Tình Yêu Thứ 3
Chương 2
Tiểu Nguyệt xuất viện, tôi nhìn chăm chú nó gửi thư từ chức xong, sau đó gửi tới hòm thư phòng nhân sự của công ty. Sau khi gửi đi, nó dùng FOXMAIL nhận thư, con bé này giỏi, thời gian vài ngày có ba bốn chục lá thư mới, nhưng nó nhanh chóng lật ra, rồi tắt máy, trèo lên giường nằm, tôi đoán nhất định là không nhận được thư của người nó mong đợi.
Tôi chỉ hơn nó 3 tuổi, nhưng chúng tôi luôn là hai loại người khác nhau. Nó mẫn cảm đa tình, còn tôi lại cứng rắn kiên định. Chồng trước của tôi khi rời bỏ tôi đã nói: "Trâu Vũ, vì sao em không giữ anh? Nếu em rơi nước mắt vì anh, có lẽ anh sẽ ở lại." Khi đó tôi cứng cổ nói: "Vì anh mà khóc thì không đáng." Thực ra, hôn nhân thảm bại, ai nói tôi chưa từng khóc, nhưng tôi không thể để anh ta biết.
Nhưng Trâu Nguyệt, từ nhỏ đã vì đàn ông khác mà viết thư tình, nhật ký, than ngắn thở dài, tôi quen rồi. Nhưng lần này, nó biểu hiện quá mãnh liệt. — Tôi nhớ lại Lâm tổng, khi đó biểu hiện của tôi bất mãn, căn bản không đánh giá tỉ mỉ anh ta, hình như rất cao, da ngăm đen, còn có ánh mắt lạnh lùng. Sao Trâu Nguyệt có thể thích loại người khó gần như thế nhỉ?
Hai ngày sau, tôi luôn ở toàn án nhân dân trung cấp mở phiên tòa để biện hộ cho một thủ phạm cướp tập thể, tuy biết anh ta phạm tội không thể tha thứ, nhưng vẫn muốn cứu anh ta, cho anh ta một con đường sống. Thẩm phán thấy tôi cố gắng như vậy, tốt bụng tiết lộ: "Không hy vọng gì đâu, vụ án này chắc chắn tử hình, ở trên đã quyết định rồi, cô cũng đừng quá đầu tư vào, đừng để người nhà họ hy vọng quá lớn."
Khi tòa án thẩm vấn, tôi nhìn ánh mắt vô tri nhưng cầu xin sự sống của người thanh niên đó, thầm nghĩ trong lòng: Cuộc đời không phải luôn luôn đều giữ lại chỗ trống.
Sau khi phiên tòa nghỉ, tôi vội vàng ra khỏi toàn án, không dám tiếp xúc nhiều thêm với người nhà phạm nhân.
Trở về văn phòng, vừa ngồi xuống, điện thoại reo. Trâu Nguyệt bên kia nói quanh co: "Chị, phòng nhân sự không phê chuẩn đơn từ chức của em, nói là cho em nghỉ phép 1 tháng, tháng sau quay lại làm việc."
"Có phải em làm cái quái gì không?"
"Không có, em cũng không muốn trở lại."
"Đâu ra chuyện như vậy, chẳng có gì không phê chuẩn, em không đi làm là được."
"Nhưng phòng nhân sự nói, nếu em tùy ý phá vỡ thỏa thuận, thì phải bồi thường 3 vạn đồng."
"Cái gì?! Đây là cách xử lí gì vậy?"
"Năm ngoái khi em vào phòng tài vụ, hình như có ký qua cái gì đó, nội dung cụ thể em quên rồi."
"Em chỉ là một thư ký nhỏ, có gì quan trọng vậy chứ, chị sẽ nghĩ cách. Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt." Tôi cúp máy.
Lúc này, Cao Triển Kỳ đi qua cửa văn phòng tôi, hát lẩm nhẩm điệu hát dân ca, tôi gọi to tên anh ta: "Họ Cao kia, qua đây chút." Điệu hát dân ca của anh ta chưa hết, người lui bước đi vào, đặt mông lên bàn tôi, nhìn tôi nồng nàn tiếp tục hát khẽ: "Tôi và em nhẹ nhàng bay, bay qua hồng trần ...."
"Được rồi, được rồi, đừng hát nữa, phiền quá." Tôi dùng tay chọc lên trán anh ta.
"Sao, muốn tôi an ủi ư?"
"Không cần. Chuyện lần trước nhờ anh đi nghe ngóng, sao không thấy hồi âm?"
Anh ta nhảy khỏi bàn, ngồi lên ghế đối diện, cố ý ra vẻ thần bí nói: "Thực ra tôi hỏi từ lâu rồi, nhưng không muốn kể cho cô."
"Vì sao?"
"Đàn ông như thế không nên xuất hiện trên thế giới này, căn bản không phải là người."
"Sao nói vậy?" Tôi kinh ngạc trong lòng, "Biến thái, lưu manh, vô lại" những từ trong đầu tôi phun ra.
"Cô xem biểu hiện này của cô giống như bạn gái tôi, nói tới anh ta liền giống như con sói đã đói 800 năm."
Tôi sốt ruột: "Anh không muốn nói thì thôi, đừng có thừa nước đục câu, ra ngoài, ra ngoài."
"Được rồi, đừng sốt ruột, đáp ứng mọi yêu cầu của cô là tôn chỉ của tôi." Anh ta ngồi ngay ngắn: "Lâm Khải Chính, 32 tuổi, không rõ chiều cao, nghe đồn 1m8, không rõ dung mạo, nghe nói anh tuấn phi phàm. Hiện đang là giám đốc cấp cao của bộ phận tài vụ tập đoàn Trí Lâm, cũng là nhị công tử của chủ tịch Lâm Hồng, có bằng thạc sĩ kinh tế trường Harvard, giỏi tiếng Anh, Pháp. Thận trọng, nhã nhặn, làm việc giỏi giang, tới nay chưa kết hôn, có vị trí tương đương với anh trai trong công ty, thậm chí còn được Lâm Hồng yêu quý, có khả năng trở thành người có tài sản trị giá hàng chục tỷ đồng trong giới kinh doanh."
Sau khi Cao Triển Kỳ dùng ngữ điệu du dương nói xong những lời trên, nhìn chăm chăm sự thay đổi biểu hiện của tôi, tôi thản nhiên nhìn lại anh ta: "Xong rồi?"
"Xong rồi, còn chưa đủ à? Hàng chục tỷ đồng còn ít?" Lão Cao rất thất vọng.
Tôi không nhịn được bật cười: "Tôi chẳng phải tìm chồng, tôi chỉ muốn hỏi người này thế nào, có phải là người tốt không?"
"Chắc người có nhiều tiền thế, đa phần có chút biến thái."
"Tiểu Nguyệt muốn từ chức ở công ty đó, phòng nhân sự không đồng ý, còn nói tùy ý phá vỡ thỏa thuận phải đềm 3 vạn đồng, anh tìm người bạn gái đó nói hộ chút."
"Còn có chuyện này? Tôi gọi điện thoại."
Cao Triển Kỳ lấy điện thoại trên bàn làm việc của tôi lập tức gọi đi. Sau khi dùng khẩu khí vô cùng thân mật với bên kia, cúp điện thoại, ngẩng đầu nói với tôi: "Là Lâm Khải Chính chỉ thị bọn họ không được phê chuẩn, bọn họ cũng không còn cách nào. Sao, tên họ Lâm thực sự nhìn trúng Tiểu Nguyệt rồi à?"
Tôi không trả lời anh ta, thầm nghĩ, xem ra thực sự phải gặp người khiến vạn người mê rồi.
Buổi tối về nhà, tôi tranh thủ lúc Tiểu Nguyệt đi tắm, tìm số điện thoại của Lâm Khải Chính từ di động của Tiểu Nguyệt, sau đó trốn trên lan công, trực tiếp gọi vào số anh ta.
Sau hai tiếng chuông, giọng một người đàn ông vang lên: "Alo?"
"Lâm tổng, chào anh!" Tôi trả lời rất cung kính.
"Chị là ai?"
"Tôi là Trâu Vũ – chị gái Trâu Nguyệt, tôi muốn gặp anh nói chút chuyện, xin hỏi hai ngày tới anh có thời gian không?"
Bên kia im lặng vài giây rồi mới trả lời: "Cô đợi chút, tôi không phải Lâm tổng, Lâm tổng lúc này không ở đây, tôi tìm giúp cô."
Thể hiện nhầm đối tượng, tôi nghiến răng nghiến lợi chửi một câu.
Một lúc sau, vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Chào cô, tôi là Lâm Khải Chính."
"Lâm tổng, tôi là Trâu Vũ – chị gái Trâu Nguyệt, tôi muốn gặp anh nói về vài việc liên quan tới em gái tôi." Tôi chẳng thèm khách khí nữa, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
"Ngại quá, hiện tại tôi đang ở nơi khác."
"Vậy khi nào anh trở về?"
"...... 4 giờ chiều thứ 3 tuần sau, tôi ở văn phòng." Anh ta rất dứt khoát.
"Được, tới lúc đó gặp mặt."
"Được, tạm biệt." Anh ta khách khí trả lời.
Tôi gập điện thoại, thầm nghĩ, đây không phải là di động bên người của Lâm Khải Chính, vậy thì, những tin nhắn của Tiểu Nguyệt có tám chín phần đã bị người khác thưởng thức rồi, thật thảm. Trở vào phòng khách, đang thấy Tiểu Nguyệt soi gương trong phòng tắm, trong lòng tôi dâng lên chút chua xót, lẽ nào nó không biết điểm này? Đứa con gái ngốc nghếch này rốt cuộc đang làm gì? Tình yêu không được người ta quý trọng chính là chuyện cười nhục nhã.
Tôi bước tới đằng sau nó, vỗ vỗ vai con bé, dịu dàng nói: "Ngủ sớm đi."
Tiểu Nguyệt quay đầu ngạc nhiên nhìn tôi, sợ hãi bởi vẻ ân cần niềm nở của tôi.
3 giờ 50 chiều thứ 3 tuần sau, tôi đứng trước toà nhà của tập đoàn Trí Lâm, một công ty lớn có trị giá hàng chục tỷ đồng, toàn văn phòng mộc mạc bé nhỏ không ngờ, phong cách thận trọng, giản dị của nhà họ Lâm đã sớm nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Tuy giản dị, nhưng cách bảo vệ lại vô cùng nghiêm ngặt, tôi trải qua nghi lễ dò kim loại, câu hỏi, đăng ký và điện thoại chờ chỉ thị của 3 bảo vệ và lễ tân, mới đứng trước phòng làm việc của Lâm Khải Chính. Vừa nhìn đồng hồ, quá 4 giờ được 5 phút rồi, tôi đến muộn.
Thư kí nhẹ nhàng gõ cửa, thò đầu vào khẽ thông báo, sau đó quay người mỉm cười gật đầu mời tôi.
Tôi bước vào, văn phòng tuy lớn nhưng thiết kế rất bình thường, nổi bật nhất là một hàng lớn tủ sách đặt dựa tường, cao thấp xếp đầy sách. Tầm nhìn của tôi vượt qua tủ sách, qua bàn làm việc, sau đó thấy Lâm Khải Chính đứng bên cửa sổ, tư thế của anh ta dường như đang đặc biệt chờ tôi.
Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua cửa chớp kéo nửa lên, chiếu rọi từ phía sau anh ta, tôi nhìn không rõ, nhưng thấy anh ta mặc áo sơ mi màu xám sậm và quần bò, khác xa với bộ hàng hiệu lần trước tôi gặp trong viện. Tôi thậm chí còn nghi ngờ có phải tìm lầm người không nữa.
Anh ta đứng thẳng người, gật đầu với tôi, sau đó chỉ ghế sô fa nói: "Mời ngồi."
Tôi bước tới rồi ngồi xuống, anh ta cũng ngồi đối diện với tôi. Ánh sáng trực tiếp chiếu lên gương mặt anh ta, chính xác là anh ta rồi, ánh mắt vẫn lạnh lùng, mệt mỏi như thế, hơn nữa cũng không đẹp trai như lời đồn, tôi thầm nghĩ, đàn ông ngũ quan quá tuấn mỹ không có chỗ trống cho dư vị.
Thư ký đặt cốc trà trước mặt tôi, dùng cốc Thanh Hoa rất tinh xảo đẹp đẽ, hơn nữa là loại cốc dùng một lần, trà xanh vắt, vừa nhìn đã biết là loại trà cao cấp.
Anh ta ho nhẹ hai tiếng, rồi nói: "Xin lỗi, tôi hơi cảm, xin hỏi cô có việc gì muốn nói với tôi?"
Tôi ý thức ngồi thẳng lại, nghiêm mặt nói: "Liên quan tới em gái tôi – Trâu Nguyệt, nó đến công ty anh làm việc được nửa năm, luôn rất cảm ơn sự quan tâm và giúp đỡ của anh đối với nó, nhưng vì sức khỏe em gái tôi không tốt, nên muốn về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian"
"Tôi đã phê chuẩn cô ấy nghỉ 1 tháng rồi, còn không đủ ư?"
"Không phải vấn đề xin nghỉ, em gái tôi cảm thấy không phù hợp tiếp tục làm ở công ty này nữa, nó muốn đổi môi trường, hy vọng anh hiểu cho."
"Nhưng tôi cảm thấy cô ấy làm rất tốt, đang chuẩn bị thăng chức cho cô ấy nữa."
Khi chúng tôi nói chuyện, cơ thể anh ta dựa nghiêng lên ghế, tay phải đặt lên tay vịn không ngừng bật nắp điện thoại màu đen, mở ra, gập lại, mở ra rồi gập lại, vẻ mặt không tập trung.
Tôi không muốn vòng vo với anh ta nữa, quyết định đi thẳng vào vấn đề chính: "Lâm tổng, di động tuần trước tôi gọi tới là số trong tay anh à?"
"Không phải, của trợ lý tôi. Cái đó cũng là số liên lạc đối ngoại của tôi."
"Nhân viên của anh cũng không biết số điện thoại di động trên tay anh?"
"Hầu như không biết."
"Vậy trợ lí của anh có nói cho anh biết, thời gian trước di động đó có vài tin nhắn kỳ lạ không?"
Động tác nghịch điện thoại của anh ta dừng lại, cúi đầu nghĩ vài giây rồi ngẩng lên nói: "Có, có vài tin. Đặc biệt là đêm Valentine, có điều khi đó tôi ở Hồng Kông, không ở đây, sau khi sự việc xảy ra mới biết."
"Sao trợ lý không kịp thời nói lại cho anh? Đêm hôm đó suýt chút xảy ra án mạng, anh biết không?" Tôi hơi bực vì Tiểu Nguyệt ngu ngốc đó.
Anh ta trịnh trọng trả lời: "Xin lỗi, trợ lý không thể liên lạc được với tôi, tôi cũng có không gian riêng."
"Vậy thì, anh nghĩ thế nào về việc này?"
"Tất cả đều sẽ qua, cô ấy chỉ có chút mộng tưởng không thực tế mà thôi."
"Nhưng, anh muốn nó đối diện thế nào với anh, hoặc anh định đối diện với nó thế nào?"
"Tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra gì cả, công việc là công việc." Anh ta ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn tôi: "Tôi biết mục đích hôm nay cô đến, tôi cũng có thể nói một cách trách nhiệm rằng tôi chưa bao giờ có bất cứ hành động hoặc lời nói nào quá mức đối với Tiểu Nguyệt, chưa từng có bất kỳ sự chấp nhận nào đối với thể hiện của cô ấy. Sau này tôi cũng sẽ không có bất cứ thành kiến nào với cô ấy. Hơn nữa cô yên tâm, tuy trợ lí của tôi biết việc này nhưng tôi đã nhắc nhở anh ta không được tiết lộ ra ngoài."
"Đúng, anh có thể không coi là chuyện gì to tát, nhưng anh từng suy nghĩ qua cảm nhận của Tiểu Nguyệt chưa? Tuy anh tự thấy mình không hề có chút đáp ứng lại nó, nhưng nhất cử nhất động của anh đều có ý nghĩa đặc biệt đối với nó, bây giờ anh bảo nó làm sao có thể làm nhân viên của anh?"
"Tôi hy vọng cô ấy có thể điều chỉnh tốt bản thân, cũng hy vọng cô có thể giúp cô ấy."
"Tôi không giúp nổi nó, chuyện tình cảm, ai cũng không thể giúp nổi nó, chỉ có để nó rời bỏ môi trường này."
"Điều này tạm thời tôi không đồng ý, Tiểu Trâu tuy không phụ trách công việc gì cụ thể, nhưng cô ấy ở phòng tài vụ, tiếp xúc với nhất nhiều bí mật của công ty, tôi không thể để cô ấy từ chức."
Nghe lời này của anh ta, tôi hơi giận: "Lâm tổng, em gái tôi trẻ người non dạ, tự cho là anh có tình cảm với nó, vì vậy cho dù cái ngày nó chết trong nhà, tôi cũng sẽ không cho rằng anh có trách nhiệm gì. Nhưng, anh cũng phải suy nghĩ tới cảm nhận bây giờ của nó, suy cho cùng nó mới chỉ 24 tuổi, nếu để nó tiếp tục làm việc ở đây, tôi không bảo đảm nó sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì, tới lúc đó tất cả hậu quả do các anh chịu trách nhiệm."
"Ban đầu khi cô ấy ký hợp đồng với chúng tôi đã thỏa thuận rõ, nếu cô ấy đề nghị chấm dứt hợp đồng trước thì phải bồi thường công ty 3 vạn, và trong vòng 5 năm không được làm việc ở công ty có quan kệ kinh doanh với công ty chúng tôi. Cô phải biết, trong thành phố này, không có nhiều công ty lớn không làm ăn cùng công ty chúng tôi. Cho nên tôi cảm thấy Tiểu Nguyệt không cần làm như vậy."
"Anh làm như vậy không công bằng, tôi có thể khới tố lên toàn án rằng hợp đồng thiếu công bằng, vi phạm, điều khoản vô hiệu."
"Không, hợp đồng rất công bằng, nếu chúng tôi sa thải nhân viên, cũng phải bỏ ra một khoản lớn, ví dụ với cấp bậc của Tiểu Trâu, có thể là 10 vạn. Công ty chúng tôi từ trước tới này không thích thay đổi nhân viên nhiều lần. Đây là nguyên tắc, tôi không thể phá vỡ quy định này."
Thái độ của anh ta trước sau đều hòa nhã, dường như có chuẩn bị. Tôi nhất thời không biết trả lời thế nào, đành bưng cốc trà lên uống một ngụm. Đặt cốc trà xuống, tôi đứng lên, nói: "Cho dù thế nào Trâu Nguyệt cũng sẽ không đến công ty nữa, tôi sẽ nghiên cứu tỉ mỉ bản hợp đồng đó, có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau trên toà."
Anh ta cũng đứng dậy: "Hy vọng không phải như vậy, tôi sẽ vô cùng vui mừng thấy Trâu Nguyệt trở lại làm việc. Mong cô chuyển ý của tôi tới cô ấy."
"Anh có thể tự mình nói với nó." Tôi quay người đi ra cửa.
Anh trả lời phía sau tôi: "Nếu cần, tôi sẽ nói."
Bỗng chốc tôi quay người, câu nói này của anh ta quá không nghiêm túc, tôi bước tới trước mặt anh ta, hung dữ nhìn anh ta: "Đừng tới trêu ghẹo nó, đừng xem thường nó, tuy nó rất ngốc nhưng anh cũng nên tôn trọng nó! Tôi cảnh cáo anh, nó còn là một đứa trẻ, nếu anh để nó xảy ra sai xót gì, tôi và anh sẽ không xong đâu."
Nói xong, tôi đẩy cửa bước ra. Thư kí thấy dáng vẻ của tôi, bị dọa tới nỗi phải đứng lên.
Tôi rẽ sang hành lang, bước vào thang máy, cảm thấy tinh thần mình đang bốc cháy, trong lòng chỉ có một câu nói: Thật quá đáng! Thật quá đáng!
Nhưng vận đen hôm nay vẫn chưa hết, một gương mặt vô cùng quen thuộc thò ra khỏi một phòng làm việc — chồng trước của tôi – Tả Huy, anh ta cũng thấy tôi, hai người đều có một khoảnh khắc lúng túng, anh ta trấn tĩnh trước, gật đầu với tôi: "Sao em ở đây?"
Tôi kéo khóe miệng ra cười: "Có chút việc." Bước nhanh lướt qua người anh ta, tiếp tục đi về phía thang máy. Anh ta quay người bước theo.
"Gần đây em khỏe không?"
"Rất tốt."
"Tháng trước anh gọi điện thoại tới nhà, Tiểu Nguyệt nghe máy nói em uống say."
"Ờ, anh có chuyện gì?"
"Không có, chỉ muốn hỏi em có tốt hay không? Trâu Vũ, đừng như vậy, chúng ta còn có thể làm bạn mà." Anh ta giơ tay kéo cánh tay tôi, muốn giữ tôi lại. Tôi hất tay anh ta ra, đứng lại: "Tôi và anh không cần phải làm bạn. Anh có việc gì thì nói đi."
"Sức khỏe mẹ em bây giờ tốt hơn chút nào không?" Anh ta hỏi.
"Vẫn như vậy."
"Vẫn một tuần tiếp máu một lần à?"
"Vâng."
"Việc đổi thận tiến hành thế nào rồi?"
"Cũng tạm."
"Nhưng Tiểu Nguyệt nói bác sĩ cho rằng mạo hiểm. Nếu cần anh giúp, em cứ việc lên tiếng."
"Không cần, tự tôi có thể nghĩ cách."
"Trâu Vũ, anh có ý tốt..." Tả Huy đột nhiên dừng lại, ân cần niềm nở với người đằng sau tôi: "Lâm tổng." Tôi quay đầu nhìn, Lâm Khải Chính bước tới từ phía sau tôi.
Tôi nhân cơ hội bước đến thang máy, loáng thoáng nghe thấy Lâm Khải Chính và Tả Huy chào hỏi.
Tôi đứng ở cửa thang máy, ngẩng đầu nhìn con số lóe sáng, đột nhiên phát hiện mắt mình hơi mờ mờ, giơ tay lau đi, lại có chút ẩm ướt. Tôi thầm mắng bản thân kém cỏi, mãi không thể đối diện với Tả Huy, sau đó hít sâu một hơi để ổn định lại tinh thần.
Lúc này thang máy mở cửa, tôi bước vào, ấn tầng 1, trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng, đột nhiên một tiếng "tinh", lại mở ra, sau đó Lâm Khải Chính bước vào.
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười chào hỏi anh ta, anh ta cũng dè dặt gật đầu với tôi.
Hai người đứng trong thang máy, anh ta rất cao, trên người có mùi thơm thoang thoảng, giống như mùi lá cây tỏa ra dưới ánh mặt trời chiếu trong rừng mùa hạ, mùi vị của công tử quần áo lụa là.
Đột nhiên anh ta lên tiếng: "Trưởng phòng Tả bên cục thuế đó, cô quen anh ta à?"
"Chồng trước của tôi." Câu này vừa nói xong khiến bản thân tôi cảm thấy sửng sốt, tôi hoàn toàn không cần nói cho anh ta biết.
Anh ta nhất định rất kinh ngạc, tôi thấy anh ta quay đầu nhìn tôi chăm chú.
Tôi cố gắng ra vẻ vô cảm.
Sắp xuống tầng 1, cửa thang máy có vài người đang đợi anh ta, tôi băng qua đám người, đi thẳng ra ngoài cửa lớn.
Thời gian đã hơn 5 giờ rồi, xe, người trên đường đi lại đông nghịt, trên trời ánh tà dương đã chuyển sang sắc hồng, tôi đứng bên đường, định gọi một xe taxi, nhưng xe đi qua đều có người trên xem, thi thoảng có xe trống, lái xe cũng vội giao ban, căn bản không dừng lại. Tôi đành bỏ đi dự định bắt xe, chầm chậm bước về nhà.