tôi, cổ áo và trước ngực toàn bộ đều bị nhuộm đỏ.

Tôi nói to: "Lão Cao, anh phải đền!"

"Đền thì đền! Đến người tôi cũng đền cô!" Anh ta cũng cao giọng đáp, đáp xong liền tiếp tục tìm chủ nhiệm chuốc rượu.

Tôi loạng choạng chạy ra đến cửa, hét lớn: "Phục vụ, lấy khăn ướt!"

Nhân viên phục vụ đang bưng rượu vang đổ chúng tôi vừa rót chạy đến, tôi giơ tay đón lấy, thúc giục: "Nhanh đi! Lấy khăn ướt cho tôi! Trên người tôi đều bị bẩn hết rồi!"

Nhân viên phục vụ đồng ý rồi quay người chạy đi, chạy nhanh quá, mũ giáng sinh trên đầu rơi xuống đất.

"Mũ này! Mũ! Lại rơi rồi!" Tôi vừa hét vừa cười lớn dáng vẻ hài hước của cô ấy.

"Sao uống nhiều vậy?" Đằng sau đột nhiên có người nói chuyện.

Tôi quay đầu, nhìn thấy một gương mặt, tôi vui mừng, gọi tên anh: "Khải Chính, anh không biết, cô ấy vô cùng buồn cười, chiếc mũ nhỏ quá, đội không được, tối nay rơi biết bao lần rồi!"

Cười, nói xong, mới định thần lại.

Không phải trong mơ, anh rõ ràng đang đứng sau tôi, hơi nghiêng đầu nhìn tôi.

Nếu cho tôi gặp anh, tôi sẽ làm thế nào.

Tuy tôi vẫn luôn chưa nghĩ ra, nhưng cũng không nên như thế này, trong tay cầm rượu vang đỏ, trên người nhuộm đầy rượu, mặt đỏ tưng bừng, lời lẽ hơi điên cuồng.

Tôi ngơ ngẩn, quay người nhìn anh, vô thức hỏi: "Sao anh ở đây?"

"Có việc phải giải quyết, nên anh quay về". Anh đáp.

"Hôm nay là đêm Bình an, anh nên...".

Lời của tôi chưa nói xong đã bị anh cắt đứt: "Ban đầu định đi, nhưng đên lúc đó phải giải quyết nên ở lại".

Anh vẫn anh tuấn như vậy, má hơi gầy đi, chắc là việc công ty rất bận.

Tôi chỉ hận không thể khắc anh vào trong tim, câu nói đó vẫn nói ra: "Có việc hay không, anh cứ thường về làm gì?"

Ngữ khí của tôi không đúng nhỉ? Nghe ra không giống như yêu chiều, ngược lại có vài phần oán hận,

Anh nhìn vào mắt tôi, khẽ đáp: " Ừ, nhưng luôn không gặp em!"

Lúc này nhân viên phục vụ đứng sau tôi, đưa khăn ướt qua, tôi không chú ý, anh giơ tay ra lấy, lại giật rượu khỏi tay tôi, đưa cho phục vụ.

Sau đó, anh dùng khăn ướt lau cổ áo tôi, lắc đầu nói: "Đã là rượu đỏ, sao lau sạch? Anh đưa em đi mua áo mới".

"Được! Phải mua cái đắt nhất!" Tôi mỉm cười nói: "Phải mua cái vĩnh viễn mặc không bị hỏng".

"Được" Anh đáp.

"Còn phải mua quần, quần của em hôm nay cũng bị bẩn rồi, lau thế nào cũng không sạch".

"Được!"

"Còn nữa, em muốn mua kem dưỡng mắt đắt nhất, họ đều nó khóe mắt em có nếp nhăn rồi!"

"Được!"

"Mua trang sức cho em! Mua nhà cho em! Mua xe cho em!..." Tôi nói một hơi.

Anh vẫn chỉ đáp: "Được!"

"Mua tất cả những thứ có thể dùng tiền mua được mua về cho em, Khải Chính, những thứ dùng tiền không mua được, em không cần".

"Trâu Vũ...". Anh giơ tay nắm lấy tay tôi.

Tốt biết bao!

Cuối cùng lại ở trước mắt, cuối cùng lại ở bên! Trong mơ cũng từng như vậy, nhưng trong mơ bàn tay nắm lấy không giống như bây giờ, ấm áp mà có lực. Cửa phòng bên đột nhiên có tiếng động.

Tôi vội vàng vùng ra khỏi anh,

Anh cũng vội quay người.

Một đoàn người, ùa ra từ sau cửa, dẫn đầu là cha anh.

Cha anh liếc thấy tôi, không nói gì, đi ra phía cầu thang.

Đoàn người nối đuôi nhau đi ra, để lại ánh nhìn sâu xa trên người tôi và Lâm Khải Chính.

Lâm Khải Chính đứng quay lưng với tôi, hai tay đút túi áo, bóng lưng anh, tư thế của anh, trong lòng tôi nhớ lại biết bao nhiêu lần.

Cho tới khi tất cả mọi người đều rời đi, anh mới quay người, mặt hướng về phía tôi.

"Đi, anh đưa em đi mua đồ". Anh nói

"Thực sự muốn mua?" Em chỉ nói đùa thôi". Tôi cố ý làm ra vẻ nhẹ nhõm trả lời.

"Những điều em nói, anh đều coi là thật". Trong mắt anh, tôi có thể nhìn thấy bản thân mình.

Tôi đang định nói gì nữa, trên cầu thang vọng ra tiếng gọi: "Lâm tổng, chủ tịch Lâm đang chờ ngài, mong ngài nhanh một chút!"

Sắc mặt Lâm Khải Chính có phần không vui, tôi vội nói: "Anh đi nhanh đi, đừng để cha anh chờ".

Anh do dự một lát, gật đầu nói: "Được, muộn hơn chút anh gọi điện cho em".

Tôi nhìn anh bước xuống lầu, bóng dáng khuất dần.

Giống như trong mơ.

Tôi cảm thấy toát mồ hôi, da mặt trắng bệch, đầu tựa lên bức tường lạnh lẽo, tỉnh rượu.

Ăn cơm xong, tôi theo Cao Triển Kỳ đi hát.

Tôi không muốn nhàn rỗi, thế là tôi chiếm microphone, căng họng, lớn giọng hát, cổ họng có lẽ sắp vỡ tung, không sao, tiếp tục hát.

Còn Cao Triển Kỳ gần say, cầm hai rượu, ở cạnh tôi, hát nhảy theo.

Cuối cùng di động rung trên bàn thủy tinh, lóe sáng.

Cao Triển Kỳ nhiều chuyện, giơ tay cầm, bị tôi trừng mắt.

Tôi cầm di động ra ngoài, cúi đầu nhìn màn hình, số đó, quả nhiên vẫn là số đó.

"Alo.." Tôi nhận máy, nói to.

Bên cạnh mọi người qua lại, tiếng kêu khóc om sòm trong phòng hát, vọng ra ngoài, vô cùng ầm ĩ.

Tôi cầm di động dán chặt bên tai, bịt tai bên kia, miễn cưỡng mới có thể nghe thấy giọng anh, anh đang hỏi tôi: "Em ở đâu?"

"Em ở ngoài" Tôi nói lớn, đi nhanh trong quán karaoke, muốn tìm một nơi yên tĩnh.

"Đang làm gì" Anh hỏi tiếp.

"Em đang hát".

Xung quanh đều là người, cửa thang máy vừa mở, một đám trai gái tràn vào, khoác vai ôm eo, cười hi hi ha ha.

Anh nói một câu bên kia đầu điện thoại nhưng tôi nghe không rõ.

"Anh nói gì?" Tôi đành hỏi, sau đó thấy đường thoát bên cạnh thang máy, tôi len vào đó.

Cửa lò xo vô cùng lặng, dùng hết lức mới đẩy nổi.

Đóng cửa, tiếng huyên náo bị chặn lại phía sau, trong hành lang, ánh đèn mờ ảo. Khải Chính bên kia đầu điện thoại, cẩn thận e dè hỏi: "Anh đến đón em, được không?"

"Để làm gì?"

"Chúng ta đi mua đồ".

"Đi đâu?"

"Em nói đi đâu, chúng ta sẽ đi đó".

"Em không biết".

"Gặp mặt rồi nói nhé"

Tôi bâng khuâng, không trả lời, anh cũng im lặng chờ đợi.

Rất lâu sau, tôi khẽ giọng gọi tên anh: "Khải Chính"

"Ừ". Anh vẫn trả lời như vậy.

"Vừa này..." Tôi dựa vào tường lẩm bẩm nói: "Nên để anh ôm em".

"Trâu Vũ..." . Anh đoán ra manh mối, ngữ khí trở nên căng thẳng: "Anh đến đón em, gặp mặt rồi nói, được không?"

"Không". Tôi lắc đầu: "Vừa nãy em uống nhiều, quên rất nhiều chuyện nhưng bây giờ em nhớ lại rồi".

"Hai năm rồi, anh tưởng rằng em có thể gặp anh" Anh chán nản nói. Cho dù cách một ống nghe, tôi cũng có thể nghe thấy sự thất vọng của anh.

"Đúng! Em cũng tưởng vậy!" Tôi trả lời.

"Gặp mặt nhé, Trâu Vũ, coi như là bạn". Anh vẫn không từ bỏ. Nước mắt chảy xuống, mũi tắc nghẹn, tôi buồn bã trả lời: "Đừng, Khải Chính, gặp anh em rất buồn".

Anh im lặng bên kia đầu điện thoại.

"Anh ổn chứ?" Tôi lau sạch nước mắt, cố gắng đổi chủ đề.

Rất lâu anh không trả lời, sau đó khẽ nói "ừ"

"Nghe nói gần đây công ty anh đã lên sàn bên Mỹ?"

"Ừ"

"Đáng tiếc ở Mỹ, nếu ở trong nước em cũng mua một ít, mua cổ động anh".

"Ừ"

"Nhưng anh phải bảo đảm sẽ tăng, nếu làm em lỗ, sẽ phải bồi thường theo giá".

"Trâu Vũ, hay là để anh đón em nhé". Anh đột nhiên trở nên cố chấp: "Gặp mặt chúng ta chỉ nói chuyện thôi, anh bảo đảm!"

"Không!" Tôi từ chối một cách yếu ớt.

"Gặp anh sẽ buồn, không gặp anh sẽ không buồn ư? Đã quên anh rồi à? Có phải đã quên anh rồi không?" Anh dường như có chút kích động, thấp giọng hỏi nhiều lần.

"Chưa quên, vẫn nhớ, đến từng câu anh nói em cũng đều nhớ"

"Em ở đâu? Trâu Vũ, em ở đâu?"

"Em đang hát, vừa hát vừa nhớ anh"

"Trâu Vũ..."

"Đừng trở lại nữa, bỏ số điện thoại đi! Còn có tấm biển trên cây cầu nữa, cũng đừng thêm nữa. Khải Chính, em mãi mãi, mãi mãi, sẽ không quên anh! Em thề, em mãi mãi sẽ không quên anh!" Cho dù anh không nhìn thấy, nhưng một mặt tôi nói, một mặt giơ tay phải về hướng đông thành kính thề.

"Anh cũng vậy" Anh khẽ đáp

"Em biết"

"Anh sẽ trở lại, trở lại một mình, anh bảo đảm!"

"Không có tác dụng đâu, em muốn gả cho người khác!"

"Em gả đi! Anh sẽ trở về!"

"Trở về cũng không có tác dụng!"

"Anh sẽ trở về! Vì vậy mãi mãi đừng quên anh!" Anh kiên định lặp lại.

Cửa an toàn đằng sau đột nhiên được đẩy ra, Cao Triển Kỳ đầy hơi rượu gọi tên tôi: "Trâu Vũ! Cô chạy vào đây làm gì? Tôi vẫn tưởng cô bị đem bán rồi?!"

Tôi nhìn Cao Triển Kỳ, nói với Khải Chính trong điện thoại: "Tạm biệt!"

"Tạm biệt... đừng quên anh!" Cuối cùng anh vẫn nói như vậy.

Cúp máy, mắt tôi vẫn không rời Cao Triển Kỳ, tôi nhìn anh ta chăm chú, nghiêm túc nói: "Lão Cao, tôi gả cho anh nhé, được không?"

Cao Triển Kỳ không hiểu, trong phút chốc thấy kinh ngạc, sau đó anh ta cười mỉa: "Không được!"

"Vì sao?" Tôi thấy rất kỳ lạ: "Chẳng phải anh luôn nói thích tôi ư?"

"Nhưng tôi không muốn ly hôn lần nữa". Anh ta xua tay, từ ngữ không rõ ràng, tôi ngẩng đầu cười lớn.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...